[Cô không cách nào khống chế, đây là một loại cưỡng ép gây nghiện]
"Mùi hương?" Lục Trinh nhíu mày, cúi người ngửi thử, quả nhiên có mùi: "Trên thi thể có mùi rác, mùi máu và mùi thi thể thối rữa. Ngoài mấy mùi đó ra còn mùi gì đâu?"
Nghe vậy, Giản Ninh lắc đầu: "Không phải, cái tôi muốn nói là mùi nước khử trùng trên thi thể. Chỗ nào cũng có."
Ba người đồng loạt nhìn về phía Tô Duy.
Tô Duy lạnh lùng gật đầu: "Đúng là có mùi đấy."
Lạ thật! Một người chọn nhảy lầu tự tử sao trên người lại có mùi thuốc khử trùng.
Đương lúc mọi người suy ngẫm về vấn đề kỳ quái ấy thì Tang Vũ Hân trở về sau khi hoàn tất việc điều tra thân phận.
Cô nàng cầm theo một quyển sổ, nói với Lục Trinh: "Đội trưởng, tôi đã tra ra thân phận của nạn nhân. Nạn nhân tên Đới Giai Âm, 18 tuổi, là học sinh trường trung học phổ thông số Hai lớp 12A4."
Giản Ninh đột ngột ngẩng đầu, quay về phía Tang Vũ Hân nói: "Em vừa nói nạn nhân tên gì?"
"Dạ?" Trong nháy mắt, Tang Vũ Hân còn tưởng mình gặp ảo giác, song cẩn thận nhìn lại thấy Giản Ninh đang quay về phía mình, cô nàng mới hoàn hồn, nhanh chóng đáp: "Đội phó Giản, nạn nhân tên Đới Giai Âm."
Vẻ mặt Giản Ninh thoắt cái trở nên nặng nề.
Lục Trinh phát hiện sắc mặt Giản Ninh xấu đi, hỏi : "Sao thế? Không lẽ, cô quen nạn nhân?"
Giản Ninh quay mặt lại chỗ thi thể, nói: "Hai năm trước, tôi từng có cơ hội đến ngôi trường này. Đới Giai Âm đã tới tìm tôi, muốn tôi giúp cô bé khơi thông tâm lý."
Lục Trinh gặng hỏi: "Đó là bệnh tâm lý gì?"
Giản Ninh đứng lên, chậm rãi nói: "Bệnh sạch sẽ quá mức. Là kiểu thích sạch sẽ đến phát điên ấy, luôn cảm thấy bụi bẩn dính trên người mình. Chỉ cần ra cửa thì lúc về chắc chắn cô bé sẽ tắm, hơn nữa một ngày cũng rửa tay rất nhiều lần. Cô bé hay bị ảo giác rằng rác rưởi xung quanh, vi khuẩn bám hết lên người mình."
Quý Hạo Dương kinh hãi: "Ôi mẹ ơi, kinh khủng đến thế sao?" Rồi Quý Hạo Dương quay đầu nhìn anh trai mình, thấy biểu cảm của Quý Hạo Nhiên cũng chẳng khác gì bản thân. Trong đầu hai anh em họ có chung một suy nghĩ, đó là một ngày của nữ sinh này chắc chỉ có tắm. Ngoài tắm ra thì là tắm, tắm, tắm!
Lục Trinh cau mày, điều ấy vượt xa trí tưởng tượng của anh: "Cho nên, cô bé nhận cô làm bác sĩ tư vấn tâm lý cho mình?"
"Tôi từng tư vấn tâm lý cho cô bé một thời gian. Lúc đó bệnh tình nạn nhân có thuyên giảm đôi chút, nhưng giờ phát hiện thi thể lại ngửi thấy mùi khử trùng làm tôi dám khẳng định bệnh trở nặng. Hơn nữa còn rất nặng!"
Tang Vũ Hân đưa ra phỏng đoán: "Chắc bệnh mới tái phái. Trước tốt lên nhưng sau tái phát bệnh càng nặng hơn."
Sắc mặt Giản Ninh nặng nề. Cô lắc đầu: "Cái này không logic lắm."
Tang Vũ Hân không hiểu: "Không logic ạ?"
"Đúng!" Giản Ninh chưa kịp mở miệng Lục Trinh đã nói: "Ở đây quả thật có điểm không hợp lý. Nơi đó rác thải bẩn thỉu, là một người sạch sẽ, sao có thể chọn tự sát ở đó?"
Quý Hạo Nhiên phân tích: "Trường hợp này vẫn có thể xảy ra mà. Cô bé tới khu dạy học lúc mười giờ tối. Mười giờ bước vào khu dạy học nhưng đến mười một giờ mới nhảy. Lúc đó trời đen kịt, nạn nhân sao biết ở dưới có thùng rác."
Giản Ninh lại lắc đầu: "Không thể nào, cô bé rất nhạy cảm với mùi hương. Dù chỉ một chút rác cũng có thể ngửi thấy, huống gì dưới này là nơi để đổ rác."
Tang Vũ Hân buồn bực nói: "Nếu đã biết dưới này bẩn, nạn nhân còn chọn nhảy xuống từ đây làm gì? Tình huống quái quỷ gì đây?"
Giản Ninh giải thích: "Cô bé này đang đi theo hướng tiêu cực, đi từ suy nghĩ tiêu cực này tới suy nghĩ tiêu cực khác. Chắc hẳn gần đây có chuyện gì đó xảy ra khiến cô bé bị kích thích nghiêm trọng."
Lục Trinh im lặng một lúc bỗng nhận ra thêm một điểm lạ: "Còn nữa, kể từ lúc nạn nhân vào khu dạy học cho đến khi nhảy xuống, thời gian cách nhau một tiếng đồng hồ."
Quý Hạo Dương tán đồng ý kiến: " Đúng vậy, khoảng cách hai mốc thời gian quá dài, có đi chậm rề rề đến đâu cũng chỉ mất mười lăm phút lên đến tầng cao nhất."
Dựa theo những manh mối hiện có, Lục Trinh phân công: "Thế thì Quý Hạo Dương và Quý Hạo Nhiên, hai người tiếp tục thăm dò hiện trường, đặc biệt thăm dò toàn bộ khu dạy học, xem có thể lần ra được thêm manh mối nào nữa không."
Hai người gật đầu: "Rõ, đội trưởng."
Lục Trung nói xong quay sang giao việc tiếp cho Tang Vũ Hân: "Tiểu Tang, cô liên lạc với người nhà nạn nhân đi, hỏi thăm xem sinh hoạt hàng ngày của cô bé ra sao, lần cuối cùng liên lạc với gia đình có tâm trạng thế nào."
"Rõ, tôi đi ngay."
Tô Duy hoàn tất kiểm tra, cảm thấy không còn điểm nào khả nghi liền nói với Lục Trinh: "Tôi sẽ mang thi thể về phòng pháp y tiếp tục khám nghiệm." Tô Duy không thích giao tiếp với người khác lắm. Hơn nữa người trong đội đều biết, anh sẽ thấy thoải mái hơn khi được ở trong phòng pháp y.
Lục Trinh gật đầu rồi quay ra nói với Giản Ninh: "Chúng ta lên xem thử phòng ký túc xá của nạn nhân."
"Được."
Lục Trinh và Giản Ninh cùng nhau đi tới khu ký túc xá của Đới Giai Âm. Đến nơi, bọn họ gặp ngay cô quản lý ký túc xá.
Lục Trinh mở miệng chào hỏi: "Chào cô, tôi có một vài chuyện cần hỏi. Ở đây có phòng ký túc xá của Đới Giai Âm không?"
Cô quản lý vừa nghe họ hỏi về Đới Giai Âm, tò mò trỗi dậy: "Có, có! Đồng chí cảnh sát, có phải Đới Giai Âm nhảy lầu không?"
Vụ án chưa được điều tra rõ, đương nhiên Lục Trinh sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức nào, chỉ nói: "Chúng tôi đang tiến hành điều tra. Theo tôi được biết, học sinh buổi tối ở lại trường có giờ giới nghiêm đúng không?"
Cô quản lý gật đầu, nói: "Đúng vậy. Mười giờ các phòng phải tắt đèn đi ngủ và phải có mặt trong phòng trước 9 giờ 45 phút."
Lục Trinh chợt nhớ ra một chuyện: "Trước giờ đi ngủ có người đi tuần tra không?"
Cô quản lý: "Có, người kiểm tra là tổ trưởng Lâu. Bình thường hay phân công cho hai học sinh đi kiểm tra một tòa."
Lục Trinh hỏi tiếp: "Hôm qua lúc đi kiểm tra, Đới Giai Âm có trong phòng ngủ không?"
Cô quản lý lật xem báo cáo kiểm tra hôm qua, nói: "Hôm qua học sinh các phòng về đúng giờ, không ai không ở trong phòng ngủ."
Lục Trinh hỏi lại lần nữa: "Không thấy ai ra khỏi ký túc xá sau mười giờ sao?"
Cô quản lý dứt khoát lắc đầu: "Không, sau 10 giờ cửa khu ký túc xá sẽ khóa, không ai đi ra ngoài được, mà muốn đi vào bên trong cũng không thể, phải có chúng tôi mở cửa."
"Tôi thấy xung quanh có rào chắn, liệu có học sinh nào làm liều trèo rào bỏ trốn không?"
"Không thể nào, ở đây trang bị đủ camera giám sát." Vừa nói, cô quản lý vừa chỉ tay về phía màn hình đằng sau.
"Làm phiền cho chúng tôi xem chút." Lục Trinh nhấn chọn đoạn băng ghi hình tối qua. Đến 9 giờ 45 phút tối, quả thật không còn ai ra vào cửa ký túc xá nữa. Để đảm bảo mình nắm được hết lộ trình của Đới Giai Âm, anh gọi điện cho Quý Hạo Nhiên, bảo hắn đi hỏi lấy băng ghi hình toàn trường, giao cho Phương Dịch.
Lục Trinh ngắt điện thoại, rồi quay lại nói với cô quản lý: "Ừm, hiện tại chúng ta đang loại bỏ tất cả các khả năng có thể xảy ra, bởi vì đến 10 giờ 23 phút, Đới Giai Âm xuất hiện trong camera giám sát khu dạy học, không ở trong phòng ngủ."
Cô quản lý nghe vậy, bất mãn nói: "Ôi chao, giờ mấy cô gái trẻ hay thật đấy, làm ăn tắc trách quá, không kiểm tra kỹ từng phòng gì cả. Chờ nó đi học về, tôi phải mắng cho một trận mới được."
"Cô ơi, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm của người khác đâu. Đới Giai Âm ở phòng ký túc nào? Cô có thể dẫn chúng tôi lên đó xem thử không?" Lục Trinh cắt ngang lời bà.
"Được được, đồng chí cảnh sát chờ một chút, tôi đi lấy chìa khóa."
Bà cầm chìa khóa phòng ngủ Đới Giai Âm, dẫn hai người lên tầng, vừa đi vừa nói: "Mấy đứa trẻ thời nay đúng thật là! Không chịu thừa nhận năng lực mình kém, mắng có hai câu đã khóc lóc nức nở, gặp chút trở ngại lòng lại nghĩ không thông."
Lục Trinh thấy cô quản lý có vẻ biết rất nhiều chuyện, hỏi: "Cô à, bình thường cô thấy Đới Giai Âm cư xử thế nào?"
Quả nhiên bà biết tất: "Là một cô gái rất sạch sẽ. Bình thường nó không cho ai chạm vào bàn hay tủ quần áo của mình Một ngày tắm nhiều lần, mỗi lần tắm có khi tới 2 tiếng, có mấy nữ sinh cùng phòng con bé không chịu nổi, nhiều lần yêu cầu đổi phòng. Phòng vệ sinh mà cứ chiếm làm của riêng vậy ai chịu nổi."
Lục Trinh ngẫm nghĩ một lát thấy cũng đúng. Bệnh tâm lý đâu phải thứ muốn khống chế là khống chế được. Ở chung với nhau, có thông cảm cũng chỉ thời gian đầu thôi chứ nếu sinh hoạt cạnh nhau một thời gian dài thì đúng là không chịu nổi: "Hẳn quan hệ giữa cô bé và bạn cùng phòng không tốt."
"Đương nhiên là vậy rồi. Con bé lúc nào cũng lủi thủi một mình, trên lớp bạn bè xa lánh, rất nhiều lần tôi nghe nữ sinh cùng phòng con bé nói chuyện với bạn học khác, gọi con bé là quái vật. Trong lòng nó hẳn khó chịu lắm." Cô quản lý lắc đầu.
Đang nói, bà ngừng bước trước một căn phòng: "Đây rồi, chính là phòng này." Sau đó bà tra chìa khóa vào ổ, mở cửa phòng.
Lục Trinh nói: "Cảm ơn cô, làm phiền cô quá."
Bà cười nói: "Không có gì, góp chút sức mọn giúp cảnh sát tra án thôi ấy mà. Hai người cứ từ từ điều tra, tôi đi xuống trước."
Giản Ninh cũng nói: "Cảm ơn cô."
Hai người một trước một sau tiến vào phòng ngủ của Đới Giai Âm. Giản Ninh lần lần đường đi tới trước nhà vệ sinh, đẩy cửa ra, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, quay lại nói với Lục Trinh: "Có thể là sau khi tan học cô bé đã trở về phòng ngủ tắm một lần rồi mới đi ra ngoài."
Lục Trinh quan sát phòng ngủ xong tóm tắt đại khái tình hình cho Giản Ninh: "Phòng ký túc này có bốn giường ngủ, trong đó hai giường để trống, xem ra bạn cùng phòng với Đới Giai Âm chỉ có một."
Sau đó, anh phát hiện thêm: " Ôi trời ạ! Cô bé còn dùng một màn vải che kín giá sách của mình nữa, tiếp sau đó là màng nilon trong suốt." Tiếp theo, anh mở tủ quần áo xem thử: "Quần áo trong tủ được chia ngăn rõ ràng, bộ nào bộ nấy được gói ghém kỹ trong túi đựng trong suốt. Đến khăn lông cũng cất vào túi riêng." Xem xong, anh đóng cửa tủ lại, ngồi xổm xuống phát hiện thêm mấy thứ: "Cạnh chân tủ quần áo để các loại dầu gội, sữa tắm, rồi cả bao tay, nước khử trùng có cồn."
Nghe Lục Trinh miêu tả, vẻ mặt Giản Ninh u ám hơn hẳn: "Xem ra tình huống của cô bé vô cùng nghiêm trọng."
Lục Trinh nhìn về phía giường Đới Giai Âm, lắc đầu: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không tưởng tượng được sinh hoạt của nạn nhân."
Giản Ninh hơi hơi bất lực: "Có nhiều lúc, cô bé không thể khống chế được, đây là một loại cưỡng ép gây nghiện. Anh thử xem bút của cô bé đi, đảm bảo không có bút chì và tẩy."
Lục Trinh liếc mắt nhìn ống đựng bút rồi nhìn Giản Ninh nói: "Đúng thật."
"Loại bệnh này không chỉ ảnh hưởng tới sinh hoạt của cô bé mà còn ảnh hưởng tới học tập và các mặt khác."
"Hẳn cô bé mệt mỏi lắm! Nhưng điều đó chỉ giải thích được vì sao nạn nhân tự sát thôi, chứ..." Lục Trinh chưa nói xong đã nghe tiếng mở cửa. Anh quay đầu nhìn thì thấy cửa mở ra, có nữ sinh đi vào.
Nữ sinh sửng sốt, vội vàng hô to: "Hai người đang làm gì ở đây?"
Lục Trình xuất trình giấy chứng nhận thân phận: "Chúng tôi là cảnh sát. Bạn học này, em ở đây à?"
Hai tay nữ sinh gắt gao nắm chặt quai cặp mình, chậm rãi tiến tới: "Vâng."
"Vậy có nghĩa em là bạn cùng phòng Đới Giai Âm." Anh liếc xem đồng hồ, nói: " Nhưng bây giờ đang trong giờ học mà?"
Nữ sinh đi đến trước giường mình, liếc hai người bọn họ một cái rồi mở tủ lấy đồ: "Nghe nói cậu ta tự sát, em về phòng thu dọn đồ đạc để đổi phòng."
Lục Trinh kinh ngạc: "Vội như vậy sao?"
Nét mặt cô gái lộ rõ vẻ chán ghét: "Sao có thể không gấp ạ? Bạn cùng phòng em chết rồi, nhỡ nửa đêm cậu ta quay về quấy rối em thì sao?" Dứt câu, nữ sinh lôi vali ra, bắt đầu xếp quần áo vào trong.
Lục Trinh nhìn theo động tác của cô: "Xem ra quan hệ giữa em và Đới Giai Âm không tốt lắm."
Nữ sinh cau mày, buông đồ chỉ về phía giường Đới Giai Âm, nói: "Ai muốn làm bạn với đứa quái thai như cậu ta. Anh chị thấy rồi đấy, cậu ta có thói sạch sẽ quá mức, em luôn cảm thấy đầu óc cậu ta có vấn đề."
Lục Trinh ngẫm nghĩ một lúc, làm vẻ như đã hiểu, hỏi tiếp: "Đêm qua, Đới Giai Âm rời khỏi phòng lúc nào em có biết không?"
Nữ sinh có vẻ khá khó chịu khi bị làm phiền, nhưng vì ngại đối phương là cảnh sát nên vẫn thành thật trả lời: "Hôm qua lớp có tiết tự học đến tối muộn nhưng cậu ta không tới nên em không biết. Em học xong về phòng không thấy cậu ta đâu. Chờ đến lúc tắt đèn phòng cũng không thấy về."
Lúc này Giản Ninh mới mở miệng hỏi cô: "Vậy Đới Giai Âm có di động hay máy tính gì không?"
Nữ sinh đưa mắt nhìn Giản Ninh, nói: " Có ạ, cả di động và máy tính luôn. Sáng hôm qua em còn thấy cậu ta dùng máy tính." Nói xong cô nàng tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tiếng vừa dứt, Lục Trinh sầm mặt: "Nhưng phòng ngủ không có, hiện trường cũng không."
Lại thêm một vấn đề nữa. Điện thoại và máy tính đang ở đâu?