"Anh, sao vẻ mặt anh ủ rũ thế, công việc không được thuận lợi sao?" Giọng cô gái nhỏ dịu dàng vang lên bên tai Trần Bân.
Trần Bân nhìn cô em gái bé nhỏ đứng bên cạnh mình, thở dài: "Sáng nay đi làm kẹt xe, muộn giờ làm nên anh bị sếp phê bình, tháng này anh đã đi muộn hai lần rồi, nếu thêm một lần nữa thì tiền thưởng tháng này đem ngâm nước luôn."
Bé gái nghiêng đầu, hai bím tóc lắc qua lắc lại: "Vậy anh tới sớm một chút là được rồi."
Trần Bân xoa đầu cô bé: "Còn không phải vì buổi tối em cứ đòi chơi với anh sao, làm anh ngủ muộn nên sáng mới không dậy được." Tuy nói thế nhưng giọng anh chẳng hề mang ý trách móc cô bé.
Cô bé kéo kéo góc áo Trần Bân, làm nũng: "Tại em chán quá."
Trần Bân đương nhiên không thể nào từ chối cô bé, chỉ có thể dặn dò: "Lần sau đừng có mà tự ý chạy tới tìm anh, bố mẹ sẽ lo lắng đấy, tới lúc đó hai người họ lại cãi nhau, trong nhà đã đủ loạn rồi."
"Bọn họ cả ngày chỉ biết cãi nhau thôi, chẳng quan tâm gì tới em cả." Bé gái nhỏ giọng thì thầm.
Trần Bân thở dài, cũng hết cách với bố mẹ. Anh dịu dàng xoa đầu em gái: "Được, anh biết rồi, chúng ta cũng không nên làm bọn họ không vui."
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em biết rồi anh, em sẽ nghe lời."
"Thế mới ngoan chứ." Trần Bân cười tươi, cứ mãi xoa đầu cô bé, sau đó nhìn qua con búp bê trong lòng em mình: "Em nên mang con búp bê này đi giặt đi, trông nó bẩn quá."
Cô bé gắt gao ôm chặt con búp bê hơi ngả màu trong lòng, quay người, nói lớn: "Không cần, em muốn ôm nó ngủ, nếu giặt lại phải phơi ở bên ngoài."
Trần Bân ngẩng đầu, thấy có người ngoảnh lại nhìn mình, vội vàng kéo tay em gái chạy: "Em xem, mọi người đang nhìn chúng ta đấy, họ đang nghĩ sao cô bé xinh như này lại ôm con búp bê bẩn thế."
"Không phải thế đâu." Cô bé xoay người làm mặt quỷ với mấy người đang nhìn mình.
Sợ cô bé lại làm ra điều kỳ quặc gì khác, anh vỗ vỗ đầu cô bé, nói: "Được rồi, chúng ta mau chóng trở về nhà thôi."
Ánh mắt người qua đường làm anh cảm thấy không thoải mái. Anh kéo tay em gái mình bước đi nhanh hơn.
Về tới cửa nhà, Trần Bân lấy chìa khóa nhà ra mở cửa, nhìn thấy người bên trong lập tức cất giọng chào hỏi: "Mẹ." Chú chó trong nhà trông thấy Trần Bân trở về liền chạy ra cửa cọ cọ thân vào chân anh.
Mẹ Trần thấy anh về liền quay đầu nói: "Về rồi à, chờ bố con về thì ăn cơm thôi."
Trần Bân thay sang dép đi trong nhà, quay ra thì trông thấy em gái mình đã ôm con búp bê lẻn vào phòng. Anh nhìn theo tới tận cửa phòng, bất đắc dĩ lắc đầu, xong rời tầm mắt, quay sang hỏi mẹ: "Mẹ, hôm nay chúng ta ăn gì thế?"
Mẹ Trần đáp: "Giống ngày hôm qua thôi, ăn hoành thánh."
Trần Bân gật đầu, cũng chẳng yêu cầu quá cao về đồ ăn: "Ồ, vậy con đi về phòng một chút."
Trần Bân đi vào phòng, chú chó cũng theo vào. Anh cởi áo khoác ra, nói với cô em gái đang nằm trên giường: "Nào có ai như em vừa vào tới cửa đã nhảy tót lên giường."
"Nằm trên giường rất thoải mái ạ." Cô bé ôm con búp bê lăn qua lăn lại trên giường, sau đó lại lấy đồ ăn vặt để ăn, phát ra tiếng nhai giòn rụm.
Trần Bân chau mày, bất mãn nói: "Sao lại ăn đồ ăn vặt thế này, đợi chút nữa còn ăn tối chứ."
Cô bé nhai xong miếng đồ ăn vặt, hỏi: "Cơm tối ăn gì vậy ạ?"
Trần Bân lặp lại lời mẹ vừa nói: "Cũng giống như ngày hôm qua thôi, ăn hoành thánh."
Cô bé bĩu môi, chẳng có chút xíu hứng thú nào: "Lại ăn hoành thánh, em không muốn ăn, em ăn đồ ăn vặt là được rồi."
Trần Bân nghe xong nhíu mày: "Em không thể nào ăn vặt thay cơm tối được, đợi chút nữa ra ngoài kia ăn tối, không thì cứ ngồi trên giường cũng được, anh mang vào đút cho em."
"Không cần, bố mẹ đều mặc kệ em mà." Cô xoay đầu không thèm nhìn anh, tiếp tục ăn đồ ăn vặt.
Trần Bân vươn tay nhéo mũi em gái: "Đúng là không thể nào quản được em, cứ thế tới khi lớn lên em phải chịu khổ rất nhiều đấy."
Cô bé bĩu môi, vẻ mặt vẫn không có hứng thú: "Em không cần phải lớn lên đâu, nhìn anh trai mình là em đủ hiểu, lớn lên chẳng tốt gì."
Trần Bân nén tiếng thở dài, cười khổ: "Đúng vậy, em như bây giờ là hồn nhiên nhất."
Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, chú chó cũng quay đầu ra cửa bắt đầu kêu, Trần Bân quay đầu lại nhìn rồi lập tức đứng lên khỏi ghế: "Xem ra là bố về rồi." Song hỏi cô bé thêm lần nữa: "Không ra ăn tối thật à?"
"Không ra."
"Tùy em." Trần Bân nhìn cô em gái đang ăn đồ ăn vặt, bất đắc dĩ lắc đầu đồng thời mở cửa đi ra ngoài.
Trần Bân nhìn người đàn ông trung niên kia, gọi một tiếng: "Bố, bố về rồi."
"Ừ." Bố Trần đáp, rồi lấy phong bì tiền từ trong túi ra ném lên trên bàn, nói với mẹ Trần: "Tiền lương này đưa bà, mới rút ngân hàng xong."
Mẹ Trần cầm lấy phong bì tiền, rút tiền ra thuần thục đếm: "Bao nhiêu đây, 2000 sao, sao lại chỉ có mỗi 2000 thế này, ông không phải là được tăng lương à? Sao lại ít hơn tháng trước 500 thế này?"
Ba Trần đanh mặt: "Bà nghe ai nói tôi được tăng lương?"
Bà cười khẩy: "Ông cho rằng tôi không biết gì sao? Cái gì nhỉ, người bạn làm việc cùng ông ý, hôm trước vợ người đó có gọi cho tôi nói anh ta được tăng tiền lương, vậy chẳng lẽ ông không được tăng tiền lương sao? Nghe nói là toàn đơn vị ai cũng được tăng mà."
Bố Trần ngay lập tức lớn tiếng: "Cậu ta được tăng lương hay không tôi không biết, nhưng tôi không được tăng lương, bà tin hay không thì tùy, tiền chỉ có như thế thôi."
Mẹ Trần ném tiền xuống mặt bàn, tức giận đùng đùng chất vấn ông: "Vậy được, cứ coi như ông không được tăng tiền lương đi, vậy tại sao ở đây lại thiếu mất 500?"
Bố Trần nói: "Hai tuần trước không phải cháu trai tôi mới kết hôn sao, tôi cho nó 1000."
"Sao nào? Ông đưa tiền còn đưa cả phần tiền của tôi nữa sao? Tôi khiến ông đưa à?"
"Cháu trai tôi kết hôn chẳng lẽ tôi không được mừng cưới nó à? Thế chẳng lẽ nói suông sao?"
"Tôi không quản mấy chuyện đó, nhưng ông sao có thể đưa tôi thiếu tiền chứ, ông có biết giờ mua gì giá cũng cao không, mua đồ ăn, tiền điện nước, cái gì cũng cần tiền cả, tiền chứ có phải hoa đâu."
Vừa nói tới đồ ăn, ông liền chỉ tay vào bàn hoành thánh: "Vậy bà nhìn đi, tiền mua hoành thánh rốt cuộc là bao nhiêu chứ."
"Nếu như ông còn đưa tôi tiền như vậy thì giờ mỗi ngày tôi đều cho mấy người ăn hoành thánh, còn ít hơn nữa thì cả nhà ăn bánh bao chay luôn."
Trần Bân chẳng nhịn được nữa, thấy hai người họ cãi nhau càng lúc càng kịch liệt liền đứng giữa ngăn cản: "Bố mẹ, đừng cãi nhau nữa. Mẹ, con đưa tiền lương cho mẹ, mẹ cứ giữ lấy mà dùng."
Nói tới tiền lương của con trai mình, bà lại càng tức giận hơn: "Tiền lương của mày như vậy thì đủ dùng sao được? Mày nhìn xem bạn bè đồng trang lứa với mày đi, lương tháng chúng nó đều là mấy vạn, còn mày sao lại thấp như thế."
Trần Bân đành phải nuốt cục tức vào bụng: "Mẹ, con sẽ cố gắng, con sẽ phấn đấu lương được tăng, giờ chúng ta ăn tối trước đi đã."
Bố Trần vung tay, lần nữa xoay người về phía cửa đi giày vào: "Còn ăn uống gì nữa, ăn ở đây để làm hỏng hoành thánh à, tôi không ăn, mấy người ăn đi, tôi đi ra ngoài ăn."
Mẹ Trần hét vọng về phía bố Trần: "Có bản lĩnh thì đi luôn đi đừng có về đây nữa."
Cửa bị đóng rầm một tiếng thật mạnh.
"Mẹ." Trần Bân muốn đi qua khuyên nhủ mẹ mình.
Bà chỉ tay về phía cửa, oán giận nói: "Mày nhìn xem bố mày biến thành người như nào rồi đi. Mỗi lần hỏi tiền ông ấy cứ như đi ăn xin vậy, có phải mẹ lấy tiền để dùng đâu, đều là dùng cho mọi người mà."
"Mẹ, mẹ đừng tức giận, không nên để Tiểu Nghiên nghe được..."
Lời còn chưa dứt, mẹ anh đã cắt ngang, trút toàn bộ cơn giận lên người con trai: "Cả mày nữa, kiếm được ít tiền như vậy, nếu mày kiếm được nhiều thêm chút nữa thì mẹ có thể thành như vậy sao. Thật muốn chết quách đi cho xong, sống quá mệt mỏi." Nói xong, bà đẩy con trai ra, đi về phòng mình.
"Mẹ."
Trả lời anh chỉ có tiếng đóng cửa phòng.
Anh bưng một bát hoành thánh trở về phòng mình, cô em gái đang nằm trên giường liền nói: "Bố mẹ lại cãi nhau rồi."
Anh thở dài: "Em nghe được sao?"
"To tiếng như vậy không nghe được mới là lạ đấy." Cô bé dường như đã quá quen với việc này, chẳng có phản ứng gì thái quá.
"Ngày nào cũng có thể cãi nhau."
Cô bé bĩu môi: "Cho nên em mới không muốn ở nhà."
"Không ở nhà thì còn nơi nào có thể đi sao." Trần Bân cầm bát lên, yên lặng ngồi ăn hoành thánh, sắc mặt không tốt chút nào. Chú chó nhỏ bên cạnh đương nhiên không hiểu được tâm trạng anh lúc này, chỉ là ngửi được mùi hương liền với với lấy anh, muốn ăn.
Trần Bân bị làm phiền, xúc mấy miếng hoành thánh để vào trong bát thức ăn cho chó, sau đó để bát lên bàn, chú chó nhỏ ngồi phía dưới im lặng nhìn lên trên bàn, mỏi mắt nhìn.
Chờ tới khi Trần Bân ăn xong hoành thánh anh mới để bát thức ăn cho chó xuống, chú chó thấy được ăn liền ăn ngấu nghiến, nhoáng một cái đã ăn xong.
Trần Bân dọn sạch sẽ bát đũa xong lại trở về phòng, mở máy tính ra bắt đầu ngồi làm việc, mai anh phải xong bản power point này.
Phía sau liên tục vang lên tiếng đồ đạc bị vứt lung tung, Trần Bân nhịn hết nổi: "Tiểu Nghiên, có thể trật tự một chút được không, anh muốn làm việc."
"Anh, chơi với em đi." Cô em gái nhỏ xoay người, bắt đầu làm nũng.
Trần Bân cố gắng khắc chế mình: "Thứ này anh muốn giao được trong ngày mai, giờ anh phải làm cho xong, đợi anh làm xong sẽ chơi với em."
"Vâng." Chốc lát căn phòng liền rơi vào tĩnh lặng, Trần Bân tiếp tục gõ bàn phím.
Chín giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng cửa mở, chú chó nghe thấy được lập tức sủa, Trần Bân bị tiếng sủa làm giật mình, tí thì đóng bản báo cáo mà không lưu. Anh ra dấu với chú chó: "Không sủa nào."
Bên ngoài vang lên tiếng của mẹ Trần: "Ồ? Ông về đây làm gì? Sao không qua đêm ở bên ngoài luôn đi."
"Bà làm gì thế, tôi không có tâm trạng cãi nhau với bà đâu."
"Ông cho rằng tôi muốn cãi nhau với ông sao, tốt nhất lần sau cơm chiều ông cũng đừng về nhà ăn nữa, như thế có khi tôi đủ tiền sinh hoạt hàng ngày."
"Tiền tiền tiền. Mở mồm ra là bà lại nhắc tới tiền, ngoài tiền ra, bà không thể nghĩ tới thứ khác à."
"Sao nào, không có tiền thì làm sao sống được đây, nếu mỗi tháng ông đều đưa tiền lương đúng hạn cho tôi thì tôi cần cãi nhau với ông làm gì. Ông mỗi tháng đều tiêu nhiều tiền làm gì chứ."
"Bà thấy tôi dùng nhiều tiền lắm sao. Ngoài mua mấy bao thuốc, đi ra ngoài ăn mấy bữa, còn gì nữa sao?"
"Ông không dùng nhiều tiền nhưng tôi thì cần tiền lo cho sinh hoạt hàng ngày, chẳng lẽ chỗ tiền ông cầm không tiêu tới định mang theo vào quan tài sao?"
"Bà đang nói cái gì đấy. Bà đang trù tôi chết đúng không?"
Tiếng bọn họ cãi nhau càng lúc càng to, Trần Bân quả thật không thể tập trung gõ máy tính được nữa, gãi gãi đầu, đập một phát vào bàn phím, đứng phắt dậy, ghế bị đẩy ra sau. Anh mở cửa phòng ra, lớn tiếng nói với bố mẹ mình: "Hai người có thể đừng có cãi nhau nữa được không! Ngày nào cũng cãi nhau, hai người có biết ở nhà thôi cũng có áp lực không, công việc con hiện tại còn chưa làm xong, đợi con làm xong thì hai người muốn cãi nhau thế nào thì tùy." Rống xong, anh đóng luôn cửa lại.
Bên ngoài lập tức im lặng không còn bất cứ âm thanh nào, nhưng cơn giận của anh vẫn không nguôi, từ trước hai người đã cãi nhau liên tục, chỉ vì tiền, chỉ vì chút chuyện nhỏ là cãi nhau. Từ lúc em gái anh còn bé tí đã phải tập quen với những cuộc cãi vã của họ, cô bé nhiều lần còn khóc, khi đó anh chỉ nghĩ tới việc rời khỏi gia đình này, nơi đây chẳng có chút ấm áp gì của gia đình cả, không quan tâm, chỉ có cãi nhau, chỉ trích nhau và khóc nháo.
Anh cúi đầu nhìn chú chó cách đó không xa đang tự liếm liếm mình, sự bực bội làm anh không thể kìm chế được cảm xúc của mình, hung hăng đá chó một cái. Chú chó bị dọa, đuôi cụp xuống, muốn chui vào gầm giường để trốn, nhưng còn đi qua đi lại đá cho nó vài cái nữa.
Chú chó nhỏ chỉ có thể rên ư ử đầy đau khổ, nhưng điều đó không làm anh dừng lại. Anh nhận ra chỉ có như thế này mới giúp anh phát tiết được.
"Anh, anh đang làm gì đó? Bộ dáng của anh thật đáng sợ."
Anh ngẩng đầu, nhìn em gái đang ôm mặt khóc, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn mình.
Anh quay đầu, nhìn biểu cảm chính mình trong gương, biểu tình dữ tợn, tóc tai bù xù, hốc mắt hơi đỏ lên.
"Anh thật đáng sợ, hu hu hu."
"Đừng khóc."
"Hu hu hu hu."
"Anh nói đừng khóc nữa."
[Những hành động đó đều có thể trở thành tội ác, chỉ là chúng ta dùng lý trí kiềm chế nó lại, bởi vì nếu như chúng ta buông lỏng nó sẽ không thể kìm lại được. ]