Qua 1 năm nhập môn, 6 sư huynh đệ đã cứng cáp hơn rất nhiều thông qua các cuộc rèn luyện hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng. Chỉ riêng Khổ Qua là gặp vấn đề rất lớn về việc thiền, cậu chẳng thể nào thiền quá 30 phút, bác 2 thấy cậu khó khăn liền gọi Khổ Qua vào phòng để nói chuyện riêng. Khổ Qua mặt đầy u sầu nói với bác 2:
- Dạ, con ngồi thiền mà chẳng thể định nổi. Ngồi mà cả người run rẩy, trong đầu hết chuyện này, rồi ý khác cứ hiện lên.
Bác 2 nghe vấn đề của Khổ Qua thì không trách, liền nói với cậu:
- Chuyện con gặp thì ai bắt đầu hành thiền đều sẽ gặp, có người tinh tấn sớm vượt qua, có người chứng được thiền, lại có người phát được giới định và tuệ. Sáng ngày mai, con đi với ta tới núi Niết Bàn?
- Dạ, núi Niết Bàn là ở đâu vậy bác 2 ?
Bác 2 không nói gì thêm mà cho Khổ Qua lui về sau, không quên dặn rằng đúng 3 giờ sáng mai sẽ đi. Khổ Qua nghe thì hơi lo lắng, vì bình thường vốn dĩ bác 2 ít đi ra ngoài giờ đó. Khổ Qua buổi tối vẫn ra ngoài sau núi gặp ông Cao cùng ông Ngạc để luyện tập pháp của họ truyền cho. Ông Cao ngạc nhiên khi nghe Khổ Qua nói là chuẩn bị đi về núi Niết Bàn cùng bác:
- Dạ, bác 2 con bảo đúng 3 giờ sẽ đi. Con thiền không được, tinh tấn không nổi. Bác 2 nói đi tới đó có gì thì không nói.
Nghe tới đây, bất giác ông Cao chắp tay hướng về 1 nơi xa xôi rồi đảnh lễ. Ông Cao xoa đầu Khổ Qua rằng:
- Núi Niết Bàn thực ra chính là nơi mà các tông sư, tộc trưởng, pháp sĩ trong tông tộc chúng ta sẽ tới khi đã hoàn thành sứ mệnh ở đời. Họ lúc đó sẽ hướng về Phật Pháp, giải thoát.
- Hả, ông nói gì? Con không hiểu lắm?
- Con còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nghe ông dặn, ngày mai phải nhớ đảnh lễ chư vị tỳ khưu ở đó. Muốn nói gì thì phải hỏi ý của bác con. Thôi, hôm nay ta xả hành cho con về nghỉ ngơi, ngủ lấy sức mai đi sớm.
- Dạ, con biết rồi. Con xin phép ông Cao, ông Ngạc đi về ạ.
- Ừ, đi cẩn thận. Mi chạy lung tung lại thả ra 1 con yêu tinh nữa thì mệt lắm đó.
- Hic, ông đừng dọa con chứ.
Khổ Qua nhảy chân sáo chạy về phòng chung, bây giờ vẫn còn sớm nên các sư huynh vẫn còn ngồi kham giới. Trong tông tộc thì vào ban đêm, dù là ai cũng sẽ thực hiện 1 nghi lễ gọi là kham giới trước khi đi ngủ. Họ ngồi yên, hai tay bắt đủ 10 ấn đặt trước ngực, miệng không ngừng niệm chú, khi thực hiện xong thì sẽ tới lúc các vị sư huynh cùng thảo luận pháp, giúp đỡ, chỉ ra khuyết điểm của người chưa làm đúng, hoặc làm chưa đúng. Họ ngồi cùng nhau trợ lực, cùng nhau tiến bộ. Anh 2 Thiên thấy Khổ Qua vừa về thì đánh mắt hỏi:
- Út đi ra sau núi luyện tập nữa hửm? Siêng năng là tốt, nhưng giữ sức khỏe.
Anh 3 Phát cũng tiến tới nựng lấy hai bên má ửng đỏ vì lạnh, lau đi mũi xanh:
- Chưa gì đã sổ mũi. Mai anh dẫn lên y viện mà lấy ít thuốc về uống. Đau ốm thế này, sao tu hành nổi hả út.
- Dạ, em cảm ơn. Chắc giờ em ngủ trước, mai bác 2 dẫn em đi sớm 3 giờ. Mấy anh cho em cài báo thức, em sợ chuông lớn làm mấy anh giận.
4 Dương đưa cái đồng hồ báo thức hình con gà trống, rồi vặn đúng 3 giờ:
- Rồi rồi, cái thằng tính e thẹn như tụi con gái ấy. Có gì cứ nói thẳng, tụi anh chiều mày hết. Thôi, mấy anh em nhỏ tiếng cho nó ngủ sớm.
Đúng 3 giờ sáng, tiếng chuông báo thức làm Khổ Qua dù ngái ngủ, trời thì lạnh cuộn trong chăn ấm áp không gì thoát ra nổi. Cơn buồn ngủ lôi kéo, dụ dỗ tinh thần cầu tiến của Khổ Qua chùng xuống cho bằng được. Cậu đưa tay tát mạnh vào mặt thật đau để tỉnh táo lại, rồi đưa tay tắt chuông báo thức. Khổ Qua mặc quần áo, đi đánh răng mà buốt cả miệng lưỡi. Vừa ra tới cửa thì đã thấy bác 2 đứng đợi sẵn, tay bác 2 cầm 1 cái đèn hột vịt, mà lửa trong đó lại sáng tới dị thường. Bác 2 cởi cái khăn quàng cổ bảo cậu quấn vào cho ấm người. Hai bác cháu trong đêm tối đi về phía núi Niết Bàn, đường đi vừa tối vừa lạnh lẽo, chỉ có tiếng bước chân trên sỏi đá lào xạo cùng với tiếng gió rít mùa đông. Khổ Qua thi thoảng lại xoa xoa bàn tay, Bác 2 hỏi Khổ Qua:
- Bác nghe chuyện con đi học trên trường rồi. Con là đứa học chậm nhất, viết chữ thì xấu, toán 3 số thì sai lên sai xuống. Chuẩn bị học lên phép nhân, chia nữa đó. Chính bác đã bảo thầy cô dạy con không được thì phạt đòn roi cho nhớ, con có giận họ không?
Khổ Qua lắc đầu, vội đưa đôi tay thụt vào trong túi áo mình. Cậu cúi gằm mặt lí nhí:
- Dạ, đúng là con học ngu nhất lớp. Thầy cô chỉ phạt thước, con không có giận thầy cô. Con buồn, nếu con học giỏi thì giờ ra về, thầy cô cũng không ở lại kèm thêm 30p cho con. Tại con ra cả... ảnh hưởng tới thầy cô nghỉ trưa.
Bác 2 phì cười, xoa xoa cái đầu tóc tơ mềm mại, ông ngừng lại rồi bảo Khổ Qua leo lên lưng mình, đưa cho cậu cái đèn dầu đặt trong lồng:
- Cái thằng nhỏ này, ai dạy con nói thế hửm?
Cậu bé sụt sùi cái mũi đang chảy nước, đưa tay quệt ngang, lấm lem cả mặt:
- Dạ, hông có ai dạy hết. Con tự biết sức học con kém, bạn bè cũng chẳng ai thèm chơi. Mấy bạn chỉ thích chơi với mấy đứa học giỏi, nhiều bi, nhiều kẹo thôi bác.
Bác 2 nghe mà lòng đau xót vì trong quy định của tông tộc thì những đứa trẻ không được giữ quá nhiều tiền, chỉ cho đủ tiền ăn bữa sáng là 2 nghìn đồng ăn gói xôi dăm bông hoặc bát bánh canh gạo thêm nhân tôm. Thành ra chúng chỉ có thể nhịn ăn sáng để mua đồ chơi ở mấy sạp tạp hóa gần trường. Bác 2 hỏi Khổ Qua:
- Thế con có thích chơi với mấy bạn không? Hay con chỉ muốn cảm giác được họ quây quanh để trục lợi bản thân ?
Nghe tới đây, Khổ Qua cảm thấy đúng đúng, tuổi nhỏ dễ dạy là vậy. Hai bác cháu nói cười rôm rả suốt 1 quãng đường đi, tới gần 4 giờ sáng thì 2 bác cháu đã tới được chân núi Niết Bàn. Đây là ngọn núi nằm tách biệt khỏi tông tộc, nhưng đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Khi còn ở dưới chân núi thì Khổ Qua đã nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, là 1 loại ngôn ngữ mà không cách nào hiểu được, cậu chưa hỏi bác thì đã bị bác đưa thẳng lên núi. Ở trên lưng chừng núi là 1 ngôi chùa Nam Tông đơn sơ, được dựng từ gỗ, đá cùng nguyên vật liệu nhân gian sẵn có. Khổ Qua nhìn vào nơi kia có các vị tỳ khưu đang tụng kinh, tiếng họ tụng cũng không phải là tiếng Việt càng làm Khổ Qua thắc mắc thêm sâu. Khi các tỳ khưu (tỷ kheo) đọc kinh xong thì họ lần lượt rời khỏi điện. Chỉ có duy nhất có 1 vị còn tại, bác 2 dẫn Khổ Qua đi vào bên trong:
- Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammāsambuddhassa. Đức Thế Tôn Nào Có Đủ Ân Đức A-ra-hán, Tự Mình Giác Ngộ Chân Lý Tứ Thánh Đế Không Thầy Chỉ Dạy, Con Xin Đảnh Lễ Đức Thế Tôn Ấy.
Bác lặp lại 3 lần rồi lạy trước tượng Đức Thế Tôn, Khổ Qua ở sau cũng làm theo. Bác hướng về vị tỳ khưu kia rồi đảnh lễ, vị tỳ khưu mở mắt gật đầu:
- Sadhu sadhu sadhu
Tới đây, thì Khổ Qua không chịu được mà kéo tay áo của bác 2 rồi hỏi nhỏ:
- Bác ơi, nãy giờ con nghe gì chẳng hiểu được?
Bác 2 nở nụ cười hiền từ mà giảng giải cho cậu hiểu. Toàn bộ tiếng mà bác dùng nãy giờ đều là tiếng Pali, đây là ngôn ngữ có từ thời Đức Phật dùng. Sadhu có nghĩa là LÀNH THAY. Khi một thiện nam tín nữ làm được 1 điều tốt đẹp, Đức Phật thường dùng từ Sadhu Sadhu – lành thay lành thay. Vị tỷ kheo đứng dậy bước chân trần về phía 2 bác cháu. Bác vẫn cực kỳ cung kính ngài ấy:
- Kính dâng hòa thượng hộ tông hòa thượng hộ nhẫn tăng trưởng hệ phái Nam tông.
Vị tỷ kheo lại gật đầu, nhìn Khổ Qua khẽ chững lại rồi hỏi:
- Hai con trời còn chưa sáng đã tới tìm Sư, về cốc của Sư trước.
Ở ngôi chùa nam tông này có từng ngôi nhà được chia thành 2 tầng, mỗi tầng là 1 cốc riêng cho từng vị tỳ khưu tu hành. Bác 2 trình bày lý do tới đây sớm tìm Sư:
- Dạ thưa sư. Cháu của con, trực hệ Tiên sơn gặp khó khăn khi hành thiền. Mong Sư chỉ bảo cho ấu tử ạ.