[Mỗi một người đều mang trong mình một loại bệnh. ]
Tại ký túc xá nữ, có hai nữ sinh đi tới cửa phòng 402, gọi: "Ni Ni, đi ăn cơm không?"
Kim Ni Ni tức giận đi qua đi lại trước cửa phòng vệ sinh, nghe thấy bên ngoài có người gọi, liền chạy ra phòng ngủ, nói với hai nữ sinh ngoài cửa: "Các cậu đợi một chút, tớ phải đi WC đã."
Bạn nữ tóc dài nhìn cô nàng bằng ánh mắt kỳ quái: "Vậy cậu quanh quẩn ngoài cửa làm gì, mau chạy vào giải quyết rồi đi thôi."
Kim Ni Ni tức anh ách, oán giận nói: "Có người đang tắm, bên trong ướt như vậy làm sao tớ vào được. Tớ đợi ở cửa được 10 phút rồi."
Cô gái tóc ngắn sửng sốt, hỏi dò: "Ấy, lại tắm à, không phải cậu ta vừa đi về đó chứ?"
Kim Ni Ni bực bội: "Các cậu không biết đâu. Tan học một cái chuyện đầu tiên cậu ta làm là phi vào phòng tắm tắm rửa, lần nào cũng chết dí trong đó hai tiếng đồng hồ, nhiều lúc muốn đi vệ sinh mà phòng bị chiếm toàn phải nín nhịn quay về chỗ ngủ. Xin đổi phòng thì quản lý không phê chuẩn."
Nữ sinh tóc dài cạn lời, đành nói: "Người gì đâu mà dị hợm. Cậu định đứng đây đợi tới bao giờ nữa, sang phòng chúng tớ đi vệ sinh rồi mình đi ăn thôi."
Kim Ni Ni gật đầu, quay lại đá thật mạnh vào cửa nhà vệ sinh đang đóng chặt cho bõ tức rồi mới đi ra ngoài: "A, nghẹn chết tớ rồi, thật là tức chết đi được."
Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ bị đóng sầm một cái, tiếng trò chuyện ngoài hành lang truyền vào như có như không.
Cô bạn tóc ngắn nói: "Này, liệu có phải cậu ta bị bệnh không nhỉ. Tớ cũng ưa sạch sẽ nhưng không tới mức như vậy đâu."
Kim Ni Ni giờ đang phừng phừng lửa giận, chỉ muốn xả hết cơn bực: "Ừ đấy, sáng sớm tắm một lần, tan học về tắm một lần rồi tự học xong về tắm thêm lần nữa. Một ngày đổi không biết bao nhiêu bộ quần áo, ga giường thì hai ngày thay một lần, quần áo phơi bên ngoài chỉ cần có gió lớn là lại lấy vào giặt tiếp, nói là gió lớn rất ô nhiễm, bẩn nên phải giặt."
Nữ sinh tóc dài nghe xong thầm hít một hơi, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại: "Ôi trời ạ, đến mức đấy cơ à? Chắc chắn đầu óc có vấn đề."
Đi vệ sinh xong, Kim Ni Ni rửa tay rồi ra ngoài ngay. Lúc đi qua cửa phòng ngủ mình còn bĩu môi, trừng mắt, tựa như làm vậy cô mới thấy hả giận: "Thôi thôi, đừng quan tâm tới con người kỳ quái đó nữa, chúng ta đi tìm đồ ăn ngon đi."
Ngoài cửa khôi phục yên tĩnh, giờ thì nghe được rõ cả tiếng nước chảy từ vòi hoa sen và tiếng bông tắm ma sát trên làn da.
Trong phòng tắm là một nữ sinh với tóc rối bù. Cô đứng dưới vòi hoa sen để mặc nước chảy ướt từ tóc mình xuống, hai tay không ngừng dùng xà bông kì cọ bản thân, thẳng tới khi làn da trở nên ửng hồng, không cảm đau đớn chút nào.
Cô thở hắt ra, kì cọ sạch sẽ từ chỗ này tới chỗ khác, tựa như trên người cô đang bám rất nhiều thứ ô nhiễm, nào là vi khuẩn, rác rưởi, những khói bịu ngoài đường, tất cả đều bám sâu vào người. Cô nhất định phải tắm rửa thật sạch sẽ.
Một tiếng sau, khi làn da vì bị cọ quá nhiều mà đỏ ửng cô mới hài lòng.
Sạch sẽ. Cuối cùng cũng sạch sẽ rồi. Cô lẩm bẩm.
Cô nhếch mép cười mỉm xong dần cười to thành tiếng, cứ như một bệnh nhân tâm thần vậy.
Cô lấy khăn sạch từ túi ra lau khô tóc, sau đó quấn khăn lên tóc, rồi lấy thêm một cái khăn nữa lau sạch người. Lau xong, cô để chiếc khăn đó lên chậu rửa mặt rồi đi ra ngoài, lấy túi đựng quần áo ra và chậm rãi thay đồ. Lúc mặc quần cô cố ý túm ống quần cao để tránh quẹt xuống sàn nhà đầy nước.
Ai mà ngờ được làm thế cô lại mất đà, trượt chân ngã xuống. Cô chống tay xuống đất, khăn tắm quấn trên tóc cũng rơi, mái tóc xõa ra che đi khuôn mặt trắng bệch.
"A A." Tay cô run lên. Cô giơ bàn tay đó lên ngang mặt mình, thấy tay trái dính đầy nước trên sàn nhà, xong lại dính thứ gì đó bẩn bẩn. Song, cô nhanh chóng túm lấy cái khăn tắm vừa rơi xuống sàn, phát hiện nó cũng dính nước ở sàn liền ném luôn, dùng tay phải với lấy cái khăn tắm trên chậu rửa mặt.
Ầm.
Chậu rửa mặt rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.
"A A A!!!" Cô bắt đầu gào thét, tự vò vò mái tóc mình, kéo kéo giật giật tóc như muốn dùng nó che đi thân thể, hành động như một kẻ điên.
[Những thứ dơ bẩn đó rốt cuộc là cái gì?]...
Tới giờ tan tầm, Lục Trinh cầm chìa khóa xe đứng lên chuẩn bị về. Anh nhìn Giản Ninh đang ngồi phía đối diện, hỏi: "Tan làm rồi, cô định về nhà thế nào?"
Giản Ninh ngẩng đầu lên trả lời đơn giản: "Ngồi xe bus."
"Ồ." Lục Trinh ậm ừ hời hợt, sau đó đi vòng qua bàn Giản Ninh đến cửa, lúc này nghe được tiếng thu dọn đồ đạc, tay anh đặt trên nắm cửa lần lữa mãi, cuối cùng không biết sao lại nói: "À, hay tôi đưa cô về nhé?"
Giản Ninh cầm lấy túi đi về phía cửa: "Được, cảm ơn."
Giản Ninh đồng ý nhanh quá làm Lục Trinh sững người. Vậy mà anh tưởng cô sẽ từ chối cơ: "Hả? Tôi cứ tưởng cô sẽ nói không cần đâu chứ."
Giản Ninh dừng chân, nhìn anh nói: "Thế có nghĩa là anh chỉ hỏi cho có thôi?"
Lục Trinh im lặng mất mấy giây: "Ừm, không phải." rồi mở cửa nói: "Đi thôi."
Ở bên ngoài, Quý Hạo Dương vừa thu dọn xong đồ đạc thấy Lục Trinh ra ngoài, lập tức giơ tay vẫy: "Đội trưởng."
Lục Trinh lẳng lặng nhìn cậu một lúc mới nói: "Quý Hạo Dương, cậu có thể đừng nhảy loi choi như con khỉ suốt ngày không?"
Quý Hạo Dương hô to: "Đội trưởng, cho em đi nhờ xe."
Lục Trinh nhìn lên trần nhà nói: "Hết chỗ rồi." Xong tiếp tục đi về phía trước.
Giản Ninh đi đằng sau mỉm cười nhìn Quý Hạo Dương: "Xin lỗi."
Lục Trinh ra khỏi văn phòng vẫn nghe thấy tiếng Quý Hạo Dương ở đằng sau gào lên: "Đội trưởng, hay anh cho em ngồi lên nóc xe đi. Hoặc cốp xe em cũng chịu á."
Lục Trinh: "..." Sao anh lại có đội viên nhây như thế nhỉ?
Lục Trinh dẫn Giản Ninh tới chỗ thang máy. Đến nơi, anh dừng lại là cô dừng theo. Nghe tiếng Lục Trinh ấn nút thang máy, cô mở miệng hỏi: "Đi thang máy xuống à?"
Lục Trinh chẳng suy nghĩ nhiều, đáp: "Ừ, để xe dưới hầm mà."
Giản Ninh cắn môi hỏi: "Không thể đi thang bộ sao?"
"Cô muốn đi bộ từ tầng sáu xuống?" Nhưng cô đâu tiện đi lại. Đương nhiên, câu sau Lục Trinh chỉ dám nghĩ trong lòng, không nói ra.
Giản Ninh nghe hiểu Lục Trinh không muốn đi thang bộ, nói: "Ừm, không thì... anh để tôi đi một mình cũng được."
Lục Trinh lấy làm lạ: "Thang máy sắp tới rồi, cô nhất quyết đi thang bộ làm gì?"
Giản Ninh không trả lời câu hỏi của anh, bất an nói: "Không sao đâu, thang bộ ở ngay bên cạnh, tôi đi xuống một mình được." Dứt câu, cô xoay người đi về phía cửa ra thang bộ.
Không biết lúc này trong lòng Lục Trinh nghĩ cái gì, đột nhiên nói dối: "Cầu thang bộ đang tu sửa, không đi được đâu."
Giản Ninh dừng bước, quay đầu nhìn Lục Trinh, nghi ngờ nói: "Nhưng buổi sáng tôi vẫn đi thang bộ mà?"
Lục Trinh nói láo đến thuận miệng: "Mình tan làm một cái là có nhân viên đến sửa, trước cửa còn có bảng thông báo kìa."
Thang máy vừa lúc tới nơi, Lục Trinh nói: "Thang máy đến rồi, vào thôi."
Giản Ninh cắn môi dưới, lòng rối như tơ vò, nhưng cuối cùng vẫn phải bước vào thang máy.
Thang máy vừa đóng cửa cửa, Giản Ninh đứng sát vào góc thang máy, tay phải bám vào thanh chắn, như đang tìm một sự chống đỡ nào đó.
Lục Trinh quay lại bắt gặp khuôn mặt trắng bệch của Giản Ninh: "Cô sao thế?" Làn da của cô vốn đã trắng, giờ lại càng trắng hơn.
Thang máy chầm chậm đi xuống dưới, Giản Ninh không mở miệng nói chuyện, chỉ ra sức giữ lấy thanh chắn, thân thể run rẩy.
Lục Trinh đột nhiên ý thức được vấn đề, căng thẳng hỏi: "Cô sợ đi thang máy?"
Khuôn mặt tái nhợt gật nhẹ.
"Sao không nói sớm!" Lục Trinh buồn bực vô cùng. Bản thân ban đầu chỉ muốn đùa cho vui, hoàn toàn không nhận ra là do Giản Ninh sợ thang máy nên mới kiên trì muốn đi thang bộ, . Giờ thì rắc rối to rồi! Anh nhanh chóng ấn nút tầng ba.
Thang máy dừng lại ở tầng ba. Cửa thang vừa mở ra, Lục Trinh nói: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi." Anh muốn đỡ Giản Ninh ra ngoài nhưng không ngờ vừa chạm vào cánh tay cô đã bị cô đẩy ra. Động tác đẩy có hơi mạnh làm anh tưởng mình gặp ảo giác.
Lục Trinh nhìn đôi tay chơi vơi giữa không trung, không hiểu sao lòng hơi hụt hẫng nhưng không thể làm gì hơn ngoài theo sát Giản Ninh.
Bầu không khí giữa hai người bỗng lạnh đi. Một lúc lâu sau Lục Trinh mới mở miệng: "Cô phải nói tôi mới biết được chứ." Nói xong anh phát hiện giọng mình như đang oán giận, không biết là vì cô không nói nguyên nhân cho anh biết hay là vì lúc nãy cô tránh đi.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Giản Ninh, Lục Trinh biết mình sai, có giận cũng không tới lượt mình giận, nhỏ giọng hỏi: "Xin lỗi. Hiện tại cô thấy tốt hơn chút nào chưa?"
Giản Ninh gật đầu, sắc mặt dần khôi phục sắc hồng.
Lục Trinh nuốt nước miếng, xấu hổ nói: "Ừm, vậy chúng ta đi thang bộ xuống tiếp."
Giọng Giản Ninh lạnh tanh: "Không phải anh mới nói thang bộ đang tu sửa sao?"
"..." Thừa nhận mình nói dối quá mất mặt nên Lục Trinh chỉ có thể nhắm mắt kiên trì dùng lời nói dối khác bù vào chỗ hổng: " Tu sửa đến tầng năm thôi, ở đây vẫn dùng được"
Giản Ninh không nói gì thêm, bầu không khí nhất thời lặng ngắt. Lục Trinh nhìn vào đôi mắt cô, dù biết cô không thể nhìn thấy nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Cũng may, Giản Ninh không vạch trần lời nói dối. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Lại mất thêm chút thời gian nữa hai người mới xuống đến chỗ để xe. Lên xe, Lục Trinh hỏi: "Nhà cô ở chỗ nào?"
Giản Ninh báo địa chỉ.
"Cũng gần nhà tôi đó." Lục Trinh tự giác nhận thấy hành vi ban nãy của mình làm hỏng hết hình tượng nên muốn vớt vát đôi chút: "Nếu gần thế thì ngày nào tôi cũng qua đón cô đi làm nhé?"
Giản Ninh thắt dây an toàn xong, nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi có thể yên tâm nhận lời không?"
"..." Lục Trinh đuối lý: "Đương nhiên có thể."
Xe lái ra khỏi cục cảnh sát. Lục Trinh quan sát Giản Ninh qua kính chiếu hậu, mở miệng hỏi: "Tôi có thể hỏi cô vì sao cô lại sợ thang máy như thế không?"
Giản Ninh hờ hững buông một câu: "Chứng sợ không gian khép kín."
"Hóa ra là vậy." Anh lập tức đổi giọng: "Mỗi người đều có một bệnh tâm lý riêng, tôi cũng có đấy."
Giản Ninh đáp ngay: " Ừm, bệnh ấu trĩ."
Lục Trinh: "..."