Vụ án kết thúc, đội hình sự sau mấy ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ, hôm nay đã có thể về nhà.
Lục Trinh lái xe đưa Giản Ninh về, đến dưới tiểu khu, cô nhanh chóng cởi dây đai an toàn, nghiêng người nói với anh: "Cảm ơn, tạm biệt."
Anh không nói gì, đồng thời cũng cởi dây đai an toàn của mình.
Giản Ninh cầm theo túi bước ra khỏi xe, đi về phía cửa tòa nhà, lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu hỏi: "Anh làm gì đấy?"
Lục Trinh xoa xoa bụng, mặt dày nói: "Bây giờ đã tới giờ ăn cơm, tôi đói bụng, hơn nữa đây là vụ án đầu tiên của cô sau khi gia nhập đội, phải kỷ niệm một chút chứ. Chúng ta nên ăn mừng nhân dịp kết thúc vụ án."
Cô nhướn mày hỏi: "Anh muốn lên nấu cơm à?"
Lục Trinh bung lụa luôn: "Tôi muốn ăn chực ở nhà cô."
Giản Ninh lạnh nhạt nói: "Vậy hiện tại anh đang muốn một người mù nấu cơm cho anh sao?"
Lời cô nói làm Lục Trinh hơi xấu hổ: "À, tôi sẽ đứng cạnh hỗ trợ."
Giản Ninh không nói gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Lục Trinh ngầm hiểu là cô đã đồng ý nên nhanh chân đi theo.
Nhà Giản Ninh ở tầng bốn, đi thang bộ một lúc là tới. Lục Trinh đi theo sau cô, vừa đi vừa nói: "May là nhà cô chỉ ở tầng bốn, chứ nếu nhà cô ở từ tầng mười trở lên thì ngày ngày đi thang bộ quả thật không dễ dàng."
Giản Ninh: "Cho nên tôi mới mua nhà ở tầng bốn."
Lục Trinh nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Nhà tôi trên tầng tám, đi bộ xem ra vẫn ổn." Anh chỉ buột miệng nói ra thôi, không có ý tứ gì khác đâu.
Tới cửa nhà, Giản Ninh lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, thuần thục thay dép đi trong nhà. Lục Trinh cũng tự giác lấy đôi dép khác đi vào, ừm đi êm lắm, chỉ là: "Cái dép này sao nhỏ thế?"
Giản Ninh đi vào trong: "Tôi chỉ ở một mình thôi."
"Được rồi." Nghĩ lại dù sao cũng là anh một mực muốn tới, bỏ qua chuyện này đi.
Lục Trinh hưng phấn đi theo sau Giản Ninh vào bếp: "Đúng rồi, tối nay chúng nay ăn gì?"
Giản Ninh mở tủ lạnh ra: "Ăn mì."
"Ăn mì, ừm..." Lục Trinh còn nghĩ sẽ được ăn món ngon chứ, cuối cùng lại thành ăn mì. Nhưng anh nghĩ nghĩ thế nào đột nhiên lại nghĩ tới: "Từ từ, có phải hôm nay là sinh nhật cô không? Lần trước tôi có xem qua chứng minh thư của cô."
Giản Ninh thản nhiên trả lời: "Ừ."
"Sao cô không nói sớm? Bằng không chúng ta có thể ra ngoài ăn, hoặc không thì mua bánh kem đem về. Cô đợi chút tôi đi mua bánh về, ăn mỗi mì thôi thì quá nhạt nhẽo rồi." Lục Trinh nói xong liền đi ra khỏi bếp, tựa hồ như muốn đi mua bánh kem về thật.
Cô chạy nhanh ra ngăn anh lại, nói: "Không cần, không cần phải đón sinh nhật đâu."
Lục Trinh cảm thấy kỳ quái, không phải mỗi dịp sinh nhật đều quan trọng sao: "Trước kia cô cũng không đón sinh nhật sao?"
Giản Ninh bình thản trả lời: "Sống một mình thì cần gì chứ."
Lục Trinh nghe giọng điệu của cô, bất giác cảm thấy không thoải mái: "Hiện tại không phải có hai người sao, nhanh thôi, tôi thấy gần đây có cửa hàng bánh ngọt."
Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. Giản Ninh nhíu mày, nhanh chóng đi ra mở cửa.
Lục Trinh chạy tới phía trước, cản cô không cho mở cửa, xong chính mình thì đi tới trước cửa: "Đợi chút, để tôi mở cửa cho." Anh nghĩ thầm, người mà buổi tối gõ cửa tìm đến hẳn không có ý tốt.
Lục Trinh mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi: "Ông tìm ai?"
Người đàn ông đó âm thầm đánh giá anh, rồi la lớn: "Cậu là ai? Giản Ninh đâu? Đây không phải nhà của Giản Ninh sao?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Giản Ninh giật mình, đi ra ngoài: "Bố, sao bố lại tới đây?"
Bố Giản Ninh bất mãn ra mặt: "Sao lại không thể, bố không thể tới nhà con gái sao! A, không tồi, đã tìm được một người đàn ông rồi."
Giản Ninh cau mày, chen ra đứng giữa bố mình và Lục Trinh: "Bố, bố tới đây làm gì?"
Bố cô dửng dưng trả lời: "Không có chỗ ở."
"Nhà của bố đâu?" Nghe câu này, sắc mặt Giản Ninh càng không tốt.
Ông ta nhún vai tỏ vẻ chẳng có chuyện gì: "Bán rồi, nếu không trả nợ thì họ sẽ giết bố đấy, mà bố đương nhiên cần cái mạng già này rồi, không phải chỗ con còn phòng trống hay sao."
Giản Ninh: "Tiền mỗi tháng con gửi cho bố đâu?"
Ông ta đẩy cô ra, nghênh ngang đi vào trong: "Số tiền đó sao đủ trả nợ, đừng làm phiền nữa, mau nấu chút đồ ăn đi, bố đói chết rồi."
"Bố, bố muốn ở lại đây?"
Ông ta làm ra vẻ như đó là điều hiển nhiên: "Bằng không thì tao có thể đi đâu, sinh ra một người mù như mày mà không vứt đi, còn nuôi mày lớn lên, chẳng lẽ tới lúc tao già không thể nương tựa vào mày?"
Lục Trinh nghe không lọt tai nữa, vừa nãy anh đã nhịn không xen vào rồi nhưng đến nước này thì quá quá đáng: "Chú nghe cháu nói này."
Bố Giản Ninh lập tức chú ý tới anh: "Thằng nhóc này có tiền không đó, tôi nói cho cậu biết tuy con bé là người mù, nhưng cũng là do tôi nuôi lớn, không có tiền thì đừng hòng cưới được con bé."
Ông ta dám đứng trước mặt Lục Trinh nói thế làm Giản Ninh vừa giận vừa xấu hổ: "Bố, bố nói cái gì đấy?"
Bố cô bất mãn: "Rống với tao làm gì, chẳng lẽ tao nói không đúng sao?"
Cô biết bố mình chắc chắn sẽ không cho qua chuyện này, quay người nói với Lục Trinh: "Lục Trinh, anh đi trước đi."
Ai ngờ bố cô còn nói: "Đợi chút, lần đầu gặp mặt cứ đưa cho tôi 1 vạn đây, gần đây không đi chơi, có chút ngứa tay rồi." (1 vạn: 10000 tệ = khoảng 35,5 triệu VND)
Biết ngay là bố mình sẽ làm vậy, mặt Giản Ninh trắng bệch, thúc giục anh mau đi: "Lục Trinh, thật ngại quá, anh mau đi đi."
Ông ta đang bực sẵn trong người, nay lập tức bùng nổ, tát thẳng vào mặt Giản Ninh một cái, quát ầm lên: "Con khốn, tao nói chuyện với cậu ta, mày chen vào để làm gì."
Giản Ninh và Lục Trinh đều không ngờ tới ông ta sẽ cư xử như thế. Cô ăn trọn cú tát, ngây ngốc giơ tay lên ôm lấy má phải.
Lục Trinh nhanh chóng kéo cô ra sau lưng mình, nói: " Này, cô ấy là con gái ông. Cô ấy làm gì ông mà ông đánh?"
Bố Giản Ninh cảm thấy mình chẳng làm gì không đúng cả, xông lên nói: "Tao đánh con tao khi nó mắc lỗi đấy! Sao? Luật pháp có luật cấm điều đấy không?"
"Giản Ninh, chúng ta đi ra ngoài." Lục Trinh thấy ông ta vô lý tới cực hạn, không có cách nào nói chuyện, liền kéo tay Giản Ninh đi ra ngoài.
Ở phía sau vẫn còn nghe thấy tiếng chửi bới của bố cô. Lục Trinh gắt gao nắm chặt lấy tay cô kéo người đi về phía trước, thật muốn nhanh mang cô đi khỏi cái chỗ này.
Cứ như vậy, họ lôi kéo nhau đi xuống dưới tầng. Xuống đến tầng một, Lục Trinh mới thấy xấu hổ, buông tay ra: "Ngại quá, vừa nãy là tình huống cấp bách." May mà bố cô không đuổi theo xuống dưới, đoán là thấy đã chiếm được nhà Giản Ninh nên không cần đuổi theo nữa.
Giản Ninh lắc đầu, tóc có hơi loạn: "Tôi mới là người thấy ngại, làm liên lụy tới anh rồi, tôi không nghĩ là ông ấy sẽ tới."
"Tôi không sao, cô có thấy đau không, đỏ hết cả lên rồi." Lục Trinh nói. Anh thấy trên gương mặt trắng nõn của Giản Ninh xuất hiện dấu tay đỏ, không nhịn được cảm thấy đau lòng, sao lại có người bố như vậy chứ!
Ai ngờ Giản Ninh lắc đầu, nhàn nhạt trả lời: "Tôi quen rồi."
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của anh, trong lòng anh lại càng tức giận hơn : "Cái gì? Chẳng lẽ trước kia bố cô hễ tức lên là đánh cô?"
"Ai kêu tôi là người mù chứ." Đối với vấn đề này, Giản Ninh chỉ có thể cười khổ.
Lục Trinh cắt ngang: "Không thể nói như vậy được, cô so với người thường còn lợi hại hơn. Giờ phải làm sao?"
Giản Ninh nói: "Anh đi về đi."
"Thế cô phải làm sao? Chẳng lẽ cô định trở về nhà? Nhỡ đâu ông ta lại đánh cô thì sao? Đánh tới chết thì làm sao bây giờ?" Lục Trinh lo lắng hỏi.
Giản Ninh lắc đầu, không cần phải lo lắng thái quá như vậy: "Ông ấy tới đây chỉ để đòi tiền thôi, sẽ không tự đánh chết công cụ kiếm tiền của mình đâu."
"Không được, tốt xấu gì giờ cô cũng là cảnh sát, làm gì có lý nào cảnh sát lại để người khác đánh. Huống chi tôi cũng là cảnh sát, sao có thể thấy người khác bị đánh mà mặc kệ được." Anh kiên quyết nói.
Giản Ninh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói : " Trước tiên tôi đi thuê phòng khách sạn ở tạm, sau đó sẽ đi tìm phòng mới."
"Đi khách sạn làm gì chứ ? Cô tới nhà tôi đi, nhà tôi vẫn còn phòng trống đấy." Lục Trinh lập tức nói ngay.
"Không cần, tôi tới khách sạn gần đây là được rồi." Giản Ninh lắc đầu, từ chối lời đề nghị của anh.
Anh cắn môi nghĩ nghĩ, con ngươi khẽ chuyển động, rồi mở miệng nói: "Haizz, giữa chúng ta còn cần khách sáo à, lại nói, tôi có một phòng đang trống, một mình tôi làm sao mà ở hết được, vừa lúc cho cô tới ở."
Giản Ninh bán tính bán nghi: "Vậy tôi đưa cho anh tiền thuê nhà nhé."
Lục Trinh lập tức xua tay: "Không cần không cần, cô qua đó ở vừa lúc có thể quét dọn vệ sinh phòng giúp tôi. Cô biết đấy, lâu không đụng vào phòng đấy thành ra nó hơi bụi."
Cô cảm kích nói: "Vậy làm phiền anh rồi."
"Không phiền, lên xe đi, hành lý lần sau trở về lấy là được." Lục Trinh cười.
Xe dừng lại trước nhà Lục Trinh, anh đỗ xe xong liền cùng cô đi thang bộ lên tầng.
Đi tới tầng tám, Lục Trinh nói: "Tới rồi."
Tới đây, Giản Ninh càng thêm hoài nghi: "Anh mua hết hai căn trên tầng tám luôn?"
Lục Trinh cười xấu hổ: "Ha ha, mua đúng lúc thôi."
Lục Trinh lấy chìa khóa mở cửa đi vào, thuần thục đổi dép, sau đó lấy thêm một đôi dép đi trong nhà đưa cho Giản Ninh.
Giản Ninh đổi xong dép, ngồi xuống sờ sờ tủ giày: "Anh không ở căn này, sao ở đây có nhiều giày dép vậy?"
Lục Trinh nhìn thoáng qua tủ giày, cười gượng: "Ha ha."
Giản Ninh lại tiếp tục nói: "Hơn nữa còn không có một hạt bụi nào."
"Cái này, là bởi vì có dì giúp việc định kỳ tới quét dọn."
Giản Ninh còn ngửi thấy cả mùi hương nữa: "Còn có cả mùi mì gói, không lẽ dì giúp việc nấu lên để ăn sao?"
"..."
Kết quả hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng, Lục Trinh cạn lời lấy hai tay ôm đầu, nói: "Đôi lúc tôi cảm thấy cô như thấy được mọi thứ vậy, không, so với thấy được còn kinh khủng hơn. Cô yên tâm đi, nhà tôi chỉ có mình tôi thôi, không cần băn khoăn gì cả, cứ yên tâm ở lại, hơn nữa có cô ở đây tôi có thể được ăn cơm tối miễn phí rồi."
Lục Trinh đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra xem: "Cơ mà nhà tôi chỉ có thực phẩm đông lạnh, nhưng mì sợi hẳn là vẫn có."
Giản Ninh đi theo anh vào phòng bếp: "Vậy ăn mì đi, có trứng không?"
"Có có, tôi muốn ăn hai quả trứng." Lục Trinh giơ hai ngón tay, nhưng chợt nhớ ra cô không nhìn thấy nên nhanh chóng hạ tay xuống.
Rất nhanh, Giản Ninh làm nóng chảo rồi chiên ba quả trứng.
Lục Trinh nhìn cô chế biến mì sợi liền hỏi: "Có muốn uống chút rượu vang không? Chúc mừng một chút."
Giản Ninh nhíu mày: "Đã ăn trứng chiên còn uống rượu vang?" Nghĩ thế nào vẫn cảm thấy kỳ quái.
"Văn hóa phương Đông và phương Tây kết hợp." Lục Trinh vừa nói vừa đi lấy chai rượu vang đỏ.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, anh rót ly rượu cho Giản Ninh: "Giản Ninh, sinh nhật vui vẻ."
Giản Ninh cụng ly với anh: "Cảm ơn."
Cô uống một ngụm rượu vang, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đại khái thì đây là lần đầu tiên tôi đón sinh nhật."
Anh ngừng động tác lại, cảm thấy đau lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Xem ra tôi là người đầu tiên đón sinh nhật cùng cô."
Giản Ninh cười khẽ: "Đúng vậy."
"Nếu đã như vậy, tôi hát một bài mừng sinh nhật cô nhé." Lục Trinh nói xong hát luôn: "Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật cô."
Giản Ninh nghe tiếng hát của anh liền hoảng sợ, nói vội: "Được rồi."
"Không cần cảm động đâu, hát một bản tiếng Trung rồi thì giờ tôi hát tiếp bằng tiếng Anh."
Giản Ninh nhấp một ngụm rượu, nói thẳng: "Không cần, khó nghe lắm."
Anh lặng đi mất hai giây: "Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday Giản Ninh. Hay là hát thêm tiếng Hàn nhé?"
Giản Ninh: "..."