Cận Tiêu vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như bị tiếng lục lạc bên ngoài thu hút mà tỏ vẻ lạnh nhạt, kiêu ngạo. Cô cảm thấy Cao Xu Hạm xuất hiện, khiến cục diện trở nên khó xử hơn.
Kể cũng lạ, dù là cậu Tư hay Chu Thanh, đều như vô tình hay cố ý muốn cô đến gặp cô hai nhà họ Cao này.
Cô cong khóe môi.
Chỉ là, cả hai người họ đều không quá muốn gặp đối phương.
Chu Thanh quá đỗi bất ngờ, đến nỗi lỡ tay làm đổ chén trà cũng không bận tâm. Cô ấy không kiềm được mà mím môi, hỏi khẽ: "Sao em lại đến đây?"
Chốc lát sau, như cảm thấy mình hỏi không thỏa đáng, cô ấy chợt đen mặt, cầm chén trà kia đập lên bàn mà đổi giọng: "Em đến đây làm gì?"
Cận Tiêu bất giác đưa mắt dò xét. Cao Xu Hạm không bước tới, chỉ cứng người đứng đó, vành mắt đã đỏ lựng, lại đè nén để không tràn mi. Đôi môi mím chặt kia, để người ta thấy rõ cả cơ hàm nghiến tới căng cứng.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới bật ra câu: "Chị tới Phong Châu, sao em lại không biết?"
Lời này vừa thốt ra, cô ấy cũng thấy mình thật ngớ ngẩn và vô lí. Cao Xu Hạm hít sâu một hơi, liếc Cận Tiêu rồi tiếp tục hướng về phía Chu Thanh: "Hai người nói chuyện trước đi, em chờ chị ở bên ngoài."
Chu Thanh dừng lại, nghiêng đầu tránh ánh mắt của cô ấy, giọng hơi tức giận: "Có gì thì nói trong này đi, đâu có người ngoài."
Nghe cô ấy nói vậy, Cao Xu Hạm ngây ra như bị đâm đau điếng.
Cô ấy hất hàm, đáp lại chỉ bằng tiếng "ha". Ánh mắt kia bỗng không còn vẻ bứt rứt vừa rồi, mà đã khôi phục vẻ tự tin, ngạo nghễ thường ngày: "Không có người ngoài?"
Chu Thanh nhìn cô ấy, không còn trên cơ được như khi nãy. Cao Xu Hạm nhếch môi: "Từ khi nào bạn tri âm, tri kỷ của chị, cũng là của em thế?"
Cô ấy tựa lên cửa ra vào, giọng chậm dần như mê hoặc người ta: "Chúng ta... thân thiết như vậy từ khi nào đây?"
Cao Xu Hạm nói xong, không nén được mà cười lạnh, "hừ" một tiếng rồi bỏ lại câu: "Em chờ chị bên ngoài." Sau đó xoay người đi mất.
Bầu không khí vừa rồi giữa hai người quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức không nên xuất hiện giữa những cô gái trẻ như bọn họ.
Cận Tiêu ngượng ngập xoay chén trà trong tay, như thể chuyện khó mở lời đã bị cảm xúc khó nói thành lời khác bao trùm.
Trong đầu cô thoáng hiện lên một ý nghĩ vừa rối rắm vừa chua chát, và vẫn không xác định rõ được bọn họ là thế nào.
Chu Thanh lại thở dài: "Em khóa dưới thời tôi còn đi học."
Cận Tiêu đáp "à", ngón tay lại không biết phải để ở đâu, đành nhón miếng bánh ngọt trên bàn.
Ăn gì đó tạo cho người ta ảo giác "có việc để làm". Cận Tiêu cắn miếng nhỏ, Chu Thanh lại phối hợp tiếp: "Chồng cô lo tôi tiếp cận vì muốn lôi kéo cô vào việc gì đó, cuối cùng làm nhà họ Nhan khó xử."
Cận Tiêu ngước nhìn, ánh mắt của Chu Thanh ngưng trên hoa văn của ấm trà Thanh Hoa, mà lại như không có tiêu điểm.
Cô ấy mặc đồ tây kiểu nam bó người, dù ngày thường có cao gầy, hôm nay cũng toát lên vẻ thanh u, tịch mịch. Chu Thanh dừng đôi chút, sau chợt thốt lên câu: "Cô rất giống tôi ngày còn nhỏ."
Cô ấy chớp mắt, Cận Tiêu nghĩ Chu Thanh sẽ kể chuyện thuở nhỏ của mình, ngờ đâu cô ấy lại nhắc đến một người khác: "Nhưng Xu Hạm không như vậy."
"Em ấy luôn tin vào bản thân mình. Người khác có nói gì, nghĩ gì, em ấy cũng không quan tâm."
Biểu cảm trên gương mặt Chu Thanh khiến người ta khó hiểu, không rõ lời này đến cùng là khen, hay chê: "Thỉnh thoảng tôi cũng thấy em ấy quá cứng rắn, thế nên mới mặc kệ tất cả, không để bất kỳ điều gì tổn thương được tới bản thân mình."
Cô ấy thở dài, sờ lên chén trà trên bàn: "Em ấy là người luôn biết mình muốn tới đâu từ khi còn rất nhỏ."
Chu Thanh ngẩng đầu nhìn Cận Tiêu: "Đây là khả năng trời cho, Cận Tiêu ạ."
Ánh mắt của cô ấy cuối cùng cũng có tiêu điểm, dừng lại trên người cô bé kia mà biến thành tiếc nuối và bi ai tột cùng: "Chúng ta đều không có khả năng này."
Cô không hiểu Chu Thanh đang nói gì, có lẽ phải trải nghiệm mới hiểu được.
Khả năng trời cho là gì đây? Biết mình muốn đi về hướng nào, muốn làm gì thì làm đó ư? Có rất nhiều người, không phải họ không có tự do làm người, mà là không có tự do để ước mơ.
Cận Tiêu rũ mắt, như thể chùm ánh sáng ấm áp mà ảm đạm cuối cùng cũng phá tan phòng tuyến cô dựng nên. Con người thường dễ tiếc thương đối phương vì những kiệt sức cùng bất lực khó tránh, để rồi tìm lối thoát cho cô độc từ những khuyết điểm tương tự và không hoàn chỉnh của nhau.
Trắng đêm chưa ngủ, đến hô hấp cũng mệt mỏi biết bao, sau rồi Cận Tiêu dần muốn trải lòng. Cuối cùng đã có người để cô tin tưởng mà giãi bày những tính toán, dự định và hoài nghi như dây tơ chằng chịt trong lòng. Cô thở dài: "Cô Cao đến tìm tôi nói chuyện rồi."
Cận Tiêu đan tay, không biết nên kể cuộc đối thoại hôm qua cho Chu Thanh nghe thế nào. Với những gì cô được biết, đề nghị của Cao Xu Hạm quả là có phần hoang đường. Đề nghị ấy, còn ẩn chứa những kiên định và can đảm khiến cô không biết nên đố kị hay hoài nghi.
Ánh mắt Chu Thanh nhìn cô dần bình tĩnh, mấy giây trôi đi, thấy vẻ lưỡng lự và rối rắm của Cận Tiêu, cô ấy mới lên tiếng thay: "Em ấy muốn gả sang đó rồi rời khỏi Trung Quốc, nghe phi lý lắm đúng không?"
Thì ra cô ấy biết tất cả. Cận Tiêu ngước lên, giọng găm thêm chút cảnh giác: "Cô ủng hộ cô ta?"
Chu Thanh nở nụ cười, trong bất đắc dĩ có chút trào phúng: "Sao tôi lại ủng hộ em ấy trở thành vợ lẽ của người khác được đây?"
Cô ấy gần như không cần nghĩ mà phủ nhận rất nhanh, càng không giống đang nói dối. Cận Tiêu ngờ vực, cảm thấy mục đích để đối phương chạy từ nơi xa tới Phong Châu này thật mờ ám.
Cận Tiêu thấy tơ máu hiện lên trong mắt Chu Thanh, vậy là cô lờ mờ đoán được, có lẽ chính Chu Thanh cũng không rõ tại sao mình lại đến Phong Châu.
Cô ngẩn người, khi lấy giấy lau vụn bánh trên tay, lại nghe Chu Thanh nói: "Xu Hạm cứng cỏi thật, chỉ là không phải lúc nào cũng đúng."
Chu Thanh dừng một chút, lại tiếp: "Thân gái trong thời này, muốn đường đường chính chính đi trên con đường mình muốn đi, có khi còn khó hơn tìm đường cứu nước."
Cô ấy đổi chén trà, châm thêm lần nữa: "Nếu đối phương là kẻ bỉ ổi, phải đâm cô một nhát mới thực hiện được mục đích của mình thì sao? Cận Tiêu, cô muốn nhận nhát đâm đó không?"
Nhát đâm này của Cao Xu Hạm không hẳn do cô ấy bày tính, chẳng bằng nói rằng đó là thuốc mê. Chỉ có điều, không ai rõ trong ống tiêm kia có phải thuốc mê thật hay không? Cũng không rõ sau khi nhận một đâm này, vết thương có khép miệng được hay không.
Cận Tiêu im lặng, sau đó cười khổ: "Cô muốn làm một người bạn công bằng, nhưng nếu cô ta và người nhà họ làm tới thật, tôi cũng hết cách."
Cô nói vậy không làm người ta bất ngờ bao nhiêu. Chu Thanh gật đầu, đột nhiên nhắc tới chuyện khác: "Còn nhớ vở nhạc kịch chúng ta xem lần trước không?"
Hai người từng cùng xem rất nhiều vở kịch, Cận Tiêu không nhớ ngay được là vở nào. Chu Thanh thấp giọng ngâm nga: "It's all I have." (Tôi chỉ có chừng này thôi.)
Cô ấy nhìn Cận Tiêu: "Please make it ten." (Làm ơn làm phước trả cho tôi 10 đồng.)
Cả hai im lặng hồi lâu, Cận Tiêu hơi do dự, nhớ lại cảnh cò kè mặc của đôi bên: "No more than five." (Không quá 5 đồng được đâu.)
Chu Thanh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, người bán hàng rong đang rao bán bánh bao mới: "Cô xem, tự cô cũng nên ra giá của chính mình. Từ chối cũng được, mà đưa ra điều kiện cũng tốt."
"Chỉ có cô lên tiếng để chồng mình biết, mới tạm giải quyết được vấn đề."
Một câu "Em không muốn" thôi cũng dễ chịu hơn đợi đối phương ra giá trước, hay tự lừa mình dối người rằng mọi chuyện không tệ tới mức đó.
Danh dự cuối cùng trên đời này, chẳng lẽ không phải câu "Em không muốn" sao?
Cô nghe thấy giọng Chu Thanh không còn ung dung như trước, mà chân thành và cảm nhiễm khó thấy: "Nghĩ xem cô muốn gì? Hôn nhân, tình yêu hay là thứ khác? Liệu có đáng để từ bỏ một vài thứ hay không?"
"Tới khi chọn được thứ mình muốn rồi, cô sẽ phát hiện sống chết, đê hèn, tự tôn hay con đường phía trước, đều không tỏa sáng và đáng quý tới vậy."
Chu Thanh dựa vào lưng ghế, cười hơi hoài niệm: "Tôi là con gái của thương nhân. Chắc cô không biết, dù thắng hay thua, thương nhân đều thích nói thẳng. Giở trò thì sao? Mà bày mưu tính kế thì sao? Có thế nào cũng sẽ đạt được vài thứ tốt đẹp tới không ngờ."
Cô ấy híp mắt, để mình Cận Tiêu nhấp từng ngụm trà nhỏ.
Tựu chung, Chu Thanh khuyên cô nói thẳng với cậu Tư? Người ngoài như cô ấy cũng nhìn ra, bọn họ là vợ chồng lâu như thế, cơ hội thẳng thắn với nhau lại không nhiều.
Cận Tiêu nhìn chằm chằm lá trà nát trôi nổi trong chén mà không lên tiếng. Hai người không nói lời nào, thậm chí còn nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt trong không khí, tựa như đó là nhạc đệm tấu lên ý nghĩ trong lòng vậy.
Cô đang nghĩ, sao đối phương lại chạy tới tận đây để nói những lời này? Còn Chu Thanh? Cô ấy đang đánh cược, hoặc cầu nguyện rằng mình sẽ thuyết phục được Cận Tiêu.
Cận Tiêu uống hết ngụm trà, ý nghĩ vừa rồi bỗng lóe lên, sâu chuỗi lại những lời đối thoại như mảnh vỡ đen xen. Nước mắt lóe lên trong mắt Cao Xu Hạm, vẻ mờ mịt trong mắt Chu Thanh, và câu nói cuối cùng đã hợp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Cận Tiêu thấp giọng hỏi: "Vậy hôm nay cô sẽ nhận được thứ gì đó tốt đẹp tới không tưởng ấy chứ?"
Người thông minh thích coi kẻ yếu là lũ ngốc, lại không ngờ họ luôn mang suy nghĩ này vì phải cầu sinh.
Cận Tiêu nhìn Chu Thanh, nét cười rõ rệt hơn: "Tôi đoán cô cũng chẳng vui vẻ gì khi ngăn cản Xu Hạm nhỉ?"
Cao Xu Hạm muốn lên kiệu hoa, dù là giả thôi, Chu Thanh cũng thấy không ổn. Hẳn là hai người đã tranh cãi về chuyện này, Chu Thanh mới đến tìm gặp, thuyết phục rằng Cận Tiêu không nên nhẫn nhục, chịu đựng. Song, thực chất là buộc cô phải phản đối mỗi hôn này.
Cô ấy hiểu mình yếu hơn và dễ bị nạt nộ đến mức nào. Cận Tiêu cười giễu, Chu Thanh phải làm tới bước này, hẳn là cũng tới đường cùng rồi.
Không ngờ lại là như vậy. Ý cười trong mắt cô càng sâu hơn, nếu hôm nay cô Cao không chạy đến, cô cũng không đoán được được điều, rồi có lẽ cũng sẽ nghe theo lời cổ vũ của Chu Thanh.
Từ bỏ sống chết, từ bỏ tự tôn để lu loa trở mặt? Bỏ qua mặt mũi mà đem mạng sống ra uy hiếp?
Những lời Cao Xu Hạm nói với Cận Tiêu hẳn đã được chuẩn bị kỹ càng, đến hôm sau Chu Thanh hẹn cô ra cũng vậy. Bởi Cận Tiêu đang quanh quẩn với chuyện này, lại trằn trọc cả đêm vì lời nói của Cao Xu Hạm, chỉ khích nhẹ thôi cũng khiến cô liều lĩnh xông lên.
Quen biết đã mấy tháng, cô lại không biết Chu Thanh hiểu cách mị người, từ đó thao túng người ta đến vậy.
Cận Tiêu hiểu rằng cô ấy nói có lý, song, những lời cổ vũ, khích lệ thường khiến người ta mất hết lý trí.
Thói đời vốn phức tạp, giăng đặc đầy sương mù, huống chi còn dồn sức tính kế?
Tiếc rằng uy hiếp vốn là vậy, sẽ hủy hoại mọi thứ được chuẩn bị một cách chu đáo, công phu.
Chu Thanh vẫn nhắm mắt như cũ.
Một lúc lâu sau, cô ấy tựa vào lưng ghế, thở dài: "Đó cô xem, khả năng trời cho của mỗi người đều thật đáng sợ."
"Tôi không có khả năng gì cả." Cận Tiêu đảo mắt, nói tiếp: "Cô Cao cho là cô tới Phong Châu không phải vì cô ấy, đã giận lâu lắm rồi đấy."
Chu Thanh cười, xoay mặt đi nơi khác, lẩm bẩm như hờn dỗi: "Ai nói là vì em ấy?"
Cận Tiêu chống cằm, nhấc nắp ấm trà lên, bên trong chỉ còn lại chút nước trà: "Được thôi, coi như là vì tôi vậy."
Cô chớp mắt như đã hạ quyết tâm: "Cảm ơn cô trước."
Dẫu lời Chu Thanh hôm nay nửa thật nửa giả, cũng tiếp thêm chút can đảm cho người ta.