Chương 22: Búp bê(2)

Tâm Manh

Dực Tô Thức Quỷ 12-10-2023 15:10:00

[Chúng ta phải làm thế nào để cứu được người đang giãy giụa trong đau khổ đây?] "Anh, đây là chỗ nào thế ạ?" Bé gái ôm con búp bê hơi cũ, nghiêng đầu nhìn xung quanh, tò mò. Trần Bân trả lời bé: "Phòng khám tâm lý." Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Trần Bân, hỏi: "Mình đến đây làm gì ạ?" Trần Bân ngẫm mất một lúc xem phải trả lời cô bé như thế nào: "À, là nơi giúp người khác giải quyết những vấn đề tâm lý." "Vậy anh có vấn đề về tâm lý sao?" Trần Bân nhìn vẻ mặt nghi hoặc của em gái mình, cắn môi không biết trả lời cô bé như thế nào, mà anh cũng không muốn cho em gái biết. Đúng lúc này, một cô gái mặc trang phục nhân viên đi tới chỗ anh, khom lưng chào, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Thưa anh, đã đến lượt rồi. Mời anh theo tôi vào trong." Trần Bân lập tức đứng lên: "Cảm ơn." Cô gái nhìn sang người đứng bên cạnh anh, nói: "Thưa anh, em gái anh không thể vào cùng, tôi sẽ dắt cô bé tới phòng nghỉ." Em gái anh cứ đòi đi theo, cơ mà anh không muốn cô bé biết tình trạng của mình. Đương lúc bản thân khó xử lại nghe cô gái nói vậy, anh cảm kích nói: "À, được, vậy làm phiền cô rồi." "Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô bé." Trần Bân cúi đầu nhìn em gái, không quên dặn dò cô bé mấy câu: "Tiểu Nghiên, đi theo chị ấy đi, khi nào xong anh sẽ đến tìm em." Nhìn em gái bước xa theo cô gái kia rồi Trần Bân mới đi tới trước cửa, đẩy cửa bước vào. Trong phòng bày trí tương đối đơn giản, tông màu chính là tông ấm nên dễ làm cho người bước vào cảm thấy ấm áp. Cạnh tường có một kệ sách, trên bàn có rất nhiều sách, bên cạnh còn có bàn làm việc, một máy tính và mấy quyển sách. Đằng sau bàn làm việc là một người phụ nữ, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, trên người mặc đồng phục. Cô thấy Trần Bân liền đứng dậy chào: "Anh Trần, chào anh." Anh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ, chào cô." Cô mỉm cười, dịu dàng nói: "Không cần gọi tôi là bác sĩ, đây cũng chẳng phải bệnh viện lớn gì, chỉ là một nơi để ngồi nói chuyện phiếm thôi. Gọi tôi một tiếng cô Giản là được." Cô di chuyển từ bàn làm việc đến ghế sofa, nói với Trần Bân: "Anh Trần, chúng ta ngồi ở đây đi." Trần Bân là lần đầu tiên tới một nơi như thế này, căng thẳng ngồi xuống sofa, nhìn qua có chút cẩn trọng thái quá. "Anh Trần muốn uống gì? Cafe hay trà?" Trần Bân quay đầu nói: "Cho tôi cốc nước lọc thôi." Cô gật nhẹ: "Ừm, cũng phải, uống trà hay cà phê tới buổi tối đều ngủ không được ngon giấc." Dưới mắt anh có quầng thâm, trong mắt nổi rõ tơ máu. Cô đặt hai cốc nước ấm lên bàn trà, tự cầm một cốc lên: "Anh Trần đừng đừng khẩn trương, nơi này rất an toàn. Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi." "Tôi biết." Anh nhếch miệng cười, nhưng hai tay vẫn xoắn xuýt vào nhau, rõ ràng đang cực kỳ căng thẳng. Cô quan sát nét mặt anh, ngập ngừng vài giây mới mở miệng: "Trông anh có vẻ rất lo lắng, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao không?" Trần Bân nhìn nước trong cốc đang tỏa hơi nóng, chợt cảm thấy khó mở lời: "Đôi khi tôi không khống chế được bản thân." "Điều này làm cho anh thấy rất sợ hãi, phải không?" Giọng cô nhỏ nhẹ, dịu dàng. Trần Bân run tay, dần nắm chặt thành quyền: "Tôi sợ tôi sẽ làm ra chuyện gì đó vượt tầm kiểm soát, sẽ hại người nhà mình." Cô hơi nghiêng người về phía trước: "Vậy anh thử nói cho tôi biết, khi anh không khống chế được cảm xúc của mình, anh đã làm tổn thương ai?" "Tôi, tôi nuôi một con chó." Cô hỏi: "Anh đá nó?" Trần Bân đau khổ lắc đầu: "Không, không phải, tôi, tôi giết nó rồi." Cô tiếp tục nói: "Quá trình như thế nào?" Anh không ngờ cô lại hỏi vậy, ngẩng đầu nhìn đối phương rồi lập tức cúi đầu, cắn môi, chần chừ không mở miệng: "Tôi, tôi..." "Đừng sợ. Tôi biết sau khi làm ra chuyện này anh vô cùng hối hận, đừng giữ ở trong lòng nữa, mau nói ra đi, như vậy sẽ tốt cho anh, tôi có thể hiểu được rõ hơn. Nói nó cho tôi, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết." Giọng điệu cô phần nào đã trấn an cảm xúc anh. Anh chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Hôm đó tôi cực kỳ xui xẻo, đến công ty bị quản lý mắng, bố mẹ tôi thì lại cãi nhau một trận to, lúc đó tâm trạng tôi rất không tốt, trong lòng như có lửa đốt, tôi..." hồi tưởng lại sự việc hôm đó, tay anh gắt gao nắm chặt quần, mặt mũi đỏ bừng. Cô bắt đầu dẫn dắt: "Được rồi, chính là như vậy, từ từ nói, mau nói ra đi." "Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, quá trình như thế nào tôi cũng không biết nữa, vẫn luôn mơ hồ, cho tới lúc tôi tỉnh táo lại thì đã thấy chó nằm im trên mặt đất, xung quanh toàn máu. Trên bộ lông trắng của nó toàn là máu, mà, mà tay tôi cầm một con dao, là dao phay, trên dao cũng toàn là máu, còn đang nhỏ xuống. Tôi sợ hãi, tôi không hề muốn giết nó, tôi không biết gì cả. Sau đó tôi đã mang nó đi chôn." Khi nói, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, cảm tưởng như lúc này đôi tay vẫn dính đầy máu. Cô nghiêm túc lắng nghe, nghe xong thì hỏi: "Có người trông thấy lúc đó không?" Anh ngẩng đầu, vội vàng nói: "Tôi, tôi không biết, tôi không biết là em gái tôi có nhìn thấy hay không." "Không sao, chẳng qua anh đang cần một cách thức để phát tiết thôi. Anh không muốn tổn thương người nhà mình, anh tránh đi, đúng không?" Tay Trần Bân nắm chặt thành quyền, run rẩy: "Tôi không thể tổn thương bọn họ, tôi sợ nhỡ một ngày nào đó tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình." Cô vươn tay vỗ vỗ vào cánh tay anh, an ủi: "Giết chó xong, anh cảm thấy thế nào?" "Cảm giác tức giận đã biến mất, nhưng tôi đã giết chú chó của mình." Anh cắn môi, nước mắt rưng rưng. "Đây chỉ là một cách phát tiết tâm trạng thôi mà. Anh chỉ cần nhớ điểm mấu chốt của mình là gia đình là được rồi." Giọng nữ dịu dàng làm người nghe cảm thấy được an ủi. "Ý cô là tôi không làm sai?" Trong mắt anh tràn ngập vẻ hoang mang. Cô mỉm cười đáp: "Chỉ cần không vượt qua giới hạn đó, tất cả chỉ là con đường để phát tiết." *** Sáng sớm như bao ngày, ông Vương tay cầm cốc nước, đi ra khỏi căn lều nhỏ ở công trường. Mặt trời vẫn chưa lên cao. Ông híp mắt bước đi, miệng ngậm bàn chải đánh răng. Đúng lúc này, chân vấp phải thứ gì đó khiến ông suýt ngã lăn ra đất. Ông đứng vững lại, bỏ bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, mở to hai mắt nhìn đồ vật mà mình vừa vướng phải, trông có vẻ là một món đồ chơi có lông cỡ lớn, chỉ lộ ra phần đầu, còn phần thân hình như bị chôn trong đất. "Sao lại quẳng đồ chơi ở đây?" Ông lầm bầm mắng chửi, nhổ kem đánh răng vào món đồ chơi, tiện thể đá một phát vào đầu nó. Đi tiếp thêm vài bước ông cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cái đầu đồ chơi bị ông đá nằm lăn lóc ở một bên, còn lộ ra cả phần da. "A A A A!" Ông vừa chạy vừa hô to, bàn chải đánh răng cũng như cốc nước trong tay đều ném đi hết: "Giết người rồi." *** Lục Trinh đỗ xong xe, thở dài. Giản Ninh hỏi anh: "Làm sao vậy?" Lục Trinh mệt mỏi nói: "Mới đi du lịch về lại có án mạng, giá mà trên thế giới này tội phạm ít đi một chút thì tốt biết mấy." Quý Hạo Dương thở dài: "Đúng vậy, đội trưởng, em tình nguyện ngày ngày ngồi ở văn phòng viết báo cáo." Lục Trinh nghe xong lập tức quay đầu nói: "Vậy được, sau này việc viết báo cáo sẽ giao cho cậu, tôi dám chắc Phương Dịch sẽ rất thích điều này." Quý Hạo Dương trợn tròn mắt, đau khổ nói: "Đội trưởng, em lỡ mồm." Lục Trinh cũng biết là cậu chỉ nói đùa: "Được rồi, xuống xe đi, cậu đi tìm nhân chứng tìm hiểu tình huống." Sau đó, cả Lục Trinh và Giản Ninh mới xuống xe. Hai người đi qua dây phong tỏa hiện trường, hiện trường vẫn được giữ nguyên hiện trạng kể từ lúc có người phát hiện. Có điều cái khăn phủ lên đã bị nhân chứng hất ra, làm lộ phần đầu của nạn nhân, là một người đàn ông trẻ tuổi. Tô Duy đứng bên quan sát sắc mặt rất kém. Anh đi qua chỗ cậu hỏi: "Tô Duy, sao rồi?" Tang Vũ Hân nói: "Là nhân chứng, chính người công nhân ở công trường này phun kem đánh răng đầy đầu nạn nhân." Lục Trinh nghe xong khóe miệng giật giật, chuyện này đối với người sạch sẽ như Tô Duy thì đúng là không còn gì để nói: "Được rồi, may là không có ở trên người thi thể." Tô Duy: "Không thể kiểm tra trực tiếp ở hiện trường. Bên trong thi thể này bị nhồi gấu bông. Tôi phải mang về phòng pháp y mới khám nghiệm chi tiết được." Lục Trinh gật đầu, quay sang hỏi Tang Vũ Hân: "Tiểu Tang, thân phận nạn nhân đã tra được chưa?" Tang Vũ Hân lắc đầu nói: "Chưa tra được, những người dân mất tích gần đây không ai phù hợp với đặc điểm của nạn nhân." "Ừm, tiếp tục tra thân phận nạn nhân đi." Chờ Tang Vũ Hân đi rồi, Quý Hạo Dương đi quanh chỗ thi thể một vòng, rồi nói: "Dựa theo hiện trường mà nói, nạn nhân sau khi chết mới bị hung thủ nhét đồ chơi vào, để như này vào thì có ý nghĩa gì sao?" Quý Hạo Nhiên nói: "Có thể là hung thủ muốn che dấu điều gì đó, có thể không muốn bị phát hiện cách vận chuyển thi thể." Giản Ninh lạnh nhạt tiếp lời: "Cũng không loại trừ có khả năng này, nhưng có thể, đối với hung thủ mà nói, giết người không phải là xong chuyện, đem con gấu bông để vào thi thể mới là điểm mấu chốt, nếu là như vậy, món đồ chơi này đối với hung thủ vô cùng có ý nghĩa." "Món đồ chơi này có vẻ không nhỏ lắm, nhưng hung thủ vẫn làm." Điều tra xung quanh xong Quý Hạo Nhiên tiếc nuối nói: "Tiếc là xung quanh đây không có camera giám sát, cho nên không thể biết được hung thủ làm thế nào để dịch chuyển thi thể tới đây." Lục Trinh nói: "Trước tiên cứ chờ báo cáo khám nghiệm tử thi của Tô Duy đã." Hiện trường không lưu lại dấu vết rõ ràng, manh mối nhân chứng cung cấp cũng không có tác dụng gì, đội hình sự sau khi khám xét hiện trường xong liền quay về cục. Trong lúc chờ báo cáo khám nghiệm tử thi, mấy người Lục Trinh xem lại ảnh chụp hiện trường. Phương Dịch nhìn ảnh chụp, trầm ngâm: "Đội trưởng, hình như tôi từng thấy con gấu bông này." Quý Hạo Nhiên nhướn mày nói: "Không phải gấu bông đều hao hao nhau sao." Phương Dịch đáp: "Món đồ nào đặc biệt tôi vẫn sẽ nhớ. Phần nơ trên cổ con gấu này rất khắc lạ, tôi chắc chắn mình từng thấy." Lục Trinh vỗ vào người cậu: "Thật vậy sao? Cậu mau nhớ lại xem nào." Quý Hạo Dương gợi ý: "Thấy trong trung tâm thương mại?" Phương Dịch lắc đầu: "Không phải." Lục Trinh: " Ở công viên giải trí trong thành phố?" Phương Dịch gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng, là công viên giải trí, lần trước tôi tới đây chơi còn suýt thắng được một con gấu bông như này, đây là con gấu bông do khu giải trí thiết kế ra, những chỗ vui chơi khác khẳng định không có." Lục Trinh chụp lấy bả vai cậu, đây quả thực là manh mối cực kỳ quan trọng: "Theo tôi biết, trong thành phố này chỉ có hai nơi của khu giải trí này là có món đồ đó, điều tra rõ người thắng chắc chắn sẽ có manh mối." "Rõ, đội trưởng, tôi và Hạo Dương sẽ đi điều tra kỹ." Tang Vũ Hân đi từ bên ngoài vào, nói với Lục Trinh: "Đội trưởng, Tô Duy chuẩn bị lấy được món đồ chơi ở trên cơ thể ra rồi, mọi người tới xem một chút đi." Lục Trinh, Giản Ninh và Tang Vũ Hân cùng nhau đi tới phòng pháp y, trên bàn giải phẫu lúc này đã được chuẩn bị sẵn sàng, Tô Duy đứng một bên đang đeo găng tay. Lục Trinh cũng đeo găng tay vào, cầm phần đầu con gấu bông lên nhìn nhìn, kỳ quái chính là mặt trước đầu không có vết máu nhưng phía sau lại dính đầy máu. Lục Trinh hỏi: "Phần đầu người chết có vết thương không?" Tô Duy bình thản lắc đầu: "Không có, theo những gì tôi thấy hiện tại thì tất cả vết thương đều ở phần thân." Tiếp theo Lục Trinh giúp Tô Duy lấy món đồ chơi trong thi thể nạn nhân ra, giờ có thể thấy thân thể dính đầy máu, rất nhiều chỗ bị thương. "Đều là vết thương do vũ khí sắc nhọn gây ra." Tô Duy nhìn lướt qua: "Có khoảng hai mươi vết thương, tập trung ở vùng ngực và bụng, là đâm từ phía sau lưng, cơ bản đều là vết thương trí mạng, chỉ một hai vết thương thôi cũng đủ khiến nạn nhân tử vong." Bị thương quá nặng. Giản Ninh nói: "Phát tiết, hung thủ muốn phát tiết." Lục Trinh gật đầu, anh cũng nghĩ vậy: "Ừ, kẻ đó muốn giải tỏa sự tức giận và nỗi oán hận cực lớn, không trừ khả năng hung thủ và nạn nhân có quen biết nhau, Tiểu Tang, mau xác nhận thân phận người chết, nói không chừng chúng ta có thể xác định được hung thủ." Lúc này, Giản Ninh lại hỏi: "Lục Trinh, anh nói phía sau phần đầu có máu đúng không?" "Đúng vậy." Giản Ninh nhanh chóng phân tích: "Người chết đứng quay lưng về phía hung thủ trong lúc bị giết, có khả năng hung thủ không muốn nhìn thấy mặt nạn nhân." Lục Trinh nhíu mày: "Bởi vì áy náy sao?" *** "Anh ơi." Thanh âm non nớt của một cô bé vang lên bên cạnh. Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Trần Bân hoảng hốt quay đầu: "Em, sao em lại ra đây? Không phải anh bảo em cứ ở trong nhà sao?" Nét mặt cô bé buồn bã, kéo kéo góc áo anh: "Anh, em không thấy chú gấu bông đâu, là anh ném nó đi sao?" Trần Bân lảng tránh ánh mắt cô bé: "Ừ, bởi vì nó hỏng rồi, cũng bẩn nữa." Cô bé nhíu mày, hỏi anh: "Búp bê của em cũng hỏng rồi, lại còn bẩn, anh cũng sẽ ném đi sao?" "Không đâu." Anh ta không ngừng cam đoan với cô bé: "Không đâu, vĩnh viễn sẽ không."