Chương 71

Diễn Trò

Đông Nhật Anh Đào 16-11-2023 16:43:24

Anh bực bội lại ụp nồi lớn này lên đầu người khác. Cận Tiêu giãy khỏi cậu Tư, đứng lên, không nhìn anh nữa: "Mài kính thì sao? Có khi người ta còn tình nghĩa hơn." Cô khép tà áo khoác, đi vào gian trong. Cậu Tư ở phía sau gọi theo, Cận Tiêu cũng không dừng lại, chỉ vứt lại câu: "Lúc trước giấu em, bây giờ còn nói làm gì?" Cô giận thật rồi, vừa ngả xuống giường đã vùi đầu vào chăn. Cậu Tư đi theo, ngồi ở đầu giường dỗ Cận Tiêu. Cô vờ như không nghe thấy, mắt nhắm nghiền, còn chôn mặt sâu vào chăn, chỉ để anh thấy mái tóc đen mướt và đôi tai trắng như sứ. Đến tai cũng dễ thương đến vậy. Cậu Tư cũng không biết rốt cuộc chuyện ra nông nỗi này là do anh hay do cô, tóm lại anh không kiêu ngạo nổi nữa, chẳng kiềm được mà vân vê đôi tai kia. Bị cô tránh đi, anh lại áp tới. Hai người cứ cự nự rõ là nhàm chán, vậy mà người áp tới không dừng lại, người trốn tránh vẫn vùi mình trong chăn như trước. Cũng chẳng rõ làm như vậy có gì thú vị thật hay không. Sau cùng, Cận Tiêu không chịu được, xoay người lườm anh: "Cậu lấy em ra làm trò đùa đúng không? Nếu cậu không muốn ngủ, thì em ra phòng khách ngủ." Cậu Tư kinh qua bao trận lớn nhỏ, lại giật mình mất một giây, âm cuối bất giác nhẹ bẫng: "Em vừa mới ngủ dậy mà." Có lẽ anh cảm thấy mình có lý nhất, nếu không sẽ không tự quyết định mọi chuyện như vậy. Cận Tiêu xốc chăn lên: "Về sau em đi ngủ cũng phải báo cáo, phải theo thói quen của cậu chắc?" Cậu Tư nắm lấy cổ tay cô, giọng mềm xuống, vừa khàn khàn vừa mang chút lấy lòng anh thường dùng nhất: "Báo cáo với anh cái gì?" Anh vẫn mặt dày sán tới: "Anh sai rồi, sau này ai mù mắt đi đính ước với anh, anh cũng cho em biết nhé, được không?" Cận Tiêu quay đầu nhìn, vừa hay cách anh trong gang tấc. Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô lại ửng lên, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, không chịu thua mà đối mặt với anh. Cô nhìn chằm chằm cậu Tư như đang thi xem ai sẽ là người chớp mắt trước. Tóm lại, Nhan Trưng Bắc không nhịn được, anh bật cười, lộ hàm răng trắng và cả vẻ xấu xa của mình: "Giận đến thế cơ à?" Cận Tiêu thấy mình lại bị ghẹo nên nghiêng đầu, lạnh giọng "ha" một tiếng: "Cũng phải, có phải chuyện gì to tát với cậu đâu." Cô còn tiếp chuyện với anh, hẳn là vẫn mềm lòng. Chỉ là, tổn thương kia vẫn nơi đó, vừa thấy anh đáng ghét, lại vừa bị tình cảm thôi thúc mà buông bỏ vẻ thận trọng thường ngày đi gắt gỏng với anh đôi câu. Suy nghĩ chút thôi cũng khó tránh khỏi đau lòng, lại pha thêm chút đắc ý vì lần đầu được người ta trân trọng. Cậu Tư nằm uỵch xuống giường, vắt chân chữ ngũ, chỉ thiếu ngậm cọng cỏ nữa thôi là đủ điều cà phất phơ: "Cô Cao cô Thấp cái gì, có gì to tát đâu?" Trước nay anh không vụng tính, vẫn được coi là người cẩn thận, ổn trọng, bởi làm gì cũng suy trước tính sau vì vợ. Hiếm khi anh càn rỡ với cô, cũng sợ nhất là Cận Tiêu thấy mình lỗ mãng. Lúc này đây, chỉ vì biện bạch cho bản thân mà phải tỏ vẻ ăn chơi hư hỏng. Anh nhếch miệng cười với Cận Tiêu, cất giọng trêu chọc: "Sao bằng cô Cận nhà ta được?" Cận Tiêu chưa từng thấy mặt này của anh, đương nhiên cũng không quen được, sau lại sợ anh làm tới thêm chút nữa làm lộ vẻ vụng về và thẹn tới đỏ mặt của mình. Cô toan đứng lên ra phòng khách, vẫn cứng miệng không chịu thua: "Ngày khác cậu gặp lại cô Châu cô Ngọc, rồi sẽ chê cô Vàng cô Bạc tầm thường thôi." Vừa nói xong lời này, tai cô đã nóng cháy. Cận Tiêu chỉ định mạnh miệng đá lại anh vài câu, nào ngờ câu nói này nhuốm đầy ghen tuông. Xấu hổ vọt lên, cô đưa chân muốn đi, lại bị ai đó kéo về giường. Cô muốn giãy ra, cũng bị người ta chặn lại. Vào những lúc thế này, Cận Tiêu mới nhận ra chồng mình nhanh tay lẹ mắt đến thế nào. Anh sẽ không để một người lười biếng như cô có cơ hội chạy trốn. Cậu Tư cọ chóp mũi vào má Cận Tiêu làm cô hơi ngứa, hai tai càng đỏ lựng. Cô nghe thấy giọng anh hòa cùng tiếng tim đập thình thịch của mình, không rõ là đang thâm tình hay trêu đùa, hoặc là cả hai: "Nói thêm câu nữa đi?" Cô muốn chạy tiếp nhưng vẫn phí công, đành dỗi ngược: "Cậu thích bị mắng đấy à?" Nhan Trưng Bắc cũng nhận ra cô miệng cọp gan thỏ, bèn níu cằm Cận Tiêu rồi hôn lên đôi môi ấy đầy cưng chiều, còn đắc ý như chàng thiếu niên: "Em nói gì anh cũng thích hết." Anh nghĩ ngợi rồi nở nụ cười: "Hay là em mắng cô Cao thêm đi? Gì anh cũng thích nghe." Cận Tiên quay đi, không công kích anh nữa: "Em mắng cô ta làm gì?" Cậu Tư vén tóc mai cho cô: "Bảy, tám chục tuổi anh còn muốn dìu em đi ăn canh thịt dê." Anh liếc trộm biểu cảm của cô: "Hiểu không? Làm gì có người khác?" "Chưa chắc đâu." Cận Tiêu nhìn anh, cố gắng bình tĩnh hơn: "Em và cậu kết hôn là do gặp may đúng dịp, làm gì mà cậu nói như sống chết không rời vậy." Chuyện tới nước này, mỗi người nhún một chút rồi cũng qua. Vậy mà, chẳng rõ Cận Tiêu lại cố chấp điều gì, can đảm bỗng tăng vọt thôi thúc cô xả hết khó chịu trong lòng ra bằng được. Hai người họ chẳng phải vâng lời cha mẹ, chứ đừng nói tới trời ban lương duyên. Cậu Tư lấy cô chỉ vì tự do và phong lưu mà thôi. Dù lúc này đây đã khác, song ngày mới về, cô khác nào vật trang trí hay món đồ chơi đâu? Không ai có tư cách nói với Cận Tiêu rằng: Cậu Tư thích cô, cảm thấy cô rất tốt, nên buông bỏ mọi phòng bị và đường lui, ngoan ngoãn sống trong mộng đẹp tới đầu bạc răng long với anh. Dùng tình cảm ấm nóng của anh cược lấy mười năm tuổi xuân tươi đẹp, là phí hoài chục năm đời người. Ý cười khẽ lan tới mắt Cận Tiêu, có chăng những gì anh nói quá tốt đẹp, làm cô sợ mình cũng tin là thật. Cô không thể không đâm anh đau nhói, cũng là tự thức tỉnh chính mình: "Biết đâu cậu là vậy, chỉ cần rước về nhà là thấy tốt thấy đẹp, có thể yêu thương người đó ngay." Cậu Tư vội vàng mở miệng, Cận Tiêu lại ngắt lời anh, không rõ có phải sợ mình bị thuyết phục hay không, bởi cô đã vứt bỏ cả tầng giáp cuối cùng rồi. Cô quay đi, không nhìn anh mà hỏi nhỏ: "Cậu nghe chuyện tình của thần Cupid và nàng Psyche chưa?" Cô im lặng một lúc lâu vẫn không nghe anh đáp lại, vừa định quay sang nhìn cậu Tư, chợt nghe giọng anh vang lên đầy kỳ lạ và rầu rĩ, như bọc thêm tầng hơi nước vậy: "Nghe rồi." Anh dừng lại như muốn xác nhận điều gì, yết hầu dịch chuyển nhẹ rồi hỏi cô: "Em nghe được từ đâu?" Hỏi vậy là có ý gì? Nếu có mang ý nghĩa gì đó thật, cũng không liên quan tới anh. Cận Tiêu cười chua xót: "Ngày còn nhỏ gặp được một anh bé, chắc là cậu chủ nhà nào đó gặp nạn." Cô không ý đế tới phản ứng của người đàn ông phía sau, tự lâm vào trầm tư của mình: "Cậu đã nghe rồi chắc cũng hiểu. Psyche coi Cupid là chồng, vậy mà ông ấy giấu giếm bà mọi điều, thậm chí còn không để bà thấy cả khuôn mặt thật." "Chắc làm vậy vì bảo vệ bà ấy, hoặc để tránh thần Venus phát hiện. Nhưng ông ấy giận lên lại bay đi mất, để vợ phải vượt sông tìm mình." "Ai cũng nói bầu bạn với thần tiên là phúc phận của một công chúa người trần mắt thịt như bà ấy, nhưng Psyche nào có trở thành thần? Như vậy mà tính là vợ chồng sao?" Cô nhìn cậu Tư, nhiều thêm một chút dũng khí, lại như buông bỏ điều gì: "Cậu bảo có đúng không?" Cậu Tư không nói gì hồi lâu, Cận Tiêu còn thấy chút đấu tranh trong mắt anh, làm lòng cô cũng thấp thỏm. Một cô gái đi du học về nói những lời này đã là vượt quá giới hạn, chứ đừng nói tới cô không phân biệt tốt xấu thế này. Cô dò xét cậu Tư, thấy anh cố nặn ra nụ cười, nom vừa quái lạ vừa mỏi mệt, không còn chơi bời trăng gió như vừa rồi. Nhan Trưng Bắc gắng cong khóe miệng, vờ như đang bình thản, lại thành cực kỳ vụng về. Anh nhìn tóc cô tới thất thần: "Chuyện lâu như thế rồi mà em còn nhớ rõ." Anh nhắm mắt lại, cố gắng thở đều và nhẹ nhõm hơn. Khi những cảm xúc bất thình lình trôi đi, mới gượng cười nói: "Bình thường ít khi thấy em để bụng như thế." Cận Tiêu chợt nản lòng thoái chí. Cô nói bóng nói gió, rối rắm mãi mới bật ra được mấy câu này, trọng điểm của đối phương lại lệch đi tận đâu đâu. Đương nhiên, không phải anh đang khen trí nhớ của mình tốt rồi. Cận Tiêu đánh mắt đi nơi khác, lửa giận còn nhen trong lòng. Hẳn là anh chỉ nghe được "anh bé" hay "cậu chủ gặp nạn" gì đó, sau rồi hẹp hòi tính toán với cô mà thôi. Kể cũng lạ, suýt nữa anh bị người ta ép hôn không phải chuyện gì lớn, cô đây chỉ hồi tưởng ngày còn nhỏ nghe người ta kể chuyện, lại khiến anh bận tâm. Cận Tiêu mím môi định lên tiếng, cậu Tư đã bất ngờ đặt một nụ hôn lên trán cô. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lại như tình thâm nghĩa trọng. Cô cũng không rõ chính mình hay cậu Tư vừa mới run lên. Lúc Cận Tiêu còn đang ngẩn người, cậu Tư đã nỉ non bên tai cô: "Chuyện đã qua lâu rồi, hay là cứ quên đi. Có thế nào cũng nên hướng về tương lai, phải không?" Cận Tiêu cau mày, không hiểu ý anh, chỉ cảm thấy giọng anh mang chút cảm xúc không tên, không rõ là kìm nén, chán ghét hay thứ gì đó khác: "Em nhớ cậu ta, cậu ta chưa chắc đã tốt đến vậy, chưa chắc đã đáng để em nhớ tới."