[Lời nói dối, sự phẫn nộ, che giấu. ]
Lục Trinh quan sát động tĩnh phía thầy Đường, sau quay sang hỏi Giản Ninh: "Tôi nói này, Giản Ninh, cô nghi ngờ thầy Đường từ bao giờ thế?" Thật sự là anh không mảy may nghi ngờ người thầy giáo nhiệt tình này một tí nào, hơn nữa, đó còn là người Giản Ninh quen.
Giản Ninh nghiêng đầu nhìn anh: "Anh có nhớ trước đó tôi hỏi ông ấy rằng 'thầy có quen Đới Giai Âm không' không? Ông ấy đã lập tức nói không biết mà không cần suy nghĩ. Chính vì trả lời quá dứt khoát ngước lại khiến tôi nghi ngờ thầy ấy đang phủ nhận sự tồn tại của Đới Giai Âm."
Lục Trinh ngẫm nghĩ: "Có thể là ông ấy thật sự chưa nghe qua cái tên này."
"Bình thường, khi nghe được một cái tên xa lạ, phản ứng đầu tiên của con người là sẽ nghĩ xem mình có quen người đó hay không, khoảng thời gian ở giữa đó ước chừng hai giây. Huống hồ thầy Đường rõ ràng biết Đới Giai Âm hơn nữa còn từng là bác sĩ tâm lý của cô bé. Tôi và Tiểu Tang đã xem kỹ nhật ký của cô bé vào hai năm trước, Đới Giai Âm viết là thầy Đường cũng từng làm bác sĩ tâm lý của mình. Cho dù thầy Đường có thể không nhớ Đới Giai Âm, nhưng ông ấy phải nhớ chuyện này." Giản Ninh lắc đầu, giải thích.
Lục Trinh cuối cùng cũng hiểu rõ, cười: "À, thì ra là vậy, vì thế ông ta mới vội vàng phủ nhận."
Giản Ninh rũ mắt, chậm rãi nói: "Đó chính là nguyên nhân khiến tôi nghi ngờ. À, còn một nguyên nhân nữa, ông ấy quá chú ý đến vụ án này. Ông ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta, còn nói gặp khó khăn cứ nói để ông ấy hỗ trợ. Mỗi lần chúng ta có manh mối mới thầy Đường đều xuất hiện. Nếu như không phải có liên quan tới vụ án, ông ấy nóng lòng muốn biết rõ làm gì chứ."
Hai mắt Lục Trinh bỗng sáng lên: "Đúng, tựa như một số hung thủ sẽ nán lại hiện trường, lẩn trong đám đông quan sát, rồi có một số thì đóng vai người chứng kiến, cung cấp manh mối cho cảnh sát."
"Cho nên lúc ăn cơm tối tôi có thăm dò thử, một là muốn ông ấy tự để lộ dấu vết, hai là tôi thử xem ông ấy có đang cầm túi của Đới Giai Âm hay không." Giản Ninh gật đầu nói.
"Xem ra cái túi đó cũng không nằm trong tay ông ấy." Lục Trinh hướng ánh mắt về phía đó, nói: "Được rồi, một người đã hơn 40 tuổi như ông ấy còn đào tiếp sẽ mệt lắm, để tôi qua xem chút."
Giản Ninh lên tiếng ngăn anh: "Từ từ đã."
Lục Trinh khó hiểu nhìn cô: "Từ từ? Cô thật sự muốn cho ông ấy đào tung chỗ này lên sao?"
"Không." Giản Ninh giải thích cho Lục Trinh: "Xem tiếp theo ông ấy làm gì."
"Được rồi." Lục Trinh đành nghe lời cô lùi xuống. Buổi tối nơi này có gió lạnh thổi qua, Lục Trinh chà xát hai bàn tay vào nhau, nhìn qua thấy hôm nay Giản Ninh không mặc quần áo dày: "Nơi này có gió lạnh thổi tới, cô có lạnh không?"
Giản Ninh nhàn nhạt đáp: "Vẫn chịu được."
Lục Trinh đương nhiên không tin lời cô nói: "Chúng ta là người một đội, cô không cần phải tỏ ra quá cứng rắn trước mặt tôi. Tôi thấy cô mặt nào cũng tốt, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, nhưng tôi đã bảo rồi, thói quen này không phải lúc nào cũng tốt đâu. Ví như nữ pháp y ở tổ trọng án ấy, 28 tuổi mới tìm được người yêu." Anh suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Đương nhiên, cũng tại cô ấy tâm lý quá mức âm u vặn vẹo, lại thích khủng bố người khác. Aiii, nói rõ ra thì, dù sao cũng đều là phụ nữ, nên tỏ ra yếu đuối nhu nhược một chút, thế thì đàn ông mới nảy sinh ra ý muốn bảo vệ."
Giản Ninh thấy anh càng nói càng đi xa chủ đề, cắt ngang nói: "Tôi thấy mặt nào của anh cũng tốt, chỉ là anh nói nhiều quá."
"Tôi đây là..." Lục Trinh đang định mở miệng phản bác, môi lập tức truyền đến cảm giác mềm mại, nhìn mới phát hiện đó là ngón tay của Giản Ninh.
Lục Trinh ngạc nhiên tột độ. . Rõ ràng không nhìn thấy gì nhưng vẫn đưa tay chính xác chạm vào môi anh.
"Ông ấy muốn gọi điện thoại."
Thanh âm của Giản Ninh cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Lúc này anh mới dời sự chú ý từ tay Giản Ninh sang người kia, nghĩ thầm tại sao cô biết ông ấy muốn gọi điện thoại hay vậy.
Thầy Đường ra khỏi rừng cây nhỏ, thở hổn hển. Một tay ông cầm xẻng, tay kia cầm điện thoại nhấn nhấn mấy nút rồi áp lên tai, nói: "Hiệu trưởng, tôi không tìm thấy, tôi đào hết chỗ này rồi nhưng không có gì cả. Ông nói xem có khi nào... được... tôi biết rồi, tôi sẽ tiếp tục tìm."
Lục Trinh sợ ngây người, khống chế âm lượng hỏi: "Hiệu trưởng? Vụ án này kéo cả hiệu trưởng một trường vào sao?"
Bên kia, thầy Đường vội vã tắt điện thoại, rời khỏi đó. Đi đúng tới chỗ ngoặt, ông đụng phải Giản Ninh và Lục Trinh.
Trong nháy mắt, ông thay đổi sắc mặt. Ông cố gắng ngăn lại sự hoảng loạn trong nội tâm mình, mở miệng nói: "Giản Ninh, em, hai người sao vẫn còn ở đây?"
Lục Trinh cười cười, nhìn cái xẻng trong tay ông chưa kịp cất đi, lập tức vạch trần: Thầy Đường đúng là vất vả quá, đổ cả mồ hôi rồi. Đào lâu như vậy mà!"
"Tôi, tôi chỉ là..." Thầy Đường muốn mở miệng giải thích, nhưng lời tới miệng lại không cách nào nói ra được, đành im lặng cúi đầu.
Lục Trinh nhìn vẻ mặt ông, cười nói: "Tốt nhất là thầy Đường theo chúng tôi nói chuyện một chút. À đúng rồi, không bằng gọi cả hiệu trưởng đi."
Thầy Đường nhìn di động trong tay mình, mặt xám ngoét.
Đang nói, chuông điện thoại của Lục Trinh vang lên. Anh nhìn thoáng qua màn hình rồi nhận điện thoại: "Alo, Hạo Dương, cái gì?" Quý Hạo Dương ở đầu bên kia nói gì đó khiến Lục Trinh nhíu chặt mày, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi, tôi đang ở trường đây, giờ qua đó ngay."
Giản Ninh nghe tiếng anh ngắt điện thoại mới hỏi: "Sao thế?"
Lục Trinh thở dài, thấp giọng nói với cô: "Lại xảy ra án mạng."
***
Diêu Thân Kiệt cho xe vào gara, cầm văn kiện để ở ghế phó lái xuống xe, đi về phía lối vào tòa nhà, ấn nút chờ thang máy. Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, gã đi vào ấn nút lên tầng 18, xong đứng dựa vào một bên thang máy nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy ngày nay liên tiếp phát sinh ra chuyện không hay khiến gã không nghỉ ngơi đủ.
"Ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Gã liếc màn hình hiển thị ở góc phải một cái rồi mới chậm rãi đi ra.
Tới trước cửa nhà, gã lấy chìa khóa mở cửa, thay sang dép trong nhà, rồi đi thẳng tới một căn phòng đang đóng chặt, lấy khóa mở cửa phòng.
Trong phòng vô cùng hỗn loạn. Sách, cốc và gối đều nằm lăn lóc trên mặt đất, khay đồ ăn sáng và cơm trưa vẫn còn ở chỗ cũ. Gã nhíu mày nhìn qua, tất cả còn nguyên chưa được đụng tới.
Người con trai ngồi trên giường nghe tiếng mở cửa cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn, cứ thế thu mình ngồi ở một góc.
Diêu Thân Kiệt nhìn quanh căn phòng, tức giận sôi máu, ném luôn văn kiện trong tay đi: "Mày đang làm cái gì đấy? Tuyệt thực à?"
Tập văn kiện bị ném đi đập trúng vào đầu người con trai đó. Chịu cái ném như vậy, cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu lên. Hai tay cậu buông thõng xuống khiến tập văn kiện liền theo đó rơi xuống giường.
Người con trai đó cứ nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt chẳng có cảm xúc gì khi đối diện với Diêu Thân Kiệt đang trừng mắt, chỉ là ánh mắt của cậu như đang kháng nghị.
Diêu Thân Kiệt cảm thấy bất mãn với ánh mắt của cậu, mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn! Tao hỏi sao mày không nói, tới cùng mày muốn cái gì đây?"
Người con trai đó cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi cũng muốn hỏi ông đang làm cái gì đây? Tại sao lại giam tôi không cho tôi đi học. Không phải ông coi trọng thành tích học tập của tôi sao. Sao lại không cho tôi đi học? Không đi học thì làm sao có được thành tích tốt."
Nói đến thành tích, Diêu Thân Kiệt càng sôi máu hơn, chỉ tay về phía người đó: "Mày còn mặt mũi mà nói chuyện đó với tao sao! Nếu không phải mày làm ra cái chuyện tốt đẹp đó, tao có thể... có thể bị bức thành như này à?"
Người con trai đó không chịu kém cạnh: "Cứ nói thẳng ra đi, sao ông phải nói vòng vo, chẳng phải ông rất mất mặt sao?" Giọng điệu tràn đầy sự trào phúng.
Diêu Thân Kiệt dùng tay ôm lấy đầu mình, vì tức giận mà vẻ mặt gã trở nên khó coi: "Đúng vậy, mày làm tao thấy rất mất mặt, tại sao tao lại sinh ra đứa con như mày?"
Người con trai đó tỏ vẻ nghe nhiều nhàm tai, chỉ nhìn gã nói: "Chừng nào ông mới cho tôi đi ra ngoài đây?"
Diêu Thân Kiệt cắn răng, như đang cố gắng khắc chế sự tức giận của mình: "Tao hỏi mày một lần nữa, thứ đó có đang ở chỗ mày không?"
Người đó quơ tay, lắc đầu: "Tôi đã nói là không có rồi, không phải là ông cũng đã tìm thử rồi sao, làm gì có."
Diêu Thân Kiệt đã tức tới nỗi nổi gân xanh: "Tao đã nói là mày đừng có mà lừa tao, dù thế nào thì tao cũng là bố mày."
"Cho nên tôi có lừa ông, thì cũng là học từ ông đấy." Cậu hơi nhếch khóe miệng, trào phúng mà gọi gã: "Bố."
Diêu Thân Kiệt rốt cuộc cũng không chống chế được cảm xúc của mình, xông lên cho cậu một cái tát, đánh xong còn chỉ tay vào cậu, hung tợn quát: "Tao nói cho mày biết, đừng hòng nghĩ đến việc bước ra khỏi căn phòng này. Cứ ở ngốc trong phòng này đi. Mỗi bữa tao sẽ mang đồ ăn vào cho mày, có ăn không thì tùy mày."
Nói xong, gã cầm lấy văn kiện của mình trên giường, rời khỏi phòng, dùng sức đóng cảnh cửa lại. Tiếng đóng thật mạnh, tựa hồ như căn phòng bị chấn động theo lực đóng cửa.
Tay gã run run lấy khóa khóa cửa phòng lại, vẻ mặt giấu không được sự giận dữ. Gã đem chìa khóa cất vào trong túi, một tay ôm lấy đầu trở về phòng.
Bên ngoài truyền tới tiếng mở rồi đóng cửa lại, người con trai đó dán cả người vào cửa để nghe động tĩnh bên ngoài. Sau khi xác định bố mình đã trở về phòng, cậu đi tới trước kệ sách, bắt đầu di chuyển kệ sách, ở mặt sau của kệ cậu sờ thấy một vật cứng. Cậu lập tức đem nó lấy ra, gắt gao cầm chặt ở trong tay.
Đi ra ngoài, cậu nhất định phải đi ra ngoài!!!