Tối phải tới nhà họ Cao dự tiệc, mà trời mưa dầm thế này, Cận Tiêu chỉ muốn cuốn chăn, ngủ đến khi tạnh ráo. Có điều, việc cần làm vẫn phải làm. Cậu Tư đã dậy và ra phòng khách, cô sờ phần giường bên cạnh hơi lạnh thì thở dài, sau đó ngồi dậy.
Cận Tiêu vẫn còn ngái ngủ, mấy người trang điểm cậu Tư sai người mời đến đã chờ sẵn bên ngoài. Lần trước anh làm vậy là lúc đến nhà họ Thư, xưa nay phụ nữ làm đẹp đều tùy theo sở thích của mình, nhưng lần này lại như "ra trận" vậy. Năm, sáu người trang điểm bận trước bận sau, cậu Tư ngồi trên sofa ngắm từng bộ trang phục do họ chọn.
Cô cho là mình lạc vào phòng thử đồ của minh tinh điện ảnh nào đó, cậu Tư chưa thấy cô, còn đang nghiên cứu bộ sườn xám màu hồng cánh sen, bắt bẻ rằng "Chọn màu nào thuần khiết chút, trông phải trang nhã, quý phái". Mấy người trang điểm ở bên cạnh trông thấy Cận Tiêu, cười niềm nở: "Mợ dậy rồi."
Để người khác thấy mình dậy muộn, lại biếng nhác như vậy thật xấu hổ. Cận Tiêu gật đầu, do dự có nên đi thay đồ ngủ trên người ra hay không, mấy cô gái trẻ khác đã vây quanh, đưa cô đi rửa mặt.
Cô đi theo nhưng vẫn còn ngơ ngẩn. Cậu Tư ngước lên thấy Cận Tiêu, cất giọng rất dịu dàng: "Đi rửa mặt đi, anh ở đây chờ em."
Vã nước ấm lên mặt, Cận Tiêu mới tỉnh táo hơn đôi chút. Chắc hẳn nhà họ Cao ở tỉnh phía Bắc là dòng họ danh giá lắm. Khi còn ở Thiều Quan, họ được chào đón nồng hậu cũng vì đang trong phạm vi thế lực của cậu Tư, có thế nào cũng không thể để anh mất mặt. Ở tỉnh phía Bắc lại khác, cậu Tư chỉ là một sĩ quan trẻ và vẫn kém bối phận so với các bậc cha chú nhà họ Cao. Hơn nữa, cô còn lờ mờ cảm thấy mối quan hệ giữa cậu Tư với tỉnh phía Bắc rất quan trọng.
Hầu gái thoa kem dưỡng mát lạnh, thơm dịu lên mặt cho Cận Tiêu. Kem lần này cùng khác loại trước đây cô từng dùng. Khi hương thơm tản đi, mùi thuốc nhàn nhạt lãng đãng đâu đây, cô chợt nhớ sáng sớm nay nghe được mùi thuốc trên người cậu Tư.
Đã lâu anh không hút thuốc, e là gặp người quyền cao chức trọng, muốn không hút cũng không từ chối được. Hành động dối lòng và cả mời người đến trang điểm cho cô như đánh trận thế này, Cận Tiêu rũ mắt, cảm thấy hơi khó hiểu.
Mẹ Ngô không ở đây, không có ai nói sơ lược tình hình nơi này, làm cô cũng không quá chắc chắn.
Cô không kiềm được mà lo lắng, lại có hầu gái chạy tới, khéo léo hỏi: "Mợ có muốn uốn tóc không?" Cận Tiêu lắc đầu, hầu gái vừa buông lỏng tóc cô, vừa lanh lợi vài câu: "Mợ ở phía Nam tới nên không biết đấy chứ, bây giờ tỉnh phía Bắc thịnh hành tóc uốn lắm. Mấy bà, mấy cô chủ nhà giàu đều uốn một chút, tây cực kỳ."
Cô ấy nói vậy khiến Cận Tiêu cân nhắc lại. Cô không thích uốn tóc, thấy gu thẩm mỹ của thợ làm tóc cũng chẳng ra sao, làm đầu người ta như xoăn tít như lông chó Tây vậy, quê chết đi được. Từ trước đến nay, cô có ăn vận thế nào, người khác cũng không nhiều lời khen tân thời hay lỗi mốt, chỉ là ở tỉnh phía Bắc không như vậy.
Các bà, các cô thích nhất là soi mói diện mạo của người vùng khác, cô lại nhạy cảm, e là đối phương vừa liếc nhìn, sau đó che miệng, trao đổi ánh mắt với mấy người bạn xung quanh mà cười đôi câu, đã khiến cô khó chịu nguyên ngày rồi.
Cận Tiêu khẽ thở dài, chuyện xuất thân đã khắc vào máu tủy, không có gì gọi là lấy chồng rồi thì vênh vang, đắc ý. Thêm nữa, cao ngạo, nghênh ngang cũng chỉ gói gọn trong một vùng mà thôi, ra khỏi Thiều Quan, đến cậu Tư còn phải nể mặt người khác, huống chi là cô.
Hầu gái cầm châm hoa làm tóc cho Cận Tiêu, cô lại nghĩ về chị Ba ở thành Tín Châu. Cô thật cứng nhắc vô cùng, mỗi lần gặp phải chuyện thế này, lại nghĩ không biết nếu là chị Ba, chị ấy sẽ làm thế nào. Mợ Ba và cậu Ba ở nhà riêng, Cận Tiêu chỉ gặp được vài lần, song nhắc đến bốn chữ "cô chiêu nhà giàu", cô lại bất giác nhớ đến người này.
Hợp Tuyết Triều chưa bao giờ quan tâm mình ăn vận có hợp thời hay không. Liệu cô ấy có chuẩn bị như sắp "ra trận" khi cần tới buổi tiệc quan trọng không? Hẳn là không rồi, bởi dù mặc gì, người khác cũng thấy đẹp cả. Có bận, cô ấy mặc vest nam tới dự, hôm sau thành Tín Châu đã lưu hành phong cách nữ mặc đồ nam.
Vậy mới thấy có hợp thời hay không, vẫn do quyền thế quyết định. Chẳng một ai dám xét nét kiểu tóc của Hợp Tuyết Triều có phải mốt từ mấy năm trước hay không. Mà có là vậy thật, cũng sẽ trở thành phục cổ đầy lịch sự và tao nhã. Nhưng, Cận Tiêu lại khác.
Năm lần bảy lượt chuẩn bị kỹ càng thế này cũng vì cậu Tư chu đáo, sợ cô bị người khác bắt chẹt, ấy vậy mà lại khiến Cận Tiêu nghĩ ngợi nhiều hơn.
Cô còn đang suy tư, cậu Tư đã đi tới, cầm tay cô, đeo món đồ trong suốt mà mát lạnh lên. Cận Tiêu đánh mắt nhìn thử, ra là vòng phỉ thúy quý giá. Cô còn đang ngẩn người, cậu Tư lại cho là cô lười biếng, thấy vòng vèo, trang sức vướng víu nên an ủi: "Nếu thấy phiền thì tối về sớm hơn là được, chịu khó chút nhé."
Cô rất hợp với phỉ thúy. Những năm gần đây, ngọc trai và kim cương của người phương Tây thịnh hành vô cùng, đeo trên người vừa sang trọng vừa cao quý, song, phỉ thúy lại tôn lên được phong thái của phụ nữ. Đây chính là điểm ảo diệu của trang điểm và sửa soạn. Vì đã vất vả chỉnh trang mấy tiếng đồng hồ, nếu không phạm sai lầm gì, hẳn là cuối cùng cũng đổi lại được đôi chút thể diện.
Cận Tiêu lại nhìn vào gương, mấy cô bé bắt đầu làm tóc cho cô rồi. Biểu cảm của cô vẫn vậy, sau lúc im lặng, mới cười nhạt: "Cậu nói như em lười lắm vậy."
Mưa đã tạnh, trời hơi hửng nắng. Cơn mưa ngày hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, người nông dân già bấm bụng may quá mà không đại hạn, mùa hè năm nay có lẽ sẽ dễ chịu hơn đôi chút. Những cô gái trẻ lại thấy may mắn vì trang phục và giày đẹp không bị thấm ướt trên đường, vậy là họ sẽ được tiếp tục xinh đẹp xuất hiện trong vũ hội buổi đêm.
Tất cả đều thật vui vẻ.
Cận Tiêu đã trang điểm xong, trước nay cô không thích đánh mắt, bởi nhiều lúc buồn ngủ muốn dụi, lại phải nín nhịn. Tay nghề của người trang điểm hôm nay rất khá, nét cọ điệu nghệ, để cô thấy mình trở nên khác biệt trong gương.
Không còn ngốc nghếch hay non nớt, lúc ung dung, thản nhiên sẽ toát lên vài phần tự phụ và kiêu kỳ, như thể phấn son không chỉ là phấn son, mà còn là một lớp mặt nạ.
Chẳng trách người đời nói nét môi mày ngài chính là vũ khí của phụ nữ, cô vừa nhoẻn miệng cười, vành môi được tô vẽ tỉ mỉ đã gợi lên màu son đỏ sẫm. Ngay cả lúc cười nhẹ, cô cũng như cô chiêu quyền quý đang quan sát người khác, khiến lòng người nảy sinh chút khiếp đảm nho nhỏ.
Cậu Tư cũng đã thay đồ xong, ra ngoài thấy Cận Tiêu đang loay hoay cắm hoa trong phòng khách.
Cô mặc sườn xám nền trắng vân hoa nổi do cậu Tư chọn, vân hoa lộng lẫy phía trên đã góp phần che đi bao trẻ trung và ngây thơ của người mặc nó. Anh chưa từng thấy một mặt khác này của Cận Tiêu, hẳn cũng bởi nét vẽ biến hóa nơi đuôi mắt. Cô đứng suy tư một mình trước hoa, nom trong trẻo mà lạnh lùng, ai không rõ có lẽ còn cho là tài nữ nổi danh chốn kinh thành nào đó cậy tài khinh ngời, buộc anh phải tìm đến.
Cận Tiêu nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu, trông thấy anh mặc âu phục sẫm màu đứng đó. Cậu Tư được coi như nửa xuất thân từ trường quân đội, quanh đi quẩn lại đã làm sĩ quan nhiều năm, mặc âu phục vào như khoác lên mình vẻ rắn rỏi, hào hùng mà người khác khuyết thiếu.
Cô lại nhớ lúc bọn họ chụp hình kết hôn, anh cũng như vậy. Bây giờ nghĩ lại, ngày ấy trên gương mặt kia còn vương chút vui vẻ thầm kín, bị Cận Tiêu nhìn thoáng qua sẽ vờ ho khan như không bận tâm, thật đáng yêu biết bao.
Khi ấy họ đã kết hôn được một thời gian, chẳng rõ anh nghĩ thế nào lại muốn chụp bù ảnh cưới, nói là để treo trong phòng. Cậu Tư ngày đó còn đặc tính cậu chủ, nghĩ gì là làm đó, vừa hay tin Mạn Thanh cho Cận Tiêu xem ảnh kết hôn của mình, đêm đó đã lập tức liên hệ tiệm bên ngoài, phải chụp cho bằng được.
Anh biết thuở nhỏ Cận Tiêu đọc tiểu thuyết của tác giả người Anh, và cũng từng ảo tưởng về chiếc váy cưới màu trắng ấy. Họ làm lễ kết hôn theo kiểu Trung Quốc, cô còn chưa được mặc váy cưới, vậy là anh liên hệ với tiệm bên ngoài may váy cưới cho cô, chứ không mua đồ có sẵn.
Làm vậy phiền phức hơn ra tiệm chụp một bức ảnh nhiều, như thể đang chuẩn bị cho một hôn lễ hoàn chỉnh khác. Voan đội đầu, đồ trang sức đều cần những món chất lượng tốt nhất, có vài món đồ thậm chí còn phải chờ cửa hàng châu báu từ nước ngoài gửi tới. Cậu Tư cũng chẳng ngại phiền, vì hào hứng nên còn tự kiểm tra, không hề thấy rườm rà.
Khi đó cô chỉ coi mình là móc treo áo cưới, phải hầu cậu chủ chơi trò khiến anh hứng khởi trong chốc lát. Nếu không phạm sai lầm, cam đoan kết quả tốt đẹp sẽ không khiến anh tức giận, vậy là có thể thở phào một hơi.
Lúc đầu cậu Tư cũng lựa mấy loại cho cô chọn, nhưng cô đâu có chọn, nói đúng hơn là đoán mò ý của Nhan Trưng Bắc. Sau đó, anh nhận ra nên không hỏi ý cô nữa.
Đến ngày chụp ảnh cưới, cô khoác lên mình bộ cánh lộng lẫy ấy. Làn váy thật quá lớn, phải có mấy cô bé ở phía sau cầm giúp, phải chăng thêm vương miện trên đầu nữa, sẽ giống vương hậu Josephine (1) lên ngôi lắm. Cận Tiêu soi gương, váy rất vừa người, chỉ là khi ấy cô hoang mang vô cùng, bởi cả bộ này không có gì do mình quyết định, từ đầu đến chân đều là người khác đưa cho cô.
(1) Vương hậu Josephine: tên khai sinh là Tascher de la Pagerie (23/6/1763 – 29/5/1814) là vợ đầu của Napoléon Bonaparte, và do đó là Hoàng hậu của Đế quốc Pháp.
Cô chợt cảm thấy bối rối, vì sao mỗi cô gái đều ước mơ khoác lên mình bộ váy trắng?
Cơ duyên trên thế gian thật kỳ diệu, những thứ bạn mong chờ rồi cũng sẽ đạt được, tỉ như áo cưới, tỉ như hôn nhân. Dù đó không phải mong ước của bạn, phác họa lâu rồi có lẽ sẽ khắc vào bản mệnh. Có chăng chúng không tuân theo con đường của người thường, đến cùng vẫn luôn ban tặng những mông lung và chờ mong thuở nhỏ tới tay ta.
Cô nghĩ tới đây rồi nở nụ cười dịu dàng, ngước mắt lại thấy trán cậu Tư vương sợi tóc không vào nếp. Cậu Tư đi đến trước mặt cô, Cận Tiêu đưa tay vuốt tóc giúp anh.
Cô kiễng chân, mắt sáng lên khi thấy sợi tóc nào đó lại rũ xuống như không chịu thua. Tất cả những mặt trẻ con này, đều được cậu Tư thu vào mắt.
Thì ra vẫn không khác biệt chút nào.
Trang điểm vào rồi, lúc ít, nói ít cười sẽ như biến thành người khác. Có điều, chỉ cần cô nhìn chăm chú hay cong khóe môi nở nụ cười với mình, cô vẫn là cô gái nhỏ thường trừng mắt, cáu kỉnh với anh đó thôi.
Cận Tiêu bị sợi tóc kia kích thích tính hiếu thắng, cô xích lại gần, muốn vuốt nó vào nếp cho bằng được. Cậu Tư vốn đang híp mắt để tùy, thấy cô định dùng sức thật, bèn nắm tay cô, kéo người tới phía trước.
Ánh mắt anh tịch mịch mà sâu thẳm, nhìn kỹ sẽ thấy như mưa rào trên mặt biển, ẩn giấu vài điều sau vẻ trầm tĩnh kia. Thấy cô dựa hẳn vào người mình, anh cười: "So bì với nó làm gì? Anh xấu chút còn làm nền cho em."