Một người, đôi lúc cũng không rõ mình sống vì truy đuổi ấm áp phía trước, hay vì đấu tranh với khổ cực của hiện tại.
Ngoài miệng nói sống trên đời là tu hành, đến khi tận mắt chứng kiến đau khổ tiềm ẩn, lại nguyện lừa mình dối người. Bởi, cái gọi là "nếu" thật đáng sợ, mà "tạm bợ qua ngày" lại quá đỗi ngọt ngào.
Vậy là họ dần đầu hàng trước ông trời, cụp đuôi sống trong vòng vui vẻ luẩn quẩn. Ra sức tạo cảnh thái bình giả rồi bỗng chốc bị người chọc thủng áo giáp giấy, mới giậm chân tức giận vì phẫn uất.
Khi không, tới lúc nào mới can đảm đối mặt với sự thật đây?
Nguyên tắc đầu tiên là không suy sụp, không khóc lóc om sòm. Tựa như quả cầu tuyết lạnh giá mà cứng còng trong đêm Đông, chẳng may sa phải củi lửa đang đượm, cầu tuyết tan chảy trong chốc lát, tia khói mỏng cuối cùng cũng là hơi lạnh, bặt tăm không ai hay biết.
Thì ra lừa mình dối người sẽ khiến hoảng hốt và khổ sở quấn lấy nơi sâu nhất trong cơ thể. Có muốn thút thít, tỉ tê, khổ đau cũng đã găm quá sâu, khó mà đào ra được, sau bỗng trở nên vô cùng mẫn cảm.
Cô không phải kiểu phụ nữ vờ không thấy khổ đau, cũng không phải kiểu bị thống khổ hành hạ tới hãi hùng. Cận Tiêu ngồi trên băng ghế sau, nhìn thấy ánh đèn cách đó không xa thi thoảng đổi màu.
Phong Châu về đêm, cũng khác với Thiều Quan.
Cô bất đắc dĩ nhếch môi, nhớ lúc đứng vườn hoa vừa rồi, mình đã nhớ về Thiều Quan, còn đếm bao ngày nữa kim quế nở hoa.
Đúng là hỏng bét.
Cậu Tư say mèm, nằm trên đùi Cận Tiêu mà lẩm bẩm gì đó, lâu lâu lại tội nghiệp cọ tới cọ lui trong lòng cô. Hẳn là sau bữa ăn, anh lại bị chuốc rượu. Lúc Cận Tiêu quay lại từ vườn hoa, anh đã lơ ma lơ mơ, cười ngây ngốc với cô khi đang có cả những người khác.
Như vậy cũng tốt, cô sẽ không phải ra sức nghĩ xem nên trưng biểu cảm nào mà tiếp anh.
Đương nhiên, cô có thật nhiều điều muốn chất vấn. Vì sao em không có quyền được biết? Đưa em cùng đến nhà họ Cao để làm gì? Em là cái gì?
Có điều, cô lại sợ, sợ phải nghe câu trả lời.
Sợ hãi luôn khiến người ta cam chịu. Thôi thì quên đi, quên luôn cả người trong tim này đi. Anh thích ai, làm gì, sẽ không còn can hệ với cô nữa.
Cậu Tư khó chịu "hừ" một tiếng, xoay đầu sang bên khác. Lúc Cận Tiêu nhận ra, cô đã đưa tay đỡ đầu anh rồi.
Cô nhìn tay mình rồi không thu lại nữa, mà có lẽ cũng không thu lại được nữa.
Đúng là hỏng bét.
Anh ngủ thật yên ổn, ánh trăng rọi vào từ cửa sổ còn ánh lên gò má ửng đỏ vì say. Cánh đàn ông say rượu thường thất thố, mặt mày khó nhìn làm người khác cũng cụt hứng.
Ấy vậy mà, cậu Tư lại khác.
Dù chỉ có một chút thôi, một chút gì đó khiến người ta tụt hứng thôi, cô cũng không muốn rời xa vòng ôm của anh, không muốn rời xa quần áo đượm hơi thở của riêng anh.
Cận Tiêu nghĩ vậy mà thấy chua xót và nặng nề, chỉ là cô không muốn khóc. Khóc rồi lại trở nên nhu ngược, sẽ đúng với ý của người khác.
Đúng với ý của ai đây? Cô cũng không biết, chỉ là không dưng tự gồng mình lên thế này, thật giống địch đến cửa thành mới vội vàng luyện võ. Để rồi tới bình minh, cô sẽ đủ sức mạnh và can đảm chống trả lại thế gian tàn khốc này.
Song, cô không làm được.
Ngay cả hận, cô cũng không làm được. Hận cậu Tư, hoặc hận nhà họ Cao đều khiến cô dễ chịu hơn, chỉ là cô không thể hận người này, càng không thể hận những gương mặt xa lạ, mới gặp kia.
Cô thậm chí còn muốn biện minh giúp cậu Tư, hẳn là anh có nỗi khổ khó nói, có lý do nên mới làm vậy. Nhưng phải bào chữa giúp anh thế nào đây? Khi mà cô từng vòng vo hỏi anh nhiều lần, đã có lần nào anh thật sự thẳng thắn?
Hẳn là do mình dễ bị nạt, cô nghĩ vậy, những mong mình hận anh thêm chút nữa.
Vẫn không được.
Đêm tối luôn khiến người ta khổ đau. Chẳng có một ai lên tiếng, những suy đoán và đấu tranh trong lòng dần biến thành dải lụa rườm rà, rườm rà đến mức muốn ném cho người khác, hoặc thiêu đi cũng được.
Chỉ là, không có ai cả.
Đến miếu cầu được thì tốt, cô nghĩ.
Cầu cho cả đời này của cô trôi qua nhẹ nhõm, phải chăng như vậy là đòi hỏi quá nhiều?
Hoặc cầu được ước thấy rồi, lại không quá bền lâu.
Cô cứ nhìn anh mãi, cho đến khi ánh ban mai chậm rãi len lỏi. Cận Tiêu cũng thấy mệt, mí mắt bắt đầu sụp xuống, chỉ là không nhắm lại được.
Chính cô cũng tự ý thức được rằng, tỉnh dậy sau giấc ngủ, non nửa mọi thứ đều đã khác.
Khi trời sáng hẳn, cậu Tư vẫn chìm trong giấc mộng. Anh say rượu, ắt sẽ ngủ tới trưa.
Anh ngủ rất say, Cận Tiêu khép hờ mắt mà chợt tức giận. Cô đưa tay định nhéo cậu Tư thật mạnh, coi như trút giận trong lòng.
Vậy mà ngón tay chạm đến mặt anh, lại biến thành âu yếm, vuốt ve.
Coi như cô hiểu rồi, tóm lại là cô rất kém cỏi, tốt nhất là không nhìn anh nữa. Cận Tiêu đứng phắt dậy, ra phòng khách gọi bữa sáng.
Vừa hay có chân chạy vặt đưa thư mới đến, phía trên có tên và nét chữ quen thuộc của Chu Thanh.
Cô ấy cũng đang ở Phong Châu.
Phong Châu quả là nơi kỳ lạ, vốn cho là người dưng ngược lối, cuối cùng lại đến thăm hỏi và sắp hứa hôn với người ta. Lúc nhận được thư từ, lại là của người bạn cũ ở thành Tín Châu kia.
Chu Thanh vốn là bạn tốt của cô, Cận Tiêu phải mừng rỡ mới đúng, nhưng nghĩ lại tối hôm qua, lại đoán được Chu Thanh đã quen cô Hai nhà họ Cao từ lâu. Cô hẹp hòi như thế đấy, dù cô Hai nhà họ không có ý gì với cậu Tư, lòng cô vẫn như có nút mắc chặn ngang. Giờ cả Chu Thanh cũng liên quan tới, chỉ nghĩ thôi đã thấy giận rồi.
Ai biết cô Hai nhà họ ngoài miệng từ chối, mấy hôm nữa có hoan hỉ lên kiệu hoa tới đây hay không? Ai rõ Chu Thanh đứng về phía cô, hay cùng chung chí hướng với cô chiêu nhà ấy?
Đến cả bạn tốt cũng bị cô ta cướp mất, Cận Tiêu liếc qua thư của Chu Thanh, thấy cô ấy mời trưa đến quán trà. Muốn làm gì đây, đến làm thuyết khách của cô Hai kia sao?
Quả nhiên, tất cả đều thấy cô là người dễ bị thao túng.
Cô giận dữ quăng thư lên bàn, gã sai vặt chờ tin thấy Cận Tiêu lạnh nhạt, bèn tươi cười kèm thêm mấy phần nịnh nọt.
Cận Tiêu lại thở dài, thấp giọng nói: "Được rồi, tôi sẽ đến."
Tự cô cũng thấy nực cười, đành treo gương mặt thiếu ngủ ban tiền thường cho gã sai vặt, sau đó mặc anh ta cảm ơn rối rít mà phất tay, đi về phía tủ quần áo.
Lần cuối ra ngoài một mình, có lẽ là đến tiệm sách ở Thiều Quan. Nay cô đã can đảm hơn rồi, mà dù có không can đảm, cũng phải thử tự đứng ra chịu trách nhiệm xem sao.
Ai biết tương lai sẽ thế nào?
Cận Tiêu soi gương, đánh một lớp son đỏ.
Những thứ không khống chế được, để quyền quyết định nằm trong tay kẻ khác, khiến người ta dần quen với yên ổn và thê lương, bởi không phải hao tâm tổn trí hay đấu tranh vì điều gì.
Chi bằng xé bỏ lớp màng bên ngoài này đi, để ngày sau có gặp biến cố, cũng không chật vật, khó thích ứng nữa.
Sĩ quan Lưu đưa cô tới quán trà, hẹn thời gian tới đón rồi rời đi trước. Anh ấy là sĩ quan của cậu Tư, về tình về lý đều phải về gác cho vị trưởng quan đang say kia.
Một thế giới mới như mở ra, cô bắt đầu quan sát những thứ trước đây mình từng trốn tránh. Để rồi, Cận Tiêu ý thức được rằng không phải lúc nào mình và cậu Tư cũng chung một thuyền.
Sẽ có người chia cắt bọn họ, cũng sẽ có người lựa chọn rút lui.
Không có gì phải buồn hết, tóm lại cốt lõi nằm ở chỗ hiểu hay không hiểu mà thôi, Cận Tiêu tự nhủ.
Cô lên gác, thấy bạn cũ để tóc ngắn, mặc đồ âu đang ngồi trong phòng, cong khóe miệng mỉm cười đón mình.
Chu Thanh vẫn nhiệt thành như trước, cô ấy hỏi cô rất nhiều chuyện, ví dụ như sống ở Thiều Quan có thoải mái không, hay đã đi những đâu ở Phong Châu rồi.
Cô đều cười đáp lại, cảm thấy mấy câu vào để thế này chỉ để dẫn dắt cho chuyện sau thôi, vì vậy cũng hơi mất tập trung.
Vẻ này của cô không thoát khỏi tầm mắt của Chu Thanh. Cô ấy ngồi lại, ngắm kĩ Cận Tiêu rồi cười nói: "Để tôi xem thử nào, không gặp một thời gian, cô lại thay đổi rồi."
Tuy Chu Thanh đi vận động học sinh quanh năm suốt tháng, cô ấy và Cận Tiêu vẫn luôn là những người bạn gần gũi nhất. Hai người chỉ hỏi han vài ba câu chuyện vặt vãnh, lại không khỏi khiến đối phương ấm lòng.
Cận Tiêu nhìn mình, hỏi ngược lại: "Sao? Tôi béo lên à?"
Chu Thanh lại không đáp lại, chỉ châm thêm trà cho cô rồi nói: "Lúc trước hẹn cô ra ngoài, lúc nào cũng có mấy hầu gái đi theo, bây giờ tự tin để cô tự đi rồi à?"
Trước đây, cậu Tư luôn lo cô học theo Chu Thanh, hôm nay trái hiệp ước, ngày mai cầu dân chủ. Anh không nói thẳng ra, nhưng luôn âm thầm phòng bị. Lúc này Chu Thanh nói vậy, Cận Tiêu mới nhớ khi ấy Nhan Trưng Bắc thả cô ra ngoài thường là vẻ muốn nói lại thôi, vừa cố gắng mỉm cười, vừa bất giác dặn dò đầy ẩn ý.
"Lần này vội vã tới Phong Châu, anh ấy không đưa nhiều người theo."
Chu Thanh "ồ" lên, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, hỏi cô như vô ý: "Sao tự nhiên lại đến Phong Châu thế?"
Cô ấy hỏi vậy làm người ta không rõ Chu Thanh không biết chuyện nhà họ Cao thật, hay cô ấy cho là Cận Tiêu không nắm rõ tình hình.
Vì thế, cô cũng giả ngu: "Đến thăm hỏi bạn cũ thôi..." Cô nhấp một ngụm trà, như chợt nhớ ra điều gì: "À mà, hôm qua gặp cả cô Cao, người quen cũ của cô ấy."
Cô không nhìn vẻ mặt của Chu Thanh, mà đánh mắt ra ngoài cửa sổ, đá câu hỏi sang cho cô ấy: "Cô thì sao? Sao lại chạy đến tận Phong Châu?"
Chu Thanh im lặng một lúc, khó lắm mới mở miệng lại chỉ bật ra được một tiếng.
Bỗng, ngoài phòng vang lên bước chạy gấp gáp.
Tấm bình phong của phòng bị kéo ra, phía sau là gương mặt đang thở hồng hộc, đầy bất mãn và khó hiểu: "A Thanh?"
Cận Tiêu quay đầu, không kiềm được mà cười lạnh.
Ồ, Cao Xu Hạm đây mà.