Sau màn giới thiệu ở đội hình sự, cục trưởng Cung dẫn Giản Ninh đi làm mấy thủ tục liên quan.
Khi bọn họ ra ngoài, Lục Trinh để ý thấy cô không dùng gậy để dò đường, mà cục trưởng Cung cũng không đỡ. Cô cứ lẳng lặng đi sau cục trưởng, cách ông ấy khoảng hai ba bước, bước đi rất giống người bình thường, bóng lưng thẳng tắp. Anh nhìn theo bóng cô mãi cho tới khi người khuất hẳn mới thu hồi tầm mắt.
Thấy bọn họ đã đi xa, Lục Trinh quay sang nói với người trong đội: "Từ giờ trở đi, Giản Ninh sẽ là đội phó của chúng ta, mặc kệ có phục hay không thì bắt đầu từ giờ phải gọi cô ấy là đội phó Giản, biết chưa?" Lục Trinh dừng một lát, rồi nói thêm: "Như cục trưởng Cung đã nói, tình huống của cô ấy tương đối đặc biệt."
Tô Duy đang đứng dựa vào bàn bỗng lên tiếng cắt ngang lời anh: "Cô ấy bị mù đúng không?"
Lục Trinh mấp máy môi: "Tôi biết cậu sẽ nhìn ra mà. Không sai, Giản Ninh là người mù."
"Hả?" Ai nấy đều ngạc nhiên trợn tròn mắt. Ban nãy quả thật họ không nhìn ra cô có điểm nào giống người mù.
"Người mù?" Quý Hạo Nhiên mở to hai mắt, giật mình nghĩ tới một vấn đề: "Vậy cô ấy tra án kiểu gì?"
Quý Hạo Dương hùa theo: "Đúng, cô ấy có nhìn thấy gì đâu."
"Cục trưởng Cung đưa cô ấy tới đây chắc chắn có lý do." Tuy nói vậy nhưng trong lòng Lục Trinh cũng hoài nghi. Trước đây cục chưa từng có trường hợp đặc biệt như thế, kể cả Giản Ninh có thật sự ưu tú, thì anh cũng không hiểu cô sẽ trợ giúp cho đội kiểu gì. Nghĩ đến đây, anh thở dài, nói: "Dù sao thì cô ấy sẽ có điểm nào đấy bất tiện hơn chúng ta, mong mọi người quan tâm nhiều hơn đến thành viên mới. Đặc biệt là Tiểu Tang. Trước đây không phải cô luôn oán hận rằng đội hình sự không có nữ sao, giờ có cô ấy thì cô để ý một chút."
Giản Ninh đến, người vui vẻ đương nhiên chỉ có Tang Vũ Hân. Cô nàng hớn hở: "Vâng, tôi sẽ quan tâm chăm sóc đội phó Giản."
Mà Tô Duy thì không còn kiên nhẫn nữa, cầm găng tay đi ra ngoài: "Nếu không còn việc gì khác thì tôi quay lại phòng pháp y đây."
Lục Trinh xua xua tay, biết cậu ta không muốn quản chuyện không đâu.
Trước khi trở về văn phòng riêng, Lục Trinh dặn dò: "Chút nữa đội phó Giản tới, các cậu hỗ trợ dọn dẹp bàn làm việc của cô ấy đi."
Bên kia, Giản Ninh vẫn đi theo sau cục trưởng. Đi được một đoạn cô mở miệng nói: "Cục trưởng."
Cục trưởng dừng bước, quay lại nhìn cô: "Sao thế?"
Giản Ninh nói thẳng: "Cục trưởng, cháu cảm thấy mình không phù hợp với vị trí đội phó."
Cục trưởng Cung nói: "Cháu thấy không hợp à? Nhưng chú cảm thấy cháu sẽ rất hợp với vị trí đó nên mới giao trọng trách ấy."
Giản Ninh nghĩ nghĩ một lúc, nói: "Chú không cần vì cháu là người mù mà đặc biệt quan tâm cháu đâu."
Cục trưởng Cung cất giọng bông đùa: "Giản Ninh, cháu nghĩ nhiều thế cơ à? Tuy chú gần 50 tuổi rồi nhưng không phải ông già hồ đồ đâu." Ông thở dài, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc hẳn: "Giản Ninh, chú để cháu đảm nhiệm chức đội phó là vì cháu có thực lực gánh vác chứ không phải vì chú quan tâm cháu nên để cháu ngồi đó. Lục Trinh tuy có năng lực lãnh đạo nhưng đôi khi làm việc hơi hấp tấp, gặp chuyện dễ mất bình tĩnh. Phần khuyết điểm của nó vừa hay cháu có thể bù vào, chú tin cháu sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho đội hình sự. Cho nên sau cháu đừng suy nghĩ lung tung vấn đề này nữa, biết chưa? Vậy là cháu đang nghi ngờ năng lực phán đoán của chú đấy."
Nghe cục trưởng Cung nói vậy, Giản Ninh đành thôi: "Vâng, cháu hiểu rồi cục trưởng."
Sau khi làm xong các loại thủ tục, cục trưởng Cung hỏi thêm: "Xong hết rồi, giờ về văn phòng làm việc đi. Còn thắc mắc gì không?"
Giản Ninh lắc đầu: "Không ạ."
Cục trưởng Cung vỗ vỗ bả vai cô: "Vậy sau này có vấn đề gì cứ đến tìm chú."
Cục trưởng Cung đi rồi, Giản Ninh một mình quay trở lại văn phòng. Tuy cô không nhìn thấy gì nhưng do được rèn luyện từ nhỏ, cộng thêm việc cô đi đường chỉ cần một lần là nhớ, nên lúc về không gặp trở ngại nào, tựa như trong đầu cô có một bức bản đồ vậy.
Tang Vũ Hân vừa nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại xem, phát hiện Giản Ninh đi tới, nhanh chóng chạy về phía cửa: "Đội phó Giản, chị về rồi."
Giản Ninh mìm cười: "Chào cô, cô cứ gọi tôi là Giản Ninh là được."
Tang Vũ Hân lắc đầu: "Không không, đội trưởng đã căn dặn bọn em rồi. Đội phó Giản, tới đây, em giới thiệu chị với mọi người."
Giản Ninh thấy cô ấy không chịu đổi cách xưng hô, đành gật đầu: "Cảm ơn."
"Em là Tang Vũ Hân, đội phó Giản cứ gọi em là Tiểu Tang. Bên kia có cặp anh em sinh đôi, anh trai là Quý Hạo Nhiên còn em là Quý Hạo Dương, bọn họ lớn lên giống nhau y như đúc, nhưng vẫn có cách để phân biệt bọn họ. Quý Hạo Nhiên ở khóe mắt có a..." Tang Vũ Hân đang hăng say giới thiệu thì thấy Phương Dịch cứ nháy mắt ra hiệu gì đó, hai anh em nhà họ Quý cũng liều mạng tự chỉ vào hai mắt mình, nhờ thế cô nàng mới nhớ ra Giản Ninh không thể nhìn thấy, làm sao mà phân biệt được.
Phát hiện mình lỡ lời, cô nàng vội vàng tự bịt miệng mình, len lén quan sát sắc mặt Giản Ninh, căng thẳng nói: "Đội phó Giản, em xin lỗi."
Vô ý thì không có lỗi, mà cô cũng không quá để tâm: "Không sao, em cứ tiếp tục giới thiệu cho chị đi."
Tang Vũ Hân ngượng quá mãi không nói tiếp, Quý Hạo Nhiên đơn giản giới thiệu: "Đội phó Giản, tôi là Quý Hạo Nhiên."
Quý Hạo Dương mở miệng nói theo: "Đội phó Giản, tôi là Quý Hạo Dương."
Giản Ninh nói: "Được, tôi nhớ rồi."
Quý Hạo Dương ngơ ngác hỏi lại: "Cô nhớ rồi á?"
Giản Ninh phân biệt thanh âm, nói: "Ừ, cậu là Quý Hạo Dương."
Tang Vũ Hân nhất thời quên cả xấu hổ, cảm thấy khả năng này quá diệu kỳ: "Trời ạ, đội phó Giản, chị siêu ghê á. Giọng hai người họ không khác nhau mấy mà chị vẫn phân biệt được."
Giản Ninh giải thích: "Một là hai người họ ở vị trí khác nhau, hai là khi nói âm điệu nghe có độ chênh. Đôi mắt chị không thể nhìn, chỉ có thể dựa vào âm thanh phân biệt."
Bốn người ở đó ngạc nhiên cảm thán.
Phương Dịch góp vui: "Đội phó Giản, tôi là Phương Dịch."
Tang Vũ Hân vội vàng bổ sung: "Đội phó Giản, Phương Dịch là người có chứng mù mặt nhẹ."
Giản Ninh nghe giọng quen quen: "Có phải chúng ta đã gặp nhau sáng nay không? Khi đó có cả cục trưởng Cung?"
"Vâng vâng, đúng thế." Phương Dịch bất ngờ khi thấy cô nhận ra giọng mình ngay. Bởi, sáng nay cậu chỉ nói đúng một câu với cục trưởng.
Giản Ninh cười khẽ: "Xem ra cậu đã nhớ kỹ tôi."
"Đúng vậy." Phương Dịch ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu.
"Đó là điều đương nhiên, đội phó Giản xinh đẹp như vậy." Quý Hạo Dương nói thật chứ không hề nịnh. Giản Ninh tuyệt đối xứng với danh xưng nữ thần, không chỉ dung mạo xuất sắc mà trên người còn có khí chất đặc biệt.
Giản Ninh hào phóng nhận lời khen: "Cảm ơn."
Tang Vũ Hân lúc này mới nhớ ra chưa giới thiệu Tô Duy, nhanh chóng nói: "Đúng rồi, đội phó Giản, đội chúng ta có một vị pháp y tên Tô Duy, cậu ta giờ đang ở phòng pháp y. À, tôi đưa chị tới văn phòng nhé, chị và đội trưởng sẽ làm việc ở văn phòng riêng."
Giản Ninh cười nhẹ: "Được, vậy làm phiền em rồi."
Kỳ thật lối tới văn phòng riêng không xa, nhưng giờ Tang Vũ Hân không biết đưa Giản Ninh đi kiểu gì. Đỡ đi sao?
Giản Ninh như cảm nhận được sự đắn đo của Tang Vũ Hân, mở miệng nói: "Tiểu Tang, em đi trước dẫn đường để chị theo sau là được."
"À, vâng." Tang Vũ Hân thở hắt ra, nhanh chóng đi lên phía trước.
Tang Vũ Hân gõ cửa phòng làm việc riêng, nói với Lục Trinh: "Đội trưởng, đội phó Giản tới." Nói xong cô nàng dẫn cô đi đến trước bàn làm việc.
Lục Trinh ngẩng đầu nhìn hai người: "À, Tiểu Tang, cô giúp cô ấy dọn dẹp sửa sang chỗ ngồi đi."
Tang Vũ Hân đang định làm thì Giản Ninh lên tiếng: "Không cần phiền như vậy, tôi tự mình làm được."
Lục Trinh không cưỡng ép, quay ra nói với Tang Vũ Hân đang đứng sững một bên: "Nếu không còn việc gì thì cô ra ngoài trước đi."
Tang Vũ Hân gật đầu, liếc Giản Ninh một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh. Lục Trinh nhìn Giản Ninh nãy giờ. Anh không nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà nhìn. Giản Ninh bắt đầu dùng tay lấy đồ của mình để lên trên bàn làm việc, hoàn toàn đâu vào đấy, không hề có chút khó khăn gì, có mấy chỗ không vừa lòng liền sửa lại một chút, như vậy là xong.
Lục Trinh nhìn theo, cảm thán: "Xem ra cô thật sự không cần người khác giúp."
Giản Ninh nhìn về phía anh, nói: "Tôi không muốn tạo thêm phiền toái cho người khác, sống như vậy bao nhiêu năm cũng thành thói quen rồi."
Lục Trinh nghĩ thấy cô sống được như vậy cũng không dễ dàng gì, nói: "Đừng cảm thấy phiền phức, mọi người đều là thành viên của đội, sau này cô muốn gì cứ nói." Xong anh nhớ ra mình chưa tự giới thiệu, bổ sung thêm: "Đúng rồi, tôi tên là Lục Trinh."
"Giản Ninh."
Lục Trinh ừ một tiếng.
Lục Trinh nhìn cô một lúc lâu không biết nói gì thêm. Hai người ngồi ngây người trong văn phòng đến khi Lục Trinh lôi điện thoại ra xem giờ thấy đã 11 giờ, nói: "Trưa rồi, tôi đưa cô đi ăn cơm."
Giản Ninh gật đầu, đứng lên.
Lục Trinh và Giản Ninh vừa ra khỏi văn phòng, bắt gặp ngay bốn người kia tụ lại trò chuyện gì đó, nhìn qua thấy nét mặt người nào người nấy thoáng chút ngượng ngùng.
Anh vừa nhìn là biết ngay bọn họ đang thảo luận về Giản Ninh. Nãy thấy cô đi ra còn hoảng loạn định trốn. Mà Giản Ninh có nhìn thấy gì đâu, thế nên phản ứng của bọn họ càng khiến Lục Trinh buồn cười.
Anh lừ mắt cảnh cáo bọn họ: " Đi mau, đi ăn cơm."
Hai anh em họ Quý đi cùng hai người đến nhà ăn, đến cửa vừa hay chạm mặt Tần Uyên và Mộc Cửu.
Lục Trinh mở lời chào hỏi trước: "Yo, Tần Uyên."
Hai anh em kia đồng thời nói: "Chào đội trưởng Tần."
Tần Uyên gật đầu thay lời chào hỏi với hai anh em họ Quý, vỗ vỗ bả vai Lục Trinh, có thể thấy quan hệ giữa hai người không tồi: "Chúc mừng Lục Trinh lên chức đội trưởng đội hình sự."
Lục Trinh cười nói: "Lần sau tôi sẽ mời mọi người ăn cơm. À, đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là đội phó đội tôi, Giản Ninh, chuyên gia tâm lý học."
Giản Ninh quay về hướng Tần Uyên: "Chào đội trưởng Tần."
"Chào cô." Tần Uyên bắt tay đồng thời nhìn thẳng vào mắt cô, phát hiện ánh mắt hơi đặc biệt, nhưng rất nhanh sau đó anh quay đầu nói với Mộc Cửu: "Mộc Cửu, tới đây, đây là đội phó đội hình sự, Giản Ninh."
Mộc Cửu nhanh chóng đi tới: "Chị Giản Ninh." Vẫn là thanh âm đó, không có lấy một tia căng thẳng.
Giản Ninh: "Chào em."
Mộc Cửu nhìn chăm chăm vào mắt Giản Ninh, hiển nhiên cũng giống như Tần Uyên, cô đã nhận ra.
Hai anh em Quý nhanh chóng chào hỏi: "Xin chào, Mộc Cửu cô nương."
Mộc Cửu lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, vô cảm nói: "Biến."
Tần Uyên cười: "Đừng để ý, cô ấy thù dai đó."
Quý Hạo Nhiên, Quý Hạo Dương: "..."
Lấy đồ ăn xong, mọi người chọn bàn trống ngồi xuống ăn cùng nhau. Mộc Cửu cố ý chọn chỗ ngồi bên cạnh Giản Ninh, tựa hồ cô ấy rất có hứng thú với cô.
Lục Trinh ăn miếng cơm rồi ngẩng lên nói chuyện với Tần Uyên phía đối diện: "Tần Uyên, anh chưa đi hưởng tuần trăng mật à?"
Tần Uyên bất lực lắc đầu: "Mới kết thúc một vụ án gần đây, phải chờ một thời gian nữa mới đi được."
Lục Trinh tỏ vẻ thông cảm, còn đưa ra ý kiến: "Không thì anh mua vé bay thẳng ra nước ngoài đi, sẽ không có vụ án nào tìm anh đâu."
Tần Uyên bật cười: "Nếu có thể được như vậy thì tốt."
Mấy người họ vừa ăn vừa trò chuyện câu được câu chăng. Mộc Cửu ngồi cạnh chủ động bắt chuyện với Giản Ninh. Mà trước đấy Mộc Cửu cũng không phải người dễ lân la bắt chuyện nên mọi người đều tò mò nội dung trò chuyện của hai cô.
Mộc Cửu ăn mấy miếng rồi hỏi: "Chị Giản Ninh cũng được cục trưởng mời tới sao?"
Giản Ninh gât đầu: "Ừ, không khác em là bao."
Mộc Cửu hời hợt nói: "Cục trưởng đúng là càng ngày càng nghiện làm Nguyệt Lão."
Bốn người: "..."
Mộc Cửu tiếp tục nói: "Nhưng em nghe chị Tiêu Nhã nói là đội trưởng Lục còn có biệt danh là Lục nhị*."
"Lục nhị": trong tiếng Trung chữ ngốc và số 2 đọc cũng na ná nhau cho nên Lục nhị ý là Lục Trinh ngốc.
Quý Hạo Nhiên và Quý Hạo Dương nghe xong gật đầu như giã tỏi. Không sai!
Lục Trinh xù lông ngay tức khắc: "Cô mới ngốc ấy!"
Mộc Cửu nhìn Giản Ninh: "Chị xem đi."
Giản Ninh gật đầu: "Đúng thế thật."
Lục Trinh: "..."