Chương 16: Trò chơi truy đuổi (5)

Tâm Manh

Dực Tô Thức Quỷ 12-10-2023 15:09:54

Ngón tay cậu giật giật, mí mắt khẽ rung, đầu đau như búa bổ. Một lát sau, cậu mới chậm rãi mở to mắt, dần dần khôi phục ý thức. Nơi đây tối đen, giơ bàn tay ra còn không nhìn thấy được năm ngón tay. Cậu chống tay ngồi dậy, lưng dựa vào tường, cảm nhận sự lạnh lẽo từ vách tường truyền tới, xuyên qua quần áo thấm vào da thịt. Cậu phát run, nhìn lại thấy mình vẫn còn mặc quần áo ở nhà. Cậu cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình, nhớ là có người tới gõ cửa nhà, rồi không hiểu sao giờ bản thân lại ở đây. Nghỉ ngơi chốc lát, cậu liền thử vịn vào vách tường đứng dậy, thân thể cũng khôi phục chút sức lực, thận trọng đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, cố ý không gây ra tiếng động. Đột nhiên chỗ này bừng sáng, mắt không kịp thích nghi với ánh sáng khiến cậu phải lấy tay chắn trước mắt mình. Cậu nghe được tiếng bước chân đang tiến tới, càng lúc càng gần. Sau khi thích nghi được với ánh sáng, cậu buông tay, nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh. Nơi này giống như nhà giam, cửa chính là những song sắt, giam người ở bên trong, trên đầu hắn có ánh đèn vàng, ánh đèn chiếu sáng cả gian phòng này. Cậu đi tới trước song sắt, hơi ngó đầu ra bên ngoài xem, rõ ràng bên ngoài không có ai cả. Rõ ràng lúc nãy cậu nghe thấy tiếng bước chân, sao giờ ở đây lại không có người? Cậu hoàn toàn không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, ai đưa cậu tới nơi này, muốn cậu làm cái gì, chính cậu sẽ ra sao? Cậu cào loạn mái tóc mình lên, đúng lúc cậu cúi đầu thì nhìn thấy dưới chân, bên ngoài song sắt có một cái chìa khóa. Chìa khóa! Cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống đưa tay với lấy cái chìa khóa, có chìa khóa rồi thì phải mở cửa. Khi cậu chuẩn bị tra chìa vào mở cửa thì lại nghe thấy tiếng bước chân, nó làm cậu hoảng vội cất chìa khóa và trở về chỗ bờ tường kia. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu dường như nín thở khi nghe tiếng bước chân, cả thân thể dính chặt vào bờ tường. Tim cậu đập nhanh, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra. Là ai, là ai đang tới? Có phải là người đã đem cậu tới đây không? Vài giây sau, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt, là một người mặc đồ đen. Tên đó mặc một màu đen từ trên xuống dưới, mũ đội cũng màu đen, chỉ để lộ ra hai con mắt và miệng. Thân thể cậu run rẩy, nhìn chằm chằm vào người kia. Nhưng tên áo đen đó chỉ liếc hắn một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước. Cậu choáng váng, cả người tê liệt ngã xuống đất, bàn tay túa mồ hôi lạnh. Tiếng bước chân càng ngày càng xa. Cậu cẩn thận bò về phía song sắt, lén quan sát bên ngoài một chút để đảm bảo tên đó đã đi xa. Vào lúc này, tuy cậu không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nhưng cũng không thể ngồi đây chờ chết được, cậu phải chạy trốn ra khỏi nơi như nhà giam này mới được. Nghĩ là làm, cậu lập tức đem chìa khóa tra vào ổ. Cạch cạch. Cửa mở. Cậu hít sâu vài cái, trong lòng không kìm được sự vui sướng, sau đó lập tức quan sát bên ngoài một lần nữa, xác định không có người mới mở hẳn cửa ra. Cậu đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, vừa nãy hắn thấy tên mặc áo đen đó đi về phía bên trái, giờ cậu muốn trốn nên đi về phía bên phải. Tay phải cậu lần lần đi theo vách tường, bước chân cố gắng đi nhẹ nhất có thể. Nơi này ánh sáng yếu, cậu chỉ cảm thấy đây là một hành lang rất dài, phía trước cứ như không thấy điểm cuối vậy. Cậu thầm nghĩ phải nhanh tìm được lối ra trước khi có người phát hiện. Đi được một lúc, trong đầu cậu nảy ra một ý nghĩ, có khi nào? Chẳng lẽ? Cậu không dám nghĩ nhiều, giờ bản thân đang đứng ở ranh giới mơ hồ giữa an toàn và nguy hiểm, trừ người áo đen khi nãy ra ở đây còn có người khác nữa sao? Cậu cắn môi. Không hề gì. Giờ trong lòng cậu đang sục sôi ý chí chiến đấu. Lần trước cậu đã thắng, ở dưới tình huống nguy hiểm nào cậu cũng có thể thắng mà. Nghĩ nghĩ một hồi, cậu cũng cảm thấy tự tin hơn nhưng trong lòng cũng không buông lỏng cảnh giác. Giờ trên người cậu ngoài chìa khóa ra chẳng có công cụ nào khác. Cho nên phải kiếm đồ gì đó để tự bảo vệ mình, lúc này cậu vừa đi vừa cúi người tìm kiếm thử xem có đồ gì không. Đại khái đi thêm được mười mấy phút nữa, cậu lại đi tới cuối hành lang, thế là cả cơ thể dán chặt vào tường, chỉ ló đầu ra một chút để quan sát. Không có người. Cậu nhẹ nhàng thở hắt ra, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Lúc này trước mặt cậu xuất hiện hai cánh cửa, ở gần đó lại có hai gian phòng, mỗi phòng có một cái chìa khóa, có lẽ đây chính là chìa khóa để mở hai cánh cửa trước mặt. Đằng sau là người áo đen, trước mặt là cánh cửa thần bí. Cậu phải lựa chọn thôi. Sau một hồi đi tới đi lui lựa chọn, hít sâu vài cái, cậu chọn cầm một cái chìa khóa lên. Đi tới trước một cánh cửa, cậu tra chìa khóa vào, cố gắng mở nhưng không mở được, xem ra chìa khóa này không phải của cửa này. Cậu rút chìa khóa ra đi về phía cửa còn lại, cắm chìa khóa vào lần nữa, vặn khóa, cạch cạch vài cái. Đúng là chìa của phòng này rồi. Bỏ tay ra khỏi chìa khóa, cậu cầm vào tay nắm ấn mở cửa, không gian phía trước là một mảng đen kịt. Vừa mới đặt chân vào thì căn phòng đột nhiên bừng sáng, cậu không kịp thích nghi nên nheo mắt lại. Lần nữa mở mắt ra cậu đã thấy rõ toàn bộ căn phòng, còn có người nữa. Cậu kinh ngạc quay đầu lại, nhưng cửa phía sau đã đóng. *** Báo cáo vết máu ở hiện trường của Tô Duy coi như chứng minh được phán đoán của Giản Ninh. Vết máu ở hành lang phía trước và bên ngoài kia không thuộc về người chết, như vậy có thể chứng minh ở đây không chỉ có một người bị thương, nhưng cũng không chắc người còn lại bị thương là hung thủ và họ cũng không thấy vết máu hay vân tay của ai trong kho dữ liệu phù hợp hết. Quý Hạo Dương đi dọc theo vết máu cũng không xác định được vị trí của hung thủ, bởi vì sau bụi cỏ gần đó dấu vết máu đã biến mất. Xem ra hung thủ đã tìm được một thứ để cầm máu. Vụ án cứ thế đi vào bế tắc. Lúc này thành viên của đội hình sự đều có mặt ở văn phòng tập trung nghiên cứu vụ án, hy vọng tìm được manh mối mới. "Đội trưởng Lục." Văn phòng yên tĩnh bỗng bị tiếng gọi to phá tan. Lục Trinh nghe thấy tiếng gọi lập tức đi ra, khẩn trương hỏi: "Triệu Cường! Có chuyện gì vậy?" Giản Ninh cũng đi theo. Triệu Cường thở hổn hển, sau đó nói: "Mau mau, xem video đi." Lục Trinh cảm thấy khó hiểu: "Hả? Bọn tôi đang nghiên cứu vụ án gần đây, xem video gì chứ?" "Mau xem đi, liên quan tới vụ án đấy." Triệu Cường cũng chẳng phí hơi mà đôi co với bọn họ, nhanh chóng cướp lấy máy tính của Phương Dịch, nhập địa chỉ web, lập tức xuất hiện một video: "Mấy người xem đi, thế này đúng là điên rồi." Tất cả mọi người lập tức vây lại một chỗ. Phương Dịch xem tới trợn tròn mắt: "Ôi trời ơi!" Xuất hiện ở chính giữa video là một người đàn ông bị trói trên ghế, cái roi đang không ngừng đánh vào người đàn ông đó, quần áo trên người rách nát, vệt đỏ xuất hiện không ngừng. Người đàn ông đó không ngừng la hét làm cho người xem nổi hết cả da gà. Ngay sau đó, một mũi tên bắn trúng vào mắt phải của người đó, rồi tiếp theo là mắt trái. Tang Vũ Hân hét lên một tiếng sợ hãi, quay đầu đi không dám xem tiếp nữa. Đoạn video tàn nhẫn này làm cho mọi người trong văn phòng im lặng không nói tiếng nào. Video tiếp tục phát, người đó tiếp tục bị ngược đãi, không ngừng la hét. Lúc sau, Lục Trinh mới há hốc miệng, hỏi: "Triệu Cường, chuyện này là sao?" "Vừa xuất hiện ở trên mạng, hơn nữa còn là phát sóng trực tiếp, Nguyên Phỉ hiện đang tìm cách để hạn chế việc video phát tán rộng rãi, đồng thời tìm địa chỉ đã phát video đó." Lục Trinh kinh hãi: "Có nghĩa là giờ tất cả mọi người đều có thể xem được video này?" Triệu Cường vô cùng nôn nóng: "Đúng vậy, giờ cũng không thể làm gì khác là ngăn chặn việc phát tán ra rộng thêm, hy vọng là Nguyên Phỉ nhanh tay lên một chút." Lại thêm một phút nữa, cuối cùng người đàn ông trong video cũng không chịu nổi việc bị tra tấn. Hắn đã chết. Hình ảnh lúc này đột nhiên phóng to mặt hắn, có thể thấy rõ hai mũi tên cắm vào mắt hắn, trên mặt đều là máu, khắp nơi cũng toàn máu. Tiếp theo màn hình lại được kéo ra xa, trên vách tường lúc này lại xuất hiện hai chữ màu đỏ viết to rõ ràng: GAME OVER!!!