Chương 11: Tâm lý giãy dụa (11)

Tâm Manh

Dực Tô Thức Quỷ 12-10-2023 15:09:49

[Giãy dụa, vết nhơ, rửa sạch. ] Thật ra Lục Trinh cũng không chắc có thể khôi phục dữ liệu trong máy Vương Duệ, nhưng dù sao đây cũng là một vật chứng quan trọng, nên anh đi tới tổ trọng án tìm Thạch Nguyên Phỉ giúp đỡ. Tần Uyên thấy Lục Trinh đi tới, hỏi: "Lục Trinh, sao cậu lại tới đây?" Lục Trinh vào thẳng vấn đề: "Tần Uyên, tôi tới mượn người." Triệu Cường ngay lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ như bị ai ép làm việc gì đó. Lục Trinh xua tay với Triệu Cường, ý nói không phải hắn: "Tôi tới tìm kỹ thuật viên, là tìm Thạch Nguyên Phỉ." Thạch Nguyên Phỉ ngồi sau máy tính đứng lên, lớn tiếng nói: "Tôi đây! Đội trưởng Lục, giúp xong anh có thể giới thiệu cho tôi một cô bạn gái không?" "Không thành vấn đề, mấy cô gái trong đội tôi cho cậu chọn." Lục Trinh vô cùng hào phóng. Triệu Cường đứng bên cạnh không nghe nổi cuộc đối thoại này nữa: "Chậc chậc, đội trưởng Lục, anh đang đào hố chôn cậu ta hả? Ai chẳng biết Tang cô nương phòng bên đã sớm có người trong lòng, còn đội phó Giản, không phải cục trưởng cố ý giới thiệu cho anh sao?" Lục Trinh thật sự không còn lời nào để nói, sao ai cũng gán ghép anh và Giản Ninh vậy: "Mau biến đi, đừng có ở đó ăn nói linh tinh. Thạch Nguyên Phỉ, không thì mấy đội viên nam trong đội tôi tùy cậu chọn, nhưng trừ tôi ra." Thạch Nguyên Phỉ xoa xoa hai tay vào nhau: "Đội trưởng, đột nhiên tôi không muốn đến giúp đội trưởng Lục nữa." Mộc Cửu từ phòng pháp y về vừa hay nghe được cuộc trò chuyện của mọi người, cô múc một thìa kem to cho vào miệng, nói: "Vậy đừng đi nữa." Lục Trinh quay đầu hộp kem to trong tay cô nàng. Anh không ăn cũng thấy lạnh cả người: "Tôi nói này Mộc Cửu cô nương, thời tiết thế này mà cô vẫn còn ăn kem được sao?" Sắc mặt Mộc Cửu không thay đổi, trả lời: " Không còn cách nào khác, chỉ trách răng tốt quá." "..." Nghe tiếng bước chân đằng sau, Mộc Cửu quay đầu thấy Giản Ninh đang đi tới, liền muốn chia sẻ cốc kem của mình với cô: "Chị Giản Ninh, chị ăn kem không? Hương vani đó." Giản Ninh lắc đầu: "Cảm ơn Mộc Cửu, chị không ăn." "Được rồi." Mộc Cửu nhất thời cảm thấy ủ rũ. Lục Trinh bất ngờ khi thấy Giản Ninh xuất hiện ở đây, nghĩ thầm sao cô có thể xuống mà không cần ai giúp đỡ vậy. Anh nhanh chóng đi tới bên cạnh cô: "Giản Ninh, sao cô lại xuống đây?" Giản Ninh nhìn anh, nói: "Tới đây để xem có thật là anh ở đây chơi vui quá tới quên việc chính không." Lục Trinh vội vã bào chữa: "Tôi mà là loại người đấy sao?" Giản Ninh và Mộc Cửu không hẹn mà cùng đồng thanh trả lời: "Đúng." "..." Cuối cùng Thạch Nguyên Phỉ vẫn đi theo bọn họ về đội hình sự. Lục Trinh đưa cho Thạch Nguyên Phỉ cái điện thoại của Vương Duệ: "Cái điện thoại này bị ném nên hỏng rồi, ảnh bên trong điện thoại liệu có khôi phục được không?" Thạch Nguyên Phỉ vỗ ngực, vô cùng tự tin nói: "Được chứ, cứ giao cho tôi." Không lâu sau, họ thấy tấm ảnh đấy hiện trên máy tính. Ảnh được chụp vào ngày 14 tháng Tám năm ngoái. Trên ảnh có sự xuất hiện của hai người, nữ là Hà Thư còn nam chính là bí thư trường học Diêu Thân Kiệt. Địa điểm trong bức ảnh là phòng của một khách sạn, bởi vì tên của khách sạn được in trên tủ đầu giường. Trong ảnh có thể thấy Diêu Thân Kiệt đang nằm trên giường ngủ, còn Hà Thư nhìn thẳng vào camera. Có vẻ bức ảnh ấy là do chính Hà Thư chụp. Lục Trinh nhìn bức ảnh cười lạnh, nói: "A, hóa ra là ảnh kiểu này. Diêu Thân Kiệt là người đã có gia đình nhưng lại đi ngoại tình. Vợ của hắn mới mất hồi tháng Một năm nay vì bệnh nặng, cho nên bức ảnh này chứng minh hai người có quan hệ tình nhân. Khó trách sao Hà Thư không cho Vương Duệ phát tán bức ảnh. Nếu bức ảnh bị công khai, với tốc độ truyền thông hiện nay, không cần tới một ngày thì cả trường sẽ biết." Nguyên Phỉ gãi gãi đầu, lòng cảm thấy kỳ quái: "Ơ nhưng mà đội trưởng Lục, tôi nghe nói vụ án bên anh tiếp nhận là vụ nữ sinh tự sát, sao bỗng chốc lại chuyển thành vụ này rồi." Lục Trinh bất đắc dĩ nói: "Vụ tự sát kia không đơn giản như vẻ bề ngoài, có điều hiện tại chưa tìm được điểm liên quan giữa hai vụ này. Trường Nhị Trung thật sự rất loạn, từ học sinh, giáo viên tới lãnh đạo đều có vấn đề." Nguyên Phỉ gật đầu: "Vậy mọi người tiếp tục tra án đi, tôi đi về trước." Vào lúc như thế này Lục Trinh vẫn không quên trêu đùa: "Hay tôi bảo Quý Hạo Dương đưa cậu về nhé?" Thạch Nguyên Phỉ sợ anh bảo Quý Hạo Dương ra thật, chạy nhanh ra cửa: "Ai nha, không cần đâu, tôi tự mình đi về là được." Tới cửa vừa vặn đụng phải Quý Hạo Dương, Thạch Nguyên Phỉ hoảng sợ lách người qua một bên, chạy thẳng ra ngoài. Quý Hạo Dương nhìn theo bóng lưng hắn, buồn bực: "Anh Nguyên Phỉ làm sao vậy, vừa thấy tôi như thấy quỷ?" Lục Trinh làm ra vẻ không có việc gì: "Không có gì, chắc là do cậu lớn lên nhìn giống con quỷ cậu ta thấy trong phim tối qua." Hả? Quý Hạo Dương nghe xong càng thêm buồn bực, chẳng lẽ nhìn cậu xấu lắm sao? Lục Trinh vừa quay lại lập tức thấy Giản Ninh nhìn mình, đành thôi nhiều chuyện: "Trở lại vụ án nào, tạm thời bây giờ chúng ta tách hai vụ án ra. Tôi và Quý Hạo Dương sẽ đi tìm Diêu Thân Kiệt, còn Tiểu Tang và đội phó Giản sẽ tới trường học thẩm vấn hiệu trường và thầy Đường." "Rõ, đội trưởng! Đội phó Giản, chúng ta đi thôi." Giản Ninh và Tang Vũ Hân đến trường học. Hai người tới phòng hiệu trưởng liền bắt gặp bên trong có hiệu trưởng Tiền, thầy Đường và Quý Hạo Nhiên. Giản Ninh mở miệng nói với thầy Đường: "Thầy, chúng ta nói chuyện riêng đi." Giản Ninh và ông tiến vào phòng hội nghị ngay bên cạnh. Bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Thầy Đường ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Giản Ninh. Đôi mắt ấy quá bình tĩnh, dễ chịu. Đột nhiên trong lòng ông dấy lên sự hổ thẹn. Cô đã từng cùng ông giải quyết vấn đề cho các học sinh, nhưng hôm nay mọi thứ đã thay đổi. Ông thở dài, trong lòng tránh không được có chút tự trách. "Thầy biết em muốn hỏi thầy cái gì. Thầy biết Đới Giai Âm, đã từng là bác sĩ tâm lý cho cô bé, cho nên cô bé đã từng rất tín nhiệm thầy. Năm ngoái cô bé có mua một chiếc bút ghi âm, nói với thầy rằng cũng đi gặp bác sĩ khác, bác sĩ đó nói là nó nên mang theo một thứ bên mình để lúc nào phát bệnh còn dùng thứ đó làm phân tán sự chú ý, giúp nó quên đi hiện trạng. Và cô bé chọn bút ghi âm làm vật mang theo bên mình." Ông dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng có một ngày, cô bé chạy tới chỗ thầy, nói mình vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Diêu Thân Kiệt và Hà Thư. Lúc đó thầy mới biết hai người họ có quan hệ tình nhân, bởi vì Diêu Thân Kiệt luôn bất hòa với hiệu trưởng Tiền, cho nên thầy đem chuyện này nói cho hiệu trưởng biết. Đồng thời lúc đó Đới Giai Âm vô cùng yêu thích bút ghi âm, cho nên thầy bảo con bé chú ý tới hai người kia một chút, cẩn thận ghi lại cuộc nói chuyện của họ." Giản Ninh kiên nhẫn nghe thầy Đường nói hết mới hỏi: "Thế cô bé có thành công không?" "Thành công, nhưng mà..." Giản Ninh bình tĩnh 'nhìn' ông, tiếp lời: "Nhưng cô bé không cẩn thận ghi lại cả cuộc nói chuyện của ông và hiệu trưởng." Ông nhìn Giản Ninh, cười nhẹ: "Giản Ninh, em quả nhiên rất thông minh. Ngày đó khi hiệu trưởng Tiền tìm thầy thì Đới Giai Âm cũng ở đó, nhưng bọn thầy lại không biết, tất cả đều được Đới Giai Âm ghi âm lại." Giản Ninh hiểu ngay, cơ mà vẫn hỏi: "Lúc đó hai người đang nói gì?" Thầy Đường tự giễu nói: "Còn có thể là gì nữa? Là tiền đó. Nhưng lúc đó thầy vẫn chưa biết là cô bé ghi âm lại, chính cái tối hôm trước khi tự sát, cô bé tới tìm thầy, nói với thầy rằng mình đã có đầy đủ chứng cứ, hy vọng thầy có thể giúp mình tung chuyện này ra, nhưng hiệu trưởng Tiền không tính tung chuyện này. Hơn nữa chuyện này đã qua lâu rồi, vợ Diêu Thân Kiệt cũng đã qua đời." Cuối cùng Giản Ninh đã sáng tỏ mọi thứ: "Hiệu trưởng Tiền chỉ muốn dùng đoạn ghi âm đó uy hiếp Diêu Thân Kiệt, phải không?" Thầy Đường gật đầu, bỗng chốc trông già nua hơn: "Đúng vậy, cho nên lúc đó thầy nói có hơi hàm hồ. Nói rằng cô bé cứ giao bút ghi âm cho thầy, nhưng có lẽ Đới Giai Âm lường trước được việc thầy không tố cáo Diêu Thân Kiệt, nói mình đã giấu bút ở một nơi khác, sẽ tự dùng cách của mình để giải quyết. Chỉ là thầy không nghĩ Đới Giai Âm sẽ tự sát, lúc đó thầy chỉ nghĩ nó sẽ làm to chuyện này lên thôi." Giản Ninh hỏi tiếp ông: "Vậy làm thế nào mà ông biết được cô bé ghi âm lại cuộc nói chuyện của ông và hiệu trưởng?" "Ngay buổi tối hôm đó, sau khi cô bé dời đi không lâu đã gửi cho thầy một tin nhắn, nói rằng cuộc nói chuyện của thầy và hiệu trưởng đã bị ghi âm lại." Giản Ninh trào phúng nói: "Cho nên ông sốt ruột?" "Nhưng thầy không thể tìm thấy cái bút ghi âm đó, cho tới khi các em nói hôm đó cô bé có mang theo túi, thì thầy mới đi tìm, cuối cùng lại bị phát hiện." Thầy Đường dùng hai tay che mặt, có chút hối hận: "Thầy trước nay chưa từng nghĩ chuyện sẽ xảy ra như vậy, thầy thật sự hối hận." Đối với sự sám hối của ông, Giản Ninh không chút động lòng, lạnh lùng mở miệng: "Nhưng, chính mấy người đã bức cô bé tới bước đường cùng." "Cô bé mắc chứng bệnh sạch sẽ cưỡng bức, sẽ không chịu nổi dù là một vết bẩn, từ khi ông bảo cô bé đi tìm chứng cứ của Diêu Thân Kiệt, trong lòng cô bé đã sớm cảm thấy đau khổ, phát hiện chuyện này đúng là nhơ bẩn." Giản Ninh thấp giọng nói : "Thầy Đường, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông như vậy. Đới Giai Âm trước đó ngày ngày mang theo nước sát trùng bên người, ông có cảm thấy cô bé đang tuyệt vọng về chuyện này không, vì sao mà cô bé lại lựa chọn nhảy vào đống rác? Bởi vì, cô bé muốn dùng việc này để tẩy rửa sạch sẽ sự nhơ bẩn của mấy người." Giản Ninh lập tức đứng lên đi ra ngoài : "Tôi tin lần này sẽ rửa sạch sẽ tất cả." Giản Ninh đi ra khỏi phòng họp, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nữ sinh này đúng là cố chấp. Sự cố chấp ấy làm cho người khác đau lòng. Khi cô bé tự sát đã chọn phương pháp cực đoan nhất, xung quanh mình chỉ toàn là những thứ bẩn thỉu, nhưng cũng nhờ vậy mà khiến cho ngôi trường này lộ ra được sự nhơ bẩn sâu bên trong. "Alo." Giản Ninh nhận cuộc gọi. Biết người đầu bên kia là Lục Trinh, cô kể lại hết cho anh nghe những gì thầy Đường vừa nói. "Ôi, quả nhiên là vậy! Tôi cũng tìm được bút ghi âm của Đới Giai Âm rồi. Ở chỗ con trai Diêu Thân Kiệt. Tối hôm đó Đới Giai Âm đưa đồ cho cậu ấy, đưa hết mọi thứ." Lục Trinh quay đầu nhìn Diêu Tề đang điên cuồng cười, vừa cười vừa rống lên với Diêu Thân Kiệt, anh chau mày: "Giản Ninh, cô nói xem tại sao lại có những người vì tham vọng trước mắt mà không nghĩ tới hậu quá?" Giản Ninh 'nhìn' ra ngoài cửa sổ, chỗ kia chính là nơi Đới Giai Âm tự sát, màn đêm dần buông xuống nhuốm màu bi thương, nhẹ giọng nói: "Ai biết được đây." Thấy không khí có hơi nặng nề, Lục Trinh ở đầu bên kia liền nói: " Aiz, tự dưng muốn ăn kem quá, chúng ta mau về cục cảnh sát tìm Mộc Cửu cô nương đi." Giản Ninh: "..." *** "Con người quả nhiên là loài động vật yếu ớt, chỉ cần dẫn đường cho họ là họ sẽ đi theo con đường ta trải sẵn, ha ha." Trên ghế sofa là một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh lam, tay cầm đóa hoa hồng, nhẹ nhàng dùng tay kia bứt những cánh hoa. Cánh hoa thuận đó rơi lả tả xuống đất. "Đúng vậy, thế nên mọi chuyện mới thú vị." Chất lỏng trong ly sóng sánh, một màu đỏ tươi như máu.