Cha anh trấn thủ một phương, ắt cần trù mưu tính kế. Nếu là việc trăm lợi không hại, chưa hẳn sẽ dành cho cậu Tư.
Ngài Cao tha thiết khiến Nhan Trưng Bắc rũ mắt, khóe miệng nhếch có vẻ mỉa mai: "Lạ thật đấy. Nếu là mối hôn tốt thật, sao không dành cho anh cả mà lại nghĩ tới cháu đây?"
Nhà họ Nhan cần một người phụ nữ xuất thân thế gia vọng tộc làm chủ gia đình, chứ không riêng gì cậu Tư. Kể mà đào sâu hơn, hôn nhân của Nhan Trưng Đông còn bê bối hơn anh. Vì anh cả như vậy, trước đó cậu Tư gặp kẻ có mắt không tròng nào làm mai cho mình, sẽ lôi anh cả ra thoái thác. Anh cả, quả là bia đỡ đạn loại tốt.
Anh hỏi ngược lại giúp ngài Cao chắc rằng cậu Tư chỉ là cậu công tử bột miệng cọp gan thỏ. Biểu cảm của ông ấy ôn hòa hơn, thấy anh còn vụng về, nhưng vẫn có giá trị. Ông ấy dịu giọng: "Sao cậu dại thế? Trước đây anh cả cậu đánh hướng lên phía Bắc, có ai ở tỉnh phía Bắc không hận cậu ta tới nghiến răng? Con trai út nhà họ Hàn cũng chết dưới họng súng của anh cậu, gả cho cậu ta, nhà họ Cao nào còn chỗ đứng?"
Tỉnh phía Bắc không giống nhà họ Nhan, bên ngoài tuy là nhà họ Hàn cầm quyền, mấy năm trước xung đột với nhà họ Nhan, nhà họ Hàn đã mất đi anh con út. Cả nhà họ còn lại một người con trai, là anh con thứ hai mắc lao nặng. Tư lệnh Hàn giờ đã lớn tuổi, lại luôn lần lữa, chưa chắc chắn về người kế thừa.
Nhà họ Cao nắm tài chính trong tay, thường ngấm ngầm phân phát vật tư chiến tranh, ngoài mặt lại phản chiến. Trung Nguyên kinh qua mấy bận chiến loạn và nạn đói, dân thường ắt không mong chiến tranh nổ ra lần nữa, bởi vậy phái ủng hộ nhà họ Cao cầm quyền dần chiếm ưu thế.
Tất cả đều là tranh quyền, vậy mà cờ hiệu đình chiến lại như công tâm liêm chính, vì nước vì dân. Ngài Cao thở dài, như thể sân khấu kịch đang xướng phẫn hận của bản thân: "Cậu Tư, không thể đánh lên tỉnh phía Bắc nữa đâu. Đình chiến hai năm, khó lắm người dân mới được nghỉ thở." Ông ấy nhìn về phía sân khấu kịch, tuy là tính toán cho nhà họ Cao, lại toát lên chút chân thật: "Qua Hè là vào Thu, mỗi người đều mang ý đồ của riêng. Rồi nhà họ Hàn cũng sẽ phất động đánh giết xuôi Nam, nhưng vẫn cần cánh đàn ông góp sức thu hoạch mùa màng mà."
Cậu Tư phát hiện người đàn ông phận cha chú chứng kiến anh lớn lên này cũng đã già rồi. Bôn ba nhiều năm như vậy, ông ấy không còn phô phong thái giàu sang của kẻ buôn người bán, mà thực chất cũng rất tang thương.
Ông ấy không nhìn cậu Tư, chỉ thì thào câu này: "Nếu lại triệu tập nhập ngũ, trưng thu lương thực, e là sống không nổi."
Nhà họ Cao đã tính hết nước hết cái, người ở tỉnh phía Bắc không muốn giao chiến, nhà họ cũng không muốn tham gia, chi bằng kết thành thông gia với nhà họ Nhan. Như vậy vừa tỏ rõ lập trường, vừa có trợ lực, đem ra so trong cuộc chiến đoạt quyền, còn nhỉnh hơn nhà họ Hàn đôi chút.
Thêm nữa, Cao Xu Hạm là con thứ, không thể gả cho cậu cả. Tư lệnh có muốn quyết định chuyện hôn nhân cho Nhan Trưng Đông, cũng sẽ không nhắm con gái thứ của nhà họ Cao. Nhan Trưng Nam lại càng khó thương lượng, bởi vợ anh hưởng tư tưởng phương Tây, còn là con nhà có máu mặt, con gái nhà ai đến làm lẽ hẳn là không sống nổi qua ngày.
Vậy chỉ còn lại mình cậu Tư.
Anh dễ bị chèn ép, lại cưới một cô vợ không có giá trị chính trị. Tư lệnh đồng ý mối hôn ấy cũng vì nghĩ sau này có thể cưới vợ lẽ gia thế quyền quý cho cậu Tư, rồi vợ cả ắt sẽ mất chỗ đứng. Nói cho cùng, hôn nhân vào những năm này đâu quan tâm ai trước ai sau. Đã là nhà hèn mọn, dù có kiệu lớn tám người rước vào cửa, nếu bị gọi là vợ lẽ, người khác cũng chỉ coi cô ả là vợ lẽ mà thôi.
Chỉ mình anh con trai ngốc của ông nâng niu như báu vật.
Ngài Cao nói mối hôn này là kế hoạch nhiều năm của tư lệnh có lẽ không phải giả, nếu không trước đó sao ông có thể để cậu Tư tới Thiều Quan? Để anh tới trấn thủ giáp giới của hai tỉnh, đúng là một nước đi thích hợp.
Bởi như vậy vừa tìm được nàng dâu ra dáng, lại nắm rõ tình hình của tỉnh lân cận.
Ông là một người cha, cũng là một mưu tướng.
Song, nếu nhà họ Cao không đoạt quyền được thì sao? Cậu Tư bất giác cười lạnh, anh là người đầu tiên nhà họ Hàn muốn ra quân tiêu diệt. Dù họ có mất con trai út thì vẫn còn anh con đang ở rể, chỉ cần liên hợp với phía Đông thôi, phần thắng lần này của nhà họ Cao sẽ rất nhỏ nhoi.
Ngài Cao thấp giọng: "Cậu Tư, kế hoạch chung là vậy, bây giờ nổi tính cậu chủ chọc giận tư lệnh Cao, sau này ở chung rồi, người thiệt vẫn là cậu."
Ông ấy liếc nhìn cậu Tư, nói tiếp: "Mấy năm này cậu làm gì ở phía Bắc cũng thuận buồm xuôi gió, tư lệnh Cao không giúp đỡ, cũng không làm khó đúng không? Anh cả biết tất cả, cậu có được ngày hôm nay..." Ông ấy cười như vị cha chú mừng rỡ cho hậu bối, lại càng như kẻ túc trí đa mưu đang nhìn đứa cháu ngang ngược: "Anh ấy cũng mừng lắm."
Cái được họ gọi là kế hoạch chung, nói trắng ra là lúc cậu Tư còn hoan hỉ vì mối hôn với Cận Tiêu, cha anh và nhà họ Cao đã bắt đầu mưu đồ rồi. Không một ai thông báo với anh, có lẽ cũng vì thấy không cần thiết. Đến khi ngài Cao thấy thời cơ đã chín muồi, gả cháu gái đi không đánh rắn động cỏ, ông ấy mới đến Thiều Quan chuyển lời của tư lệnh Cao, mời cậu Tư tới tỉnh phía Bắc, với ý giới thiệu Cao Xu Hạm cho anh.
Nhan Trưng Bắc vốn nên thức thời, thu dọn hành lý đơn giản mà khởi hành, tới thăm nhà họ như một vị khách bình thường. Sau này ai có hỏi, quan hệ giữa cậu Tư và nhà họ Cao cũng là quan hệ cá nhân. Nếu tin Cao Xu Hạm kết hôn bị truyền đi, cũng sẽ là giai thoại vừa gặp đã yêu giữa cậu Tư và con gái nhà họ Cao khi anh tới nhà họ làm khách. Tin này vừa không bén lợi ích, lại cực kỳ bùi tai.
Tiếc rằng cậu Tư khăng khăng từ chối, còn đưa vợ cùng tới nhà họ Cao, vậy là chuyện trở thành anh nhân tiện đưa vợ đi du lịch. Anh còn trẻ người non dạ, không biết rằng chẳng ai hỏi ý kiến mình về cuộc hôn nhân này ngay từ lúc bắt đầu. Bây giờ anh đưa Cận Tiêu theo, cho rằng như vậy là thể hiện rõ lập trường của mình, có điều, nếu cha và nhà họ Cao ép hôn, vợ anh mới là người mất sạch thể diện.
Không một ai đưa người vợ cưới hỏi đàng hoàng tới kết thông gia với một cô gái nhà khác. Chuyện hay truyền đi cũng sẽ không để một cô gái như vậy bên cạnh anh, vậy là Cận Tiêu bỗng trở thành vợ lẽ vô hình mà hèn mọn, không có một chút địa vị.
Đến cùng, ngay cả danh dự mợ chủ của cô cũng sẽ tan thành mây khói.
Lúc này, ngài Cao đưa cho anh điếu thuốc, cậu Tư hơi do dự rồi vẫn nhận lấy, lại gần để ngài Cao châm giúp. Ni-cô-tin lan dần cổ họng giúp anh bình tĩnh hơn, người cũng mỗi lúc một lạnh hơn.
Người trên sân khấu kịch luyến láy ý a, khiến giọng ngài Cao hơi không chân thực, tựa như làn khói anh phả ra vậy: "Ai tinh mắt cũng nhận ra cậu dưới cơ anh cả, chẳng bằng quy về một mối với nhà họ Cao, sau này phải đối đầu với thế lực của anh cả, cậu cũng đã chắc chân."
Anh không nói gì, chỉ rít tiếp một hơi thuốc.
Đúng là nực cười, cậu Tư và Nhan Trưng Đông bất hòa, lại phải hợp về với phe này hoặc phe kia, lần trước là Nhan Trưng Nam, bây giờ là nhà họ Cao. Việc này chẳng khác nào anh bị người ta làm nhục, muốn phản kháng phải bỏ ra ít vốn, chạy đến làm chó săn cho kẻ khác. Dù Nhan Trưng Nam ưng ý đường dây súng ống, đạn dược của anh ở tỉnh phía Bắc, cũng vẫn muốn Nhan Trưng Bắc làm con tốt thí mạng. Chẳng may xảy ra chuyện gì, cậu Tư sẽ là người cản một dao của Nhan Trưng Đông. Mặt khác, nhà họ Cao và cha anh lại đánh đổi bằng hôn nhân của con cái, đổi người bên gối lấy con đường tranh quyền đoạt thế của hai nhà.
Quyền thế quả là thứ tráo trở tới cùng cực. Hôn nhân, con cái đều có thể trở thành những thẻ đánh bạc. Sẽ không có thứ gọi là tình người, chỉ có xứng và không xứng, thuận lợi hay không thuận lợi, cùng với yếu đuối và cường thế.
Bọn họ im lặng một lúc lâu, cậu Tư trầm ngâm phả khói, như đang thả suy nghĩ của mình trôi theo sân khấu kịch. Hồi lâu sau, ngài Cao mới hỏi: "Ngày mai vợ tôi đi lễ Phật, hay là bảo mợ đi cùng?"
Cậu Tư hiểu ý của ông ấy, gọi Cận Tiêu đi để anh dự tiệc một mình, hết thảy đều là thật thái bình và đẹp mặt cho đôi bên. Anh nhả khói rồi bật cười, giọng hơi mỉa mai: "Không được rồi."
Anh ngẩng lên nhìn Bao Công trên sân khấu, biểu cảm như cười như không: "Vợ cháu lớn lên ở nhà thờ, bảo cô ấy lễ Phật gì bây giờ?"
Tầng thể diện cuối cùng đã buông xuống, giờ chỉ phụ thuộc vào việc cậu Tư có chịu được áp lực hay không. Nếu anh trụ được và không cưới không hỏi, vậy chỉ có thể cắn răng vờ như mọi sự đều êm xuôi. Ngược lại, nếu không gánh được, Cận Tiêu sẽ trở thành trò cười cho các tỉnh phía Bắc và phía Nam.
Sẽ có rất nhiều người mỉa mai cô, đi trên đường ở Thiều Quan không còn được thong dong và tôn quý như trước nữa. Người khác sẽ cho cô là kẻ không có địa vị, là người phụ nữ bị chồng ruồng rẫy. Người đời thường đoán già đoán non rồi đưa ra kết luận của riêng mình, họ luôn một chiều và tàn nhẫn như vậy đấy.
Anh tuyệt không muốn cô rơi vào tình cảnh như vậy. Người ngoài mỉa mai ra sao, kẻ dưới thờ ơ thế nào là những điều cậu Tư không thể quen thuộc hơn từ tấm bé. Từ đó trở đi, cô sẽ giống như mẹ anh, làm gì cũng không đúng, làm gì cũng trở thành trò cười. Rót ly trà cho anh chợt biến thành vọng tưởng được nuông chiều như xưa, chuyển giúp anh cuốn sách cũng cần phải hao tâm tổn trí.
Cô có hiểu rằng anh yêu mình, thì đã sao? Yêu chiều của người Trung Quốc, trước nay đều quy thành địa vị. Địa vị mới là thể diện và áo giáp. Nào có ai dám gắt gỏng với vợ của một trưởng quan, chỉ là nếu không bằng cả vợ lẽ trong mắt người khác, sẽ lập tức biến thành nửa tôi tớ lấy sắc hầu chủ.
Cậu Tư chìm trong suy tư về cuộc gặp với ngài Cao hôm qua, mưa bên ngoài tạt vào bệ cửa sổ, khiến anh bực bội chau mày. Anh nghe tới phiền, lại không có cách nào khác. Trời đổ mưa, anh có ghét cũng phải chịu, hoặc chỉ còn nước trú tạm vào đâu đó.
Cậu Tư không ý thức được mình ôm siết Cận Tiêu, người trong lòng lơ mơ "hừ" một tiếng rồi cựa ra, anh mới bừng tỉnh mà buông lỏng.
Cô dụi mắt như chú thú nhỏ tỉnh lại từ giấc ngủ Đông, cố gắng mở mắt, sau vẫn không nhịn được mà híp lại: "Cậu sao thế? Gặp ác mộng à?"
Anh cúi xuống, xoa đầu rồi hôn lên trán cô. Cận Tiêu càng chắc mẩm anh gặp ác mộng, lúc này mới hoảng hốt như vậy. Cô cựa mình, duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng anh, vừa ngáp dài vừa nhẹ nhàng nói: "Phải vỗ giúp cậu mới được, sợ mất mật rồi đây này."
Cậu Tư bật cười, vùi vào mái tóc mềm mại của cô, giọng hơi bí khí: "Sao anh lại sợ mất mật được?"
Anh nói vậy, cô cũng cười theo: "Được thôi, cậu giỏi thế cơ mà, con ma xui xẻo nào bị cậu mơ thấy, chắc bị nạt thảm lắm."
Một lúc lâu sau cậu Tư vẫn không nói gì, cô cho rằng anh đã ngủ nên thu tay lại, tì trước ngực anh. Cận Tiêu nhắm mắt, định ngủ tiếp lại nghe anh nói: "Em nói đúng lắm."
Cận Tiêu vẫn còn buồn ngủ, chỉ "ừm" một tiếng coi như lấy lệ. Cô loáng thoáng nghe thấy cậu Tư khẽ thở dài, lúc muốn dỏng tai kiếm chứng, lại không nghe được gì nữa.