Chương 3

Khổ Qua truyện - Q2: Trưởng Thành Trong Giông Bão

Dạ Táng 21-09-2023 11:56:25

Khổ Qua sau khi được bác 2 đưa tới núi Niết Bàn để gặp Sư học về cách hành thiền, biết thêm về Phật giáo Nguyên Thủy thì tâm tuệ của cậu càng được khai mở ra nhiều, chỗ tối, u minh đã bị xua đuổi đi càng nhiều. Khổ Qua đi học lên trường, anh 3 Phát chở cậu, 2 anh em hì hục đẩy xe qua vũng đường đất đã hóa bùn sau những cơn mưa liên tục. Hai anh em xoắn quần tây xanh lên tận đầu gối, bùn ngập tới ngập mắt cá chân. Khổ Qua đẩy xe rồi trượt ngã, cả người bị bùn bắn tung tóe lên áo, quần, đầu tóc lấm lem. Khổ Qua mếu máo: - Anh 3 ơi, em dơ mất rồi. Giờ về nhà thay đồ không kịp mất. Anh 3 lật cái đồng hồ đeo tay casio vỏ nhựa xem thì chỉ còn 20p nữa là cổng trường đóng, với lại hôm nay lại là thứ 2 sẽ có chào cờ. Ai vắng mặt buổi chào cờ thì bị phạt, và mời phụ huynh lên gặp cô giáo chủ nhiệm, cùng với đó là tuần sau sẽ bị đứng dưới trụ cờ. Khổ Qua lo sợ lắm, chẳng biết đường nào mà lần, vả lại cậu còn phải cầm cờ Chi Đội lớp mình nữa, bẩn thế này sợ bị cô la. Anh 3 Phát thấy đứa em út mình bị vầy cũng sốt ruột, anh dắt Khổ Qua tới con mương nước gần đó, vớt nước vào tay lau đi nước mắt nước mũi, bùn lấm lem trên mặt. Anh 3 Phát bảo Khổ Qua cởi ra, rồi bản thân anh ấy thì lấy áo mình cho Khổ Qua mặc: - Tao không sợ bẩn, mày còn cầm cờ nữa, lấy đi. - Dạ, dạ, em cảm ơn anh 3. Khổ Qua cực kỳ cảm động trước hành xử của anh 3 Phát. Lúc đi học về, Khổ Qua khoe với ảnh rằng là mình đã biết thêm về Thiền Định Tuệ với được Sư chỉ điểm về thiền. Anh 3 cũng mừng cho Khổ Qua về vấn đề đã được hóa giải: - Ngày mai chủ nhật, em tới núi Niết bàn để Sư chỉ em hành thiền và bát thánh đạo nữa, từng bát thánh đạo là gì, làm gì để tinh tấn, trưởng thành. Em vui quá anh 3. - Ừm, thế tối nay phải ráng mà ngủ sớm. Chứ mai dậy trễ sao mà đi. Khổ Qua háo hức muốn đi ngay bây giờ, khi trời sập tối khi dùng bữa tối xong thì Khổ Qua lại chạy ra sau núi luyện tập với ông Cao. Hôm nay luyện tiếp về Niêm Lực cùng với rèn linh thức. Khổ Qua bây giờ đã tự tin đi được 10 bước, đạp lên bậc đá chìm dưới hồ. Cậu càng lúc càng phấn khởi về cách mình sẽ sớm thành thục pháp hành, và pháp thuật mà. Ông Cao thấy Khổ Qua dùng Niêm kỹ đánh vào thân cây thì nó chẳng có chút sát thương, ngược lại cậu ngã lăn ra đất. Ông Cao đưa tay ngừng lại: - Khoan, trụ của con chưa vững, thân con chưa chắc thì vẫn chưa nên thực hành Niêm kỹ. - Dạ, làm sao để trụ vững thân chắc hả ông Cao? Ngài ấy vuốt râu một hồi thì bảo: - Con học võ đã biết cách đứng tấn chưa? - Dạ, con biết chứ ạ. - Ừm, thế thì hàng ngày con đứng tấn cho ta 1 tiếng. Đứng không nổi 1 tiếng thì cũng ráng mà đứng. Đó là rèn cho chân trụ con vững, khựng lại với quá trình bị dư lực phản lại khi hành Niêm. Còn thân chắc thì phải học khí công. Nó cực kỳ tốt cho con, và phải học thêm 1 thứ nữa là... - Là gì vậy ông? - Kháng thể. - Hả? Khổ Qua mới nghe lần đầu, nên chưa biết được mức độ nghiêm trọng. Ông Cao dạy rằng: - Khí Công luyện ra nội, ngoại lực của cơ thể. Còn kháng thể chính là sức đề kháng của con đối với độc, bệnh, lão hóa, ... Khí Công thì ta không cần dạy qua con, thầy dạy võ con hiện giờ là thằng Tư Tài. Nó sẽ dạy được cho con. Ta chỉ dạy về Kháng thể - Dạ, thế ông dạy cho con đi ạ. Ông Cao bước 1 vòng quanh Khổ Qua, vẫn lắc đầu chưa hài lòng lắm: - Bởi con tiên thiên sinh ra đã yếu kém, khiếm khuyết về thể, trí. Hơn 1 năm rèn luyện mà vẫn chỉ miễn cưỡng gọi là tạm chấp nhận được. Bù lại ý chí con lại kiên định, kiên trung, quyết tâm hơn lớp ấu đệ bây giờ. Theo ta. Khổ Qua lẽo đẽo chạy theo ông Cao đi đâu đó. Ông Ngạc nổi lên từ đáy hồ, ông Cao bảo cậu ngồi lên lưng ông Ngạc, còn mình nhẹ nhàng đứng lên đó như 1 người đạp lên 1 mặt nước, 1 chiếc lá. Ông Ngạc quẫy đuôi, di chuyển trên mặt nước. Bóng trắng phủ xuống in trời sao lên nước, ông Cao đưa tay vớt lấy 1 chiếc lá trôi ngược dòng đặt lên miệng thổi, tóc ông bay phất phơ theo gió, đom đóm từ trong các bụi cỏ quanh bờ bay ngược ra lấp lánh làm Khổ Qua há miệng xuýt xoa vì đẹp quá. Cảnh này chỉ có ở tiên cảnh, trần gian quả thực hiếm gặp. Ông Ngạc bơi ngược dòng nước hướng về 1 nơi mà Khổ Qua đã từng tới "Phế Cung" Nơi mà ông Ngạc dừng lại là ở phía sau cùng Phế Cung, ở đây chẳng có canh gác, chỉ có những con thú rừng, thú hoang dã vào trong cung điện hoang phế làm nơi trú ngụ, mà nhiều nhất là đám khỉ. Chúng đánh hơi được mùi nguy hiểm, và khi rõ là 1 con cá sấu cực lớn đang bò lên bờ thì chúng hoảng hốt bỏ chạy bằng sạch. Khổ Qua vẫn chưa biết đây là Phế Cung, cậu đi theo ông Cao đi vào bên trong. Khổ Qua chợt dẫm trúng 1 thứ gì đó, cùng với tiếng rít. Một đôi mắt xanh, cùng con ngươi dè chừng về cậu. Đó là 1 con rắn lục xanh đuôi đỏ, nó quay đầu muốn cắn lấy cậu. Tức thì ông Cao bóp lấy con rắn ném ra ngoài, Khổ Qua bắt đầu hơi sợ hơi nơi này rồi: - Ông ơi, lỡ con bị rắn chết. - Haha, yên tâm nào. Có ta ở đây thì con làm sao chết được. Ông Cao nắm lấy tay áo Khổ Qua kéo đi tới 1 cái hồ nước ở trong phế cung, ở dưới đó là từng thân dài đang bơi lội trú ngụ bên dưới. Khổ Qua thấy xong thì xanh hết cả mặt: - Ông ơi, đừng, đừng có ném con xuống. Ông Cao bật cười: - Không xuống dưới thì làm sao luyện kháng thể được. Nào nhóc con, bơi đi. Nói xong thì ông Cao ném thẳng Khổ Qua rơi xuống hồ nước, cảm giác bơi trong hồ nước toàn là rắn, chúng bâu lấy Khổ Qua. Cảm giác đau như kim châm dồn dập càng kích thích thần kinh tột độ hơn nữa, Khổ Qua hét thảm: - A a a a a Tay chân cậu luống cuống, cóng hết cả các cơ. Người dần chìm xuống, chân cậu tê cứng, đau nhức, đưa tay hướng về phía ông Cao cầu cứu. Ông ấy chỉ đứng trên bờ: - Ta sẽ không cứu 1 kẻ hèn nhát. Cuộc đời của con thì chỉ có con cứu được mình. Bơi đi, bơi đi. Đừng từ bỏ, dù là 1 tia hy vọng, rắn cắn chưa chết nhưng con đã chết trong sợ hãi, chết vì đuối nước. Nghe những lời đó, Khổ Qua vừa định mở miệng thì 1 con rắn lọt vào trong miệng, càng làm cậu hoảng sợ, trong vô ý đưa tay cầm lấy nó ném ra ngoài. Khi đó, nỗi sợ tăng tới cực độ càng khiến cậu khát khao hy vọng sống tiếp. Khổ Qua vùng vẫy ngoi lên mặt nước, rồi cố hết sức mà bơi về phía bờ. Cậu bơi trong đám rắn, cả người căng ra như dây đàn, từng nhịp bơi khỏe khoắn, dứt khoát. Như lúc này, trong mắt Khổ Qua chỉ còn đích tới là bờ trên kia, xung quanh dù có gì cũng mặc kệ không vướng bận nữa. Cho tới khi Khổ Qua bò lên được bờ hồ, cậu mới thở phào, hơi thở gấp gáp. Ông Cao bảo Khổ Qua rằng: - Hiện tại bây giờ, hơi thở của con thế nào? Khổ Qua sờ vào ngực mình, rồi đưa tay lên mũi, mệt nhọc khó khăn nói: - Con, con, con thở nhanh, hít nhiều, mà thở ra không vậy. Ngực căng. - Ừm, con cảm nhận rất tốt thân mình. Nào điều chỉnh hơi thở lại cho ông. Khổ Qua cố gắng đứng lấy lại nhịp thở vốn có, mãi 1 lúc sau mới hồi được thì ông Cao hỏi tiếp: - Giờ con có thấy đau ở đâu chưa? Rõ ràng cảm giác muôn vàng kim đâm vào da thịt, chúng lúc đầu đâm vào máu thịt, rồi lúc đó cả thân thể, linh hồn trần trụi tới mức, cơn đau đó đâm được vào cả tâm trí. Mà bây giờ lại không đau đớn chút nào. Ông Cao đưa tay xoay người cậu lại, ở trong lưng vẫn còn 1 con rắn, ông ấy bắt nó ra vuốt ve đưa trước mặt Khổ Qua: - Đây chỉ là loài rắn nước, độc tính của chúng không cao. Bị cắn lần đầu chỉ đau nhức 1 thời gian rồi tự khỏi. Con cần luyện thêm cho tới khi lượng kháng thể trong người con đã chịu đựng được nọc độc của rắn nước. Thì ta mới cho con tiếp độc loài kế? - Dạ, hic, sao ông Cao không hiểu? Con hiểu dụng ý ông rồi. - Hahaha, nói trước thì sao dạy cho con được nữa. Đúng chưa? Về nhà thì tuyệt đối không được dùng thuốc, hay thuốc giảm đau. Độc tính của nhiều con rắn vậy, sẽ không giết được con. Nhưng nó sẽ giết ý chí của con, khi không đủ kiên định mà buông bỏ, tìm tới thuốc. Cầm lấy. Ông Cao đưa cho Khổ Qua một lọ thuốc chứa bên trong nhiều thuốc viên nhỏ bằng hạt bắp. Ánh mắt của Khổ Qua nhìn chằm chằm lọ thuốc ấy, cậu quyết dù đau tới mức nào sẽ không dùng tới nó. Ông Cao đang định nói gì thì đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó, đột ngột 1 tiếng gầm khủng khiếp vang lên: "À, Uồm, À Uồm, G Rừ G Ràoooo". Bóng dáng của 1 con hổ to lững thững bước ra từ bóng tối, đôi mắt đỏ như lòng đỏ trứng, mùi hoang dã cùng với dáng đi oai vệ, từng vết sẹo trên cơ thể nó đã chứng minh nó đã trải qua nhiều cuộc chiến khốc liệt. Khổ Qua vừa nhìn về phía đó thì quay lại chẳng thấy ông Cao đâu cả, mà bên tai của cậu chỉ văng vẳng tiếng nói của ông ấy: - Chạy đi, đó là ông Hổ. Chỉ có con mới cứu được mình, ta không cứu con được đâu. Chạy, chạy không được thì phản kháng, dù chết cũng phải chết trong vinh dự. Khổ Qua bị uy khí của ông Hổ đè nén, cậu nhũn cả người vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, mặt đã mếu sệch đi rất nhiều, cùng với đó là tiếng chân hổ đạp lên gạch lát ở dưới vang lên giòn dã. Ông Hổ nhún người nhảy 1 nhịp đã rút ngắn khoảng cách với Khổ Qua chừng 10m. Càng làm cậu bức phá, chạy về trước nhanh hơn. Mà điều Khổ Qua không hề hay biết là ông Cao đang đứng ở 1 nơi khác nhìn về mình, miệng mỉm cười, tay đưa lá lên môi khẽ thổi. Ông ấy đi tới tháp giếng, nơi giam giữ ông Kẹ. Hai người dù 1 người đứng trên, 1 người bị giam cầm ở dưới giếng. Cả hai không hẹn mà cùng nói - Tới rồi đấy à. Bạn hiền. Ông Kẹ phá lên cười: - Người anh em sinh đôi của ta hiện đang bị giam ở đâu. Có thể nói cho ta biết được không? Ông Cao lại không trả lời, mà ngược lại nói 1 chủ đề không liên quan: - Chắc bạn hiền cũng biết lý do tại vì sao mà ta đưa đứa bé đó tới đây. Nói đi, tại vì sao lại dạy cho nó Pháp Phạm Thiên. Có biết điều đó là gì không? Mức độ cực kỳ rủi ro cao. Nếu bị phát hiện thì đừng nói cơ hội trở mình, cả ông và ta đều vạn kiếp bất phục. Ông Kẹ lại nhếch mép, ánh mắt đầy mong chờ: - Ta biết chứ. Nhưng đã đánh bạc thì làm gì có chắc thắng, phải dựa vào vận mệnh rồi. À quên mất, cái lọ thuốc mà ông đưa cho thằng nhỏ lúc này, cũng thú vị lắm đó. Ông Cao bật cười ha hả, ông ấy vuốt râu ngồi xuống thành giếng: - Ông cũng biết được bên trong đó là thuốc độc rồi nhỉ. Nếu nó là đồ yếu đuối, tinh thần không vững mà dùng tới. Thì lập tức trúng độc, chết ngay tức khắc. Còn ngược lại thì nó mới sống sót. Chỉ có vậy mới chắc chắn nó mới là người được chọn, để chúng ta tin tưởng. Ta thà chờ đợi thêm 20 năm nữa đợi 1 đợt ấu đệ mới, chứ quyết không dùng 1 thứ vô dụng, tốn thời gian.