[Như lớp sương mù che đi những bí mật và chân tướng]
Đây chính là một phát hiện quan trọng! Lục Trinh lập tức gọi điện cho Phương Dịch: "Phương Dịch, cậu xem kỹ đoạn băng ghi hình ngày hôm qua, xem xem Đới Giai Âm đã đi những đâu, có làm rơi đồ vật gì không."
Phương Dịch báo cáo: "Rõ! Hiện tôi đang xem tới cuốn băng ghi hình sáng hôm qua. Nạn nhân rời khỏi ký túc xá lúc 7 giờ và 7 giờ 30 xuất hiện ở nhà ăn. 7 giờ 43 rời khỏi đó đi tới khu học."
"Cậu xem xem nạn nhân có cầm theo di động hay máy tính không?" Lục Trinh hỏi lại ngay.
Phương Dịch nói: "Nạn nhân mang theo một cái túi, không biết bên trong có điện thoại hay máy tính không, vì tôi chưa thấy nạn nhân lôi ra lần nào."
Lục Trinh: "Được rồi, cậu xem tiếp đi. Cố gắng lên! Tôi cúp máy đây."
Lục Trinh ngắt điện thoại, quay sang nói với Giản Ninh: "Giờ có hai khả năng có thể xảy ra, một là Đới Giai Âm mang theo điện thoại và máy tính rời khỏi phòng ngủ, nhưng không rõ vì nguyên nhân gì mà hai món đồ này không ở cạnh nạn nhân nữa. Hai là điện thoại và máy tính đều ở phòng ngủ, Đới Giai Âm không mang theo, nhưng cũng không biết tại sao lại không cánh mà bay."
Nữ sinh kia nghe vậy lập tức kêu lên: "Ý anh là em trộm đồ ạ? Em trộm đồ của cậu ta làm gì chứ?"
Lục Trinh đành giải thích: "Tôi không có ý đó, bình thường phòng ngủ của hai người có ai tới không?"
Nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: " Không ạ, bình thường em chỉ về ký túc xá khi ngủ chứ ít ở lại đây lắm, về cơ bản thì phòng này có mỗi mình cậu ta."
Giản Ninh hỏi: "Không có người bạn nào đến tìm Giai Âm à?"
Cô nàng bật cười, nói: " Cậu ta làm gì có bạn, hơn nữa cậu ta có cho ai đụng vào đồ của mình đâu. Đến ngăn tủ đựng quần áo còn khóa nữa là."
"Khoan đã, tủ khóa?" Lục Trinh quay đầu nhìn, tủ đâu có khóa: "Đêm qua lúc nhìn sang cái tủ ấy, em có thấy nó khóa không?"
Nữ sinh nói: "Có ạ. Cậu ta lúc nào chả khóa tủ, em chắc chắn tối qua cũng khóa."
Nhưng hiện tại mấy cái tủ này lại không khóa, mà đêm qua Đới Giai Âm qua đời, vậy thì rất có thể có người khác đột nhập mở tủ.
Lục Trinh cùng Giản Ninh đi ra khỏi phòng ngủ của Đới Giai Âm. Anh vừa đi vừa phân tích: "Bạn cùng phòng của Đới Giai Âm hẳn rời khỏi phòng ngủ lúc 7 giờ, chúng ta tầm 9 giờ 23 mới lên đó, vậy ở giữa có khoảng thời trống hơn hai tiếng không có người trong phòng ngủ."
Giản Ninh nói: "Có khả năng có người nhân cơ hội này lẻn vào lấy đồ đi."
Lục Trinh nhíu mày: "Trước mắt, đây là phán đoán hợp lý nhất, nhưng sao người đó lại muốn lấy di động và máy tính?"
Giản Ninh dự đoán: "Bởi vì trong di động và máy tính có nội dung gì đó mà người đó không muốn cho người khác biết."
"Vậy thì giờ trộm đi người đó sẽ yên tâm việc ấy không ai biết, hơn nữa chủ nhân của món đồ cũng đã chết." Lục Trinh thở dài, thấp giọng nói: "Xem ra, đây không phải một vụ tự sát đơn giản."
***
Quý Hạo Dương và Quý Hạo Nhiên cũng đã hoàn tất việc tra xét hiện trường. Xong việc đúng lúc đến giờ ăn trưa nên bốn người tìm một nhà hàng gần đó giải quyết bữa ăn.
Gọi đồ ăn xong, bốn người tiếp tục thảo luận vụ án.
Quý Hạo Nhiên nói: "Đội trưởng, bọn tôi đã kiểm tra hiện trường rất kỹ, hoàn toàn không thấy túi của Đới Giai Âm, cũng không thấy di động hay máy tính hoặc chìa khóa."
Lục Trinh hỏi lại: "Không có chìa khóa?"
Quý Hạo Nhiên buông tay nói: "Không có, chẳng có cái gì cả."
"Thôi được, ăn cơm trước đã. Chốc nữa chúng ta quay về cục xem xem Phương Dịch theo dõi tới đâu rồi." Lục Trinh thở dài nói.
Quý Hạo Dương cười ha ha: "Em đảm bảo cậu ta đang hoa hết cả mắt, nhìn mặt ai cũng giống nhau."
"Yên tâm đi, phần mềm nhận biết sẽ giúp cậu ấy." Lục Trinh cũng cười.
"Giản Ninh? Là em sao?" Giọng của một người đàn ông trung niên vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Đám người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn cái người đeo kính, nét mặt vương ý cười, vóc dáng trung bình đang bước về phía này.
Giản Ninh nhận ra ngay: "Thầy Đường ạ? Đúng là thầy rồi!"
Thầy Đường cười tươi rói khiến nếp nhăn trên mặt xô nhau, hiện rõ hơn: "Em vẫn nhận ra giọng thầy à? Đúng là không dễ gì. Lần cuối chúng ta gặp nhau là vào buổi tọa đàm hai năm trước nhỉ? Cơ mà một phần cũng là do ngay trong đó thầy ra nước ngoài, tới giờ mới trở về. Giờ em đang làm ở cục cảnh sát hả?"
Giản Ninh gật đầu: "Vâng, ở đội hình sự ạ."
Thầy Đường gật đầu chào hỏi mấy người còn lại, nói: "Không tồi! À, lần này em đến đây vì vụ án của Đới Giai Âm?"
Giản Ninh đáp: "Vâng, thầy quen cô học sinh này không ạ?"
Thầy Đường lắc đầu, có chút tiếc nuối: "Thầy không quen. Haiz, đúng là một đứa trẻ đáng thương. Có lẽ do áp lực học tập quá lớn nên cô bé muốn giải thoát. Vậy, sau này nếu cần giúp đỡ, em cứ liên lạc với thầy nhé."
"Cảm ơn thầy." Giản Ninh cười nhẹ.
"Không có gì. Thôi, không quấy rầy bữa ăn của mọi người nữa, thầy về trường đây."
Giản Ninh gật đầu: "Em chào thầy."
Chờ thầy Đường đi rồi, Lục Trinh mới tò mò hỏi: "Ông ấy là thầy giáo trước kia từng dạy cô à?"
"Không, là người thầy tôi quen thôi." Giản Ninh lắc đầu.
"Ừm." Lục Trinh đáp một tiếng, coi như đã hiểu.
Đồ ăn dần được dọn lên bàn, Lục Trinh sợ Giản Ninh không gắp được đồ nên liên tục gắp thức ăn cho cô.
Quý Hạo Dương nhìn động tác của Lục Trinh, đột nhiên thay đổi âm giọng, nói với Quý Hạo Nhiên: "Anh, em muốn ăn cà tím, anh gắp cho em miếng."
Quý Hạo Nhiên vừa gắp được miếng thịt đưa lên gần miệng, đột nhiên nghe giọng eo éo của em trai, tay cầm đũa run lên, miếng thịt rơi luôn xuống bàn. Hắn buông đũa quay sang nhìn Quý Hạo Dương: "Em đến giờ lên cơn à?"
Lục Trinh nhìn khuôn mặt tươi cười bát quái của Quý Hạo Dương là biết cậu ta đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: "Đúng thế. Sao lại lên cơn giờ này, lo mà ăn cơm đi."
Quý Hạo Dương bĩu môi, không nói gì.
Lúc này, Giản Ninh lại mở miệng nói: "Tôi phát hiện ra trong đội hình sự ai cũng có tính trẻ con."
Lục Trinh nhanh chóng chối bay chối biến : "Không có tôi đâu, có hai người này trẻ con nhất này."
Giản Ninh quay đầu nói: "Ừm, ví dụ trêu đùa ấu trĩ."
Lục Trinh: "..." Quả nhiên con gái là chúa thù dai!
Ăn cơm xong, Quý Hạo Nhiên và Lục Trinh đi lấy xe. Quý Hạo Nhiên nhân cơ hội đó hỏi dò: " Đội trưởng, tôi hỏi chút, có phải anh bị đội phó Giản nắm được nhược điểm nào trong tay không? Sao tự dưng anh lại ngoan ngoãn nghe lời cô ấy thế?"
Lục Trinh xù lông ngay tức khắc: "Nói lung tung gì đấy? Gì mà nắm nhược điểm chứ? Tôi chỉ quan tâm cô ấy hơn tí thôi. Hơn nữa, tôi là động vật chắc? Cần thuần hóa hả?"
Quý Hạo Nhiên thấy thế, lập tức lấy lòng anh: "Ha ha, đội trưởng, tôi nói bừa đó, có dạy bảo cũng là anh dạy bảo."
Lục Trinh nắm bả vai hắn, nghiêm giọng nói: "Được rồi, đừng đùa nữa, hiện tại vụ án là quan trọng nhất. Đây có lẽ không phải vụ tự sát đơn giản như chúng ta tưởng đâu."
***
Bốn người lái xe trở về cục. Giờ thì đội chỉ thiếu mỗi Tang Vũ Hân đang ở nhà Đới Giai Âm điều tra nên không có mặt ở cục. Bọn họ vào văn phòng thấy Phương Dịch đang ngồi xoa xoa huyệt thái dương, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Lục Trinh đi ra chỗ cậu: "Phương Dịch, sao thế? Hoa mắt à?"
Phương Dịch ngừng động tác, quay qua nhìn bọn họ, kể khổ: "Đội trưởng, mọi người về rồi. Nhiều người như thế, sao có thể không hoa mắt chứ. Giờ tôi trông mặt ai cũng na ná nhau."
Quý Hạo Nhiên và Quý Hạo Dương chơi xấu bước đến trước mặt cậu: "Phương Dịch, có phải giờ cậu thấy hai anh em bọn tôi giống nhau y như đúc không?"
Phương Dịch quay đầu nhìn hai người bọn họ, cơn choáng váng tăng gấp đôi, đau khổ che hai mắt: "Trời ạ, tôi xin hai người đó, lúc này thì làm sao tôi phân biệt được hai người."
Lục Trinh nhanh chóng đá bay hai kẻ dở hơi ra ngoài: "Được rồi, hai người đừng có mà trêu cậu ấy nữa. Phương Dịch, báo cáo chút kết quả cậu thu thập được sau khi đánh đổi bằng cơn hoa mắt đi."
Phương Dịch thở dài, uống ngụm nước cho thanh cổ họng rồi mới bắt đầu báo cáo: "Sáng hôm qua nạn nhân đến khu học, vào lớp học bình thường, giữa trưa đi ăn cơm, buổi chiều tiếp tục đi học, tới lúc ăn tối lại đi ăn cơm."
Quý Hạo Dương nghe xong nói thẳng: "Tẻ nhạt như sổ ghi chép thế thôi á."
Phương Dịch bất đắc dĩ nói: "Không còn gì khác, những gì tôi nhìn thấy chỉ có như vậy."
Lục Trinh nói: "Phương Dịch, tiếp tục đi, kệ cậu ta."
Phương Dịch đẩy đẩy gọng kính: "Ăn tối xong nạn nhân lên thư viện, đến chín giờ thì rời khỏi đấy."
Lục Trinh hỏi: "Có thể xem được nạn nhân đã làm gì trong thư viện không?"
Phương Dịch tiếc nuối lắc đầu: "Không, ở thư viện chỉ lắp camera ngoài quầy."
Anh hỏi tiếp: "Nơi tiếp theo nạn nhân đến sau khi ra khỏi thư viện là đâu?"
Phương Dịch thở dài, mở băng ghi hình lên cho họ xem: "Vấn đề chính là ở đây. Nạn nhân đã biến mất khỏi băng ghi hình trong khoảng thời gian này. Đó, mọi người thấy chưa? Lúc ấy nạn nhân đã đi vào phần góc chết máy quay."
Lục Trinh nhìn đoạn ghi hình có Đới Giai Âm, nhíu mày: "Phải mất bao lâu nạn nhân mới tiếp tục xuất hiện trên camera?"
"Lần tiếp theo camera thu hình cô bé là lúc mười giờ. Lúc đó cô bé đang ở khu học." Phương Dịch trả lời.
Lục Trinh nhăn nhó: "Vậy ở đây mất trắng một tiếng đồng hồ." Rốt cuộc Đới Giai Âm đã đi đâu, làm gì?
Giản Ninh hỏi: "Phương Dịch, cặp sách buổi sáng cô bé đeo đâu?"
Phương Dịch xem lại đoạn lúc 10 giờ, chỉ vào nữ sinh trong đoạn ghi, nói: "Cặp biến mất vào lúc mười giờ đây."
Bọn họ không biết vì sao tối đó Đới Giai Âm lại không tới tiết tự học của lớp mà một mình chạy đi thư viện.
Đới Giai Âm đến thư viện làm gì? Tới đó đọc sách, học bài hay đến để gặp ai? Sau đó, cô bé biến mất khỏi một tiếng đồng hồ. Cô bé ở một mình hay còn đứng với ai khác? Lúc khuất camera đó là vô ý hay cố ý?
Và, tại sao cô bé lại bỏ cặp mình đi. Cái cặp hiện giờ ở đâu?
Bọn họ không biết lúc đó Đới Giai Âm mang tâm trạng như nào đến khu học, cũng không biết vì sao cô bé lại lựa chọn nhảy lầu.
Đáp án mà mọi người muốn bị che phủ bởi một màn sương dày đặc. Màn sương mù đó che giấu chân tướng và có lẽ còn che giấu một bí mật nào đó mà bọn họ chưa thể nhìn thấy.