Chú Tư rơi vào tình thế nguy cấp, giọng của thành hoàng nói lên:
- Đạo nhân trẻ tuổi, mau thoát trước, giữ tính mạng, còn rừng không lo củi đốt. Chúng chưa kịp giết hại ta đâu.
- Ngài nói vậy khác nào bảo ta tham sống sợ chết, thà làm ma anh hùng, còn hơn làm người tiểu nhân. Tôi đã có sách lược hết rồi.
Chú Tư nhảy ra ngoài cửa, đóng hết toàn bộ cửa lớn, cửa sổ lại. Chú đổ vào trong lư hương toàn bộ nước trong ly, đốt 2 sợi tóc của mình ném vào trong, chú bắt thủ quyết ấn mạnh vào trong, dùng tay bóp lấy nước viết lên toàn bộ các cửa chữ Trấn Tà:
- Cửu Huyền Địa Tiên, ất mạo tất tố chi dị. Bất đồ chỉ hạ thương. Quyết thủ trấn tà, tiêu trừ ác đạo. Manh Đạp Pháp, khởi linh.
Đám âm binh ở bên ngoài đang muốn xông vào bên trong, chúng đưa tay chạm vào cửa thì bị một thứ lực lượng đánh bật ra ngoài. Các cửa hừng hực sát khí, vô vàn chữ Trấn Tà hiện lên, giữa chúng kết nối lại với nhau tạo thành 1 kết giới vô cùng kỳ diệu. Tên chỉ huy vung lưỡi gươm lên chém thẳng vào cửa chính lập tức bị đánh bật ra ngoài, hắn tức hồng hộc. Tên chỉ huy gầm dữ lên rằng:
- Mau bảo tụi ma da, uống cho no nước rồi phun hết vào cửa. Cửa này đã lâu, nước phun vào thì mềm nhũn ra, không chắc đâu. Pháp phá không được thì dùng kế phá xác.
Đám ma da nghe mệnh lệnh, vội vàng hút lấy nước phun vào các mấu cửa, nước chảy ào ào vào bên trong làm Chú Tư cảm thấy kẻ cầm đầu không phải ngu dốt. Nhìn sang thấy thành hoàng vẫn đang dời sang thần phù, chú tính nhẩm thời gian trong đầu:
- Cần thêm bao nhiêu thời gian nữa?
- Nửa nén nhang cháy
Chú Tư bẻ lấy 1 nửa cây nhang rồi cắm xuống, chú quyết định trấn thủ tới giây phút cuối cùng. Lửa bắt lấy và tính từng giây một, nước chảy vào bên trong mang theo âm khí nồng nặc. Tên âm tướng thấy nước đã chảy đủ vào bên trong, thì hô to:
- Dừng lại. Nước đã thấm hết vào, ở bên trong đã có đủ âm khí. Ngoại nội công hợp, xem mày chạy đi đâu.
Chú Tư thấy cơ man nước đang lăn tăn gợn sóng, biết là chúng không ngu gì mà phun nước. Chú dùng tay vớt vát, nạo lấy hết lớp bùn phân trên người ném xuống hết chỗ nước âm kia:
- Xem tụi mày làm gì được tao.
Tên chỉ huy ở bên ngoài đang định thi triển, thì đột nhiên bị phản ngược lại văng ra xa:
- Con mẹ nhà nó, dùng cả cứt gia súc chơi tao. Mau báo cho Chú Tướng, điều động thêm binh tới đây. Đừng đánh nữa, chúng ta cứ vây chết nó ở bên trong. Nó như cá trong chậu, gà trong lồng, đừng chọc ngoáy nó nữa.
Hắn ta cố ý nói thật to, mà Chú Tư ở bên trong cười khì khì, nhếch mép lên mà quở hắn:
- Thằng ngu, định làm ông phân tâm, lơ là cảnh giác chứ gì. Đạo dùng binh thì chả có tướng nào thích thuộc cấp vô dụng, việc gì cũng phiền tới mình. Mày muốn chơi thì tao đánh tới cùng.
Chú Tư nhảy lên bàn thờ, dùng tay xé hết toàn bộ các tấm vải đóng đinh trên cột ở trong miếu. Chú Tư dùng vải đó bọc hết lại, rồi thấm vào chỗ nước bẩn kia. Tên chỉ huy cảm thấy động tĩnh bên trong yên ắng thì thầm nghĩ thằng này chắc chịu đầu hàng, mà buông phòng cảnh giác:
- Tụi mày vòng đằng sau, dùng sức mà phá kết giới. Lấy số đông mà áp đảo nó. Mình nó chống không nổi đâu.
Đám âm binh nhao nhao xông lên, chúng đập cửa, dùng hung khí giáo gươm, gậy gộc đập vào liên tục. Tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, mắt thấy sắp bị phá hết. Kết giới lập lòe không chống chịu được bao lâu nữa. Chú Tư nhìn các tấm vải vừa xé xuống:
- Đành phải dùng kế này.
"ẦM ẦM", toàn bộ cửa bị công phá, sập xuống nằm dưới đất, các chữ viết trấn tà cũng phá nát. Âm lực cùng hung khí quá mạnh, chúng lao vào được bên trong thì không thấy người đâu:
- Mau coi lão thành hoàng, cái miếu nhỏ xíu thế này, chúng nó trốn không hết đâu. Tra hết, tụi mày lên trên mái nhà nữa, lật từng cái viên gạch lên. Tụi nó tinh ranh lắm, không lừa được tao đâu.
Đám âm binh bay đi tìm kiếm xung quanh, vẫn chưa tìm thấy được tung tích của Chú Tư dù đã dò xét từng ly từng tí rồi. Chúng tìm kiếm xung quanh mà vẫn chưa thấy đâu, viên chỉ huy điên tiết lên:
- Tìm lại lần nữa cho ta. Dù phải xới tung cái miếu này cũng phải ra cho ta.
Viên chỉ huy mãi lúc sau vẫn không thấy tăm hơi của Chú Tư thì rơi vào trầm tư rằng:
- Mẹ nó, bọn nó đi mấy đứa tao còn không biết, sao lạ lùng thế này?
1 Tên thuộc cấp nói với chỉ huy mình:
- Bẩm, nơi này bị động, chúng nó tìm tới lần 1 thì sẽ tới lần 2. Chú Tướng vừa ra lệnh di dời nơi này, tránh mặt chẳng xấu đâu.
- Ừm, ta cũng có chủ ý này. Phải di dời bức tượng giam giữ thành hoàng đi nơi khác. Chỗ này đã lộ, thì rốt cục cũng trở thành tử địa, chúng ta trở thành tốt thí cho họ hưởng lạc. Nghe lệnh của ta, mau mau di dời tượng đi nơi khác. Bảo với con tiểu yêu dưới sông tới đây bê bức tượng đi.
- Dạ, rõ. À mà chúng ta có cần báo cho Hoàng thủy tiên nữ không ạ? Mượn người của ả thì cũng nên nói chứ ạ.
- Ừm, mày đi thông cáo cho ả biết. Hừ, chỉ là con gái nuôi của giang thần ở đây, nếu không thì bị Chú Tướng bắt về làm vợ. Bày đặt làm giá với ai nữa không biết.
Tên âm binh đó rời đi, rồi chừng 30 phút sau thì mặt nước ở sông hừng hực sôi lên từng bong bóng, cùng với đó là tiếng nước bì bõm. Từ dưới đáy sông, 1 người con gái mặc y vàng, làn da căng mịn, đôi mắt hơi to, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, không giống với mùi yêu tinh sống vùng sơn cước. Cùng lúc đó, đám tiểu yêu đang khuynh bức tượng chứa thành hoàng bị giam bên trong đi ra ngoài. Nhiều người dân đi ngang qua trông thấy cảnh tượng 1 bức tượng bị 1 đám người mặt cá đầu người thì hốt hoảng né tránh đường khác, thật không dám tin vào mắt mình là có thực như vậy. Chúng nào hay biết, Chú Tư mà chúng đang lùng lại ở bên trong bức tượng. Bên trong bức tượng là rỗng, Chú Tư đã nhanh chân đục 1 mảng rồi dùng chỗ đất kia trám lại thật kỹ, nhìn qua khó mà phát hiện được. Thành hoàng cũng đã hoàn thành nhập hết vào trong tấm thần phù kia rồi. Giờ đây Chú Tư đang trông chờ bọn chúng mang mình đi càng xa thật tốt, chờ khi tới nơi chúng thưa quân thì nhảy ra đánh úp. Nào ngờ, biến số mà Chú Tư tính không tới là vị Hoàng thủy tiên nữ mà người dân ở đây hay gọi là hoàng nữ kia. Tên chỉ huy thấy hoàng nữ hiện thân thì cũng theo phép tắc mà đi ra ngoài nghênh đón:
- Chào hoàng nữ, thật cảm kích khi cho bọn ta mượn người.
Hoàng nữ trông thấy bức tượng được khiêng ra thì hỏi:
- Các người vô dụng tới nỗi sợ đám tu sĩ phàm tục đó tới cứu người sao?
- Ờ, cẩn tắc vô áy náy thôi. Tránh tổn thất lực lượng, Chú Tướng đã nói rằng còn trận chiến lớn nữa đang chờ.
Hoàng nữ nhìn chăm chú bức tượng, làm tên chỉ huy thắc mắc:
- Cô nhìn bức tượng đó thú vị lắm sao, bên trong là thành hoàng đang bị giam.
Cô ta chỉ nói đúng 1 câu rằng:
- Chẳng phải đang tìm kiếm tên đạo nhân sao. Các người tìm hết trong miếu, mà vẫn còn 1 nơi chưa tìm đó.
Tên chỉ huy nghe xong thì quay đầu nhìn vào bên trong miếu, trong đầu hắn bỗng nảy sáng, thông ý ra rồi. Cười ồ lên rồi rú to, tuốt gươm chỉ vào bức tượng:
- Thằng phàm nhân đó trốn trong bức tượng, mau đặt nó xuống đất. ahahaha, cảm ơn hoàng nữ, quả là thông minh tuyệt diệu mà, hahaha.
Chú Tư ở bên trong biết đã bị lộ, lập tức co người rồi tung cước đá mạnh chỗ mảnh vỡ kia rồi xông ra ngoài. Chú Tư nhìn xung quanh trùng trùng điệp điệp âm binh đang vây lấy mình, thì lấy tấm thần phù nhét vào lại ống trúc nói:
- Ngài yên tâm, tôi nhất định mang ngài thoát khỏi đây.
- Thân mày lo chưa xong, trả lại cho ta lão thành hoàng đi.
- Hừ, cứ tới mà lấy.
Chú Tư rút con dao găm ra, nó vừa rời khỏi vỏ dao thì đã toát ra vẻ phi phàm, lưỡi của nó được đúc bằng thép, dùng máu của loài rồng ngoài biển mà tẩy. Nhắc tới loài rồng, thì ở trong kinh điển Đức Phật thì chúng được gọi là naga, không phải là hình dạng như trong tưởng tượng của chúng ta có 4 hoặc 5 vuốt, đầu có sừng nai, rồng biển là con rắn biển sống lâu thành tinh. Trú khí này được Tổng Pháp chủ đời gần nhất dùng, ngài ấy chiến công hiển hách, không dùng pháp khí trong đạo gia, hay phật môn, mà chỉ dùng con dao găm này mà thành danh.