[Trò chơi sinh tử]
Video kết thúc, màn hình tối đen, vài giây sau video bị xóa mất.
Triệu Cường thở phào: "Xem ra Nguyên Phỉ xóa được rồi."
Nhưng dù là thế thì chỉ cần mấy phút ngắn ngủi thôi cũng đủ để video lan truyền rộng rãi tới cư dân mạng, một video nhuốm máu. Bất luận người quay có mục đích gì khi phát trực tiếp cảnh ngược đãi này thì có lẽ đã đạt được như ý rồi.
Lục Trinh, Giản Ninh đi theo Triệu Cường tới tổ trọng án. Lúc này thanh niên IT Thạch Nguyên Phỉ sau mấy phút liên tục tìm cách gỡ video giờ đang ngồi liệt trên ghế, trán vã mồ hôi.
Tổ trưởng tổ trọng án Tần Uyên hỏi: "Nguyên Phỉ, tình hình bây giờ sao rồi?"
Giờ cả người Thạch Nguyên Phỉ cảm thấy hơi lâng lâng: "Video tôi đã xóa được rồi, trước đó cũng kịp lưu một bản, lần này xem ra gặp phải cao thủ rồi, trong quá trình hắn phát trực tiếp tôi không tài nào có thể xóa được video của hắn."
Tần Uyên lập tức an ủi hắn: "Không sao cả, Nguyên Phỉ, cậu vất vả rồi. Có thể tra được vị trí của tên đấy không?"
Vẻ mặt Thạch Nguyên Phỉ đau khổ vô cùng: "Đây mới là điều khiến tôi buồn bực nhất, không tra được."
Lục Trinh thở dài: "Xem ra chúng ta phải lần theo manh mối từ trong video rồi."
Mọi người tới phòng họp, Thạch Nguyên Phỉ phát video lên màn hình lớn, mọi người xem lại video một lần nữa.
Sau khi video kết thúc, người chỉ nghe được video như Giản Ninh lại mở lại đầu tiên: "Có thể nạn nhân lúc đó đang ở dưới tầng hầm, căn phòng đó chắc hẳn cũng không lớn hơn bao nhiêu so với phòng họp này, bốn phía đều là tường, cửa ra vào cũng đóng. Người đánh roi vào nạn nhân là một người đàn ông đi giày da, người bắn tên là một người phụ nữ đi giày cao gót, tôi nghe được tiếng giày cao gót."
Quý Hạo Dương: "Woa, đội phó Giản, chị thật lợi hại."
Tang Vũ Hân lập tức phụ họa theo: "Thính giác của đội phó Giản chính là lợi hại như vậy đấy."
Giản Ninh tiếp tục nói: "Nếu có thể tiến hành dựng lại hiện trường này, manh mối tôi thu nhập được sẽ nhiều hơn."
Tần Uyên nghe xong lập tức chỉ thị: "Nguyên Phỉ, mau điều tra về thân phận nạn nhân. Sau đó Triệu Cường và Trần Mặc nhanh tới nhà nạn nhân tìm hiểu, còn giờ chúng ta đi tìm một căn phòng để dựng lại hiện trường."
Mấy người bọn họ nhanh chóng tìm được một căn phòng khác khá giống với hiện trường, họ lấy một chiếc ghế để ở giữa phòng cùng với NPC* ngồi trên ghế.
(*)NPC: mô hình người, thường dùng trong y học
Tần Uyên: "Từ video có thể phán đoán được một chút góc độ mà roi quất tới, khoảng từ 175 – 178 độ về phía bên trái."
Lục Trinh lập tức vỗ vỗ vai Quý Hạo Nhiên: "Hạo Nhiên, 177 độ, làm đi."
Tang Vũ Hân nói: "Vậy tôi sẽ là người phụ nữ kia, vừa vặn hôm nay tôi đi giày cao gót."
Mọi người vào vị trí, Hạo Nhiên cầm roi đứng bên cạnh NPC. Vị trí của NPC được đặt ngay chính giữa camera, còn Tang Vũ Hân đứng đằng sau camera.
Tần Uyên, Mộc Cửu, Lục Trinh và Giản Ninh ở phòng bên cạnh xem video được quay lại.
Lục Trinh: "Bắt đầu đi, Hạo Nhiên."
"Ok." Hạo Nhiên giơ dấu ra hiệu, sau đó bắt đầu mô phỏng cách quật roi như trong đoạn video của hung thủ, liên tục quật vào NPC.
Giản Ninh nghe thanh âm roi, nói: "Âm thanh hình như không đúng, bên cạnh người phụ nữ kia chắc hẳn còn cái gì đó, nhưng tôi không dám chắc."
"Có nghĩa là hiện trường trừ nạn nhân ra còn xuất hiện hai tới ba người nữa."
Giản Ninh quay về phía Lục Trinh: "Khi nghe tiếng giày cao gót, cảm giác như là có tiết tấu vậy."
Trở lại văn phòng, Tần Uyên lập tức nói với Thạch Nguyên Phỉ: "Nguyên Phỉ, có thể xóa tất âm thanh khác đi, tăng tiếng giày cao gót lên không?"
"Có thể, để tôi thử xem sao." Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng gõ phím: "Được rồi, mọi người thử lại nghe xem."
Mộc Cửu nghe xong, đáp án lập tức tuôn ra: "Mật mã Morse."
Giản Ninh và Mộc Cửu dường như có cùng một ý nghĩ, đồng thời nói: "Đường Khang Nguyên."
Mộc Cửu cọ cọ người vào Giản Ninh.
Quý Hạo Nhiên cạn lời: "Cô ta vậy mà thông qua cách này để nói địa chỉ cho chúng ta?" Tuy rằng như vậy sẽ giúp bọn họ rút ngắn được thời gian tìm địa điểm nhưng tại sao cô ta lại thông qua cách này nói địa chỉ cho cảnh sát chứ?
Lục Trinh cười lạnh: "Đại khái chúng nghĩ rằng cho dù có cho địa chỉ đi chăng nữa thì chúng ta cũng không tìm thấy chúng."
Chạy xe tới đường Khang Nguyên, bọn họ nhanh chóng tìm được ngay tầng hầm tăm tối đó, dọc theo hành lang hầm tối đi một đoạn dài, cuối hành lang có hai cánh cửa bị khóa. Tần Uyên và Lục Trinh mỗi người nhận mở khóa một cánh cửa, nhưng cảnh tượng họ nhìn thấy lại không giống nhau.
Tần Uyên đi vào một căn phòng, ở giữa phòng có một bộ bàn ghế, trên bàn còn có một cái ipad, video trong ipad đó chính là video vừa mới phát trực tiếp.
Mà Lục Trinh mở cánh cửa còn lại, lập tức mùi máu tươi ngập tràn, khứu giác và thị giác phải hứng chịu kích thích mạnh.
Chính giữa phòng chỉ đặt đúng một chiếc ghế, ngồi trên ghế chính là người đàn ông bị giết hại tàn nhẫn, trên người nạn nhân, khắp nơi, từ ghế tới mặt đất đều là máu. Bức tường sau lưng còn khắc to, rõ chữ 'GAME OVER'
Nhìn thấy thi thể, Tô Duy kinh ngạc: "Đúng là quá biến thái, sao có thể tra tấn người ta như vậy."
Trong lúc Tô Duy khám nghiệm tử thi, Lục Trinh đi tới bức tường đằng sau quan sát kỹ chữ được viết: "Đây không giống lấy máu người để viết lên."
Quý Hạo Dương nhìn nạn nhân, lắc đầu cảm khái: "Rốt cuộc phải hận thù bao nhiêu mới ra tay tàn nhẫn như vậy."
Lục Trinh xoa xoa cằm, suy nghĩ: "Đây không chỉ đơn giản là giết người, bọn họ đang dùng cường độ mạnh nhất tra tấn nạn nhân, nhưng không phải vì sự hận thù, ngược lại tôi thấy là vì ..."
"Trừng phạt." Trong lúc Lục Trinh còn chưa biết nói như nào, Giản Ninh đã cướp lời.
Lục Trinh gật đầu: "Đúng, chính là loại cảm giác này."
Tần Uyên lúc này xuất hiện ở cửa phòng: "Mộc Cửu, ở ngoài này chờ đi."
Mộc Cửu lại vô cùng ngang bướng không nghe lời: "Không, em muốn vào bên trong xem cơ."
"Nghe lời anh, không nhớ vừa rồi ở cục anh nói với em như nào sao, anh đồng ý đưa em đi cùng, nhưng em không được tới hiện trường."
Mộc Cửu bắt đầu chọc ngoáy: "Tới đây rồi thì phải được xem chứ."
Lục Trinh thấy bọn họ cãi vã, đi qua hỏi: "Tần Uyên, có chuyện gì vậy?"
Giản Ninh đi qua, cười nhẹ: "Hẳn là Mộc Cửu đang mang thai đi."
"Mang thai?" Câu nói của Giản Ninh làm tầm mắt mọi người giờ đều đổ dồn về phía bụng Mộc Cửu.
Tần Uyên xoa xoa đầu Mộc Cửu: "Đúng vậy."
Lục Trinh nghe vậy lập tức nói: "Vậy còn đứng ở đây làm gì nữa. Tần Uyên, mau đem cô ấy đi khỏi đây đi."
"Đúng vậy, đi mau đi mau."
Cứ như vậy, ban đầu chỉ có một mình Tần Uyên không cho Mộc Cửu tới gần hiện trường thì hiện tại mấy người có mặt ở đó đều nhất quyết không cho cô tới gần.
Mộc Cửu: "..."
Cuối cùng, Mộc Cửu vẫn bị Tần Uyên đưa đi chỗ khác, đội hình sự tiếp tục ở lại hiện trường làm nhiệm vụ.
Lục Trinh thấy Giản Ninh đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, liền hỏi: "Giản Ninh, cô nghĩ ra được cái gì rồi?"
Giản Ninh quay về phía bức tường có chữ kia, suy đoán: "Trên bức tường kia họ viết GAME OVER, đã viết thì khẳng định có ý nghĩa, trò chơi kết thúc, điều này làm cho tôi nhớ tới vụ án trước, truy đuổi, chẳng lẽ đây cũng là trò chơi?"
***
Trở lại cục cảnh sát, sau khi có được kết quả khám nghiệm tử thi của Tô Duy, mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Bởi vì vết máu chưa xác định được ở hiện trường vụ Hoàng Hổ chính là của nạn nhân lần này, cả dấu vân tay trên chai bia cũng là của người này, hay nói một cách khác hung thủ vụ Hoàng Hổ đã bị người khác giết một cách vô cùng tàn nhẫn.
Đội hình sự trong chốc lát bao phủ bởi sự im lặng, tìm được hung thủ của vụ án đầu đương nhiên là một tin vui, nhưng giờ hung thủ vụ đó cũng chỉ là thi thể lạnh lẽo.
Một vụ án kết thúc kéo theo một vụ án mới.
Quý Hạo Dương ngẩng mặt nhìn trần nhà, cảm thán: "Trời ạ, giết hung thủ của vụ án trước thì được coi là hành động trượng nghĩa sao? Biết rõ vụ trước cho nên lần này mới trói người lại rồi ra tay."
Lục Trinh khoanh hai tay trước ngực: "Có phải là hành động trượng nghĩa hay không thì tôi không biết, nhưng liệu mọi người có thấy hiện trường vụ án giống như một nghi thức không."
Phương Dịch ngồi ngay phía trước, hơi cau mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Đội trưởng, vết máu trên tường Tô Duy xét nghiệm có phải máu gà không?"
Lục Trinh gật đầu, nhìn về phía cậu: "Đúng, chính là máu gà, sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?"
Phương Dịch lúc này càng chắc chắn những điều mình đã nghĩ: "Lúc đầu đúng là tôi không hiểu, nhưng sau khi nghe nói là máu gà tôi đột nhiên nhớ tới một nghi thức, đây là một nghi thức cổ xưa của một bộ lạc, họ dùng nó để trừng phạt những kẻ phản bội. Sẽ dùng dây trói người đó thật chặt rồi dùng roi quất vào, quan trọng hơn nữa chính là đôi mắt, họ cảm thấy đôi mắt là thứ trong sáng, thiện lương không thể bị vấy bẩn. Sau khi chết thì người sẽ lên thiên đường, nhưng những kẻ phản bội thì không xứng được hưởng ánh sáng đó, cho nên bọn họ đã bắn mũi tên vào mắt người phản bội, để kẻ đó phải xuống địa ngục. Cuối cùng, họ sẽ viết tên kẻ phản bội bằng máu gà, rồi được đưa ra trước mắt toàn bộ bộ lạc."
Quý Hạo Nhiên nghi hoặc: "Đúng là nên trừng phạt, nhưng hung thủ trừng phạt vì cái gì chứ? Bởi vì nạn nhân từng giết người?"
Lục Trinh còn đang muốn nói gì đó thì điện thoại reo lên: "Alo, Tần Uyên."
Tần Uyên ở đầu dây bên kia nói: "Lục Trinh, bọn Triệu Cường đi tới nhà Đàm Dư Niên xem thì ngoại trừ máy tính của nạn nhân ra thì không thiếu cái gì, nghe mẹ nạn nhân nói từ sau khi tốt nghiệp hắn cũng không đi tìm việc làm, suốt ngày chỉ ở nhà cắm đầu vào game."
"Được, tôi biết, cảm ơn."
Tắt điện thoại, Lục Trinh lập tức cung cấp tin tức mới cho bọn họ: "Máy tính Đàm Dư Niên không thấy đâu, trước kia nạn nhân là một người cực kỳ nghiện game."
"Cho nên hung thủ đã cầm máy tính nạn nhân đi, trong đó hẳn có bí mật gì đó chúng ta không biết." Manh mối đang từng chút một bày ra trước mặt Giản Ninh: "Máy tính, trò chơi, GAME OVER, trừng phạt. Lục Trinh, tầng hầm vừa rồi có hai căn phòng, ở ngoài cửa phòng có cái gì?"
"Còn có gì à? À có có, trên vách tường có hai móc." Lục Trinh lúc này mở to mắt, nghĩ đến khả năng lớn nhất: "Móc đó để móc chìa khóa."
Giản Ninh rũ mắt, thấp giọng nói: "Có hai cái chìa khóa, mỗi chìa khóa mở được một cánh cửa, có thể là Đàm Dư Niên đã chọn sai cánh cửa nên có kết cục như vậy, hoặc là, hắn chỉ có một sự lựa chọn vậy mà thôi."
Lục Trinh trầm giọng nói: "Không sai, đây là một trò chơi." Trò chơi giữa sự sống và cái chết.