[Mỗi người đều có một mùi hương thuộc về riêng mình]
Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, mặt mũi thanh tú đang đứng chờ ở con đường nhỏ gần trường học. Trông cô bé có vẻ khá khẩn trương, hai tay nắm chặt thành quyền, cả người mỏi rã rời vì đứng quá lâu. Cô thường ngó nghiêng bốn phía xung quanh, hình như đang đợi người.
Hôm nay trời ít mây, mặt trời cứ thế chiếu thẳng xuống mặt đất. Dù là đứng dưới bóng cây mát nhưng trán cô chỉ một lúc sau đã rịn mồ hôi. Cô nhanh chóng lấy túi khăn ướt bé trong túi mình ra, rút một tờ lau mồ hôi trên trán.
Tiếng bước chân loáng thoáng cách đó không xa làm nữ sinh dừng động tác tay, như đang tập trung nghe xem người tới là ai.
Người mở lời trước là chất giọng đứng tuổi: "Làm phiền em quá! Không ngờ lại phải để em cất công tới đây một chuyến. Nhưng thầy thấy các em học sinh khá hưởng ứng."
Tiếp theo là giọng của một người trẻ tuổi: "Thầy đừng khách sáo với em như thế."
Người trung niên cười nói: "Đi nào, thầy mời em ăn cơm xem như đáp lễ."
Hai người sóng vai rẽ vào con đường nhỏ, cách chỗ cô nữ sinh đứng càng lúc càng gần. Cô bé túm lấy góc áo mình, hít một hơi thật sâu để xốc tinh thần, sau đó bước chân về phía bọn họ.
"Em chào thầy." Giọng điệu sợ sệt cắt ngang cuộc trò chuyện, hai người dừng chân nhìn cô bé: "Chào em."
Nữ sinh đó trông có vẻ hơi căng thẳng, mắt nhìn chăm chăm người trẻ tuổi, dịu giọng nói: "Cô, em có vấn đề này cần cô giúp đỡ, không biết cô có thời gian không ạ?"
Người trung niên thấy thế, vỗ vai người trẻ tuổi, nói: "Hóa ra là tìm em. Được rồi, hai người cứ từ từ trò chuyện, thầy đến chỗ ăn chờ em nhé."
Người trẻ tuổi quay lại gật đầu với người trung niên: "Vâng."
Người trung niên đi rồi, nhưng nữ sinh đó vẫn khẩn trương không dám mở miệng, hai tay cứ xoắn vào nhau.
Như cảm nhận được sự khẩn trương của cô bé, người trẻ tuổi liền nói: "Đừng khẩn trương. Em tên gì?"
Nữ sinh cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Em, em tên là Đới Giai Âm."
Giọng người trẻ tuổi nghe trầm mà dịu dàng: "Ừm, tên của em rất đẹp. Cô có thể gọi em là Giai Âm không?"
Cô gật đầu: "Dạ."
Thấy cô bé không nói gì thêm, người trẻ tuổi hỏi: "Vậy Giai Âm có chuyện gì cần hỏi cô à?"
"Cái này..." Đới Giai Âm cảm thấy chuyện này rất khó mở miệng, nói chậm rì rì: "Em thấy bản thân mình có vấn đề."
Người trẻ tuổi kia gặng hỏi: "Vấn đề như thế nào?"
Đới Giai Âm cắn môi không nói, lòng rối bời.
Người trẻ tuổi khích lệ: "Giai Âm, không sao hết, em muốn giải quyết triệt để vấn đề thì phải nói được ra miệng."
Cô kiên nhẫn chờ nữ sinh mở lòng. Mãi một lúc sau cô bé mới nhút nhát nói: "Lúc nào em cũng thấy người ngợm khó chịu. Bản thân bẩn, mà xung quanh mình cũng dơ."
Người trẻ tuổi ngẫm nghĩ trong giây lát rồi hỏi: "Đứng đây em có thấy khó chịu không?"
Nữ sinh thành thật trả lời: "Khó chịu ạ." Đồng thời, hai tay ôm lấy cơ thể. Từ hành động nhỏ ấy có thể thấy cô bé đang bất an.
"Giờ về phòng việc đầu tiên em làm là tắm, thay bộ quần áo khác đúng không?"
Tốc độ nói của nữ sinh nhanh hơn, nghe rõ sự buồn bực: "Vâng, bằng không em sẽ thấy khó chịu, như thể mọi cái bẩn đều bám trên người em."
Người trẻ tuổi an ủi: " Điều này chứng minh em là người rất ưa sạch sẽ. Giai Âm, đầu tiên em phải hình thành trong đầu suy nghĩ đây chỉ là việc nhỏ, điều này sẽ giúp em từng bước khắc phục tình trạng hiện tại. Em đến tìm cô là muốn giảm bớt cảm giác không thoải mái đúng không?"
Nữ sinh gật đầu: "Vâng, em muốn được bình thường như bao người. Bây giờ mọi người đều coi em là kẻ quái gở, cứ tránh xa em."
"Em nghĩ được thế là tốt. Đây là bước đầu tiên của em."
Vẻ mặt nữ sinh tràn đầy đau khổ, mắt ầng ậc nước: "Em sợ lắm. Em thấy mình như kẻ điên. Em không muốn tiếp tục như vậy nữa."
Người trẻ tuổi kia lần nữa trấn an cô bé, bắt đầu dẫn đường: "Không việc gì phải sợ. Giai Âm, trước tiên em nhắm mắt lại. Đúng rồi chính là như vậy, giờ nói cho cô nghe xem em ngửi thấy gì?"
Cô bé cau mày, nỗi bất an càng lúc càng dâng cao, cảm giác như rác rưởi xung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể dính lên người mình. Nghĩ thế, nữ sinh cau chặt mày hơn: "Mùi thối, mùi rác rất thối."
Giọng người trẻ tuổi trầm thấp dịu dàng, mang lại cho người khác cảm giác an tâm: "Không, nơi này không có rác, nơi này rất sạch. Hãy thả lỏng nào."
Nữ sinh không những nhíu mày còn siết chặt tay thành quyền: "Có cả sâu bọ nữa."
"Giai Âm, em không thể cảm nhận được mùi sâu bọ. Nó ở cách em rất xa. Thả lỏng nào. Bây giờ em còn cảm nhận được gì nữa?"
Nét mặt nữ sinh thả lỏng: "Có mặt trời ạ."
"Được, rất tốt." Người trẻ tuổi tiếp tục dẫn lối: "Mặt trời rất tốt cho em. Còn gì nữa không?"
"Còn mùi đất nữa, rất bẩn." Đới Giai Âm lại bắt đầu khẩn trương.
"Nhưng em không thể chạm vào chúng, em đang đứng trên đường còn bùn đất thì ở trong những chậu hoa." Người trẻ tuổi ngồi xổm xuống trước chậu hoa gần đó, ngắt một bông đưa lên gần mũi cô bé: "Giai Âm, nói cho cô biết giờ em cảm nhận được cái gì nữa?"
Đới Giai Âm hít một hơi, dường như hương thơm này giúp cô bé thả lỏng đôi chút: "Thơm thơm, giống mùi hoa ạ."
Người trẻ tuổi nói: "Đúng, không sai, bây giờ thì mở mắt ra xem đi. Em xem, hoa đấy. Rất thơm, rất đẹp, tựa như em vậy."
Nữ sinh ngơ ngẩn nhìn bông hoa trước mặt.
Người trẻ tuổi cảm nhận được sự thay đổi của Đới Giai Âm, nói tiếp: "Không nên từ chối nó. Phải tin rằng em có thể ngửi được, cảm nhận được nó cho dù nó được sinh trưởng trong bùn đất đi chăng nữa. Em xem, nó vẫn như thế, vẫn thơm vẫn sạch sẽ như cũ. Em cũng như vậy. Cho nên, không cần bài xích những thứ đẹp đẽ, bao gồm cả em, bởi vì tự biết mình trong sạch cho nên tự tin không bị những thứ bẩn thỉu làm ô nhiễm."
Đới Giai Âm ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi, giọng run run: "Thật vậy sao?"
Người trẻ tuổi cười: "Đương nhiên là thật rồi, tuy cô không thể nhìn thấy em nhưng cô biết em là một người con gái rất sạch sẽ, xinh đẹp."
"Cô, em cảm ơn cô." Đới Giai Âm cầm lấy bông hoa, khuôn mặt căng thẳng chợt nở nụ cười.
Người trẻ tuổi đưa tay lên xoa tóc cô bé, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, nói: " Trên đây có số điện thoại di động của cô, em có thể liên hệ với cô bất cứ lúc nào em muốn."
**
Sáng sớm hôm sau, Lục Trinh đỗ xe dưới nhà Giản Ninh xong gọi điện thoại cho cô: "Giản Ninh, tôi đang ở dưới nhà cô rồi, mau xuống đi."
"Được."
"Tôi còn mua..." Lục Trinh chưa nói xong đã nghe tiếng cúp điện thoại. Anh bĩu môi, buông điện thoại xuống, cúp nhanh như vậy làm cái gì chứ?
Không lâu sau, anh thấy Giản Ninh đi ra, anh hạ cửa sổ xe xuống, nói với cô: "Ở chỗ này."
Giản Ninh xác định vị trí xe, đi tới mở cửa ngồi vào, thắt dây an toà: " Chào."
"Chào." Lục Trinh đưa cho cô một túi đồ ăn còn nóng: "Tôi có mua đồ ăn sáng cho cô này."
"Cảm ơn." Giản Ninh nhận lấy túi đồ ăn sáng, đưa lên mũi ngửi: "Bánh bao hả?"
Lục Trinh không nhịn được trêu cô một câu: "Đúng là mũi thính như mũi chó."
Giản Ninh chẳng thèm nói chuyện với anh, cứ thế cắn từng miếng bánh bao một.
Lục Trinh không nói gì, khởi động xe lái ra khỏi tiểu khu.
Ra khỏi tiểu khu được mười phút, Lục Trinh thấy Giản Ninh giải quyết xong bánh bao, tò mò hỏi: "Ngày thường cô ở nhà ăn như thế nào vậy?"
Giản Ninh lấy khăn ra lau miệng, trả lời: "Tự nấu tự ăn."
Lục Trinh nghe xong không tin: "Tự làm? Vậy có gây nguy hiểm gì không?"
Giản Ninh nhàn nhạt đáp: "Đã thành thói quen rồi nên chả có chuyện gì xảy ra cả."
"Ồ, hiểu rồi." Bỗng nhiên, Lục Trinh cảm thấy người lành lặn như mình không biết nấu mấy món đơn giản đúng là quá vô dụng: "Hôm nay tan làm cho tôi tới xem cô nấu cơm được không?"
Giản Ninh quay đầu nhìn anh: "Anh muốn đến ăn chùa?"
"Khụ khụ." Lục Trinh bị sặc, mím môi nói: "Tôi chỉ tò mò không biết cô nấu cơm thế nào thôi."
Giản Ninh nhếch môi nói: "Anh về nhà nhắm mắt nấu cơm là trải nghiệm được cảm giác của tôi rồi."
Lục Trinh: "..." Ở nhà anh đến cái nồi còn không có.
Trong lúc chờ đèn đỏ, chuông điện thoại của Lục Trinh vang lên. Là Tang Vũ Hân gọi tới. Lục Trinh hơi nhăn mày, nhận cuộc gọi: "Alo, Tiểu Tang. Ừ được rồi, tôi biết rồi. Chúng tôi qua đó ngay." Dứt câu, anh cúp điện thoại.
Giản Ninh nghe ra sự thay đổi trong giọng anh: "Có vụ án?"
Lục Trinh khởi động xe, thấp giọng nói : "Đúng, hơn nữa còn là ở trường học."
**
Hiện trường được phong tỏa nghiêm ngặt. Nơi này ngoại trừ cảnh sát thì không còn ai lui tới, phía xa xa thi thoảng có học sinh tò mò đứng ngó. Lục Trinh và Giản Ninh trình giấy xác nhận thân phận ra rồi nhanh chóng tiến vào khu bị phong tỏa. Ở đó hai người thấy Tô Duy đang làm kiểm tra.
Giữa vũng máu có nữ sinh mặc đồng phục trắng đang nằm, đầu vẹo sang một bên, khuôn mặt thanh tú biến dạng, nhìn mà ghê người. Đây rõ ràng là một cô gái tràn trề sức sống tuổi trẻ, nhưng lại chọn phương thức tự sát kết liễu đời mình.
Lục Trinh mang găng tay vào, đi qua ngồi xổm cạnh thi thể: "Tô Duy, thế nào?"
Tô Duy không ngẩng đầu, nhanh chóng đưa ra kết luận: "Rơi từ trên tầng xuống, một phát trí mạng dẫn đến tử vong. Ngoài ra trên người nạn nhân còn có mấy vết thương, hẳn do đụng phải cửa sổ trước lúc rơi."
Lục Trinh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên có một chỗ không đóng cửa sổ. .
Lục Trinh lại hỏi: "Thời gian tử vong thì sao?"
"Tử vong khoảng chín, mười tiếng rồi." Tô Duy nói.
Lục Trinh suy tính một chút: "Vậy là rơi vào khoảng từ 11 giờ đêm tới 0 giờ." Song, anh quay sang hỏi viên cảnh sát đứng bên cạnh: "Ai là người phát hiện ra thi thể?"
Viên cảnh sát đó nói: "Là nhân viên quét dọn vệ sinh. Sáng nay trong lúc đi gom rác, người đó phát hiện thi thể và lập tức báo cảnh sát. Nhà trường phối hợp phong tỏa chỗ này, hiện trường không bị phá hư."
Đang nói thì Quý Hạo Dương và Quý Hạo Nhiên đi tới, thấy nhóm Lục Trinh liền báo cáo: "Đội trưởng, đội phó Giản, hai người tới rồi. Vừa nãy chúng tôi có đi hỏi thăm xung quanh, có người nói lúc 10 giờ 23 thấy nữ sinh này đi vào khu dạy học, sau đó thì không thấy ai đến nữa. Đến 11 giờ 26 phút thì camera theo dõi chụp được cảnh nạn nhân rơi xuống. Lúc đó quanh đây không người ra vào."
Quý Hạo Dương nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi nghĩ, đây là một vụ tự sát." Camera theo dõi khu này rất nét, quay cực rõ, chỉ có một người đi vào đó là nạn nhân.
Lục Trinh đang định nói thì nghe tiếng Tô Duy vang lên phía sau: "Đội phó Giản, làm phiền chị cách xa thi thể một chút, nhỡ đâu chị vấp phải thi thể thì có khi tôi phải đưa cả chị và thi thể vào phòng pháp y mất."
Lục Trinh và hai anh em họ Quý đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Giản Ninh ngồi xổm bên cạnh thi thể, cách thi thể một khoảng rất gần.
Giản Ninh nghe vậy liền cách xa thi thể một chút, ngẩng lên nói với Tô Duy: "Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy có chút kỳ quái?"
Lục Trinh nghe được chạy nhanh tới hỏi: "Kỳ quái ở chỗ nào?"
Giản Ninh lạnh nhạt nói: "Mùi hương."