Đủ loại suy nghĩ bòng bong ở quán trà gộp lại, cộng thêm trắng đêm không ngủ khiến Cận Tiêu chịu không thấu. Vật vã về đến khách sạn, đã thấy đầu nhói đau.
Cô thở dài, đi giày cũng thấy không thoải mái, bèn cởi giày gấm ra, đi chân trần trên thảm.
Cậu Tư đã dậy rồi, có thể lờ mờ nghe được tiếng anh đang rửa mặt. Cận Tiêu liếc mắt nhìn buồng trong, đúng lúc anh vừa đánh răng vừa ngóng ra bên ngoài. Ý cười dịu dàng đong đầy đôi mắt, kết hợp với đầu bù tóc rối và bộ đồ ngủ kia nom khôi hài vô cùng.
Cận Tiêu dừng lại một chút, không để ý tới anh mà quay đầu vào phòng.
Cô buồn ngủ lắm rồi, không có tâm trạng bóc mẽ chuyện cô Hai nhà họ Cao với anh. Cô Cao đó thích Chu Thanh hay thích cậu Tư, cũng không liên quan đến cô. Quá mệt rồi.
Cả ngày phải nghĩ đông nghĩ tây, còn trẻ đã hết lòng kiệt sức như thế, e là đoản mệnh mà đi sớm.
Cô cười tự giễu, sau đó lấy áo ngủ, thay váy trên người.
Váy mỏng mới cởi được một nửa, người đàn ông đã ôm lấy cô từ phía sau, còn xấu xa hà hơi đầy thân mật bên tai cô. Anh vừa rửa mặt xong, vị bạc hà thanh mát còn vương không hề khiến người ta khó chịu. Huống chi, lúc gần gũi với Cận Tiêu, cậu Tư thường mang vẻ lấy lòng chính anh cũng không nhận ra.
Tay anh hướng lên theo làn váy buông lơi, vùa ngửi tóc của cô vừa cất giọng quan tâm: "Tóc em dày thật đấy, có nóng không?"
Anh định chạm đến đôi gò bồng mềm mại ấy, Cận Tiêu đã tránh thoát. Cậu Tư vốn không dùng sức, bị cô tránh về phía sau mấy bước thì sững người, sau lại nghe cô mệt mỏi nói: "Cậu đừng phiền em, em đi ngủ đây."
Cậu Tư cũng tốt tính, đoán rằng đêm qua cô chăm mình nên không ngon giấc. Anh nhặt áo ngủ của Cận Tiêu lên, vừa ôm vừa thay giúp cô. Cận Tiêu thật sự không còn sức lằng nhằng với anh, chỉ xỏ váy ngủ lụa vào rồi xốc chăn lên, cuộn mình vào đó.
Cô nhắm mắt, cau mày ra lệnh đuổi khách: "Em ngủ đây."
Lúc Cận Tiêu tỉnh dậy, trời đã xẩm tối.
Người thấm tầng mồ hôi mỏng, lại khát nước vô cùng, cô khoác áo lụa đi ra phòng khách.
Cậu Tư đang ngồi đó đọc báo, thấy cô tới thì ngước mắt cười hỏi: "Dậy rồi à?"
Anh hất hàm chỉ cốc thủy tinh trên bàn, bĩu môi: "Em ngủ lâu quá, nước ấm cũng nguội luôn rồi."
Cô chỉ "ừ" một tiếng. Ngủ một giấc dài, cổ họng cũng khản đặc như nghỉ dưỡng quá lâu. Cận Tiêu không khách sáo, bê cốc nước rồi ngả người lên ghế quý phi.
Cô cầm cốc, nhấp từng ngụm nước nhỏ chứ không nhìn cậu Tư, nghĩ bụng ngủ càng lâu càng mê man. Cậu Tư quay sang nói chuyện, cô chẳng nghe lọt câu nào, chỉ ậm ờ đáp lại cho có. Anh lại tiếp: "Anh mua vé tàu sáng sớm mai rồi, em phải thu dọn hành lý đấy."
Lúc này cô im lặng hồi lâu, sau đột nhiên cười khẽ: "Cũng phải, về lúc nào là do cậu quyết định."
Cậu Tư chưa nhận ra xa cách và lạnh nhạt của cô, chỉ cười nói: "Sao thế, em còn muốn gặp ai hay đi đâu à?"
Cận Tiêu đánh mắt đi nơi khác, lại nhấp thêm ngụm nước: "Có thì sao? Cậu mua vé rồi còn gì."
Chưa đợi cậu Tư lên tiếng, cô xoay cổ chân, rũ mắt nhìn theo: "Tóm lại đi cũng do cậu quyết, khỏi cần hỏi em về lúc nào."
Cuối cùng cậu Tư cũng nghe hiểu, anh lập tức xoay người nhìn cô, giọng dịu dàng tới không tưởng: "Giận anh đấy à?"
"Cũng định hỏi em..." Anh giải thích: "Nhưng em ngủ mất rồi..."
Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn nhận sai: "Do anh có việc gấp phải về ngay, về rồi bù cho em sau nhé?"
Cậu Tư nghiêng đầu, tính nịnh đầm và hứa hẹn đôi câu, dỗ cô vui lại là được rồi. Cận Tiêu ôm đầu gối ngồi dậy, giọng lạnh đi: "Có gì mà phải bù? Cậu làm gì đã bao giờ hỏi ý em đâu?"
Ngày thường được cậu Tư dỗ dành, cô thường đỏ mặt nghe theo, rất ít khi không nể mặt thế này. Một chốc một lát này làm anh nổi tính cậu chủ, thấy cô không dưng lại sinh sự.
Anh ngồi thẳng lại, mở báo ra mà không nhìn cô nữa, nặng lời hơn trước nhiều: "Em ngủ không ngon, lại đi gắt gỏng với anh."
Hai người im lặng hồi lâu, Cận Tiêu lắc nhẹ cốc như bên trong là rượu, chứ không phải nước. Hiện giờ trong phòng có cả hai người, cô lại thấy cô đơn tới tột cùng.
Bao nhiêu năm sống trên đời này, cô vẫn luôn đơn độc như vậy.
"Đúng nhỉ." Cô thấp giọng: "Em không nên cáu kỉnh với cậu."
Cậu Tư cho là cô nhún trước, định nhẹ giọng đáp lời, lại nghe cô tiếp: "Em không vui cũng chỉ sụt sùi, chờ cậu dỗ được thôi, đâu nên nặng lời với cậu."
Hết thảy u sầu đều hóa thành tiếng cười khẽ: "Cậu lấy em, chẳng phải vì để em ngoan ngoãn, nghe theo sao?"
Cô quăng chén không lên bàn, nằm lại lên ghế quý phi, hờ hững hỏi: "Sao không lấy cô Cao ấy?" Cậu Tư ngẩng phắt lên nhìn Cận tiêu, còn cô vẫn nhìn chằm chằm ngón chân mình như trước: "Cô ta sẽ không gọi dạ bảo vâng như thế đâu."
Cận Tiêu ngẩng lên, chút bối rối và cố gắng giữ bình tĩnh trong mắt cậu Tư làm cô thấy nực cười cực kỳ. Cô không tự chủ được mà bật cười: "Nhưng dù sao cũng là người nhà Cao, phải nhịn thôi nhỉ?"
Cô ngả người ở đó, trong mắt phần nhiều là bình thản, hoặc có lẽ là thất vọng, như thể chuyện cũng chỉ đến thế thôi. Cận Tiêu nhắm mắt, giọng chứa ý cười vang lên lại thành châm chọc: "Có phải không hả, Nhan Trưng Bắc?"
Cận Tiêu chưa từng gọi thẳng tên anh. Cô luôn nhút nhát, yếu mềm, tới gọi một tiếng "cậu Tư" cũng nhu mì biết bao. Nhưng đến lúc này, cô cũng phải biết mệt.
Cô chỉ là người ngoài trong cuộc hôn nhân được bài bố của anh.
Cận Tiêu vốn có thể nhịn, bởi cô đã chuẩn bị tâm lý cho những chuyện này từ trước khi kết hôn. Giả dụ như bị gắn với cái danh vợ hai, vợ ba gì đó, cũng chẳng phải chuyện lạ.
Song, chính anh đã thắp lên hy vọng trong cô.
Anh khiến cô cho là mình đủ tư cách có được mọi thứ một cách toàn vẹn, có được toàn bộ yêu thương, và trọn đời dài đằng đẵng này.
Khi ngỡ là cuối cùng số mệnh cũng chìa tay cứu vớt đứa con rơi này, Cận Tiêu bỗng nhận ra từ trước tới nay, người quyết định đường dài của tình yêu vốn không phải là mình.
Mà là quyền lực, địa vị, dòng họ, các bậc bề trên, hay là chính cậu Tư.
Trước nay, chưa bao giờ là cô.
Cô có thể so đo với Cao Xu Hạm hay lu loa lên với anh như Chu Thanh khuyên, để rồi giành giật chút tiền bạc, địa vị hay cam đoan từ bàn cân không công bằng này. Thế nhưng, cô không thay đổi được việc chồng mình ỉm đi mọi tin tức về mối hôn khác, để mình trở thành con ngốc từ đầu tới cuối. Đã vậy, còn theo chân tới tận nơi được sắp xếp làm tiệc ra mắt cho anh.
Tình yêu không nên khiến con người ta mất hết danh dự như thế.
Cậu Tư đứng lên, đi sang chỗ cô. Cô ngả mình trên ghế quý phi, không buồn không giận, nom như đã nguội lạnh. Tính cô vốn là vậy, chẳng là trước đây có nơi bấu víu, cộng thêm lần đầu được tình yêu sưởi ấm mà thôi.
Lúc này cô giận thật rồi, cậu Tư bất an lên tiếng: "Anh sẽ không lấy cô ấy."
Anh ngồi xuống phía trước, mềm giọng: "Không nói vì sợ em nghĩ nhiều."
Cận Tiêu hơi co mình lại, không muốn chạm vào anh. Anh nói nhẹ bẫng như không, làm những lo nghĩ, rầu rĩ của cô trở thành trò cười hết cả.
Nếu cậu Tư phụ tình thật, vậy cũng đành thôi, dù sao chỉ đau lòng một thời gian là sẽ tìm được lối đi mới. Chẳng là, con người anh luôn như vậy, một mặt xử lý mớ tin tức bòng bong bên ngoài, một mặt lại "tình này sâu như biển".
Chuyện khó lý giải nhất là anh rất xui xẻo, luôn có những cô gái dây dưa với anh. Hơn nữa, kỹ thuật diễn của cậu Tư lại quá tốt, chỉ mấy cô ấy trẻ tuổi, ngây ngô mới tin là thật.
Chuyện như vậy đâu còn ít. Mấy cô ngốc, đời nào chẳng có.
Anh muốn đưa tay ôm lại bị cô đẩy ra, còn lạnh mặt quay đi: "Thì ra là em sai, em không nên lúc nào cũng nghĩ nhiều như thế."
Cô nghĩ đến chuyện gì, lại cười lạnh: "Mà em có không nghĩ, cậu cũng lấy cớ nhiều lắm. Gì mà các tranh chấp giữa các dòng họ, gì mà mật thám?"
Cận Tiêu nhìn xuống: "Tóm lại em xuất thân từ nhà thấp cổ bé họng, không hiểu được những chuyện này. Cậu nói sao thì là vậy."
Giọng cô ngày càng thấp hơn: "Trên báo chẳng đưa tin có người vừa cho vợ cả sang Mỹ xong, đã rước vợ mới đấy là gì? Nếu cậu còn vương tình cũ, chi bằng tống em sang nước ngoài đi, cũng tiện cho cậu thăng tiến."
Cô càng nói càng mâu thuẫn, càng nói càng giận, chóp mũi đã đỏ lên theo. Cuối cùng cậu Tư cũng không nhịn được nữa mà ôm cô vào lòng. Chút giãy giụa nho nhỏ của cô có cũng như không, chỉ như mèo con xù lông với anh mà thôi.
Cậu Tư vuốt tóc cô, siết chặt vòng tay, ấm giọng nói: "Em dằn vặt gì anh thế này? Phải giận dỗi bằng được với anh đúng không?"
Anh dừng lại, nghĩ đến điều gì nên hỏi: "Nghe nói em đi gặp Chu Thanh, cô ấy dạy em nói mấy lời này đấy à?"
Sao anh biết Chu Thanh nói gì được? Hẳn là đối với anh, những lời cô vừa nói không khác gì "Chí Phèo ăn vạ".
Vậy mới thấy, anh nghĩ cô là người rất dễ bị xúi giục.
Cận Tiêu đột nhiên cựa ra, người run lên nhè nhẹ. Cậu Tư cho là mình đoán đúng, lại nói: "Cô ấy chạy một mạch đến Phong Châu thì nghĩ được cái gì tử tế? Chẳng qua là vì Cao Xu Hạm thôi."
Cậu Tư vùi vào tóc cô, yếu ớt nói: "Không được cáu kỉnh với anh, cũng không được nhắc lại những lời vừa rồi."
Chốc lát sau, cậu Tư lại cười, giọng nhuốm thêm hơi lạnh, có lẽ vì để cô an tâm, cũng có lẽ vì thấy Chu Thanh đã chạm tới ranh giới cuối cùng của mình: "Chu Thanh lại không nghĩ, có người đàn ông nào đi lấy một "mài kính" (1)? Tìm thời cơ thích hợp vạch trần Cao Xu Hạm là được thôi, nhà họ Cao còn cô con gái nào khác hay sao?"
(1) Đây là cách gọi thời cổ đại cho các cặp đồng tính nữ, đồng thời cũng là từ dùng để chỉ cách thức "yêu" của họ. Hai bên sẽ cọ sát cơ thể với đối phương, nhưng vì có cấu trúc cơ thể tương đồng, nên được ví như một tấm gương phản chiếu và gọi là "mài kính".