[Cánh cửa đen đang đóng chặt đó, nó ở đối diện tôi sao?]
Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy trên người Đới Giai Âm không có bất cứ điểm nào đáng ngờ, căn bản không khác phán đoán sơ bộ của Tô Duy lúc ở hiện trường là bao. Thêm nữa, trong người nạn nhân không thấy vật gì như thuốc ngủ nên loại trừ khả năng cô bé uống thuốc tự sát.
Tới chiều, Tang Vũ Hân mới trở lại cục cảnh sát. Lúc nãy khi thẩm tra bố mẹ nạn nhân, Tang Vũ Hân không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao, hỏi bọn họ về sinh hoạt thường ngày của nạn nhân. Hình ảnh mẹ Đới Giai Âm khóc lóc thảm thiết, bố thì liên tục thở dài bỗng tái hiện lại trong đầu cô. Đứng trước mặt người thân của nạn nhân, có giây phút cô hơi lung lay, định từ bỏ thẩm tra hai người đấy, nhưng vì để điều tra được chân tướng, vì có thể tìm được nguyên nhân dẫn đến cái chết của Đới Giai Âm, cô đành nhịn xuống.
Tang Vũ Hân hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng của mình, rồi nhìn bọn họ và bắt đầu nói: "Lúc tôi tới nhà bố mẹ Đới Giai Âm thì cả hai bác đều có nhà, tôi phát hiện mẹ của Đới Giai Âm cũng có bệnh ưa sạch sẽ nhưng không tới nỗi nghiêm trọng như nạn nhân."
Giản Ninh lúc này ngồi ở trên ghế, bắt đầu giải thích cho bọn họ nghe về căn bệnh của Đới Giai Âm: "Nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh ưa sạch sẽ của Đới Giai Âm là do ngày bé từng chịu kích thích. Hồi cô bé lên mười, gia đình nhân lúc nghỉ hè cho cô bé về quê thăm ông ngoại. Vì muốn cho ông ngoại một niềm vui bất ngờ, cô bé đã rón rén đi tới phòng ông mình. Nhưng không ngờ khi ấy ông ngoại Đới Giai Âm đã qua đời. Một phần do tiết trời mùa hè nóng bức nên thi thể rất dễ có dòi trú ngụ. Hình ảnh ấn đánh sâu vào tâm lý, để lại bóng ma trong lòng đứa trẻ. Một thời gian dài sau đó, cô bé luôn cảm thấy có dòi bò khắp người mình, cho nên từ đó mới dần dần hình thành bệnh sạch sẽ."
"Chuyện này quả thật sẽ để lại bóng ma lớn trong lòng đứa trẻ." Để một đứa bé mười tuổi phải chứng kiến cảnh tượng ấy, hẳn bóng ma đó vĩnh viễn không thể xóa được.
Tang Vũ Hân tiếp tục nói: "Nhưng lúc nãy tôi nghe mẹ Đới Giai Âm nói tuy có thấy Đới Giai Âm thường xuyên tắm rửa, rửa tay liên tục nhưng không nghĩ ở trường lại xảy ra nghiêm trọng như vậy, vì bà ấy cũng chưa thấy con mình dùng nước khử trùng bao giờ."
Giản Ninh im lặng một lúc, sau đó nói ra phán đoán của mình: "Điều này coi như ngầm xác nhận nguyên nhân kích thích nằm ở trường, ở nhà làm cho cô bé cảm thấy thoải mái nhưng ở trường thì không như thế, nó làm cô bé cảm thấy khẩn trương, thậm chí là nguy hiểm."
Tang Vũ Hân lập tức lấy ra bốn quyển nhật ký khá dày: "Tôi có tới phòng Đới Giai Âm xem thử, thấy trong phòng có mấy quyển nhật ký, bắt đầu viết từ khi nạn nhân học lớp 5, quyển sổ cuối cùng là viết vào hai năm trước, khi đó đội phó Giản là bác sĩ tâm lý của cô bé. Cô bé có viết trong này rằng sự giúp đỡ của đội phó Giản có tác dụng rất lớn với mình, còn sau đấy hình như không viết nhật ký nữa."
Lục Trinh hỏi: "Ngày cuối cùng nạn nhân viết trong quyển nhật ký nói về cái gì?"
Tang Vũ Hân đọc lướt qua nhật ký, nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ nói về hoạt động của trường."
Lục Trinh lấy quyển nhật ký lật xem thử: "Sao từ đó lại không viết nhật ký nữa?"
"Có thể do nạn nhân không thích viết nữa." Quý Hạo Dương suy đoán.
Giản Ninh phủ nhận suy đoán của cậu ngay lập tức: "Không đâu, đây đã là thói quen được hình thành nhiều năm rồi, nếu không phải có chuyện gì xảy ra thì cô bé sẽ không vô duyên vô cớ dừng, hơn nữa cô bé còn mắc chứng cưỡng ép, sẽ không dễ gì thay đổi thói quen."
Lục Trinh nghĩ một lúc rồi nói: "Có khi nào Đới Giai Âm viết tiếp nhật ký trên máy tính không? Nạn nhân vẫn viết nhật ký, chẳng qua là thay đổi phương thức viết thôi."
Tang Vũ Hân gật đầu nói: "Có khả năng đấy, bởi vì máy tính được mua vào năm ngoái. À, đúng rồi, còn một chuyện nữa, sáng nay có nữ sinh tới nhà bố mẹ Đới Giai Âm, báo cho họ việc Đới Giai Âm đã tử vong. Cô ấy nói mình là bạn của nạn nhân, sau khi ngây người trong phòng nạn nhân một lúc liền rời đi."
Lục Trinh cảm thấy đây chính là manh mối quan trọng, lập tức hỏi lại: "Trước kia bố mẹ Đới Giai Âm từng gặp người bạn này chưa?"
"Chưa, họ nói hôm nay là lần đầu tiên họ thấy nữ sinh đó, nhưng nữ sinh đó lại có vẻ rất hiểu Đới Giai Âm, hơn nữa bộ dáng cũng thật thương tâm, cho nên bọn họ nghĩ cô nữ sinh đó chính là bạn thân của Đới Giai Âm, chẳng qua nạn nhân chưa nói với họ." Tang Vũ Hân lắc đầu nói.
Tang Vũ Hân lôi quyển vẽ trong túi ra: "Đúng rồi, tôi có bảo bọn họ miêu tả đại khái ngoại hình của cô nữ sinh đó, giờ tra xem ai là người trốn tiết đầu ngày hôm nay thì khả năng sẽ tìm ra."
***
Giản Ninh đứng ngoài phòng họp nói chuyện với thầy Đường: "Thầy Đường, làm phiền thầy rồi."
Thầy Đường lắc đầu, cười nói: "Không có gì, thầy chỉ giúp các em chút chuyện thôi mà, em học sinh ấy đang chờ ở bên trong rồi."
Lục Trinh nhìn ông gật đầu, sau đó mở cửa cùng Giản Ninh đi vào.
Một nữ sinh tóc ngắn đang ngồi đợi ở bên trong, cúi gằm mặt. Tuy trên mặt không biểu hiện gì nhưng hai tay nữ sinh không ngừng xoắn xuýt, chứng tỏ đang khẩn trương.
Lục Trinh mở miệng gọi tên cô bé: "Thái Mẫn."
Thái Mẫn không nói năng gì, thậm chí còn không phản ứng.
Lục Trinh tiếp tục hỏi: "Sáng nay em là người trốn học, đúng không?"
"Anh có đang ghi âm không?" Thái Mẫn không trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Trinh, mà hỏi ngược lại.
Lục Trinh thoáng sửng sốt, không hiểu sao cô bé lại hỏi vậy: "Gì cơ? Tôi không ghi âm."
Lúc này, Giản Ninh mở miệng nói: "Lục Trinh, tắt điện thoại di động đi."
"Hừm." Tuy Lục Trinh không biết nguyên nhân tại sao, nhưng vẫn lôi điện thoại ra tắt nguồn, sau đó nói với Thái Mẫn: "Tôi tắt nguồn luôn rồi."
Nghe được âm thanh tắt nguồn, Giản Ninh mới nói tiếp: "Thái Mẫn, hiện tại còn điều gì khiến em không thoải mái nữa không?"
Thái Mẫn lạnh lùng nói: "Không có." Cô bé vẫn cúi đầu như cũ.
"Được, vậy chúng ta quay trở lại vấn đề chính. Sáng nay em không đi học, đúng không?" Lục Trinh nói.
Thái Mẫn không nhìn anh, chỉ hỏi ngược lại: "Không đi học cũng có tội sao?"
"Đương nhiên là không, nhưng em đã tới nhà Đới Giai Âm, đúng không?" Lục Trinh nói.
Thái Mẫn thoải mái thừa nhận: "Không sai, tôi đã tới nhà cậu ta."
Xem ra tiến triển công việc không tồi, Lục Trinh lại tiếp tục hỏi: "Em và nạn nhân là bạn bè?"
Thái Mẫn thoáng do dự, rồi phủ nhận: "Không phải."
"Vậy em tới nhà nạn nhân làm gì?" Lục Trinh hỏi.
"Tôi muốn đi xem một chút." Giọng Thái Mẫn đột nhiên cao vút lên.
Đúng lúc này, Giản Ninh mở miệng: "Em muốn tìm thứ gì ở đó?"
"Nơi đó thì có gì chứ, tôi chỉ đơn thuần đi xem thôi." Giọng Thái Mẫn rõ ràng đang kích động.
Giản Ninh xoáy sâu vào vấn đề mình nắm thóp: "Xem ra ở đó không có thứ em cần tìm."
Thái Mẫn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giản Ninh: "Tôi nói tôi không đến tìm đồ."
Giản Ninh không thèm để ý cô bé, tiếp tục nói: "Em muốn tìm cái gì đây? Di động? Cameras? Máy tính? Bút ghi âm?" Giản Ninh nói tới đây liền ngừng một chút: "Xem ra là tìm bút ghi âm. Đới Giai Âm có một cái bút ghi âm đúng không? Em đã nhìn thấy nạn nhân sử dụng bút ghi âm, nên chắc hẳn cái bút này có liên quan tới em."
Thái Mẫn thở hổn hển, im lặng vài giây, sau đó bực dọc nói: "Hôm đó, lúc đi ngang qua nhau, tôi vô tình nhìn thấy chiếc bút ghi âm cậu ta giấu trong túi bị rơi ra ngoài. Tôi nghĩ chắc chắn cậu ta đã nghe lén cuộc đối thoại của tôi ở gần đó, trong này chắc chắn có lưu bản ghi âm. Thế nhưng món đồ ấy cậu ta giữ khư khư, tôi không có cơ hội lẻn trộm mất. Cơ mà giờ bút ghi âm vẫn còn mà cậu ta đã chết, tôi cần lấy nó để tiêu hủy."
Giản Ninh xác định lần nữa: "Nhưng em lại không tìm được thứ đó ở nhà cô bé."
Thái Mẫn uể oải nói: "Không thấy."
Lục Trinh híp mắt, hỏi thêm câu nữa: "Em có từng đến phòng ngủ của nạn nhân ở ký túc xá để tìm không?"
"Không, lúc đầu sau khi rời khỏi nhà cậu ta tôi cũng định tới đó một chuyến, nhưng xung quanh toàn cảnh sát, tôi không vào được." Thái Mẫn lắc đầu.
Đi ra khỏi phòng họp, Lục Trinh lại lệnh cho Phương Dịch xem đoạn ghi hình hoạt động của Thái Mẫn đêm qua và sáng nay, đúng như những gì cô bé nói, hơn nữa Tang Vũ Hân có hỏi qua bố mẹ Đới Giai Âm nhưng họ cũng không biết con gái mình có một chiếc bút ghi âm.
Lục Trinh ngắt điện thoại, hỏi Giản Ninh: "Cô tin những gì con bé nói sao? Tin là Thái Mẫn không tìm thấy chiếc bút ghi âm ở nhà Đới Giai Âm?"
"Tin, vì vấn đề này em ấy không nói dối." Giản Ninh nói.
Giản Ninh giải thích thêm một chút: "Em ấy mắc chứng ảo tưởng bị hãm hại, luôn cảm thấy có người nghe lén hoặc theo dõi mình, đặc biệt nhạy cảm với mấy món như di động, máy tính, camera, bút ghi âm hay những sản phẩm tương tự. Điều này làm cho em ấy thấy khẩn trương, cảm giác như mình không có không gian riêng tư, nghiêm trọng hơn nữa thì những người mắc bệnh này còn có cảm giác những ai đeo kính cũng đang theo dõi mình."
Lục Trinh ngộ ra ngay tức khắc, học sinh ngày nay rất hay mắc phải những vấn đề tâm lý như thế này, một là bệnh sạch sẽ, hai là ảo tưởng bị người khác hãm hại: "Thả nào lúc đó con bé hỏi tôi có đang ghi âm không, vì lúc đó tôi để điện thoại trên bàn."
"Ừm, mới đầu đó chỉ là phỏng đoán nhưng những gì diễn ra sau đó lại chứng minh phỏng đoán đó của tôi là đúng vì khi tôi hỏi em ấy đang tìm đồ gì, ngữ khí của em ấy biểu hiện sự khinh thường, phản ứng khá kịch liệt." Giản Ninh nói.
"Kết hợp với việc em ấy có chứng ảo tưởng bị người khác hãm hại, thì chắc chắn em ấy tới nhà Đới Giai Âm là để tìm thiết bị nghe lén. Khi tôi nói tới những đồ như di động, máy tính, camera thì hô hấp của em ấy vẫn bình thường, không hề có bất cứ phản ứng gì, nhưng khi nhắc tới bút ghi âm thì hô hấp của em ấy dồn dập hơn, chứng minh đó là đồ em ấy đang tìm."
Cư nhiên chỉ qua những điều này đã biết. Lục Trinh cảm thán: "Thần kỳ thật!"
"Không có gì là thần kỳ cả, vì tôi không thể nhìn thấy cho nên tôi chỉ phải thông qua những gì mình nghe thấy để lấy tin tức."
Lục Trinh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Giản Ninh, đột nhiên nhớ tới những lời cục trưởng Cung trước đó đã nói với mình: "Đừng tưởng đôi mắt của Giản Ninh không thể thấy gì, thực ra những gì con bé 'thấy' còn nhiều hơn người bình thường."
Giản Ninh cảm nhận được sự yên lặng của Lục Trinh, mở miệng nói: "Không cần bội phục tôi đâu." Thanh âm bình ổn làm cho người khác chẳng cảm nhận được rằng cô đang tự luyến.
Lục Trinh cười: "Ồ? Cô hiểu tôi nghĩ gì luôn à?"
Giản Ninh chẳng thèm tiếp tục câu chuyện vớ vẩn kia, nói ra ý nghĩ của mình về vụ án: "Thái Mẫn tuy không liên quan tới vụ án lần này, nhưng em ấy đã cho tôi không ít thông tin."
Lục Trinh cong môi, cảm giác mình và cô tâm linh tương thông: "Tôi nghĩ, suy nghĩ của chúng ta giống nhau. Đới Giai Âm cầm theo chiếc bút ghi âm đó, làm cho Thái Mẫn không ngừng nghĩ tới việc mình bị nghe lén, có lẽ những người khác cũng có cảm giác như này."
Giản Ninh rũ mắt, đè thấp giọng, dịu dàng nói: "Cũng có khả năng, chiếc bút ghi âm của Đới Giai Âm thật sự nghe được thông tin nào đó."