Chương 13: Trò chơi truy đuổi (2)

Tâm Manh

Dực Tô Thức Quỷ 12-10-2023 15:09:51

[Cố chấp, nổi giận, máu] "Vào giờ." "Cả lớp đứng." " Chúng em chào thầy." "Chào các em, tất cả ngồi xuống đi." Thầy giáo mở sách, nói với học sinh: " Hôm nay chúng ta sẽ học nâng cao. Hoàng Thanh Phong, cậu đang làm cái gì đấy?" Bỗng nhiên, thầy nhìn xuống phía dưới lớp, cao giọng nói. Lúc này, trong lớp có một nam sinh đột ngột bật dậy, như là không nghe thấy lời thầy giáo nói, cậu nhìn đông ngó tây, sau đó bắt đầu đi ra khỏi chỗ đi xung quanh lớp. Thầy giáo thấy cậu không nghe lời mình, bất mãn nói: "Hoàng Thanh Phong, giờ đang trong tiết học đấy! Cậu về chỗ ngồi ngay cho tôi." Hoàng Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn thầy: "Em không thấy bút của mình đâu." Thầy giáo chau mày: "Bút không thể để hết tiết rồi tìm sao, cậu không còn cái bút nào khác à? Nếu không có thì mau mượn bạn học khác một cái đi." Cậu không nghe, chỉ lặp lại lời mình vừa nói: "Em không thấy bút của mình đâu." Thầy giáo lúc này đã giận điên lên, chỉ tay về phía cửa lớp học: " Hoàng Thanh Phong, một là cậu trở về chỗ ngồi, hai là cậu đi ra khỏi lớp cho tôi." Đột nhiên, Hoàng Thanh Phong đi tới một gần một bạn học nữ, đoạt luôn bút trong tay cô bạn, bắt đầu chất vấn: "Là cậu lấy bút tôi à?" Cô bạn bị cậu dọa cho sợ, liều mạng lắc đầu: "Không phải, đây là bút của tôi mà." "Là của tôi." Cậu trừng to hai mắt. Bốp! Cậu vung nắm đấm, đánh cho cô bạn kia ngã ra đất, rồi dùng chân đá vào bụng cô bạn, nói: "Là của tôi." Đồ đạc trên mặt bàn bị hất văng xuống đất, nhưng cậu chỉ lấy đúng cái bút kia đi. "A!" Cô bạn đó khóc rống lên, cuộn tròn thân thể lại vì đau. "Hoàng Thanh Phong!" Thầy giáo chạy nhanh tới, dùng sức kéo cậu ra, nói với học sinh ở xung quanh: "Nhanh nhanh, mau đưa bạn ấy xuống phòng y tế." Hoàng Thanh Phong nhìn cảnh tượng lớp học hỗn loạn do mình gây ra, trên mặt không biểu hiện cảm xúc gì. Lát sau, một người đàn ông trung niên đến ngồi đối diện thầy giáo: "Bố Hoàng này, hôm nay Hoàng Thanh Phong không coi kỷ luật lớp ra gì, đứng lên tự do đi tìm bút, sau có còn gây gổ đánh nhau với một học sinh nữ, đấm một quyền lại còn đá vào bụng. Hiện tại cô bé đó đã được đưa tới bệnh viện kiểm tra rồi. Bố Hoàng, anh nên chú ý giáo dục con mình cho tốt, đây không phải là lần đầu tiên. Còn cứ như thế này thì sau này không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa." "Được, cảm ơn thầy. Về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại nó." Dứt câu, ông ta trừng mắt nhìn Hoàng Thanh Phong, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hung ác. Thầy giáo thấy biểu cảm bố cậu quá dữ tợn, đành khuyên nhủ: "Anh chỉ cần dạy dỗ nó vài câu là được, không nhất thiết phải đánh thằng bé." "Tôi biết. Vậy thầy giáo, tôi xin phép dẫn nó về trước, chi phí thuốc men của cô bé kia tôi sẽ chịu." Ông tạm biệt thầy giáo, tự tay xách cổ áo con mình lôi về, dùng sức túm lấy, lôi đi. Thầy giáo nhìn theo bóng dáng hai người, bất đắc dĩ lắc đầu. Trên đường về nhà vẻ mặt ông ta vô cùng u ám, không nhìn con mình lấy một cái, về đến nhà thì lấy chìa khóa mở cửa, một cước đá con mình vào trong nhà. Đóng cửa nhà lại, ông ta bắt đầu xắn tay áo lên, mắng: "Lần này là chuyện gì đây? Sao lại đánh con gái nhà người ta như thế? Xong mày lại để bố mày gánh lấy hậu quả mày gây ra, chi phí khám chữa cho con bé đó tao phải chịu. Thằng nhãi ranh!" Cậu nhìn bố mình nói: "Con không thấy bút của mình." Tựa hồ đây là một việc vô cùng quan trọng. "Bút không thấy? Chỉ vì chuyện đó?" Bố cậu cho cậu ngay một phát tát. Mặt cậu nghiêng sang một bên, nhưng vẫn không có cảm xúc gì. Thậm chí, cậu còn giữ nguyên tư thế đó mà nhìn bố mình. Bố cậu nổi trận lôi đình, lập tức cho con cái tát nữa. Lần này Hoàng Thanh Phong ngã ra đất, khóe miệng còn chảy máu. Song, ông ta vẫn chưa hết giận, lấy cặp sách của cậu, tìm hộp bút rồi mở ra lấy bút bi, ấn cho ngòi bút lộ ra ngoài, kéo lấy thằng con mình đang ngã trên mặt đất, kéo áo để lộ tấm lưng, dùng bút chọc vào người. "Tao có dạy mày đánh người à?" Mỗi lần nói là một lần chọc xuống. "Tao vì mày mà gặp rắc rối." Cứ như thế, trên lưng Hoàng Thanh Phong xuất hiện những chấm nhỏ li ti rướm máu. Thế mà, cậu lại không la hét, toàn thân cứng ngắc, mày nhíu chặt. Không biết đã chọc được bao lâu rồi, ông ta thở hổn hển đứng dậy, ném cái bút bi dính máu sang một bên, không để ý tới con nữa, về phòng mình đóng sầm cửa lại. Hoàng Thanh Phong chậm rãi đứng lên, tay run run bỏ lại đồ vào trong cặp sách, cố nén đau lê từng bước về phòng. Cậu buông cặp sách ra, ngồi vào bàn mở máy tính, vì lưng đau nên không thể ngồi thẳng được. Cậu nhìn bàn phím máy tính, vì đau mà khuôn mặt trở nên sa sầm. *** Sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức vang lên, Lục Trinh ngáp ngủ đứng dậy, xoa xoa mái tóc, mắt nhắm mắt mở mở cửa đi ra ngoài, đi tới phòng vệ sinh để rửa mặt. Đi được vài bước thì anh thấy bên ngoài phòng khách có người. Từ từ, sao lại có người ở đây? Anh đưa tay dụi dụi mắt, úc này mới phát hiện Giản Ninh đang chuẩn bị đồ ăn sáng, giờ anh mới nhớ ra hôm qua chính mình đưa Giản Ninh tới nhà. "Chào." Giản Ninh nghe được tiếng Lục Trinh di chuyển, quay đầu nói chuyện với anh: "Đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị rồi." "Ha ha, cảm ơn." Anh nhìn Giản Ninh cười cười, sau đó cúi đầu nhìn chính mình. Ôi mẹ ơi! Ngoại trừ cái quần nhỏ thì anh chẳng mặc cái gì cả. Anh dùng hai tay che người chạy nhanh về phòng, đi gần tới nơi anh mới nhớ ra Giản Ninh không nhìn được, dù cho có đứng khỏa thân trước mặt cô cũng thế. Vậy anh khẩn trương cái gì không biết! Lục Trinh xoay người đi về phía nhà vệ sinh, lúc này lại nghe thấy Giản Ninh nói: "Anh không mặc quần áo?" Quả nhiên anh bị dọa. Anh dùng khăn tắm tự che lấy thân thể mình, trừng lớn: "Tôi, tôi làm cái gì cô đều biết thế? Giản Ninh, cô vậy mà thực sự không thấy được gì á." "Ừm, tôi thấy được." Giản Ninh quay đầu nhìn anh, khoanh hai tay trước ngực: "Dáng người chẳng ra làm sao." Lục Trinh nghe xong, ném luôn khăn tắm trong tay đi: "Cô nói như vậy là tôi an tâm rồi, đúng là cô không nhìn thấy thật." Giản Ninh không nói gì, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn sáng. Rửa mặt và thay quần áo xong, Lục Trinh quay trở lại bàn ăn, thấy trên bàn có đầy đủ đồ ăn sáng cùng một ly sữa tươi, vui vẻ nói: "A, đây là lần đầu tiên tôi ăn sáng ở nhà từ sau khi chuyển ra ở một mình, cảm giác thật tuyệt." Giản Ninh không nói lời nào, cúi đầu chuyên tâm ăn sáng. Lục Trinh cắn một miếng bánh, không tiếc lời khen: "Bánh trứng này thật sự rất ngon, so với mua ở cửa hàng còn ngon hơn." Giản Ninh uống một ngụm sữa tươi. Lục Trinh tiếp tục nói: "Cô mấy giờ rời giường thế? Thành thói quen rồi sao?" Giản Ninh buông ly sữa xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi ăn xong rồi." Lục Trinh không nói được gì nữa, chỉ còn cách cúi đầu xuống ăn sáng: "..." Ăn sáng xong, Lục Trinh lái xe chở Giản Ninh tới cục cảnh sát. Tới nơi vừa vặn đụng phải Tần Uyên và Mộc Cửu ở bãi đỗ xe. Mộc Cửu xuống xe, một tay cầm bánh bao, tay kia cầm cốc sữa đậu nành, ăn vô cùng vui vẻ, thấy Giản Ninh đến liền chạy tới chỗ cô: "Chào chị Giản Ninh." Sau đó lập tức mặt lạnh chào anh: "Chào đội trưởng Lục." Giản Ninh xoa xoa đầu Mộc Cửu: "Chào em." Lục Trinh cạn lời nhìn Mộc Cửu: "Mộc Cửu cô nương, cô không thể trút giận lên người khác như thế." Rồi nhìn thấy Tần Uyên, anh nói: "Tần Uyên, chào." Tần Uyên đưa tay kéo Mộc Cửu về bên mình: "Chào, hai người đi cùng nhau tới à?" Lục Trinh thuận miệng trả lời: "Đúng, hiện tại Giản Ninh ở nhà tôi." Anh vừa nói dứt câu, vẻ mặt Tần Uyên liền nghiêm túc lại, Mộc Cửu thì nheo mắt nhìn anh. Lục Trinh bị hai người nhìn chằm chằm, tự nhiên thấy xấu hổ: "Sao nhìn ghê vậy? Đừng có hiểu lầm, chẳng qua giờ Giản Ninh không có cách nào về nhà nên mới tới ở tạm nhà tôi thôi." Tần Uyên đi tới vỗ vỗ vai anh, chỉ nói đúng năm từ: "Tự giải quyết cho tốt." Mộc Cửu híp mắt nhìn anh, cũng nói ra ba từ: " Không an tâm." Nói xong, hai người đi luôn. Hả? Lục Trinh cảm thấy buồn bực, đây không phải anh đang giúp người sao. *** Rèm cửa dày che kín tới một tia sáng cũng chẳng thể lọt vào. Trong phòng vô cùng tối tăm, từ trên giường tới mặt đất khắp nơi đều hỗn loạn. Căn phòng chỉ có ánh sáng duy nhất từ màn hình máy tính. Ngón tay lướt trên bàn phím máy tính phát ra tiếng lách cách nho nhỏ, tựa như đó là tiếng vang duy nhất trong phòng. Màn hình máy tính phản chiếu khuôn mặt người đang ngồi. Cậu cười, khuôn mặt trở nên vô cùng vặn vẹo. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không buồn chớp mắt lấy một cái. Thời gian cứ thế trôi, tốc độ đánh máy của cậu càng lúc càng nhanh, nụ cười càng lúc càng lớn, tựa như thứ đang hiển thị kia làm cậu rất phấn khởi. Đúng lúc này: "Mau ra ăn cơm, gọi bao nhiêu lần rồi." "Mày có nghe hay không. Đi ra đây nhanh." Cho dù đang đeo tai nghe nhưng tiếng gọi ở cửa vẫn quấy nhiễu cậu. Cậu chau mày, đột nhiên cảm thấy bất mãn. Nhưng bàn tay vẫn không rời bàn phím, không ngừng đánh máy. Ầm Ầm Ầm! Ầm Ầm Ầm! Tiếng đập cửa càng ngày càng lớn. Tiếng hét the thé, tiếng phụ nữ chửi loạn xạ bên ngoài giống như đang tra tấn lỗ tai cậu. Tay cậu nắm lại, ngay lập tức trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: GAME OVER!!! Cậu mở to hai mắt nhìn, tay chộp lấy màn hình màn tính, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào. "Mày xong chưa đấy? Không ra là tao phá cửa vào đấy!" Cậu ngồi im trên ghế một lúc rồi đứng dậy đi tới bên cạnh con búp bê, cầm lấy cái kéo, từng chút một phá hủy gương mặt nó. Từ đôi mắt, mũi, miệng, mỗi chỗ cậu đều cắt. Chẳng mấy chốc gương mặt con búp bê đã không nhìn được hình dạng ban đầu. Có vẻ việc này cậu thường xuyên làm. Cậu làm không ngừng tay, vẻ phẫn nộ trên gương mặt dần biến mất. Cậu lại lần nữa toét miệng ra cười. Lúc này, trên màn hình máy tính xuất hiện dòng chữ tiếng Anh đỏ tươi: "Bộc phát ra đi, trong nội tâm cậu có ma quỷ."