[Cái hung thủ hưởng thụ không phải cảm giác giết người trong nháy mắt, mà là quá trình truy đuổi]
Sau khi Tang Vũ Hân từ nhà người bị hại trở về, lập tức cung cấp một số tin tức: "Đội trưởng, nhà của Hoàng Hổ chỉ có con trai nạn nhân mà thôi, vợ của nạn nhân mấy năm trước do không chịu nổi tính tình bạo lực của ông ta nên đã ly hôn. Tôi có hỏi thăm con ông ta thì em ấy nói bố mình thường xuyên sau khi tan tầm không về nhà, ở bên ngoài chơi cờ bạc, cả đêm căn bản không về hoặc là tới rạng sáng mới trở về nhà. Đêm qua Hoàng Hổ cũng thế, đứa con cũng không ngờ bố lại xảy ra chuyện."
Lại là một người bố không có trách nhiệm, Lục Trinh lắc lắc đầu nói: "Vậy có thể tra được nơi Hoàng Hổ thường xuyên tới đánh bài là ở đâu không?"
Tang Vũ Hân nói: "Có, ở gần nhà ông ta thôi, tôi có tới đấy hỏi thử, ông chủ ở đó nói hôm qua Hoàng Hổ tầm 10 giờ tối ra khỏi đó nói là đi mua thuốc lá, nhưng cuối cùng lại không về đấy, điện thoại của ông ta vẫn còn để ở chỗ đánh bài."
Lục Trinh nhíu mày, tự hỏi: "Hiện trường ở cách nhà Hoàng Hổ tầm 45 phút lái xe, ngày đó những người đánh bài cùng ông ta có cảm thấy ông ta khác thường không? Hay ông ta nhận được tin nhắn hẹn gặp trên điện thoại?"
Tang Vũ Hân lắc đầu, nói: "Không có, theo như những gì họ nhớ, thì lúc đó chẳng có gì khác ngày thường cả. Hôm qua Hoàng Hổ thắng được nhiều tiền nên rất cao hứng, vui vẻ ra ngoài mua thuốc lá, coi như mời mọi người. Nhưng trong lúc đánh bài điện thoại của ông ta luôn reo mà ông ta không nhận, cuối cùng cảm thấy phiền nên mới nhận cuộc gọi, có lẽ là vợ cũ của nạn nhân gọi tới."
Nghe xong, Lục Trinh lập tức phân chia nhiệm vụ: "Hạo Nhiên, cậu cùng Phương Dịch đi quan sát xung quanh khu vực đánh bài đó xem sao." Sau đó, anh quay đầu nhìn Giản Ninh: "Giản Ninh, chúng ta đi tới nhà vợ cũ Hoàng Hổ."
Vợ cũ của Hoàng Hổ – Từ Á Nam cũng không ngạc nhiên khi cảnh sát tìm tới nhà, có lẽ sau khi biết được tin ông ta chết, Từ Á Nam đoán sớm muộn gì cảnh sát cũng tìm tới cửa mà thôi.
Từ Á Nam lùi hai bước, nhường đường cho Giản Ninh và Lục Trinh đi vào, rồi đóng cửa nhà lại. Cô ta dẫn hai người đi tới ghế sofa phòng khách.
"Hai người ngồi đi, tôi đi lấy cho hai người cốc nước."
Lục Trinh lập tức xua tay: "Không cần phải khách sáo như vậy, cảm ơn."
"Không phiền không phiền, tôi lấy nước xong ra ngay." Từ Á Nam vẫn đi vào trong bếp, rót nước vào hai cốc thủy tinh rồi nhanh chóng đưa ra để trước mặt Giản Ninh và Lục Trinh.
"Cảm ơn."
Từ Á Nam ngồi đối diện hai người, xoa xoa hai tay vào nhau: "Hai người tới đây vì chuyện của Hoàng Hổ à?"
Lục Trinh nói: "Đúng vậy. Cô Từ, cô là vợ cũ của Hoàng Hổ đúng không?"
Tứ Á Nam thở dài, sắc mặt hơi tái: "Đúng vậy, tôi thật hối hận khi lấy ông ta. Nếu tôi không lấy ông ta có lẽ đã không bị tra tấn, càng không khiến con trai mình chịu khổ."
Anh hơi nâng cao tông giọng: "Vậy là Hoàng Hổ không chỉ hành hạ một mình cô mà ngay cả con mình cũng đánh?"
Vẻ mặt Từ Á Nam tràn đầy bi thương: "Vâng, tôi không thể chịu được cảnh ngày nào cũng bị đánh chửi, cho nên đã ly hôn với ông ta. Giờ hai người cũng thấy đấy, sức khỏe và cuộc sống hiện tại của tôi không tốt, không có điều kiện nuôi con. Lúc trước tôi thấy ông ta đối xử với con không tệ lắm, mà ông ta cũng không có ý định giao quyền nuôi con cho tôi cho nên tôi để con cho ông ta nuôi. Chỉ là tôi không nghĩ tới, sau khi ly hôn tôi tới nhà thăm con, phát hiện trên người con mình có dấu vết đánh, lúc thường mặc quần áo không thấy, chỉ là lúc tắm cho nó mới thấy, đứa nhỏ này không nói gì nhưng tôi biết là do bố nó đánh."
"Tôi rất tức giận, không ngờ ông ta ngay cả con mình cũng đánh, vì thế tôi dẫn con đi chất vấn ông ta, ông ta nói con ở trường học không tốt, bị gọi phụ huynh cho nên mới đánh con, nói xong liền đuổi tôi đi, không cho tôi gặp con nữa." Từ Á Nam càng nói càng kích động, che mặt khóc nấc lên.
Lục Trinh rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô ta, đợi tới khi tâm trạng cô ta ổn định hơn mới bắt đầu dò hỏi: "Cô Từ, có phải đêm qua cô gọi điện cho Hoàng Hổ không?"
Từ Á Nam gật đầu: "Đúng, tôi gọi cho ông ta vài cuộc, bởi vì tôi nghe thầy giáo con tôi nói nó ở trường đánh nhau, cho nên mời Hoàng Hổ lên, tôi sợ ông ta lại đánh con nên mới gọi cho ông ta vài cuộc, nhưng ông ta không nhận. Có lẽ tới khi thấy phiền quá mới nhận, ông ta mắng tôi vài câu sau đó trực tiếp cúp điện thoại."
Lục Trinh: "Vậy sau đó thì sao?"
"Tôi gọi điện về nhà, nhưng không có ai nghe điện thoại, xong nghĩ con ngủ rồi nên cũng không tới nữa."
Giản Ninh lúc này mới mở miệng: "Vậy sao sáng hôm nay cô không tới nhà xem con mình?"
"Ách, bởi vì con đi học, cho nên tôi nghĩ không cần thiết phải tới." Từ Á Nam có chút xấu hổ, cúi đầu.
Giản Ninh đoán được tâm tư cô ta: "Là bởi vì bạn trai hiện tại của cô không muốn cô đi."
Từ Á Nam đột nhiên ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"
"Cô không tới nhà thăm con một là vì chồng cũ, hai là hiện tại bạn trai cô không muốn cô tiếp xúc quá nhiều với chính con ruột cô." Giản Ninh phân tích.
"Sao cô biết được điều đó?" Từ Á Nam giật mình nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp ngồi đối diện mình, bình tĩnh nhìn thẳng cô ta. Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, Từ Á Nam phát hiện, cô gái này hình như không nhìn thấy... Vậy là cô ta chuyển từ giật mình sang nghi hoặc.
Giản Ninh từ tốn đưa ra phán đoán: "Lúc mới ly hôn cô còn muốn mang con về với mình, nhưng sau cô chỉ là tới trường thăm con là vì cô đã có người mới, và hắn không cho cô đưa con về. Cô biết có thể con mình bị bố nó đánh, nhưng ban ngày cô không gọi điện thoại hỏi thăm mà buổi tối mới gọi, có thể là vì bạn trai cô buổi tối mới đi làm, cho nên lúc đó cô mới gọi điện thoại được. Cô rất lo lắng cho con trai mình, nhưng khi biết sáng nay bố nó xảy ra chuyện cô lại không đi thăm con trai mình, có thể là do sáng bạn trai cô đã đi làm trở về."
Từ Á Nam há hốc miệng ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới thừa nhận: "Tôi cũng không còn cách nào. Tôi vẫn muốn sống cuộc sống của mình. Giờ tôi vẫn phải thuê nhà bên ngoài, còn phải chữa bệnh, tiền căn bản không đủ dùng. Về sau tôi mới quen được một người, anh ấy đối xử với tôi không tệ lắm, cuối cùng tôi cũng có chỗ để dựa vào, chỉ là anh ấy không ngờ tới tôi và chồng trước đã có con rồi."
Đang nói, phía ngoài liền truyền tới tiếng mở cửa, một người đàn ông trung niên bước vào phòng khách, nhíu mày nhìn Giản Ninh và Lục Trinh: "Có chuyện gì đây?"
Từ Á Nam lập tức đứng lên, trông cô ta có hơi hoảng loạn, nhưng rồi lại cười với hắn: "Không có gì, chỉ là giờ Hoàng Hổ chết, cho nên cảnh sát tới điều tra một chút."
Người đàn ông trung niên kia có vẻ thiếu kiên nhẫn: "Hoàng Hổ chết thì liên quan gì tới em."
Cô ta thúc giục hắn: "Không có gì cả, anh mau đi ngủ đi."
Người đàn ông trung niên kia liếc mắt nhìn hai người một cái, rồi ngồi xuống sofa, nói: "Không cần, anh ở đây với em."
Hỏi thêm một vài vấn đề nữa, Lục Trinh với Giản Ninh cũng chuẩn bị rời đi. Từ Á Nam tiễn bọn họ tới cửa, nhìn như muốn nói gì nhưng lại thôi, còn hay liếc về phía bạn trai mình. Lục Trinh biết điều Từ Á Nam muốn hỏi là gì, nói: "Con trai cô không có việc gì đâu, yên tâm đi."
Cô ta cảm kích nói: "Cảm ơn, khi nào có thời gian tôi sẽ tới thăm nó."
Đi ra khỏi nhà Từ Á Nam, Lục Trinh vẫn chưa thể nói được sự tình kia cho cô ta: "Lúc Tang Vũ Hân đưa con trai Hoàng Hổ tới trường thì gặp chủ nhiệm lớp cậu ấy. Chủ nhiệm nói cậu ấy thường xuyên đánh nhau với bạn học, mấy hôm trước còn vì không tìm thấy bút mà đánh một bạn học nữ."
Giản Ninh gật đầu, trước kia cô gặp không ít người có hoàn cảnh giống với Hoàng Thanh Phong: "Bởi vì trong gia đình cậu ấy thường xuyên xảy ra bạo lực cho nên cậu ấy nghĩ bạo lực có thể giải quyết mọi vấn đề."
"Aizz, đúng là gia đình ảnh hưởng rất lớn tới quá trình trưởng thành của những đứa trẻ." Lục Trinh tự dưng lại nghĩ tới bố của Giản Ninh, không tiếp tục nói sâu thêm nữa, lập tức quay về vụ án: "Dựa theo tình huống của Hoàng Hổ, không thể xảy ra khả năng Hoàng Hổ bỏ phòng bài đi tới hiện trường được, cho nên có thể là khi đi mua thuốc lá đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quan hệ xã hội của Hoàng Hổ đơn giản, không có kẻ thù cũng chẳng thiếu nợ ai, vậy ai đã ra tay với ông ta đây?"
Ánh mắt Giản Ninh tràn đầy vẻ suy tư: "Nếu hung thủ trong lúc ông ta đi mua thuốc lá bắt cóc rồi giết và vứt xác ông ta ở nhà xưởng thì có một vấn đề xuất hiện. Hung thủ có thể giết Hoàng Hổ ở chỗ khác, vì sao lại phải tới nhà xưởng đó? Qua hiện trường tôi thấy, cái mà hung thủ muốn không phải trực tiếp giết Hoàng Hổ, mà là Hoảng Hổ chạy trốn còn hắn là người đuổi theo, cái hung thủ hưởng thụ không phải cảm giác giết người trong nháy mắt, mà là quá trình truy đuổi."
Lục Trinh nghe xong thở dài: "Nếu như vậy, có lẽ nạn nhân sẽ không chỉ có một mình Hoàng Hổ đâu." Cái này có thể xem như là tận hưởng thú vui khi giết người, hung thủ sẽ không dừng lại, ngược lại càng làm càng cho hắn thêm sự hưng phấn, kích thích.