Tháng Mười, đội hình sự thay đổi nhân sự, đội trưởng đội hình sự Cao Vũ Tường được điều tới thành phố Z làm việc, còn đội phó Lục Trinh được thăng cấp.
Sáng sớm đầu tuần là ngày nhậm chức, Lục Trinh lái xe thể thao nghênh ngang đi tới cục cảnh sát. Tới bãi đỗ xe, anh đụng phải thành viên đội mình là Quý Hạo Nhiên và Quý Hạo Dương. Hai người này là anh em sinh đôi, diện mạo cả hai không khác nhau nhiều lắm, tính cách và ngữ điệu nói cũng gần giống nhau. Đã thế, họ còn cố ý chọn trang phục và kiểu tóc giống hệt nhau. Nếu không phải do làm việc cùng nhau thì anh chắc cũng chẳng phân biệt nổi, vì khi làm việc trong đội thì tự hai người lại có cách thức làm khác nhau.
Anh trai Quý Hạo Nhiên thì gần mắt có nốt ruồi, còn em trai Quý Hạo Dương khi cười khóe miệng sẽ nhếch nhiều hơn về phải, trông có chút lưu manh, nên nếu cẩn thận quan sát hai người thì cũng không nhận nhầm được.
Lục Trinh vừa xuống xe, người em Quý Hạo Dương đã trông thấy, ùa tới ngay tức khắc, tươi cười nịnh nọt: "Đội trưởng, chúc mừng anh."
Lục Trinh đóng cửa xe, nhướng mày : "Tin tức có vẻ lan nhanh quá nhỉ."
Lúc này, Quý Hạo Nhiên cũng đỗ xe xong, đi tới chỗ anh, nghe được lời Lục Trinh liền nói: "Đội trưởng là ai thì thám thính quanh cục cảnh sát chút chút là biết hết. Hơn nữa đây còn là một tin tức vô cùng quan trọng."
Lục Trinh cười ha ha hai tiếng.
Quý Hạo Dương đưa tay sờ chiếc xe thể thao của Lục Trinh, cười hì hì, đôi mắt lóe sáng: "Đội trưởng, lúc nào anh cho em mượn xe đi thử nhé, để em được thỏa mãn mong ước."
Lục Trinh còn chưa nói gì, Quý Hạo Nhiên đã đi tới vỗ đầu em trai, nói: "Thôi đi, mù đường vẫn đòi lái xe à? Em quên lần trước em lái xe, lái nửa tiếng chạy thẳng nơi khác, đi từ trung tâm thành phố ra ngoại thành. Nếu em mượn xe đội trưởng đi, đoán chừng trực tiếp lái ra khỏi thành phố luôn."
Quý Hạo Dương đau khổ nói: "Bởi vì lúc đó ngồi cạnh em là Triệu Cường."
Lục Trinh nghe tới đây thì cạn lời, trợn tròn mắt: "Hai kẻ mù đường các cậu đi với nhau còn tìm được đường về đúng là kỳ tích."
Ba người vừa nói chuyện, vừa cất bước đi vào thang máy.
Quý Hạo Nhiên đột nhiên cao giọng như thể đang nhắc chuyện gì quan trọng lắm: "Đúng rồi! Nhắc đến Triệu Cường tôi lại nhớ tới tổ trọng án, đội trưởng biết vợ của đội trưởng Tần không?"
Lục Trinh gật đầu: "Có chứ sao không, tuần trước không phải mới đám cưới sao, đội mình cũng đã đi còn gì."
Quý Hạo Nhiên chỉ vào hai mắt mình: "Nghe nói vợ anh ấy vô cùng lợi hại. Mọi người đừng khinh thường cô ấy nhỏ con, chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy thôi là tôi có cảm giác cô ấy có thể nhìn thấu cõi lòng mình." Giọng càng lúc càng trầm, nghe như đang đè giọng kể chuyện vậy.
Lục Trinh bỗng chốc nhớ lại: "Nghe nói lúc đó cô ấy được cục đặc biệt mời về, hình như là tiến sĩ về tâm lý học tội phạm."
Quý Hạo Nhiên gật đầu nói: "Cái tôi muốn nói chính là cái này. Đội trưởng, theo nguồn tin đáng tin cậy gần đây, hình như đội ta có thêm người mới."
Lục Trinh chớp mắt, không lấy gì làm ngạc nhiên với tin tức này, thản nhiên nói: "Có người mới tới không phải rất bình thường sao? Đội trưởng Cao vừa đi nên đội đang thiếu người, có người tới vừa hay bù vào chỗ trống."
Thấy Lục Trinh vẫn chưa hiểu được ý mình, Quý Hạo Nhiên tiếp tục nói: "Vấn đề ở đây là nghe nói được cục mình mời tới."
Lục Trinh hừm một tiếng, hờ hững nói: "Thế à?"
Quý Hạo Nhiên hỏi: "Đội trưởng, anh có thể đừng trả lời cứng ngắc như Mộc Cửu có được không?" Nói xong liền quay qua em trai mình nói: "Cơ mà, nói tới cứng ngắc tự dưng nghĩ tới đội trưởng Tần và Mộc Cửu, không hiểu sao thành viên tổ trọng án chịu được."
Lục Trinh liếc xéo hắn, nhướng mày.
Quý Hạo Dương tán đồng với suy nghĩ của anh trai mình, nói: "Đúng thế, nói không phải em bội phục thành viên tổ anh Tần đâu, lần trước ở hôn lễ em còn muốn trêu chọc bọn họ một chút, ai ngờ kết quả lại bị Mộc Cửu cho một đao giết luôn tại chỗ."
Quý Hạo Nhiên phụ họa: "Thế nên đội trưởng Tần mới là người thu phục được Mộc Cửu đó."
"Dừng." Lục Trinh lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, nheo mắt nhìn hai người đầy vẻ bất mãn: "Hai người ở đây cung cấp tin tức xong tiện thể khen đội trưởng Tần trước mặt tôi là đang muốn chê tôi đó hả?"
Hai anh em họ Quý ngay lập tức lắc đầu xua tay, vô tội nói: "Không không, đội trưởng, chúng tôi không có ý đó."
Lục Trinh nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Một chút cũng không có à?"
Hai người cười hì hì, mỗi người đặt một tay lên bả vai Lục Trinh: "Đội trưởng, nói không chừng lần này người mới là nữ đó."
Lục Trinh nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời của hai người: "Nói linh tinh cái gì thế! Trong đầu anh em hai người có thể đừng suy nghĩ không đứng đắn không?"
Quý Hạo Dương ngay lập tức phản bác: "Có chỗ nào không đứng đắn cơ chứ. Đội trưởng, thế không phải vừa hay có thể thay đổi số phận cẩu độc thân của anh sao? Thấy bảo chú dì cũng giục anh nhiều lắm rồi."
Lục Trinh nghe bọn họ nhắc tới vấn đề này lại cảm thấy phiền. Bây giờ mẹ anh mỗi lần gọi điện tới câu đầu tiên nói sẽ hỏi về bạn gái, câu tiếp theo nói là sẽ cho anh đi xem mắt, nhưng bởi vì tính chất công việc, chính mình cũng không quan tâm tới chuyện này cho nên cứ đùn đẩy mãi.
Lục Trinh thở dài một hơi, cùng hai người kia đi vào văn phòng đội hình sự.
Tang Vũ Hân đang đứng đợi lấy cà phê nhìn thấy bọn họ đi vào, ngẩng đầu lên nói: "Đội trưởng, cục trưởng bảo tôi chuyển lời bảo anh tới văn phòng cục trưởng một chuyến."
Vừa bước vào văn phòng được một bước anh lại quay ra, xua xua tay với cô: "Ừm, được, tôi đi qua đó đây."
Lục Trinh vừa đi khỏi, hai anh em họ Quý liền vây lấy Tang Vũ Hân dò la tin tức: "Em gái Tang, cục trưởng gọi đội trưởng qua văn phòng có chuyện gì vậy?"
Tang Vũ Hân là một cô gái có mái tóc ngắn. Cô nhấp ngụm cafe, kết quả bị đắng đến dậm chân: "Tôi quên cho đường rồi."
Quý Hạo Dương nhanh chóng thêm đường cho cô: "Được rồi được rồi, thêm đường rồi nhé. Mau nói đi, cục trưởng gọi đội trưởng đi có chuyện gì vậy?"
Tang Vũ Hân dùng muỗng khuấy khuấy cốc cà phê, bĩu môi nói: "Làm sao tôi biết được, cục trưởng chỉ để lại cho tôi một câu đó thôi. Nhưng mà nghe Phương Dịch nói hình như hôm nay cục trưởng tới đây cùng một cô gái."
Quý Hạo Dương nghe tới đây kích động nói: "Đó đó, nghe chưa, tôi đoán không sai, quả nhiên người tới đây là nữ." Nói xong lại quay đầu nhìn người con trai đeo kính ngồi cách đó không xa: "Phương Dịch, cô gái đó trông thế nào? Trẻ không? Có xinh không?"
Phương Dịch ngồi ở chỗ của mình cau mày, chống cằm suy tư, mãi lúc sau mới nhả được ra một câu: "Rất trẻ rất xinh đẹp."
Hai anh em họ Quý nghe xong muốn hộc máu tại chỗ: "Tôi thấy cậu im im, tưởng rằng cậu sẽ có một bài thao thao bất tuyệt miêu tả về cô gái đó, ai ngờ cậu chỉ phun ra có năm chữ."
Tang Vũ Hân che miệng bật cười, xong vỗ vỗ bả vai họ: "Thôi đủ rồi, hai người đòi một người bị mù mặt miêu tả cặn kẽ vẻ bề người của người mới ư?"
Hai anh em bĩu môi.
"Nhưng mà, lúc tôi nhìn sang phát hiện đôi mắt cô ấy rất đặc biệt." Phương Dịch tuy hơi mù mặt, nhưng sẽ ghi nhớ điểm ấn tượng đối phương trong mắt mình. Cậu hay dựa vào cái này để phân biệt mọi người.
Quý Hạo Nhiên nghe xong xoa xoa tay: "Cũng có một đôi mắt đặc biệt? Xong rồi, chẳng hiểu sao tôi lại có suy nghĩ cô gái này giống Mộc Cửu."
Phương Dịch lắc đầu, nói thêm: "Không, cảm giác không giống nhau đâu. Khi nhìn vào đôi mắt Mộc Cửu sẽ làm cho chúng ta cảm thấy bị lột trần, áp bức nhưng mà cô gái kia khi nhìn vào lại khiến ta cảm thấy thật yên bình."
"Thật không?" Quý Hạo Nhiên nửa tin nửa ngờ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chân, bọn họ quay đầu phát hiện Lục Trinh đã quay trở lại.
Bọn họ chạy nhanh tới hỏi: "Đội trưởng, thế nào rồi? Cục trưởng tìm anh có chuyện gì?"
Lục Trinh đi vào, vừa đi vừa nói: "Đúng như các cậu đoán, có người mới tới. Đúng là con gái, lại còn tới nhận vị trí đội phó."
Tang Vũ Hân chớp chớp mắt: "Vị trí cũ của anh?"
Hai anh em lại không hẹn mà cùng nói một câu: "Mới vào đã trở thành phó đội? Lợi hại vậy?" Vừa tới đội hình sự đã trở thành đội phó khiến bọn họ càng tò mò người mới tới rốt cuộc từ nơi nào tới.
Lục Trinh không biểu hiện gì: "Ừ, một lát nữa sẽ tới đây, mọi người chuẩn bị chào đón một chút đi." Anh nhìn lướt một vòng văn phòng: "Đúng rồi, Tô Duy đâu?"
Tang Vũ Hân để cốc xuống, nói : "Anh ấy đang ở phòng pháp y, để tôi đi gọi anh ấy tới đây."
Mọi người đều thấy Lục Trinh hơi kỳ quái. Mới đi không bao lâu đã trở về, với tính cách nóng nảy của anh mà giờ lại mang tâm trạng nặng nề như này là do vấn đề về cục trưởng Cung và đội phó mới sao?
Bên kia, vì bị quấy rầy nên Tô Duy rất không tình nguyện đi theo Tang Vũ Hân trở về văn phòng. Anh đẩy gọng kính: " Làm sao? Lại có chuyện gì lớn?"
Tang Vũ Hân giải thích: "Đội ta có thành viên mới, là một cô gái, một lúc nữa sẽ tới."
Tô Duy nghe xong liền hừ một tiếng: "Thì ra là vậy " Cậu tình nguyện ngồi ngốc trong phòng pháp y để giải phẫu còn hơn.
Tang Vũ Hân nói: "Không được đâu, cô gái này tới đây nhậm chức đội phó."
Tô Duy nhíu mày, hỏi: "Vừa tới đã nhậm chức đội phó? Đó là người như thế nào?"
Tang Vũ Hân nghe vậy, cười: " Có biết đâu. Nếu cậu đã tò mò như vậy thì về gặp đi, đội trưởng nói một lúc nữa cô ấy sẽ tới nên tôi mới tới phòng pháp y gọi cậu."
Tô Duy đút hai tay vào túi quần, không nhanh không chậm đi về phía trước: "Tạm thời cứ đi xem xem là người như thế nào."
Hai người vừa đặt chân về cửa văn phòng là thấy cách đó không xa cục trưởng cùng một cô gái đi tới đây. Tang Vũ Hân liền nhanh chóng kéo anh vào, hô to: "Nhanh nhanh, cục trưởng tới rồi."
Mọi người nghe vậy đứng hết lên, không nhịn được ngó ra cửa.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cục trưởng đã tới trước cửa văn phòng đội hình sự, theo sau là một cô gái trẻ tuổi.
Cục trưởng Cung vừa chạm phải ánh mắt họ, hắng giọng nói: "Tôi tin chắc mọi người đều biết tin đội trưởng Cao được điều tới thành phố Z cho nên hiện tại Lục Trinh sẽ đảm nhiệm chức đội trưởng, vị trí đội phó tạm thời trống." Ông tạm dừng một chút, sau đó dịch người để cho mọi người nhìn rõ người đi theo sau ông: "Tôi xin giới thiệu, đây là Giản Ninh, từ nay trở đi sẽ đảm nhiệm chức vụ đội phó."
Cô ở phía sau chậm rãi mở miệng chào hỏi: "Chào mọi người, tôi tên là Giản Ninh."
Tầm mắt mọi người tập trung hết lên người cô, đương nhiên bao gồm cả Lục Trinh. Cô có mái tóc đen dài ngang vai, gương mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, nụ cười mang tới cảm giác hơi xa cách, mắt nhìn thẳng phía trước. Đúng như Phương Dịch nói, ánh mắt này làm cho người khác nhìn vào thấy thật yên bình. Cô cũng không buồn chớp mắt, con ngươi đen láy. Rõ ràng đây là một đôi mắt đẹp nhưng mà vẫn làm cho người khác cảm thấy nó thiếu đi vài phần linh động.
Lục Trinh nhìn vào đôi mắt cô, trong đầu nghĩ tới câu nói mà cục trưởng Cung vừa nói với anh lúc nãy.
"Lục Trinh, Giản Ninh là người mù."