Chương 43

Khổ Qua truyện - Q2: Trưởng Thành Trong Giông Bão

Dạ Táng 21-09-2023 12:00:49

Ba người bất giác nhìn nhau vì hiểu đây là gặp chuyện gì, ông lệnh đưa tay vớ lấy cái balo đựng pháp khí của mình là 1 cây kiếm được xâu lại bằng đồng tiền xu rồi kéo lên trời định bắt quyết đánh về phía đó thì gã Thảo đã ngăn lại: - Thôi, thằng Quảng nó bị quỷ tinh bắt mất rồi. Ông chạy theo đánh thì cũng mất mạng cả thôi, chẳng biết tụi nó đông ít ra sao, ra đó thì cũng phí mạng Gã thế thì cũng chẳng buồn phiền gì: - Ngày mai lấy được kỳ nam thì tăng tốc đi về liền, nó chết thì coi bớt 1 phần, cũng tốt - Thế, mày đừng có nói ẩu. Mạng người đó, nhân quả tới sớm lắm. Bây giờ cả tao và tụi mày đều dính vào con quỷ tinh đó, không biết đứa nào là nạp mạng cho nó tiếp - Thế thì sao ông không lôi âm binh, bùa phép ra mà đánh. Ông ngày thường hay vỗ ngực, bảo luyện được âm binh gì mà, còn trị vong, đánh ma đuổi tà, người dân tung hô ông thế nào? Ủa mà khoan, ông làm cái nghề này thiếu gì tiền mà phải lặn lội vào rừng tìm kỳ nam hả? - Mày chả biết con mẹ gì hết cả? Kỳ nam đối với người tu đạo bọn ta chính là thuốc kéo dài mạng sống. Chỉ cần ăn kỳ nam thay cơm, là tao mạnh bằng 10 năm tu luyện đó, mà càng mạnh thì tao càng sống lâu. Có ai nhiều tiền mà muốn chết không hả? - Hừ, thế mà cũng đòi làm thầy bà, cũng chỉ 1 phát vào đầu là xong - Ê, mà sao ông không trả lời vụ âm binh, đâu, thả ra vài con cho bọn tôi xem nào, coi nó tròn méo, đánh đấm ra sao, Từ lúc đi tới giờ tôi thấy ông chả dùng tới. Ông Lệnh tức tối, mặt đen lại không nói gì trực tiếp cởi áo, rồi đổ hết 1 chai nước có mùi vào người, lập tức cả người lão ta nổi lên các hình xăm bùa chú, cùng với hình 1 ông tướng cầm chùy: - Mày xem đi, muốn mời muốn gọi ra là dễ à. Không phải lúc thì tao không thi triển phép thuật ra cho mày xem. Gã thảo cũng là dân tin vào tâm linh, vốn dĩ buổi chiều thấy ông Lệnh cởi áo chẳng có gì mà giờ đổ lên cái thứ nước gì đó lại nổi lên thì cho đó là nước phép như lời đồn, cũng tìm cách xua cơn bực bội của gã thế: - Thôi mà, giờ mình tranh cãi ích gì. Cứ đợi mai tìm được trầm kỳ rồi về liền, chẳng nán lại lâu. Rạng sáng là đi liền nghe Ông Hổ cùng với Khổ Qua đứng trên mỏm đá cách xa nhìn về đốm lửa cháy bập bùng, ông Hổ liếc nhìn về phía đằng xa là cái xác của anh Quảng đang bị đàn thú dữ phanh thây mà ngấu nghiến: - Đấy, con thấy chưa? - Hic, anh kia cũng có mẹ, con thấy tội ảnh quá - Ừm, rồi ai tội cho ta và con. Đi theo ta tới cái cây gió bầu kia trước, ta có ý này - Dạ dạ Ông Hổ là chúa rừng ở đây, chỉ cần đánh ý là dù ma quỷ hay thú rừng đều phải quy phục mà răm rắp làm theo. Rất nhanh, thì cây gió bầu nằm dưới đất mà vẫn sống tốt hiện ra trước mặt. Khổ Qua lần đầu thấy được một loài cây lớn mà lại có gì đó khá đặc biệt. Cậu thắc mắc: - Tại sao, người ta lại đua nhau bỏ mạng đi tìm cái này hả ông? - Ừm, vì nó có lợi thì họ mới tìm chứ con. - Chờ ông lát Ông Hổ xuống dưới rồi dùng vuốt cào cào vào thân cây làm nó bật túa ra, ông ấy cào cấu một lúc thì ngoạm ra được 1 đốt gỗ bằng đầu ngón tay cái, nó đen đặc, lại quánh ứa ra óng ánh dầu, cùng với đó là một mùi thơm ngào ngạt. Ông hổ nhả nó vào trong tay Khổ Qua: - Con giữ lấy mà ăn, rất tốt cho người con - Dạ, cái này là gỗ mà ông, sao con ăn được - Cắn một ít rồi đặt miếng đó ở giữa hai răng cửa rồi nhắm, chậm thôi Khổ Qua cầm đốt gỗ đen mà ông hổ đưa đặt vào miệng làm theo, cậu cắn một miếng bé tí xíu bằng hạt gạo rồi kê nó vào hai răng ở hai hàm rồi cắn từ từ. Ngược lại với suy nghĩ sẽ rất cứng thì nó lại như miếng kẹo cao su, nhai một lúc thì thấy đắng, mũi hít thở được mùi của bạc hà và sau khi nuốt xuống một lúc thì thấy ngọt cực kỳ. Khổ Qua cảm nhận được rất ngon, mà vào trong bụng lại tạo cảm giác cực kỳ khoan thái, khí nóng lạnh chạy hết cả người: - Gỗ gì mà ngon dữ vậy ông Hổ, để con lấy thêm cho mấy anh - Gỗ cái đầu đất con chứ gỗ. Thứ con ăn là kỳ nam, dù là thợ tìm trầm kỳ cũng chưa dám xa xỉ ăn cả cục như con. - Sao vậy ông? - Giá trị của cái đốt con cầm đủ để mua hẳn 1 căn nhà, 1 cái xe hơi đó. Tinh dầu trong kỳ nam là thứ khó mà truy cầu được con, dù tiền nhiều chưa chắc mua được. - Hic, con lỡ ăn có bị sao không ông? - Ăn thì tốt chứ sao răng gì nữa, người mày yếu thì chỉ có dùng mấy thứ này bồi bổ, lấy hậu thiên bù khuyết tiên thiên thôi. Mà cũng nên nhớ là ăn ít, mỗi ngày không qua 2 hạt bắp, nếu không bị bội thực đó - Dạ dạ, con nhớ Nếu có người biết được, Khổ Qua lấy kỳ nam làm thức ăn thì tức điên mất, thứ đó được ví như kỳ trân dị bảo, sẵn sàng bỏ tiền tỷ ra chỉ để sở hữu mà trưng bày, giữ làm báu vật bên mình. Mà giờ nó đang nằm trong bụng cậu, ông Hổ nhảy xuống dưới cây lần nữa rồi tiểu vào trong chỗ mình vừa cào rách ra lõi ra, nước tiểu hổ cực kỳ nặng mùi thấm hết vào trong, ông ấy cố ý cọ sát vào làm cho lông rụng xuống dưới. Ông hổ bảo Khổ Qua: - Được, ông cháu mình đi ngủ chút, đợi sáng mai xem kịch hay Trời từ hừng sáng tới gần 9 giờ sáng thì 3 người kia đã tới được đây, ông Lệnh vừa thấy cái dấu mình để lại thì cực kỳ vui mừng khôn xiết. Theo như bản đồ thì chạy về hướng Đông chừng 100m là thấy được cây gió bầu có kỳ nam, họ hứng khởi mang theo đồ nghề chuẩn bị thu hoạch. Cho tới khi cả ba thấy thân cây bị vỡ ra 1 lỗ thủng lớn, gã thảo với kinh nghiệm phong phú thì ngửi được mùi của nước tiểu, rồi nhặt được mấy sợi lông hổ dưới đất, gã nuốt nước bọt: - Chắc tao không làm vụ này nữa. Gã thế thấy tiền trước mắt thì dưng dửng bảo: - Kệ tổ cha nhà mày, tao cứ lấy phần tao đã. Ông Lệnh cũng rất sợ hãi khi thấy nhúm lông đó: - Chỗ này sáng nay có con hổ đực vừa đánh dấu. Tao đi rừng này mấy năm nay, thú dữ thì có nhưng hổ thì bị săn hết rồi. Có khả năng là nó từ bên lào sang. - Ui giới, mày sợ gì. Hổ Đông Dương nhỏ lắm, vài phát đạn là xong ngày thôi. – gã thế hùng hồn tuyên bố Nhưng gã Thảo lại dội 1 can nước lạnh vào đầu gã thế rằng: - Mày thử nghĩ xem con hổ nhỏ cỡ nào mà vừa cào vừa cắn cái thân cây nát bươm thế này, còn dấu chân của nó nữa kìa Vừa dứt lời thì gã thế sững người lại, hắn chợt lùi lại vài bước rồi mơ mơ hồ hồ nói vô thức: - Nó rất lớn, lớn hơn cả con trâu. Cả ba nhìn dấu vết để lại mà ớn lạnh, nhiều dấu chân còn rất mới để lại làm cả 3 rơi vào trầm tư: - Hổ có tính lãnh thổ cực kỳ cao, chúng thường đi tuần những nơi được làm dấu. Căn cứ vào đây thì mới sáng nay, nội trong trưa hoặc chiều thì nó quay lại. Giờ tính sao đây Gã Thế nhanh chân, chạy đi lấy mấy dụng cụ lấy trầm: - Thì lấy càng nhiều càng tốt, thời gian quý hơn vàng đó. Hai mày còn đứng đực ra đó làm gì? Ông Lệnh thì không muốn lấy nữa mà muốn về, vì gã sợ đụng phải hổ, con hổ to như vậy thì ba người sao đánh lại, còn gã thảo thì nửa muốn nửa không. Cuối cùng, cả ba quyết định biểu quyết đi hay ở. Gã thế dơ tay dứt khoát, nhìn chằm chằm đồng bọn mình. Sự cám dỗ của đồng tiền quá lớn làm tên thảo cũng dơ tay nốt. Ông Lệnh dùng dằng, nhảy cẫng lên: - Trời ơi là trời, chết tới nơi mà còn tham tiền. - Phải liều, chứ về cũng làm thằng nghèo, bảo kê thu họ rồi cũng già, cũng bị đệ đuổi đánh. - Tao ghét cảnh chém chém giết giết rồi, làm phen này ấm cái thân rồi tao rửa tay gác kiếm. Cả ba làm việc hết tốc lực mà không hề biết mọi hành động của họ đều bị ông Hổ và Khổ Qua thấy hết. Ông Hổ ghé sát vào Khổ Qua, bảo với cậu: - Con chỉ cần tập trung vào gã thầy pháp kia, nó tên là Quảng, chứ chẳng phải Lệnh gì đâu - Ơ ơ, ông tên Lệnh mà ông, 2 người kia gọi hắn vậy mà. - Hahha, con còn ngây thơ lắm. Lát nữa, ông sẽ chỉ cho con biết tại sao. Con còn phải học nhiều Ông hổ liếm láp mái tóc của Khổ Qua làm cậu ướt hết đầu, bết lại khô cứng thành từng mảng như lâu ngày không gội đầu