Chương 8: Tâm lý giãy dụa (8)

Tâm Manh

Dực Tô Thức Quỷ 12-10-2023 15:09:47

[Trước mắt chúng ta hiện tại là sự thật mà chúng ta luôn hy vọng sao?] Vừa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, nụ cười trên mặt Diêu Thân Kiệt tắt lịm, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, khác hoàn toàn người mới khom lưng cúi đầu bên trong. Gã trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, dường như muốn dùng ánh mắt nhìn xuyên qua cửa đâm chết người bên trong. Cơ mà gã không thể để người đó nhìn thấy dáng vẻ này, ít nhất hiện tại thì không thể. Gã cắn chặt răng, nghĩ tới việc người bên trong đang đắc ý rung đùi, trong lòng lại hận đến ngứa răng chửi tục. Gã đứng tại chỗ thở phì phò một lúc rồi mới rời đi. Khi đi, gã đi rất chậm, như đang mượn quãng đường để điều chỉnh trạng thái. Đến khúc ngoặc thì gã khôi phục vẻ mặt bình thản, ưỡn ngực đi thẳng, làm ra vẻ mình là người có uy quyển, có thân phận. "Bí thư Diêu." "Chào, bí thư Diêu." Nhìn những người đi ngang qua cúi người chào mình, ngữ điệu vừa cung kính vừa ẩn ẩn ý lấy lòng làm gã vô cùng thoải mái. Gã mỉm cười gật đầu chào bọn họ. Loại cảm giác này quá đê mê, gã không muốn để bất cứ ai ngồi được vào vị trí của mình và gã muốn trèo hơn nữa. Diêu Thân Kiệt đi tới cửa văn phòng mình, dùng chìa khóa mở cửa, bên trong là một gian phòng rộng rãi, là không gian của một mình gã. Tới khi khép cánh cửa lại gã mới có thể thả lỏng toàn thân, đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống chỗ ngồi thuộc về riêng mình. Gã dựa lưng vào ghế, tìm tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt lại. Vẻ mệt mỏi thoáng hiện lên trên gương mặt Diêu Thân Kiệt, thật lâu sau không thấy gã động đậy gì, tựa như đang ngủ. Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, có chút dồn dập. Diêu Thân Kiệt bực bội cau mày, có vẻ bất mãn với người đến quấy rầy giây phút yên tĩnh hiếm hoi. Gã mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, hắng giọng ho, nói: "Mời vào." Cửa mở ra rồi lập tức đóng lại. Diêu Thân Kiệt nhìn người vừa đi vào, bỗng nhiên nổi đóa, người kia chưa kịp mở miệng gã đã thấp giọng mắng: "Cô đến đây làm gì? Không phải tôi nói khoảng thời gian này đừng tới tìm tôi à." Trông sắc mặt cô giáo mới vào tái nhợt uể oải. Cô ta đi tới trước bàn làm việc, lo lắng nói: "Bí thư Diêu, tôi cũng hết cách rồi, cậu nói xem hiện giờ chuyện của tôi nên làm thế nào?" Diêu Thân Kiệt sầm mặt, mất kiên nhẫn nói: "Tôi thì làm gì có cách nào, cô có ép tôi cũng vô dụng." Toàn thân cô ta mất hết sức lực, hai tay xoắn lấy nhau: "Bí thư Diêu, cậu nói xem tôi có nên báo cảnh sát không, hẳn tôi phải làm thế ngay từ đầu mới phải." Diêu Thân Kiệt vừa nghe cô ta muốn báo cảnh sát thì nhảy dựng lên, trợn to mắt quát: "Cô điên à? Tôi cảnh cáo cô, chuyện này cô không được báo cảnh sát, một khi cảnh sát tham dự vào thì chẳng mấy chốc sẽ tra ra những chuyện trước kia. Chuyện đó mà bị đưa ra ánh sáng, cô nghĩ cô còn làm giáo viên được à?" Cô giáo kia bị gã quát cho sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, khóc nức nở: "Thế thì phải làm sao, tôi hết chịu nổi rồi. Chuyện đó mà lộ ra thì tôi... tôi..." Nghĩ đến viễn cảnh sau khi chuyện bị phát hiện, cô ta đau khổ che mặt lại. Diêu Thân Kiệt sợ mình quá hung dữ sẽ dọa cô ta đi báo cảnh sát, nên nhanh chóng dịu giọng trấn an: "Cô Vương, hãy tỉnh táo suy nghĩ nào. Cô cho rằng chỉ cần mình để cảnh sát nhúng tay vào vụ này sẽ không đụng tới mấy đứa học sinh đó sao, việc cô phải làm bây giờ là ổn định mấy đứa nhóc, bằng không thì chỉ cần một câu của chúng nó cũng khiến cả đời này cô không thể ngẩng đầu lên." Cô Vương buông thõng hai tay, trên mặt đầm đìa nước mắt: "Nhưng, bí thư Diêu, không phải cậu bảo cậu sẽ giúp tôi loại bỏ những học sinh đó sao?" Diêu Thân Kiệt cầm tờ khăn giấy vốn định đưa cho cô ta lau nước mắt, nhưng nghe cô ta oán trách mình liền thẳng tay ném luôn tờ giấy vào thùng rác, ngồi lại vào chỗ cũ, hừ lạnh: "Cô đang trách tôi đấy à? Cô nên nhớ, chuyện này là do cô tạo ra, chẳng dính líu gì tới tôi cả." Gã lập tức giũ sạch mọi quan hệ. Cô Vương thấy gã muốn trở mặt, nhanh chóng nói: "Tôi biết, tôi biết, là tôi quá nóng nảy rồi." Gã nhìn cô ta khóc đến phiền, xua tay đuổi người: "Được rồi, cô về đi, giờ trường mới có học sinh chết, phải gánh đủ ảnh hưởng rồi, cô đừng gây cho tôi phiền toái gì đấy." Ánh mắt cô Vương vô cùng cầu khẩn: "Bí thư Diêu, cậu nhất định phải giúp tôi." "Tôi chỉ có thể cam đoan rằng tôi không nói ra chuyện của cô thôi." Diêu Thân Kiệt kiên nhẫn nói. "Cảm ơn bí thư Diêu, tôi đi đây." Gương mặt cô giáo còn vương nước mắt, nức nở nói. Cô ta xoay người liếc Diêu Thân Kiệt một cái nhưng không thấy gã đáp lại đành chậm rãi xoay người ra ngoài, thân thể hơi run rẩy, trông cực kỳ đáng thương. Nhìn theo bóng lưng cô ta, Diêu Thân Kiệt chẳng đồng cảm chút nào, chỉ thấy phiền phức muốn chết. Bỗng dưng gã nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên: "Từ từ." Cô Vương lập tức dừng bước, xoay người, cho rằng gã đã nghĩ ra cách. Nhưng Diêu Thân Kiệt chỉ nghiêm mặt nói: "Mau lau khô nước mắt của cô đi, bằng không các thầy cô giáo khác nhìn thấy lại không biết nói thế nào." Cô Vương chạy tới bàn rút ra vài tờ khăn giấy lau khô nước mắt, xong xuôi mới mở cửa bước ra ngoài. Cánh cửa bị mở ra lần nữa rồi đóng lại, Diêu Thân Kiệt xoa xoa huyệt thái dương, chuyển tầm mắt đến cái ngăn kéo đầu của bàn làm việc, lấy chìa khóa ra mở ngăn đó ra, bên trong có một xấp ảnh chụp. Ảnh chụp không quá rõ ràng nhưng cũng đủ nhìn được người trong hình là ai, đang làm cái gì. Gân xanh trên trán Diêu Thân Kiệt lộ cả ra. Gã cầm một tấm ảnh lên, túm chặt đến nỗi làm nhăn góc, tức giận đến độ toàn thân phát run. Gã ác độc nghĩ tiêu hủy toàn bộ chỗ ảnh này. Chúng khiến gã cảm thấy bị sỉ nhục, so với vừa rồi thì bây giờ cảm giác sỉ nhục thật mãnh liệt. *** Lục Trinh xoa xoa cằm, đăm chiêu ngẫm lại những lời Giản Ninh nói: "Nhưng dù sao nạn nhân cũng là học sinh cấp ba, cô bé đi nghe lén cái gì chứ?" "Chỉ là khả năng thôi. Đới Giai Âm dừng viết nhật ký ra sổ từ năm ngoái, nên có lẽ khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian cô bé bắt đầu dùng bút ghi âm." Giản Ninh nói. Lục Trinh gật đầu tán thành, phân tích thêm: "Đúng, tính đến hiện tại thì trường hợp này có khả năng xảy ra nhất. Đới Giai Âm đã dùng nó thay cho việc viết lách nhất ký hàng ngày, nhưng lại bị người khác nghĩ là nghe lén, hoặc là như cô nói, đúng là Đới Giai Âm đi nghe lén người khác, ghi âm cuộc nói chuyện, nhưng mục đích là gì thì chưa rõ lắm." Giản Ninh lập tức bổ sung thêm: "Hoặc có khả năng, có người bảo cô bé đi nghe lén, rồi nói lại cho người đó nghe." "Khả năng thứ nhất tạm thời bỏ qua, còn nếu như rơi vào khả năng thứ hai hay thứ ba như cô nói thì vì nghe lén, hoạt động ở trường học của nạn nhân chắc chắn có dính líu đến biến hóa trước đó." Lục Trinh nói. Lục Trinh nói xong lập tức gọi điện thoại cho Phương Dịch: "Phương Dịch, cậu so xem biểu hiện của Đới Giai Âm trong một năm trở lại đây trên trường có gì thay đổi không, hoạt động thường ngày của nạn nhân khác gì với ngày trước." Dứt câu, anh ngắt điện thoại, lắc đầu nói: "Tôi dám chắc Phương Dịch đang thầm chửi rủa tôi." Giản Ninh cười nhẹ. Đúng lúc đó, thầy Đường đi tới chỗ bọn họ: "Giản Ninh à, hết bận rồi sao? Bây giờ cũng sắp 5 giờ rồi, thầy đưa hai người đi ăn cơm nhé?" Giản Ninh quay đầu, nhìn về phía thầy giáo kia, mỉm cười: "Vâng, cảm ơn thầy." Lục Trinh cũng nói: "Vậy làm phiền thầy rồi." "Không cần khách sáo, gần trường vừa hay có nhà hàng mới mở, hương vị không tệ." Thầy Đường đưa bọn họ tới nhà hàng gần đó. Vừa mới vào, bầu không khí có vẻ rất tốt. Gọi xong đồ ăn, trong thời gian đợi đồ được đưa lên, thấy Đường mở miệng hỏi: "Mọi người vẫn chưa điều tra xong sao?" Lục Trinh rót cho Giản Ninh một ly nước ấm, nghe ông nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao thưa thầy?" "À không." Đối diện với ánh mắt của Lục Trinh, thầy Đường cười cười: "Chẳng qua là vì học sinh thấy cảnh sát cứ thường xuyên lui tới trường học điều tra nên căng thẳng hơn bình thường thôi. Hơn nữa sắp tới các em ấy cũng có bài kiểm tra, tôi sợ làm ảnh hưởng đến việc ôn tập." Lục Trinh thấu hiểu: "Thực ra cũng không còn cách nào khác nữa." Bọn họ cũng muốn nhanh chóng khép lại vụ án, nhưng tới giờ mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Đợi thêm lúc mà chưa thấy đồ ăn ra, thầy Đường cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, do dự một chút rồi buông cốc xuống nói: "Hai người hôm nay tới tìm Thái Mẫn nói chuyện, có phải là đứa nhóc đó có liên quan tới vụ của Đới Giai Âm không?" Giản Ninh nói: "Không ạ, cô bé đó không liên quan tới vụ này." Thầy Đường nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, nếu để liên quan tới học sinh khác thì không tốt." "Thầy Đường, giờ thầy còn lên lớp tâm lý học không?" Hàn huyên vài câu, Giản Ninh mới hỏi. Ông lắc đầu: "Thầy không nghỉ làm việc đó từ năm ngoái rồi. Tất cả đều nhờ học trò trông non dùm, nếu có vấn đề gì mới tới tìm thầy." Giản Ninh gật đầu, không nói gì nữa. Đồ ăn dần được phục vụ đưa lên. Ba người tạm dừng cuộc nói chuyện tại đây, tập trung vào ăn cơm. Ăn xong bữa cơm, trước khi đi Giản Ninh hỏi Lục Trinh một câu: "Lục Trinh, anh có cho người qua lục soát mảnh đất trống cạnh thư viện không?" Lục Trinh nghi ngờ nhìn Giản Ninh, đáp: "Chiều nay tôi có bảo Quý Hạo Nhiên cho người qua đó lục soát nhưng không phát hiện gì." Giản Ninh uống ngụm nước rồi nói: "Chút nữa chúng ta qua đó xem luôn đi." "Được." Lục Trinh đáp ứng ngay. Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nét mặt thầy Đường đăm chiêu. Ông suy nghĩ mấy giây rồi nói: "Thầy không làm phiền hai người nữa. Giản Ninh, có chuyện gì cần hỗ trợ nhớ gọi cho thầy." Sau khi thầy Đường đi, hai người lập tức di chuyển đến mảnh đất trống cạnh thư viện, ở đây không có camera nên cũng chẳng thu thêm được gì. Không bao lâu, họ liền rời khỏi đó. Mười phút sau, có một bóng người lén lút đi tới chỗ này. Hắn ngó nghiêng xung quanh một lúc, đảm bảo rằng quanh đây không còn người qua lại mới chạy tới khu rừng nhỏ cạnh đó. Hắn dừng chân ở bìa rừng, ngồi xổm xuống trước một gốc cây, móc trong túi áo ra cái xẻng nhỏ, bắt đầu đào bới, như đang tìm đồ vật gì đó. Ở đây không thấy hắn liền chuyển qua gốc cây khác. Giày da và ống quần đều dính bùn đất nhưng hắn vẫn không ngừng đào bới, vẻ mặt nôn nóng, động tác tay càng lúc càng nhanh. Ở một nơi cách đó không xa, Lục Trinh nhỏ giọng thảo luận với Giản Ninh: "Cô nói xem ông ta đang tìm cái gì?" Sắc mặt Giản Ninh không thay đổi, chầm chậm nói: "Đại khái ông ta cho rằng đồ mình cần tìm được Đới Giai Âm chôn dưới đất." Lục Trinh tặc lưỡi, cười trào phúng: "Ông ta thật sự gấp tới không chờ được nữa rồi, chúng ta rời đi không bao lâu đã tìm tới đây." "Ông ta không thể không vội." Giản Ninh thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ. Lớp sương mù vây lấy màn đêm dần tản ra, phía trước liệu có phải là sự thật mà họ vẫn luôn hy vọng không?