Chương 63

Diễn Trò

Đông Nhật Anh Đào 16-11-2023 16:43:18

Có lẽ mấy ngày nay quá oi bức, ông trời cũng thấy cần phá tan cái nóng này. Gần hừng đông, Phong Châu bắt đầu đổ mưa. Lúc cậu Tư tỉnh vì tiếng mưa, trời đã sáng. Khe hở rèm cửa lộ ra bầu trời âm u bên ngoài, giọt mưa rơi lộp độp trên mái hiên, tựa như đứa bé ngồi đàn những nốt chói tai trong phòng, nhưng không dừng lại được. Anh chỉ cúi xuống một chút, cằm đã cọ nhẹ vào mái tóc mềm mại của cô gái trong lòng, mềm mại như tính tình của cô vậy. Chúng còn đượm hương hoa hồng, chẳng rõ hôm qua cô đã đổ bao nhiêu sữa tắm vào đây? Anh nghĩ vậy, đuôi mắt dần đượm dịu dàng. Ở bên nhau lâu rồi, sẽ không bị lừa bởi gương mặt lạnh nhạt và chừng mực kia của cô. Phải nhìn ngón tay lén siết chặt mép váy, xem sữa tắm trong nhà tắm đột nhiên hao đi, và để ý cảm xúc muốn giấu mà không nổi khi cô bối rối nữa kìa. Như vậy thật thú vị, cũng khiến người ta rung động. Nhờ đó mới thấy lễ nghĩa chu toàn chỉ là mánh lới cánh đàn ông dùng để hà khắc với vợ, bởi có ai là không yêu đôi má phiếm hồng của phụ nữ? Dù lộ tẩy có bị quở trách, cũng là ý vị có một không hai. Cận Tiêu vốn được anh ôm vào lòng từ phía sau, bị tiếng mưa rơi đánh thức bèn cau mày. Không khí ngấm hơi lạnh ẩm ướt, cô trở mình, vừa rúc vừa cuộn tròn trong lòng cậu Tư như tham ấm, vùi ở cổ anh phàn nàn: "Mưa rồi, không cần ra ngoài." Lúc buồn ngủ hoặc say rượu, cô thật thà hơn rất nhiều. Tuy dưới lớp chăn kia, da thịt hai người kề sát, chẳng có một manh áo, cô cũng không ngượng ngùng như ngày thường, thậm chí còn như cô bé bám người, dùng cả tay cả chân quấn chặt lấy, muốn hấp thu ấm áp từ anh. Cậu Tư nghe vậy lại nhớ lần từ nhà họ Thư trở về, cô nói mình thích trời mưa chắc cũng là nói dối để an ủi anh thôi. Anh cười nhẹ, rằn lòng không đặng mà phẩy qua chóp mũi của Cận Tiêu, lại bị cô tránh đi. Cô kéo chăn đắp trên người lên, giọng ngái ngủ đầy bất mãn: "Lạnh..." Nhan Trưng Bắc chạm lên đầu vai của cô, đúng là hơi lạnh, bởi cô không bì được với cơ thể cường tráng của cậu Tư, xưa nay luôn sợ lạnh. Cậu Tư duỗi tay kéo chăn mỏng bên cạnh sang đắp thêm cho cô, Cận Tiêu thấy ấm hơn mới thở nhẹ một hơi, sau vẫn co người lại như cũ, thỉnh thoảng cọ cọ vào cổ anh như chú mèo khó lắm mới tìm được ổ ấm. Vừa tham ấm vừa tham ăn, chẳng giống mèo thì là gì? Lúc quấy lên sẽ làm nũng, tức giận cũng sẽ tròn mắt với anh. Ngón tay của Nhan Trưng Bắc rơi trên mái tóc kia, ngày càng thấy cô giống chú mèo trắng mình tìm thấy trong sân thuở nhỏ. Vừa nhạy bén, vừa cảnh giác, nhưng vẫn quấn quýt lấy tay anh, không muốn rời xa. Có điều, chỉ một trận gió thoảng đã khiến mèo ta đã vểnh tai nghe ngóng, dè chừng. Có muốn ôm vào lòng, nó cũng nhanh chóng lẻn mất, quyết không cho bạn cơ hội chạm đến. Mưa rơi tí tách tí tách, Cận Tiêu vốn đã buồn ngủ, thêm ngón tay cậu Tư vuốt xuôi làn tóc, mỗi lần vuốt ve kia đều như ru người ta chìm vào giấc mộng. Chưa từng có người dịu dàng vuốt tóc cô như vậy, nhiệt độ ngón tay truyền tới tóc như cỏ thơm thả mình trong nước ấm, tỏa hương ấm áp mà dịu nhẹ. Nếu cô là một con thú nhỏ, có lẽ lúc nãy sẽ khoan khoái tới mức thổi bong bóng mũi cũng nên. Cớ sao đến ngón tay cũng làm người ta không nỡ rời xa đến thế? Cô mông lung nghĩ vậy, làm ổ dưới lớp chăn mỏng ấm áp, mang theo chút mùi thuốc lá trên người cậu Tư. Hôm qua anh trộm hút thuốc đây mà. Lâu rồi không nghe mùi khói thuốc trên người anh, ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu Cận Tiêu, rồi lại lười tính sổ, tóm lại vẫn do ham nhiệt độ cơ thể anh. Thôi thì cứ mắt nhắm mắt mở vậy, cô nghĩ rồi lại dụi vào lòng cậu Tư, thiu thiu ngủ mất. Hơi thở của Cận Tiêu dần đều đều có quy luật, cậu Tư cúi đầu thấy khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của cô. Lúc trước đến ngủ cô cũng thận trọng như học trò gương mẫu dưới quyền ma ma tổng quản, đến cánh tay để ngoài chăn cũng ngay ngắn cực kỳ. Vậy mà hôm nay cô lại như đứa bé được chiều được cưng. Vả lại, làn da vốn non mịn kia cũng nên là một bé gái không buồn không lo mới phải. Cậu Tư ngước mắt, nhìn ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài. Anh nhớ tới gì đó, không kiềm được mà ôm chặt cô thêm chút nữa. Đêm qua cậu Tư vốn định hóng gió bên bệ cửa sổ với cô, dù Cận Tiêu không thấy rõ sao, nhưng cũng thích đón gió đêm hè với anh. Vào Hạ, Cận Tiêu thường thích kê phản gần cửa sổ. Cô lại vừa ăn thịt dê, chắc sẽ muốn tán nhiệt, vì thế cậu Tư sai kẻ dưới vào hầm băng lấy rượu Gin. Rượu được đưa lên, còn kèm theo câu nói: Ngài Cao hẹn anh ở rạp hát gần đó. Với một người hành xử thỏa đáng trước sau như một như ngài Cao, chắc hẳn sẽ không hẹn anh ra muộn thế này. Hơn nữa, họ đã hẹn hôm sau sẽ tới thăm hỏi nhà họ Cao, ông ấy lại vội hẹn gặp mà không đến thẳng khách sạn, ắt hẳn là tránh mặt Cận Tiêu. Nhan Trưng Bắc lờ mờ đoán được ông ấy hẹn chuyến này là vì chuyện gì. Sau khi thu xếp xong xuôi, anh lập tức ra ngoài. Anh tiến vào rạp hát, bước nương theo cầu thang tới chỗ ngồi. Ngài Cao đã đợi ở đó, dù hẹn vội cậu Tư ra đây, ông vẫn khách sáo xin lỗi anh vài câu, chứ chưa vào đề ngay. Hai người ngồi đó như nhàn tản mời nhau đi nghe hí kịch. Cậu Tư cũng không vội, đây là lần đầu tiên anh nghe vở «Bao Chửng Trảm Bàng Hồng » này. Bấy giờ trong rạp hát chật kín người, những kẻ có máu mặt đều hội tụ nơi đây, chắc hẳn là một vở diễn đặc biệt. Anh hơi tự đắc vì giành không được tấm vé, sau đó thảnh thơi xem tới nghiện, gần như vứt bỏ mọi suy tư mà nghe diễn. Song, không phải ai cũng kiên nhẫn được như thế, cuối cùng ngài Cao cũng lên tiếng: "Cậu Tư tới Phong Châu, chắc còn chưa nghe hí kịch nhỉ?" Ngài Cao là người hiểu lễ nghĩa nhất, chẳng trách ông ấy có thể đứng giữa tỉnh phía Bắc và nhà họ Nhan suốt mấy chục năm qua. Quân phiệt cát cứ, nhà nhà đều tranh địa bàn, chưa kể mấy năm vừa rồi Nhan Trưng Đông luôn khuếch trương địa bàn lên hướng Bắc, thật không đếm hết công, thù, oán hận trong đó. Nhà họ Cao luôn là bên trung gian làm hòa, nhắc đến đó không thể không nêu danh người được gọi là thương nhân, lại vượt xa phong thái của một chính trị gia bình thường là ngài Cao đây. Cậu Tư ghé lại gần nghe ông ấy hỏi, nâng chén trà uống một ngụm rồi cười nói: "Vị kia nhà cháu không thích hí kịch, hôm nay là lần đầu đến rạp hát." Anh đáp vậy lại khiến đối phương tìm được cách vào đề câu chuyện. Ngài Cao im lặng một lúc, không đón lời anh. Khi cậu Tư đặt chén trà xuống, ông ấy mới nâng ấm, châm thêm trà cho anh. Cậu Tư không nhận, nhưng vẫn cảm ơn. Ngài Cao vẫy tay gọi người thêm trà, biểu cảm không còn khiêm tốn và phúc hậu như vừa rồi, mà đổi thành nghiêm túc, nghiêng đầu vân vê vạt áo: "Bây giờ cậu Tư cũng bắt đầu ra vành ra vẻ rồi." Trước đây Nhan Trưng Bắc yêu chiều hết người đẹp này đến người đẹp khác, ngay cả lúc nâng đỡ Cố Yên Nhiên nhất, thi thoảng cũng lọt tin ong bướm với người khác, chưa từng say như điếu đổ và giữ lễ giữ nghĩa chỉ với một người như hiện tại. Điều này khiến người ta không rõ anh lấy mợ chủ kia để làm bia đỡ đạn cho Cố Yên Nhiên, hay Cố Yên Nhiên mới thật sự là bia đỡ đạn. Ngài Cao đè giọng, biểu cảm nặng nề hơn, hẳn là vì quyền hành trong tay người ông ấy sắp nhắc đến: "Anh cả không vui khi biết cậu đưa cả mợ đi cùng đâu." Ông ấy nghiêm túc là thế, cậu Tư lại hời hợt nhướng mày, không chút xi nhê. Ngoài mặt vẫn nên thể hiện đôi chút, cậu Tư cúi đầu như chàng thiếu niên dốt đặc trường quân đội: "Cháu chưa gặp tư lệnh Cao bao giờ, đúng là không biết làm thế nào để ngài ấy vui." Ngài Cao không rõ anh đủ lông đủ cánh nên không kiêng dè nữa, hay thật sự là một cậu chủ quần là áo lượt, chẳng thèm động não lấy nửa phân. Ông ấy hơi giận, giọng cũng nặng hơn: "Cậu lại càn quấy cái gì? Cậu phải biết, gả Xu Hạm cho cậu không phải ý của tư lệnh Cao, mà là ý của cha cậu." Ông ấy vừa dứt lời, cậu Tư ngước mắt đầy kinh ngạc. Trước đây anh chỉ biết cha luôn tính tìm một người vợ dịu dàng, ngoan ngoãn cho mình, không ngờ ông lại tính rước Cao Xu Hạm, con gái tư lệnh Cao ở tỉnh phía Bắc về làm con dâu. Cậu Tư rơi vào trầm tư, ngài Cao cho là anh đã ngộ ra đôi chút, nói tiếp: "Tư lệnh trải con đường này vì cậu đã lâu, do cậu không biết đó thôi. Nếu lúc trước cậu không làm càn, hai đứa đã kết hôn từ sớm rồi."