Năm năm sau.
Hai đứa bé tầm 3, 4 tuổi đi tới bên cạnh giường của em bé sơ sinh, bé trai nhìn lớn hơn một chút mở to đôi mắt đen láy ra nhìn em bé. Em bé mới sinh ra gương mặt vẫn còn hồng hồng, đè thấp giọng xuống, nói: " Sao em ấy lại bé như này ạ?"
Người bị hỏi là một bé gái nhìn nhỏ hơn, tóc ngắn được buộc hai bên, cô bé mặc một cái váy hồng nhạt, bộ dáng lớn lên nhìn thật giống như một cô búp bê xinh đẹp, nhưng biểu tình cô bé lúc này có chút bất đắc dĩ. Cô bé liếc nhìn bé trai kia, mở miệng nói: " Anh khi còn nhỏ cũng bé như vậy mà."
Không nghĩ tới bé trai này lại là một người ham học hỏi như thế, cậu bé càng hỏi nhiều hơn: " Làm sao mà em biết được hay vậy?"
Cô bé đó tặng cho cậu một ánh mắt đầy khinh bỉ: " Đây là điều rất bình thường mà, ngu ngốc."
Bị nói là ngốc, cậu lại chẳng có vẻ gì là không cao hứng cả, ngược lại cậu nhớ tới lời mẹ dặn, làm người không thể cứ mãi bình thường được, vì thế: " Thế tại sao em ấy lại bé như này?"
"..."
Hôm nay sau khi về nhà, Lục Trinh liền ôm con gái Tiểu Du lại hỏi, hỏi cô bé cảm thấy Tần Lạc như thế nào. Tần Lạc là con của Mộc Cửu và Tần Uyên.
Lục Tiểu Du không chút suy nghĩ liền nói luôn: " Hỏi quá nhiều vấn đề." Trong giọng nói còn thấy hơi hơi ghét bỏ.
Lục Trinh: " Trẻ nhỏ mà ham học như thế là tốt, chứng minh là rất hiếu học."
Lục Tiểu Du: " Nhưng mà anh ấy lớn lên đẹp trai đấy."
Hai câu kia cô bé nói ra, Lục Trinh thực sự không còn gì để nói. Giản Ninh ở một bên kéo kéo tay con gái mình: " Vậy Tần Lạc với Tống Dật Thanh, con thích ai hơn?" Tống Dật Thanh là bạn học cùng lớp mẫu giáo với Lục Tiểu Du, thường xuyên bám lấy cô bé, cho cô bé đồ ăn ngon.
Nghĩ một chút, lập tức Lục Tiểu Du nói ra đáp án: " Tần Lạc."
" Tại sao lại chọn Tần Lạc?"
" Bởi vì anh ấy lớn lên đẹp trai ạ."
Lục Trinh: "..." Sao con gái anh lại mê mệt vẻ bề ngoài như này.
Mấy tháng sau, Lục Tiểu Du và Tần Lạc một lần nữa tới thăm con của Tô Duy và Tang Vũ Hân, là bé Tô Vũ Đông. Em bé lớn lên càng ngày càng đáng yêu, là một thành viên trong hiệp hội thích vẻ bề ngoài như Lục Tiểu Du thì đây là một điều hết sức tốt, cô bé ngồi trên giường chơi với em bé suốt. Em bé thấy thế cười rất đỗi vui vẻ, Tiểu Du cũng vui vẻ, còn hôn chóc một cái vào má bé.
Tần Lạc ở bên cạnh thấy Lục Tiểu Du hôn một cái vào má em bé, đột nhiên cậu nhớ tới lần trước cậu đi ra ngoài cùng với mẹ.
Một ngày nọ, cậu với mẹ nắm tay nhau đi trên đường, lúc đứng chờ đèn xanh để sang đường, Tần Lạc liền nhìn thấy một cặp đôi trẻ đứng ngay cạnh đang hôn nhau, vì thế đứa bé tò mò này liền hỏi mẹ: " Mẹ, vì sao hai người họ lại ở chỗ này thơm nhau?"
Sắc mặt Mộc Cửu không hề thay đổi: " Bởi vì hai người họ rất thích nhau."
Cậu bé tò mò ngẩng đầu lên: " Giống như bố với mẹ sao?"
" Ừm, đúng."
" Thế tại sao khi bố mẹ đi ra ngoài lại không thơm nhau?"
" Thế không lẽ bọn họ là bố mẹ con sao?"
" Không phải ạ."
" Đúng vậy."
Giao lưu không đầu không cuối kiểu này, cậu chẳng hiểu gì cả.
Mộc Cửu thay đổi một phương pháp khác: " Mẹ với bố con chỉ có một lần duy nhất thơm nhau trước mặt mọi người."
Em bé tò mò: " Khi nào ạ?"
" Lúc tổ chức hôn lễ."
" Tại sao lại làm như vậy ạ?"
" Bởi vì những người nhìn thấy đều đưa tiền."
Em bé tò mò lại nhìn về phía cặp đôi kia: " Vậy sao cô chú kia vẫn làm mà không có ai đưa tiền?"
" Bởi vì nơi này không phải là chỗ thích hợp để thơm nhau, không cần thiết phải để ý người ngoài."
Nhớ tới lời mẹ nói, Tần Lạc liền kéo kéo tay áo Lục Tiểu Du, nghiêm túc nói: " Mẹ anh nói trước mặt người ngoài là không được thơm nhau."
Lục Tiểu Du nhìn cậu: " Anh cũng chẳng phải người ngoài."
Tần Lạc chớp chớp đôi mắt to, lấy ngón tay tự chỉ vào bản thân: " A? Vậy anh là người trong nhà sao?"
Lục Tiểu Du vỗ vỗ vai Tần Lạc, cậu cao hơn cô một chút, thế nhưng cô bé vẫn rất khí phách nói: " Người trong nhà? Được rồi, nhìn thấy anh đẹp như này, vậy anh làm người trong nhà em đi, sau này em sẽ che chở cho anh."
HOÀN