Chương 18: Trò chơi truy đuổi (7)

Tâm Manh

Dực Tô Thức Quỷ 12-10-2023 15:09:56

[Nói dối, đối với hắn chính là một cách tự bảo vệ mình] Lục Trinh căn cứ vào những manh mối hiện có, nói ra suy đoán của mình: "Nếu là như vậy thì mỗi lần chơi có hai người tham gia, trận đầu tiên là Đàm Dư Niên và Hoàng Hổ tham gia, trận thứ hai là Đàm Dư Niên và một người nữa tham gia. Trận đầu tiên Hoàng Hổ chết còn Đàm Dư Niên thắng nên hắn tiếp tục chơi trò thứ hai, trò này đúng là biến thái, hoặc bỏ mạng, hoặc đi tiếp." "Ôi trời ạ, vậy mà vẫn có người tham gia trò chơi cược cả sinh mạng này." Quý Hạo Dương lắc đầu, nói: "Nhưng bọn họ lựa chọn người tham gia bằng cách nào? Chọn bừa sao?" Lục Trinh lập tức gạt phăng ý kiến đó: "Không, khẳng định là đã nhắm người để chọn từ trước, bằng không họ cầm theo máy tính Đàm Dư Niên làm gì chứ." Nói xong, anh quay sang hỏi Tang Vũ Hân: "Đúng rồi, Tiểu Tang, nhà Hoàng Hổ có máy tính không?" "Hình như không có, để tôi đi xác nhận lại." Lúc trước cô nàng tới nhà gặp Hoàng Thanh Phong thì không thấy có máy tính, mà Hoàng Thanh Phong khi đó cũng không nhắc gì liên quan tới máy tính. Tang Vũ Hân suy nghĩ một chút, hỏi thử vợ cũ và ông chủ chỗ song bạc kia thì hơn. "Vậy giờ trong trận thứ hai đã có người thắng, tiếp theo sẽ có thêm trò mới, chúng ta phải mau tìm ra được người chơi tiếp theo, không thì sắp tới lại có thêm một thi thể xuất hiện. Phương Dịch, Hạo Nhiên và Hạo Dương, ba người các cậu theo dõi chặt một chút chỗ ở cũng như hiện trường vụ án của Hoàng Hổ và Đàm Dư Niên, xem có ai khả nghi thường xuyên xuất hiện ở đó không." Ba người họ lập tức chấp hành mệnh lệnh, đúng lúc đó thì Tang Vũ Hân trở về: "Đội trưởng, tôi có hỏi qua vợ cũ của Hoàng Hổ, cô ta nói mình có mua một cái máy tính cho con trai dùng. Hoàng Hổ thì không dùng máy tính, cái này thì tôi biết." "Cho nên máy tính là Hoàng Thanh Phong dùng." Lục Trinh thở ra một hơi, nếu máy tính là Hoàng Thanh Phong dùng chứ không phải Hoàng Hổ thì vấn đề có hơi phức tạp: "Xem ra chúng ta cần tới gặp thằng bé một chút, Tiểu Tang, hiện tại thằng bé ở đâu?" Tang Vũ Hân: "Hiện tại ở nhà, mẹ cậu ta chăm sóc." *** Lục Trinh và Giản Ninh nhanh chóng có mặt trước cửa nhà Hoàng Thanh Phong, hai người ấn chuông cửa. Không bao lâu liền có tiếng mẹ cậu ta ở bên trong vọng ra: "Là ai?" Bởi vì mấy hôm nay xảy ra quá nhiều việc làm cho cô ta cảnh giác. Lục Trinh lập tức nói ra thân phận của mình: "Cô Từ, chào cô, chúng tôi là cảnh sát, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi." "À à." Mẹ Hoàng lúc này mới yên tâm mở cửa ra, mời bọn họ vào trong nhà: "Đồng chí cảnh sát, lại có chuyện gì sao?" Giản Ninh nói: "Chúng tôi muốn tìm Hoàng Thanh Phong để hỏi chút chuyện." Vẻ mặt mẹ Hoàng lúc này cứng đờ: "Không phải lần trước cũng có người tới gặp con trai tôi rồi sao, giờ cần gặp nó nữa để làm gì chứ?" Lục Trinh đương nhiên hiểu tâm trạng lúc này của Từ Á Nam. Tuy rằng bạn trai cô ta không muốn cô ta quá gần gũi với chính con trai mình nhưng dù sao cô ta cũng là mẹ: "Cô đừng lo lắng, bởi vì Hoàng Thanh Phong ở với bố cho nên khi chúng tôi điều tra cần phải tìm hiểu kỹ từ người thân bên cạnh, chúng tôi hy vọng sẽ nhanh chóng phá án, đó cũng là điều tốt đối với Hoàng Thanh Phong." Nghe xong lời anh nói, mẹ Hoàng Thanh Phong do dự mãi mới miễn cưỡng gật đầu: "Vậy được, mấy người hỏi đi." Lúc này, Giản Ninh đột nhiên đưa ra yêu cầu: "Cô Từ, phiền cô có thể tránh đi một chút được không?" Từ Á Nam không hiểu, so với vừa rồi xem ra còn kích động hơn: "Vì sao tôi phải tránh đi? Mấy người cứ hỏi đi, tôi cũng không quấy rầy mọi người, tôi ngồi ở bên cạnh con mình cũng không được sao? Tôi là mẹ đấy." Lục Trinh đồng tình với ý kiến của Giản Ninh, lập tức nói: "Nếu cô ở bên cạnh thì khi chúng tôi đặt câu hỏi sẽ có vài điều khiến thằng bé băn khoăn, có vài điều về bố nó mà nó không muốn nói cho cô biết." Hoàng Thanh Phong lúc này đang ngồi trên sofa cũng nói: "Mẹ, con không sao cả." Cô ta có hơi kinh ngạc quay lại nhìn con trai mình. Có thể là do áy náy, cho nên cô ta không muốn làm trái ý con trai mình, cuối cùng đành nhượng bộ: "Vậy tôi đi ra ngoài một chút, tiện thể mua ít đồ ăn." Hoàng Thanh Phong nhẹ giọng nói: "Vâng." Mẹ Hoàng dù sao vẫn cảm thấy lo lắng, không yên lòng cầm túi đi ra cửa. Sau khi cửa đóng lại, Giản Ninh lập tức ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thanh Phong còn Lục Trinh thì ngồi đối diện cậu ta. Hoàng Thanh Phong cúi đầu, đan hai tay vào nhau, không nói một tiếng nào, nét mặt chẳng có vẻ gì là của một cậu thiếu niên. Trông cậu ta chín chắn hơn nhiều so với tuổi thật của mình, có lẽ cũng là do áp lực từ gia đình mà thành. Bố cậu ta thì thường xuyên nhục mạ mẹ, có lúc còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Mẹ không chịu được nữa thì ly hôn, tới khi bà ấy đi rồi thì tới cậu ta phải hứng chịu. Sự quan tâm của mẹ với cậu ta không còn như trước. Mọi người xung quanh dị nghị, tất cả dày vò cậu ta, đã thế trên người cậu ta còn chịu đòn roi. Những đau khổ đó cậu ta đều phải gánh chịu. Bất kỳ ai cũng sẽ có giới hạn nhất định, tới một lúc nào đó họ đã chịu đựng đủ, họ sẽ nghĩ bạo lực sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Lục Trinh nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thanh Phong, bắt đầu: "Hoàng Thanh Phong, chú muốn hỏi cháu một chuyện, mẹ cháu có mua cho cháu một cái máy tính, đúng không?" "Phải." Cậu ta trả lời ngắn gọn, không một chút thừa thãi. "Cháu có thường xuyên sử dụng máy tính không?" "Có." Vẫn chỉ nói đúng một chữ. "Dùng máy tính để làm gì? Tra tư liệu, chat qua mạng hay chơi trò chơi?" Cậu ta ngừng một chút rồi nói: "Tra tư liệu." "Hoàng Thanh Phong." Giản Ninh lên tiếng: "Giờ cháu đang để máy tính ở đâu?" "Không biết, chẳng thấy nó đâu nữa." Ngữ khí bình tĩnh, chẳng có nửa điểm tức giận. "Cháu có nghĩ là có người trộm nó đi không?" "Vâng." Trả lời ngắn gọn súc tích, chẳng có chút cảm xúc nào. Giản Ninh hỏi: "Hôm trước bố cháu ra ngoài đánh bài, cháu ở nhà một mình sao?" "Vâng." Nghe nhắc tới bố, cảm xúc của cậu ta có hơi dao động. "Buổi tối không đi ra ngoài sao?" "Không đi." Trả lời không chút do dự. "Hôm trước chủ nhiệm lớp cháu gọi phụ huynh tới trường, phải không?" "Phải." "Vì sao vậy?" "Cháu đánh người." Cảm xúc rất ổn định. "Vì sao cháu đánh người?" "Bởi vì cậu ta cầm bút của cháu." Xuất hiện cảm xúc tức giận. "Bố cháu sau khi biết chuyện này đã có thái độ gì?" "Bố rất tức giận." Cảm xúc lại bình tĩnh trở lại. "Về tới nhà ông ấy đã làm gì?" "Đánh cháu." "Đánh vào đâu." Vẻ mặt cậu ta chẳng có chút cảm xúc gì: "Trên lưng." Lục Trinh nói: "Có thể cho chú xem qua một chút được không?" "Không cần, cháu không sao cả." Giọng điệu lạnh nhạt. Giản Ninh: "Hoàng Thanh Phong, cháu có hận bố mình không?" "Không hận." Âm thanh có chút áp lực. "Trừ bỏ bọn tôi ra, còn có ai tới tìm cháu nữa không?" "Không." Giản Ninh cuối cùng hỏi: "Hoàng Thanh Phong, cháu đang nói dối thành thói quen sao?" Hoàng Thanh Phong liếc mắt nhìn Giản Ninh: "Không." Hoàng Thanh Phong vừa nói câu này xong Giản Ninh lập tức ngẩng đầu lên gật đầu với Lục Trinh. Ý là, anh có thể kết thúc cuộc nói chuyện này được rồi. Chờ tới khi mẹ Hoàng trở về, hai người chào tạm biệt. Trở lại xe Lục Trinh mới nói với cô: "Tôi thấy tâm trạng đứa trẻ này không đúng." Giản Ninh cài dây an toàn xong, ngồi thẳng, chậm rãi nói: "Hầu như tất cả mọi điều cậu ta đều nói dối, máy tính không phải dùng để tra tư liệu, khi anh hỏi vấn đề này cậu ta đã lảng tránh sự lựa chọn chơi game, hơn nữa khi anh nhắc tới chơi game thì cảm xúc cậu ta có hơi dao động, tôi nghe thấy tiếng tay cậu ta bấu nhẹ lấy chân mình, đây chính là đang tự kiềm chế, mà lúc sau tôi hỏi cậu ta có hận bố mình không, cậu ta cũng làm như vậy, điều đó cho thấy cậu ta đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Mà máy tính cậu ta không có khả năng bị lấy trộm đi, đối với đồ của mình cậu ta có một loại cưỡng chế biến thái, giống như lúc ở trường cậu ta không thấy bút của mình, liền cho là bạn cùng lớp lấy nên dùng bạo lực giải quyết." Lục Trinh nghĩ một chút về sắc mặt Hoàng Thanh Phong vừa rồi, cách nói của Giản Ninh cũng có lý: "Cho nên nếu nói không thấy máy tính thì cậu ta sẽ tức giận nhưng nếu không có thì cậu ta sẽ không sao cả." Giản Ninh nói: "Đây chính là vấn đề, máy tính không phải bị trộm đi mà là cậu ta tình nguyện đưa cho người khác. Cho nên khi tôi hỏi có người khác tới tìm cậu ta hay không, cậu ta cũng nói dối." Nháy mắt Lục Trinh đã có đáp án: "Cho nên rất có thể người lấy đi máy tính cậu ta chính là người tạo ra trò chơi này." "Còn một vấn đề nữa. Khi tôi hỏi cậu ta có phải nói dối thành quen không, cậu ta bảo không. Lời này là thật." "Hả? Không nói dối?" Lục Trinh giật mình. Giản Ninh quay mặt sang nói chuyện với anh: "Bởi vì với cậu ta đó không phải nói dối, cậu ta không ý thức được điều này, cậu ta tự xem đây là một cách bảo vệ chính mình, xem ra đây cũng là một thủ đoạn." Lục Trinh lập tức bừng tỉnh: "Cho nên những chuyện cậu ta biết đều không nói cho chúng ta nghe." Cậu ta đối với bọn anh là có ý thù địch. "Đúng vậy, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết cậu ta có tham gia vào trò chơi này hay không." "Tôi sẽ phái cảnh sát theo dõi cậu ta 24/24, đề phòng cậu ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Tiếp theo, bỗng nhiên anh lại nghĩ tới một điều kỳ quái: "Từ từ, nếu như con mình có liên quan tới trò chơi vậy sao người bố lại chết?" Giản Ninh: "Bởi vì chúng ta vẫn chưa hiểu quy tắc trò chơi." Lục Trinh nghĩ nghĩ: "Giản Ninh, quy tắc trò chơi, có người thắng thì có người thua. Người thua phải nhận sự trừng phạt thì người thắng ắt có thưởng, đây chính là quy tắc cơ bản của trò chơi, cho nên chúng ta có thể đặt giả thiết rằng Hoàng Thanh Phong đã thắng được trò chơi nào đó và phần thưởng của cậu ta chính là bố mình chết?" Tuy rằng loại giả thiết này khá đáng sợ. Giản Ninh im lặng trong chốc lát: "Nếu đúng thế thì cậu ta sẽ tiếp tục tham gia trò chơi, người khác tham gia trò chơi này để tìm kiếm sự kích thích thì cậu ta chính là vì phần thưởng." Ở trong đời sống, cậu ta không tin tưởng bất kỳ ai, chỉ tin tưởng bản thân mình mà thôi. Còn ở trong trò chơi này, chiến thắng cậu ta dành được chính là nhờ lòng tin của mình. Tất cả đều rất công bằng.