Chương 77

Diễn Trò

Đông Nhật Anh Đào 16-11-2023 16:43:28

Ngọn đèn dầu đêm Thu cứ mãi lay lắt, đôi lúc lại lóe lên, để bóng lửa in trên giấy viết bản thảo. Trên đó chỉ có hai hàng chữ thưa thớt ngắt với nhau bằng dấu phẩy, sau khi ngừng hồi lâu lại bị vo tròn trong tay, cuối cùng thành cuộn giấy vụn. Những ngày này, Cận Tiêu thu thập tin tức suốt ngày đêm, cuốn sổ ghi dép bằng da trâu cũng chằng chịt ký hiệu và chú thích. Nữ tác giả, nữ diễn viên, một vài kỷ niệm và đánh giá ngẫu nhiên, nhỏ lẻ liên quan tới cậu Tư. Cô ghi lại tất cả, chỉ sợ bỏ sót cảm xúc của bất kỳ ai, vậy mà vẫn khó mà đặt bút viết xuống. Càng thận trọng, càng nghìn cân treo sợi tóc lại càng muốn trốn tránh theo bản năng. Trong đêm tối tĩnh mịch mà khẩn trương, dài đằng đẵng mà quý giá này, cô muốn dốc toàn bộ tâm sức của mình, song lại khó có được một khởi đầu hoàn mỹ. Trong đầu Cận Tiêu vang lên rất nhiều giọng nói, giọng nói của Thẩm Cảnh, của biên tập xã tập san, vừa thứ tự lại vừa ồn ào. Cô muốn gạt bỏ tất cả những giọng nói của họ, sau đó phác họa rõ ràng xem cậu Tư trong mắt cô là người thế nào, trong mắt người khác lại ra sao. Vẫn không được. Đánh giá của con người là thứ vô liêm sỉ và không ranh giới cuối cùng nhất, bởi chúng sẽ biến đổi theo hoàn cảnh và lợi ích. Mọi người đều nói thích người chân thật, nhưng tất cả lại đang dốc sức truy cầu cái gọi là thông minh, khéo đưa đẩy và nội liễm, vì như vậy họ sẽ trở thành người biết cách cư xử lễ độ và ít bộc lộ bản thân hơn. Đối với người ngã từ tầng mây xuống lao ngục, tất cả đều sẽ thêm cay nghiệt. Cận Tiêu chán nản quăng bút trong tay. Thì ra vào lúc này, có là người ghét mùi thuốc từ nhỏ, cũng sẽ muốn làm một điếu. Trong đêm tối, cô lấy bao thuốc trong ngăn kéo ra rồi đánh diêm. Điếu thuốc được châm lên, tựa như một loại trì hoãn chết chóc. Tất cả những lo lắng phức tạp, oan ức vì không cam lòng đều được thư thư đôi chút, chờ hết điếu này, ta lại sầu lo. Thuốc cháy được một nửa, cô nhìn theo tới ngẩn người, mãi đến khi mẹ Ngô gọi, nói có người đến gặp. Cô gõ nhẹ đầu ngón tay, tàn thuốc lập tức rơi xuống. Cận Tiêu sững ra rồi dập điếu thuốc kia. Phí thật đấy, cô nghĩ. Người tìm đến là Liễu Ngạn Chi. Không phụ cha mẹ nhọc lòng, bây giờ anh ta tiền đồ rộng mở, còn chuyển đến ngôi nhà lớn ở phía Bắc thành, nghe là chốn cũ của vị tai to mặt lớn nào đó. Sau khi nhà họ Nhan tháo chạy, gia sản cũng tam sao thất bản, nhà cửa bị chia cho những người có địa vị mới âu cũng hợp tình hợp lý. Nhà họ Cận đã chạy tới phía Bắc từ lâu, không rõ căn nhà để lại quá nhỏ hay sao, mà không được phân cho người nào, cũng không nghe nói quan chức kia muốn tới nhận. Chu Thanh vốn muốn giữ Cận Tiêu lại ở chung, nhưng cô đã từ chối khéo. Được người ta giúp và ăn nhờ ở đậu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Có vị tác giả từng nói con gái cần nhà riêng, vì thế Cận Tiêu áp dụng một cách triệt để mà dẫn mẹ Ngô chuyển về nhà cũ của nhà họ Cận. Liễu Ngạn Chi đến tìm cô vào thời gian kỳ lạ thế này, không rõ có mục đích gì. Có điều như vậy cũng quen thuộc, bởi hai nhà đã làm hàng xóm nhiều năm. Mẹ Ngô rót trà cho Liễu Ngạn Chi, lúc Cận Tiêu đi ra, anh ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt đen sạm đã gầy đi rất nhiều, ánh mắt trong trẻo hơn so với lúc ở Thiều Quan một chút. Bây giờ nghĩ lại, trước đó anh ta xuất hiện ở Thiều Quan cũng không phải vì ma xui quỷ khiến, mà là cố tình. Cận Tiêu không kiềm được ý nghĩ lúc này anh ta làm quan thuận lợi, liệu có phải vì từng đâm sau lưng cậu Tư một nhát. Thắng làm vua, thua làm giặc, giờ đây là lúc đối phương lên màn diễn hí khúc. Dù cô có chán ghét, cũng không thể cư xử thiếu lễ độ được. Liễu Ngạn Chi nhìn Cận Tiêu ngồi xuống, nửa giây sau thấy cô không định lên tiếng, mới buông chén hỏi: "Lâu không quay lại đây, vẫn còn ổn chứ?" Nếu là một cô gái thông minh, giờ phút này nên tỏ ra mềm yếu, như thế ít nhiều cũng cậy nhờ được đối phương. Tiếc rằng trước đây Cận Tiêu đã quen che giấu bản thân, sau khi kết hôn lại được nuông chiều mấy năm, bây giờ không thể hùa theo đón ý người khác được. Bởi vậy, cô đáp lời vô cùng cứng nhắc, chỉ nhẹ nhàng nói "Rất ổn" rồi bưng chén trà lên che khuất, sợ lộ ra xa lánh trong lời nói của mình. Hai người họ im lặng một lúc, Liễu Ngạn Chi hẳn đã phát hiện vẻ không tự nhiên trên mặt cô, bèn vào thẳng đề: "Anh đến, để khuyên em tốt nhất nên rời khỏi Tín Châu trong đêm." Cận Tiêu ngẩng đầu, không mở miệng, trong lòng đan xen nhiều ý nghĩ, không rõ anh ta có âm mưu gì khác, hay hiếm lắm mới tốt lành một lần. Liễu Ngạn Chi cười, nói khẽ: "Chắc em thấy anh phiền lắm nhỉ, anh vốn cũng không muốn quấy rầy em." Anh ta nói như vậy khiến Cận Tiêu xấu hổ, có cả cảm giác chột dạ vì không tiếp đãi đối phương một cách chu đáo. Liễu Ngạn Chi dừng một chút, lại nói: "Sáng sớm mai, chính phủ sẽ ban hành «Điều Lệ Phản Cách Mạng» do cố vấn bên Liên Xô yêu cầu." Cận Tiêu không hiểu ý anh ta, cô mờ mịt ngước mắt, chau mày suy tư, nửa thăm dò nửa không dám tin: "Như vậy... là nhằm vào cậu Tư sao?" Liễu Ngạn Chi gật đầu. Trận chiến ở Tín Châu quá khốc liệt, sau trận chiến, đa số nhà cửa trong thành đều trở thành đất hoang, quân Cách Mạng lại chôn đầy mìn bên ngoài thành. Để duy trì quân lương cho lính nhà họ Nhan ở trong thành, Nhan Trưng Nam đã hạ lệnh đóng cửa tiệm gạo, ngay cả lương thực dự trữ của thầy tu cũng bị tịch thu. Hơn ngàn dân thường chết vì bom mìn, hoặc chết vì đói. Người tịch thu thóc gạo, khiến dân trong thành Tín Châu phải chống đói bằng trấu cám hoặc hoa chuối là Nhan Trưng Nam, người thề sống chết chống cự, thủ thành tới cùng là Nhan Trưng Bắc. Chiến tranh nổ ra, pháo đạn thiêu rụi tất cả, đến cùng dân thường chẳng quan tâm ai thắng ai, chỉ hy vọng những ngày đấu đá bết bát này kết thúc. Mọi sự lắng xuống, người cầm đầu bị bắt đi là Nhan Trưng Bắc. Anh là người có chiến tích trong chính quyền, hẳn sẽ là đối tượng bị đảng Cách Mạng quy tội. Dù là người dân Tín Châu hay đảng Cách Mạng hao binh tổn tướng, đều chĩa mũi nhọn về phía cậu Tư. "Anh ấy không phải..." Cận Tiêu hé miệng, muốn nói anh ấy không phải người như vậy. Anh là người chính trực, thậm chí còn vô cùng tự cao. Dẫu trên đời này còn rất nhiều kẻ tồi tệ, mặc sức tranh quyền đoạt lợi cho bản thân mà thây kệ sống chết của người khác, đó cũng không bao giờ là anh. Liễu Ngạn Chi thở dài: "Luật đã thảo xong, sẽ thẩm vấn anh ấy ngay thôi. Em tưởng bên trên không biết em đang ở đây à? Chẳng qua tạm thời không muốn động đến em." "Nếu thẩm lý và phán quyết, không biết có liên lụy đến em không." "Tôi?" Cận Tiêu cười, hơi tráo phúng: "Tôi lại mong được cùng chịu khổ với anh ấy đấy, như vậy còn dễ chịu hơn cảnh tạm bợ qua ngày này." Một hơi thở thôi cũng như chộp giật, cũng như khoét thịt của cậu Tư mà đổi lấy. Liễu Ngạn Chi vốn nhã nhặn, lúc này lại hùng hổ, thấp giọng trách cô: "Em thì biết cái gì?" Cận Tiêu ngước mắt nhìn, anh ta lại đè giọng: "Em thấy cùng chịu khổ với anh ta là tình nghĩa và có trách nhiệm à?" "Đau khổ thì có ích gì? Đang tuổi đẹp đẽ lại gánh tội bản thân chưa từng nghe tên? Vậy có đáng không?" Liễu Ngạn Chi thở dài, giọng cũng dịu xuống: "Anh vốn không nên tới gặp em. Chỉ có anh ấy lo lắng cho em, sợ em làm chuyện điên rồ." Ý của anh ta là đã gặp cậu Tư. Sau nhiều ngày tháng, trừ những tin xã luận sục sôi trên mặt báo và các tin lẻ tẻ khác, cuối cùng cũng có tin của Nhan Trưng Bắc. Mắt Cận Tiêu sáng lên, vội vàng hỏi anh ta: "Anh gặp anh ấy rồi à? Anh ấy thế nào rồi?" Cô cố để bình tĩnh nhưng không được, vành mắt dần mất khống chế mà đỏ lên: "Anh ấy có bị thương không? Ở trong đó..." Cô ra sức để giọng mình trở lại như trước: "Ở trong đó có ăn được, ngủ được không?" Cận Tiêu trong trí nhớ của Liễu Ngạn Chi luôn thật điềm tĩnh, đôi khi sẽ mỉm cười, nhưng phần nhiều là ngây ngẩn và mang vẻ phòng bị như có như không. Anh ta nghe cô hỏi mà cúi thấp, sau khẽ lắc đầu. Lần đầu thấy cô bộc lộ như thế, vậy mà cảnh còn người mất. Đây như một minh chứng đến chậm, nói lên rằng cuối cùng cô đã là là vợ người khác, cũng sẽ lo lắng cho một người đàn ông khác. Lòng Liễu Ngạn Chi dấy lên nghi vấn kỳ lạ rằng, không biết nếu trước đây cô lấy anh ta, liệu có căng thẳng và lo lắng thế này không. Có điều, nghi vấn này chỉ mơ hồ rồi dập tắt. Anh ta là đàn ông, đàn ông lấy sự nghiệp làm đầu, không nên để bụng tình trường nam nữ. Tuy giờ đây đảng Cách Mạng rất gay gắt với Nhan Trưng Bắc, cố vấn Liên Xô cũng muốn đem anh ra giết gà dọa khỉ, song, lại có không ít người cầm đầu khác quý trọng người tài. Chiến tranh sẽ còn đốt một đường lên tới phía Bắc, đây chính là lúc dùng người. Huống chi, quân phiệt phía Bắc đã liên kết lại với nhau. Liễu Ngạn Chi có khứu giác chính trị, dù chức vụ không cao nhưng cũng nhận ra, án của Nhan Trưng Bắc là phiến toái của các mỗi quan hệ đan xen, vì thế anh ta quyết định đánh cược một lần. Cược thua, không có ai biết tối nay anh ta tới gặp Cận Tiêu. Cược thắng, sẽ là bán Nhan Trưng Bắc và chút thể diện của giới chính trị thành Tín Châu. Liễu Ngạn Chi rì rì mở miệng: "Anh ấy bảo anh chuyển lời đến em. Em trưởng thành rồi, phải đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài." "Đó cũng là ước mơ của anh ấy."