Tiệm thịt dê nằm trong con hẻm sâu hút. Trung Nguyên không so được với Giang Nam, không có đường mòn ngói xanh nho nhỏ. Phong Châu lại là kinh đô cũ, không rõ thị trấn bây giờ là lối quan nào trước đó, đường xá cũng rộng rãi, bằng phẳng hơn. Chẳng hay quan viên nơi đây bỏ vốn ra tu sửa, hay dòng người, dòng ngựa trăm ngàn năm san phẳng mặt đường này.
Gần đó có sân khấu kịch, ả đào cất giọng xướng dự kịch (1), Cận Tiêu cũng ngâm nga theo vài câu góp vui. Cậu Tư quay lại nhìn cô, khóe miệng nhuốm ý cười: "Em hát hay lắm."
(1) Dự kịch: ca kịch địa phương, ở tỉnh Hà Nam – Trung Quốc.
Đương nhiên cô không thể bì với hoa đán trên sân, trước đó cậu Tư thường tới sân khấu kịch cùng những người chung sở thích khác, anh đã quá quen với giọng hát của đào kép. Anh thích Điêu Thuyền hoặc người đẹp nào trên sân khấu, sẽ năng qua lại hoặc vung tay hào phóng, non nửa trong số đó lại trở thành nợ đào hoa qua miệng người ta.
Chỉ một Lê Uyển thôi đã dệt nên bao chuyện tình trăng gió, thêm vài năm nữa, có sẽ có người ghi lại, chuyển thể thành kịch trên sân khấu cũng nên.
Cận Tiêu thấy mình không phải người so đo, đong đếm, nhưng nghĩ đến những chuyện này vẫn khó tránh khỏi ảo não. Vậy mới thấy, chuyện cũ luôn khiến con người ta nhức nhối.
Nếu là nhức nhối bình thường thì tốt rồi, cứ thỏa sức cáu kỉnh, làm ầm lên cũng xong. Chỉ là tâm sự việc thế này với người khác cũng làm họ buồn lây, thôi thì cứ tự khư khư băn khoăn này cho đến khi tháo gỡ được đi thôi.
Song, mọi chuyện nào có suôn sẻ như vậy.
Cận Tiêu nhìn đóa hoa lụa tinh xảo bên đường, nghe nói là làm bằng công nghệ mới, nhưng không phải để máy móc thay thế hết như người phương Tây. Cô chọn một nụ hoa, nom như mợ chủ giàu sang đang lựa đồ. Người bán hàng rong sáng mắt, xởi lởi đưa thêm vài cành cho cô.
Cận Tiêu nhận mấy cành hoa ấy rồi nghiêng đầu như không thích bột phấn vàng điểm trên cánh hoa, thấy nó quá tầm thường. Cô cau mày, trả lại mấy cành hoa, mở lời như vô ý: "Cậu thích nghe hí kịch thật."
Hí kịch, ca kịch hay đến cả mõ hí kịch (2) ở xa đất Bắc, nếu có dịp cậu Tư đều muốn nghe thử. Anh thích loại hình du dương, trầm bổng này cũng như vợ anh thích chuyện tình yêu trong tập san vậy. Chẳng là Nhan Trưng Bắc yêu chỉnh thể âm nhạc uyên sâu mà hài hòa này hơn, thêm người dân hàm súc mà cô đọng, trăm chuyển nghìn hóa thành âm cổ ý a, đời đời truyền nhau tục hát chay, vẫn khiến người ta đổ lệ như cũ.
(2) Mõ hí kịch: là một loại hí khúc truyền thống của Trung Quốc.
Cậu Tư muốn lên tiếng, Cận Tiêu đã tiến về phía trước. Cô nghĩ đến gì đó, vừa cười vừa nói: "Nghe nói quan lại quyền quý thích giọng thiếu nữ nhất. Người phương Tây cũng vậy, chỉ thích âm thanh trước khi vỡ giọng của thiếu niên, sau đó sẽ không thích nữa."
Gần đó có người bán chao (3), cô không thích mùi này nên chạy sang bên trái của cậu Tư. Nhan Trưng Bắc thấy vậy bèn mở nụ cười, kéo tay Cận Tiêu, dùng ngón trỏ mân nhẹ mu bàn tay cô: "Em cũng biết nhiều lắm."
(3) Chao: hay còn gọi là món chao đậu phụ, đậu hũ ủ lên men.
Hôm nay anh mặc đồng phục cách tân, thoạt nhìn như nam sinh nhiệt huyết bừng bừng. Dù tháng năm in hằn phong sương trên gương mặt kia, anh vẫn không quá thay đổi so với thời còn theo học trường quân đội.
Trước đây, cậu Tư vốn được cha gửi đến trường quân đội. Bà cả lại dè chừng anh nên qua nhiều trắc trở, Nhan Trưng Bắc bị chuyển về học ở trường thường.
Ấy vậy mà trời xui đất khiến thế nào, cuối cùng anh vẫn dấn thân vào chiến trường.
Đôi mươi quả là cái tuổi kỳ diệu, bởi sẽ chẳng nhìn ra điều gì từ vóc dáng một người. Cùng lắm là béo một chút, tóc dài vài phân, riêng phần tâm hồn lại luôn trưởng thành hàng ngày, hàng đêm.
Mỗi trận chiến, mỗi lần trù mưu tính kế đều nóng lòng nhào nặn, tôi luyện anh từng phút, từng giây, để rồi biến anh trở thành một người khác.
Anh cười, nhớ ra chuyện năm xưa cũng có liên quan đến rạp hát thì hơi sầm mặt, miệng lại cười nhẹ: "Đời hiếm người ngậm thìa vàng, nhiều kẻ thời trẻ nhẫn nhịn ăn xổi ở thì vì danh vì lợi, nhưng vẫn không vừa lòng đẹp ý. Về già có quyền có thể lại không còn nhiệt huyết và phong thái năm xưa, khi ấy mới đi cướp đoạt thanh xuân của người khác."
"Đa phần thiếu niên luôn ngây thơ và mềm yếu, giống miếng thịt béo hợp khẩu vị của họ."
Anh ngẩng đầu, tháp đồng hồ nơi xa truyền tới tiếng chuông. Trước đây nó là biểu tượng của hoàng gia và ranh giới quyền thế, sau bãi bể nương dâu, cũng chỉ còn là một vật, một âm thanh ngắn ngủi.
Cậu Tư rũ mắt, Cận Tiêu đã quay sang, quan sát ánh mắt của anh.
"Thứ đặc quyền nở mày nở mặt trong mắt người thường, câu chuyện được quần chúng xem như đề tài mới lạ, chỉ là cái hứng nhất thời của kẻ cầm quyền thôi. Còn thiếu niên thì sao đây..."
Anh cong khóe miệng như lưỡng lự giữa nghiến răng nghiến lợi và hời hợt, bâng quơ, sau đó vẫn châm chọc tột cùng như trước: "Nhỏ bé và yếu ớt đúng là ngọn nguồn của tội lỗi."
Cậu Tư ngước nhìn, đối diện với ánh mắt thăm dò của Cận Tiêu. Anh lại cười, giơ tay chỉ lá cờ bay trong gió cách đó không xa: "Nhìn thử xem, có phải tiệm kia không? Đúng là tiệm nổi tiếng lâu đời rồi."
Tiệm nổi tiếng lâu đời có khác, dù là ngày đầu hạ nóng nực, vẫn chật ních người ngồi trước mặt tiền nho nhỏ. Hơn nửa số thực khách ngồi ở bên ngoài, đủ mọi loại người từ dân lao động, kẻ buôn bán và cả hầu bàn. Cậu Tư chỉ nghe nói đây là tiệm canh thịt dê nổi tiếng, không ngờ nơi này dân dã như vậy.
Càng là những món bình dân được yêu thích, càng đượm hương vị phố phường. Trước đây, các mợ các cô ở thành Tín Châu cũng sai người đến cổng thành chỉ để mua bát mỳ hoành thánh. Nguyên liệu làm mỳ chưa chắc cao sang, giá một bát chỉ vài đồng, vậy mà bếp trong nhà nấu thế nào cũng không ra vị.
Cuộc sống thêm khó khăn, chẳng bằng tìm vài phút thả lòng và thỏa mãn từ chuyện ăn uống. Chỉ có dân thường thật sự quý trọng đồ ăn, vì vậy có đôi khi, họ mới là những người sành ăn nhất.
Cậu Tư còn chưa bước vào tiệm, mùi thịt dê trong bát của thực khách đã xộc tới khiến anh giật mình, bước chân cũng chậm lại. Cận Tiêu chưa thấy anh ghét nơi đông người, vừa ngửi mùi đã buồn nôn như vậy bao giờ. Cô đứng lại, nhìn cửa tiệm trong con hẻm nhỏ hẹp, chủ quán bận rộn trước nồi canh thịt dê bốc hơi nóng hổi mà khóe miệng bất giác nhếch lên, sau đó xoay người vừa cười vừa nói: "Thơm thật đấy, nhưng hôm nay nóng quá, mặt trời còn chưa khuất núi, em cũng không đói lắm."
Cô kéo tay, muốn đưa anh về: "Hay là đến chỗ khác thăm thú đi."
Tay bỗng bị nắm ngược, Nhan Trưng Bắc kéo cô quay lại. Anh như đi guốc trong bụng cô, chỉ cúi đầu, miệng cười nói, mắt ngậm ôn hòa: "Đến Phong Châu rồi, sao có thể không ăn? Anh chỉ đi được với em đúng hôm nay thôi."
Cận Tiêu còn muốn nói, cậu Tư đã kéo cô vào trong, gọi: "Ông chủ, cho một canh thịt dê hảo hạng."
Cuối cùng họ cũng tìm được chỗ xa các thực khách khác, kế bên cây lớn râm mát. Canh thịt dê bốc hơi nghi ngút, Cận Tiêu cầm đũa lại do dự. Cô nhận ra cậu Tư rất ghét vị thịt dê, miễn cưỡng ngồi đây cũng không thoải mái gì.
Cậu Tư biết cô định ăn vài miếng rồi đi, anh nhìn cô chằm chằm: "Em mà ăn ít, là uổng thành ý anh đưa em từ xa tới đây." Anh liếc về phía các thực khách phía xa rồi lại nói: "Không được ăn nhanh, em không phải trông cửa hàng, không phải làm công theo giờ, cứ từ từ mà ăn đến miếng cuối cùng."
Nghe giọng này, ai không biết sẽ tưởng anh đang ép Cận Tiêu ăn cà rốt. Cận Tiêu ăn một miếng to, đúng là rất thơm ngon, không hổ danh tiếng đồn xa, chỉ là trong lòng hơi chua xót, bởi cô nhìn ra nhẫn nại trên mặt cậu Tư.
Cận Tiêu trộm nhìn vẻ mặt của cậu Tư, Nhan Trưng Bắc thấy lại cười hỏi cô: "Sao? Đáng để chúng ta lặn lội một chuyến không?"
Đương nhiên là đáng, không chỉ vì canh ngon, mà còn vì người bên cạnh nữa. Cận Tiêu gật đầu, không dám nhìn anh mà chỉ cúi gằm ăn canh. Cậu Tư sợ cô ăn vội nên xoa lưng cho cô: "Ăn từ từ thôi, kẻo bỏng."
Anh không biết để một cô gái ám mùi chồng ghét cũng là một kiểu tra tấn. Cận Tiêu không biết ăn canh thịt dê lại giày vò đến vậy, chỉ nghĩ đến việc mùi kia khiến cậu Tư buồn nôn, cô đã mất hết sạch hứng thú ăn uống.
Có điều, đây cũng là tấm lòng của anh. Thỉnh thoảng nhìn trộm thấy anh nghiêng đầu, cười nhìn cô ăn, Cận Tiêu lại thấy tim mình như bị thứ gì gặm nhấm, vừa đau nhức lại vừa ngọt ngào.
Bất kỳ việc gì liên quan đến anh, đều mang cảm xúc khó nói thành lời. Cách anh mỉm cười khi ngồi dưới tàng cây râm mát, dịu dàng trong đôi mắt kia khiến tai cô chợt đỏ lên. Cô nghĩ đến việc lát nữa cả người mình ám đầy mùi thịt dê thì mặt thêm đỏ. Ngày thường ăn cơm còn nói đôi câu, hôm nay đến một câu cô cũng không bật ra được.
Trù trừ thế này khiến Cận Tiêu thấy mình đòi đi ăn canh này đúng là tự đào hố chôn mình. Cô vừa nghĩ vậy vừa ăn đến hết, ăn xong còn chỉ vào đáy bát để báo cáo kết quả.
Cậu Tư nhìn bát rồi ngước lên, quan sát ánh mắt cô. Thấy Cận Tiêu lơ đãng, anh lại hỏi: "Ngon không?"
Cận Tiêu gật đầu mà chột dạ vô cùng, vừa rồi cô chỉ nghĩ trên đường về phải tránh nói chuyện với anh thế nào, đâu để bụng thưởng thức hương vị. Cậu Tư nhận ra rồi "chậc" một tiếng, hơi ngả lưng ra ghế tre thô, đánh giá như cậu chủ ăn chơi: "Anh thấy là danh hão thôi, chắc cũng không ngon lắm."
Thật có lỗi với chủ tiệm, Cận Tiêu chớp mắt rồi đứng lên, muốn ra về.
Cô im lặng một lúc lâu, môi lại mím chặt, cậu Tư có ngốc mấy cũng phải hiểu ra. Cận Tiêu cúi đầu, vội vàng quay về, không nhìn thấy cậu Tư nhếch miệng cười xấu xa.
Sĩ quan Lưu đã lấy xe, chờ sẵn ở đầu phố, họ chỉ cần qua đó là lên xe về khách sạn tắm rửa được. Con đường vừa rồi ngắn ngủi bao nhiêu, bây giờ lại quanh co ngoắt ngoéo, cực kỳ khó đi. Cậu Tư vẫn không tha cho cô, thỉnh thoảng hỏi món này có đẹp không, món kia có đẹp không. Anh kéo cô vào một cửa hàng đồ gỗ, đòi chọn gậy khắc hoa về tặng cha.
Vì thế, đường ra tới đầu phố càng dài hơn. Cô không biết tai mình đỏ rực, nét lo lắng trên mặt đã không giấu nổi từ sớm. Cậu Tư quay đầu hỏi cô mua gỗ tử đàn hay hoàng dương, Cận Tiêu nào có tâm trạng, cứ chỉ bừa một loại. Cậu Tư nhìn rồi hỏi lại: "Cái này à?"
Cận Tiêu gật vội, mong anh mua mau để cô còn về khách sạn. Cậu Tư lại rất tích cực, hỏi thêm câu nữa: "Gỗ hoàng dương à?"
Sao cô nhìn ra là làm từ chất gỗ gì, đành gật đầu qua loa. Cậu Tư không kiềm được khóe miệng nữa, anh cười tươi, trêu cô như cậu nhóc ranh mãnh: "Nhưng đây là tử đàn mà?"
Anh nhận ra mình cười quá vui vẻ, bèn nhịn lại rồi xoay người. Cận Tiêu thấy vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác trong mắt anh, vậy có nghĩa anh đã nhìn ra nỗi lòng lo lắng và thấp thỏm của cô rồi.
Cô chợt xấu hổ tới cùng cực, không chỉ vì bị nhìn thấu, mà cô sợ anh khó chịu vì mình bị ám mùi đúng là quá ngốc. Cô cảm giác cổ mình cũng đỏ lên theo, hơi nóng lan lên tận mặt, Cận Tiêu đồ lúc này mình không khác nào tôm luộc ngờ nghệch.
Cô sợ nhất là bị người khác nhìn thấu, bởi có khéo léo và thận trọng mới duy trì được thể diện của mình. Có thể diện rồi, cô mới có khả năng đứng bên cạnh anh. Cô quay đi, trông thấy gương khung gỗ bên cạnh phản chiếu vẻ luống cuống, sợ hãi và thất thố của mình. Chiếc gương kiểu Tây còn phản được chiếu bất an của cô, huống hồ là mắt người?
Cô bần thần, chợt hoảng hốt xoay người, lảo đảo chạy vọt ra ngoài.
Cận Tiêu vừa chạy vừa ôm ngực mình. Cô không hề biết, thì ra ngoài u sầu và ngọt ngào, con người sẽ có nhiều cảm xúc mãnh liệt đến vậy, thậm chí còn luống cuống tay chân hay đỏ mặt chỉ vì một ánh mắt, một hơi thở.
Thấy đầu con hẻm, cô trốn ngay vào, bàn tay vừa rồi ôm ngực chợt bao lấy cổ, như thể làm vậy sẽ khiến tim cô đập chậm hơn một chút.
Cô đang nghĩ gì trong lòng ư? Cô nghĩ, chua xót như vậy, sợ hãi đến thế có lẽ là do xấu hổ. Cảm giác này xa thật là xa, lần cuối cô cảm thấy như vậy là khi nào? Là lúc nữ tu sĩ dạy học khéo léo khuyên cô về nhà? Từ đó trở đi, cô đã tự thu mình lại. Mẹ quở trách ngay trước mặt nhà họ Liễu, mẹ Liễu Ngạn Chi ngầm trào phúng cô, cả tia chế nhạo trong mắt các bà các cô ở thành Tín Châu kia, cô đều coi như không nhìn, không nghe thấy, càng không để bụng.
Hôm nay vỏ bọc của cô xuất hiện khe hở, lộ ra cô gái co ro đầy sợ hãi, sợ bị nạt nộ, sợ bị coi thường, sợ bị chế nhạo. Cô gái như vậy không vẻ vang chút nào, bởi yếu đuối là ngọn nguồn của tội lỗi.
Chỉ cần vờ như không nghe thấy, không để bụng, mình đầy thương tích thì đã sao, miễn là đầu gối chưa khuỵu đất, vậy vẫn có thể lạnh nhạt đứng đó, thậm chí là bật cười.
Hôm nay cô lại bắt đầu xấu hổ, bắt đầu thấy mình không tốt, bắt đầu sợ người khác ghét mình, bắt đầu sợ hãi.
Cô đứng trong con hẻm chật hẹp này, cau mày nhìn ánh nắng đã dịu hơn. Dường như ngày hè dài đằng đẵng này cuối cùng cũng chấm dứt rồi.
Cận Tiêu mờ mịt ngước mắt.
Thì ra không phải mặt trời lặn, mà là cậu Tư đang hổn hển đứng trước mặt cô. Thấy cô mãi mới ngẩng lên, lo lắng trên mặt anh dần chuyển thành dở khóc dở cười: "Em chạy gì thế?"
Cận Tiêu nhớ vừa rồi mình đã chạy rất lâu, rất lâu. Ồ, đúng là càng nực cười hơn mà. Không một câu chê cười, chẳng có chút ác ý, đã khiến cô thất thố tới vậy.
Cô nhíu mày ủ rũ, muốn đi lại bị cậu Tư giữ chặt. Anh áp sát rồi hôn lên môi cô. Người này vẫn dịu dàng như trước, đến cả nhấm nháp khóe môi cô cũng ướt át và quyến luyến, như đang trấn an con thú nhỏ hoảng loạn. Hơi thở của cậu Tư vẫn hơi loạn, chắc hẳn tìm cô hao sức lắm đây.
Anh nắm chặt tay cô, vẫn nhiệt độ cô thích, cả vết chai ở gan bàn tay anh, cô cũng thích. Vậy mà cô vẫn bất giác chối từ như cũ, bởi chút xíu tự ti trong lòng, bởi thấy ám chút mùi cũng khiến mình không còn hoàn mỹ, phải trốn đi để anh không tìm được.
Cậu Tư đột ngột niết cằm Cạn Tiêu, buộc cô hé miệng, cương quyết thăm dò môi lưỡi của cô. Mỗi một lần cô rúm lại hay né tránh, anh càng không nể nang hơn. Hơi thở của anh hòa trong hơi thở của cô, vậy còn cô? Cô không muốn nghĩ nữa. Giờ đây đã không còn đường lui, môi lưỡi bị ép xoắn bện chặt chẽ với anh. Anh muốn đoạt mọi hô hấp của cô, vậy thể diện thì sao, cũng sẽ bị tước đi luôn sao?
Cuối cùng cậu Tư buông cô ra, chút tơ bạc vẫn còn vương lại giữa hai người. Cô nhìn thấy mà vẫn rũ mắt, hàng mi rung nhẹ nom vừa vô tội vừa nhút nhát. Cậu Tư vỗ nhẹ, cô đánh mặt muốn tránh lại bị anh cản. Nhan Trưng Bắc lại gần, cọ cọ vào chóp mũi của cô, buông tiếng thở dài nhỏ tới khó nghe thấy.
Cô ngước mắt xem anh than thở chuyện gì, hay là nổi trận lôi đình rồi. Cậu Tư đối diện với đôi mắt sợ sệt của cô, không còn thô bạo như vừa rồi mà ấm áp tựa ngọc, để người ra kề sát vào lòng.
Anh hôn nhẹ lên khóe môi cô, cất lời nỉ non: "Em có thế nào, anh cũng thích."
Cô co lại, không biết anh muốn nói gì, lại càng sợ anh nhìn ra hết thảy yếu đuối và vụng về của mình. Đôi mắt ngập ý cười của cậu Tư như đang cười cô quá khờ. Đó không phải cười nhạo khiến cô sợ hãi, mà giống nụ cười dành cho cô bé ngây thơ, chưa trải đời: "Em hiểu thế nào là thích không?"
Anh vuốt ve gương mặt Cận Tiêu, như thể cô là món đồ trân quý không thể nhiễm bụi: "Dù em có thế nào, anh cũng thấy em đẹp."
Anh nói lời này, ý cười lại tươi thêm chút nữa. Nhan Trưng Bắc xoa đầu cô, bờ môi rơi xuống ánh mắt mờ mịt kia. Giọng anh nhẹ nhàng tựa gió, cuốn theo ban mai lướt qua mi mắt cô: "Là lúc nào cũng muốn hôn em, gần em."
Anh thấy môi mình ươn ướt, khi buông Cận Tiêu ra, đã thấy từng giọt, từng giọt lệ lăn dài từ đôi mắt kia.
Như thể, đó là tủi hổ tích lại qua nhiều năm.