Sáng sớm, Quý Hạo Nhiên và Quý Hạo Dương cùng nhau bước vào văn phòng, vào tới nơi thì thấy Tang Vũ Hân đang ngồi đọc sách, liền tiến tới xem thử: " Tiểu Tang, cô đang xem cái gì thế?"
Tang Vũ Hân vô cùng thoải mái trả lời cậu: " Cách làm chocolate."
Quý Hạo Dương nghe được ba tiếng chocolate, cơ hồ nước miếng của cậu tự động tiết ra nhiều hơn, kích động nói to: " Tiểu Tang, cô mà làm chocolate nhất định phải cho tôi nếm thử đấy, thứ tôi thích ăn nhất chính là chocolate."
Đối với hành động của em trai mình, Quý Hạo Nhiên thật sự cạn lời, hắn vỗ vỗ vào cái ót cậu mấy cái: " Quý Hạo Dương, em bị ngốc đấy hả, Tiếu Tang làm chocolate đâu phải em muốn ăn là được?" Đây là đang chuẩn bị cho lễ tình nhân đó, hiểu không?
Bị anh trai vỗ vỗ cho mấy cái, cậu liền quay đầu cãi anh mình: " Quý Hạo Nhiên, anh đừng có suốt ngày nói em ngốc nữa, chúng ta là anh em sinh đôi, nếu em mà ngốc thì anh cũng ngốc thôi."
Quý Hạo Nhiên cười hai tiếng, bình tĩnh trả lời cậu: " Đúng vậy, rốt cuộc ngốc thế nào mới là anh em sinh đôi nhỉ."
Quý Hạo Dương nặng nề hừ một tiếng: " Vậy anh đi mà hỏi bố mẹ đi."
"..." Tang Vũ Hân và Phương Dịch cạn lời, cứ nhìn bọn họ cãi qua cãi lại.
Phương Dịch đẩy đẩy mắt kính nói: " Sao anh em hai người có thể như thế chứ, lúc thì dính lấy nhau không tách ra được, lúc thì chỉ hận không lao vào đánh nhau thôi."
Quý Hạo Nhiên và Quý Hạo Dương lập tức khoác vai nhau, đồng thời nói: " Cho nên tình cảm của bọn tôi mới tốt." Giờ thì không hiểu vừa rồi hai người cãi nhau cái gì.
Phương Dịch chà chà hai tay vào nhau, cảm thán một câu: " Đúng là không chịu nổi hai người."
Quý Hạo Dương đi tới vỗ vỗ vai hắn: " Phương Dịch, thế nào? Lễ tình nhân có dự tính gì không?"
Phương Dịch nói: " Đương nhiên hy vọng không có vụ án nào xảy ra, sau đó có thể đưa bạn gái đi chơi."
Quý Hạo Dương trêu đùa nói: " May mắn là bạn gái cậu không có chị em song sinh đấy, nếu có thì cậu làm thế nào để nhận diện hai người đó bây giờ."
Phương Dịch: " Sao có thể không nhận ra chứ, không phải gọi tên là biết sao."
Tang Vũ Hân quay đầu lại nhìn bọn họ: " Hai người, hai cái bóng đèn này đừng có mà trêu chọc Phương Dịch nữa, tôi nghe nói dạo gần đây mẹ hai người cũng đang sắp xếp cho hai người đi xem mắt, tôi nói, hai người tìm thêm một cặp chị em song sinh đi, quá xứng đôi vừa lứa."
Nghe thấy hai chữ xem mắt là cả hai anh em đều lộ ra vẻ mặt khó ở, đúng là gần đây ngày nào hai người cũng nghe mẹ mình nhắc tới, lập tức hai người họ đồng thanh trả lời cô: " Cô nói trông dễ dàng quá nhỉ, đâu có đơn giản như vậy."
Phương Dịch là người phản đối đầu tiên, hắn thật sự không nhận diện nổi mất: " Đừng, hai người mà làm thế thì đầu óc tôi chắc không dùng được nữa."
Quý Hạo Nhiên và Quý Hạo Dương nghe hắn nói như vậy liền nổi ý trêu chọc: " Vì để khiến cậu loạn hơn, đúng là anh em tôi nên tìm thêm một cặp sinh đôi nữa."
Đang trò chuyện dở thì thấy Lục Trinh và Giản Ninh đi ra, sắc mặt Lục Trinh vô cùng nghiêm túc: " Được rồi, không còn thời gian nói chuyện phiếm đâu, có vụ án rồi."
Thật vất vả mới có được quãng thời gian thảnh thơi thì lại có vụ án tìm đến, Quý Hạo Dương nhịn không được thở dài: " Haizz, đây chính là điều mà tôi tuyệt đối không muốn nghe."
Lục Trinh bất đắc dĩ lắc đầu: " Ai mà chẳng không muốn nghe. Mọi người chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi tới hiện trường."
Trên đường, Giản Ninh vẫn luôn mang trong người tâm trạng nặng nề, cả đường đi không nói tiếng nào. Lục Trinh thi thoảng liếc qua nhìn cô một chút, anh biết hiện tại cô đang để trong lòng chuyện người phụ nữ kia, giờ những manh mối liên quan tới người phụ nữ kia đều không có. Giản Ninh có trở về nhà hỏi bố mình xem liệu cô có chị em sinh đôi hay không, bố cô lập tức phủ định ý của cô, cô lại hỏi tiếp sau khi sinh cô ra thì mẹ cô hiện tại ở đâu, lập tức bố cô định cầm lấy chai bia rỗng bên cạnh đánh cô. Hiển nhiên ông một chút cũng không muốn đề cập tới mẹ cô, Lục Trinh sau đó mang Giản Ninh rời đi.
Im lặng một lúc lâu, thật sự là Lục Trinh không nhịn được nữa: " Giản Ninh, đừng có ủ ê mặt mày nữa, tôi nói em nghe, cô ta làm như vậy chính là muốn em rơi vào trạng thái như bây giờ."
Giản Ninh nghe thấy tiếng Lục Trinh, lập tức quay đầu về phía anh.
Thấy Giản Ninh có phản ứng, Lục Trinh nghĩ nghĩ một chút liền nói tiếp: " Vậy để tôi nói cho em nghe chuyện tôi từng trải qua, chắc hẳn em đã nghe nói qua, hai năm trước, có một tên sát nhân biến thái, hắn giết người theo chu kỳ, cứ hai tuần hắn lại giết một người. Hơn nữa mỗi lần ra tay hắn đều lấy đi một bộ phận nào đó trên cơ thể nạn nhân. Khi đó hắn đã giết 4 mạng người, tới khi tôi chuẩn bị tóm được hắn thì lại để cho hắn có cơ hội trốn thoát."
Giản Ninh nhớ rõ vụ án này: " Khi hung thủ giết người có phải hắn luôn mang theo một cái mặt nạ, đúng không?"
Lục Trinh nhìn thẳng phía trước, chậm rãi nói: " Đúng vậy, chính là hắn, mọi người đều gọi hắn là người đeo mặt nạ quỷ. Sau đó khi tôi trở về nhà thì thấy cửa nhà đang mở, đi vào trong phòng thì thấy trên giường tôi chính là cái mặt nạ đó. Mấy ngày sau đó ngày nào tôi cũng thấy cái mặt nạ đó trên giường, người bên ta đều cảm thấy kỳ quái, tôi biết là hắn làm, vì hắn muốn thấy tôi sợ hãi, làm tôi cảm thấy áp lực, như vậy thì tôi chẳng còn tâm tư đi bắt hắn nữa. Ngay từ đầu đúng là tôi đã rơi vào tâm trạng như hắn mong muốn, cho tới khi hắn giết mất đồng nghiệp của tôi, lúc đó tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy, đợi sau khi tôi bắt được hắn, tôi nhất định sẽ dùng hình thức tử hình bắn chết hắn."
" Lục Trinh, tôi biết rồi." Giản Ninh tạm dừng một chút, nghiêng đầu nói với anh: " Nhưng mà đoạn ở giữa không phải là anh nghĩ ra đấy chứ."
Lục Trinh còn đang nghĩ ý tưởng của mình tốt đấy chứ, ai ngờ lại bị Giản Ninh phát hiện, lập tức cảm thấy xấu hổ, nói lắp: " Khụ khụ, cái gì chứ, ừm, quá trình thế nào không quan trọng, quan trọng là em nghĩ thông suốt là được rồi."
Giản Ninh khẽ cười một tiếng.
Nhìn thấy Giản Ninh cười, bất giác Lục Trinh cũng cười theo, anh thấy trong lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều: " Hừm, rốt cuộc em cũng cười rồi."
Giản Ninh lập tức ngừng cười, quay qua hỏi anh: " Làm sao vậy?"
Lục Trinh cảm thán nói: " Trong khoảng thời gian này tôi vẫn chưa nhìn thấy em cười, tuy rằng trước kia cũng thế nhưng mà em cứ mang khuôn mặt như này thì tôi cũng không cười nổi đâu, đây chính là đang lây bệnh cho nhau đấy."
Giản Ninh cười nhàn nhạt: " Vậy anh cười nhiều lên không phải có thể lây sang tôi sao." Lời cô nói là lời thật lòng, cô phát hiện từ sau khi cô vào đội hình sự tới giờ, cô đã cười nhiều hơn so với lúc trước rồi.
Lục Trinh thở dài: " Chờ sau khi phá án xong đi, không thì tôi cũng không cười nổi nữa rồi."
Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh hai người đã tới hiện trường. Hiện trường là một nhà máy bỏ hoang, đội hình sự đi vào bên trong lập tức thấy thi thể nạn nhân.
Nạn nhân có hai người, đều rất trẻ tuổi, một nam một nữ, cùng lắm thì cả hai mới có 30 tuổi. Cả hai nạn nhân đều bị buộc chặt trên ghế, đầu cả hai đều hơi cúi xuống, miệng vết thương trên người đều đang chảy máu, dây thừng cuốn quanh người cũng vì thế mà nhuộm đỏ, xung quanh đều là máu, một vũng máu trên đất, nhìn thôi cũng thấy ghê người.
Tô Duy làm kiểm tra đơn giản thi thể nạn nhân, rồi nói với Lục Trinh: " Miệng vết thương đều do vũ khí sắc nhọn tạo ra, thời điểm hai người tử vong giống nhau, đều rơi vào khoảng từ 11 giờ tới 12 giờ đêm qua, ngoài ra, điều đặc biệt ở đây chính là ngón út cả hai người đã bị chém đứt."
Giản Ninh nghe xong nói luôn: " Đó là ngón tay mang nhẫn."
Lục Trinh gật gật đầu: " Có thể hai người họ là người yêu hoặc là vợ chồng."
Quý Hạo Nhiên cầm túi vật chứng cho Lục Trinh xem, là hai ví tiền, có thể thấy một cái là kiểu dáng nam, một cái là kiểu dáng nữ: " Trên mặt đất phát hiện hai cái ví, nhưng đồ bên trong có vẻ đã bị lấy hết đi rồi."
Nói chuyện điện thoại xong Tang Vũ Hân liền chạy tới: " Đội trưởng, tôi đã xác nhận được thân phận nạn nhân rồi, hai người họ là vợ chồng. Đôi vợ chồng này ở cùng với bố mẹ chồng, sáng nay bố mẹ nạn nhân đã tới báo cảnh sát, nói hai người họ đi cả đêm không về, cũng không có liên hệ với bọn họ. Người chồng tên là Đổng Trạch Đào, 28 tuổi, là nhân viên ở ngân hàng. Người vợ tên là Hàn Thanh, 27 tuổi, cũng là một nhân viên ở ngân hàng, hơn nữa hai người họ còn là đồng nghiệp, theo như lời bố mẹ chồng thì tối hôm qua hai người họ ra ngoài ăn cơm, rồi còn đi rạp chiếu phim, nghe nói vé được đặt trước trên mạng, bộ phim đó 7 giờ bắt đầu chiếu và 9 giờ kết thúc, Phương Dịch đã tới rạp chiếu phim XX đó để điều tra."
Lục Trinh hỏi: " Nạn nhân hôm qua lái xe đi ra ngoài sao?"
Tang Vũ Hân trả lời: " Không phải, hai người họ đi taxi."
Lục Trinh lập tức phân tích tiếp: " Từ rạp chiếu phim ra đây mất khoảng 1 tiếng đồng hồ đi xe, nạn nhân hẳn là không tự mình tới địa phương hẻo lánh này đâu, cho nên có thể hung thủ đã bắt cóc hai người họ tới đây, cho nên tôi suy đoán hung thủ có xe đi lại."
Tô Duy chỉ vào vết máu ở ghế dựa, mở miệng nói: " Căn cứ vào vết máu ở đây thì có thể thấy ngay từ đầu hai người này đã được để ngồi như này."
Tang Vũ Hân nhìn thoáng qua, vẻ khó chịu thể hiện rõ trên khuôn mặt: " Cho nên hai người bọn họ, người này nhìn người kia bị hung thủ thương tổn, quá tàn nhẫn."
Lục Trinh nói tiếp: " Tiểu Tang, cô đi tìm hiểu về mối quan hệ xã hội của nạn nhân xem, xem xem bọn họ có gây thù với ai không, hoặc làm điều gì đó ảnh hưởng tới lợi ích chung của mọi người."
" Rõ, tôi sẽ đi ngay." Tang Vũ Hân thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không nghĩ tới ngay ở trong hồ sơ đã có phát hiện.
Chờ Tang Vũ Hân đi rồi, thật lâu sau vẫn chưa có ai mở miệng nói gì. Cuối cùng, Giản Ninh lên tiếng: " Tô Duy, miệng vết thương chủ yếu là ở vị trí nào?"
Tô Duy lập tức trả lời: " Vết thương chủ yếu ở cánh tay và phần chân, ngay cả phần ngón chân cũng có, vết thương trí mạng là ở ngực, cả hai nạn nhân đều như vậy."
Giản Ninh rũ mắt, cô im lặng trong chốc lát mới mở miệng: " Hung thủ cũng không hy vọng bọn họ chết nhanh như vậy, hắn muốn chậm rãi tra tấn hai người. Hắn như là sử dụng dụng cụ tra tấn, cuối cùng mới giết chết hai người, chém đứt ngón tay đeo nhẫn của hai người chắc chắn là có ý nghĩa, hắn muốn cắt đứt quan hệ thân mật giữa hai người họ, có thể là vì hắn phẫn nộ, hay có thể hắn ghen ghét mối quan hệ này."