[Chúng ta luôn muốn bảo vệ những món đồ thuần khiết nhất]
Sau khi tới khu vui chơi điều tra, Quý Hạo Dương mang về cho mọi người một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là đã xác định được thân phận nạn nhân, còn tin xấu là con gấu bông đó chính là phần quà mà nạn nhân đã thắng giành được ở khu vui chơi mấy ngày trước.
Nạn nhân tên Lục Nhất Văn, 26 tuổi, là một nhân viên ngân hàng.
Tang Vũ Hân hiện đã liên lạc với người nhà nạn nhân, nói đại khái tình huống: "Hôm qua là sinh nhật bạn gái nạn nhân, hai người vốn hẹn buổi tối sẽ cùng nhau đi ăn cơm nhưng tới tối thì không thấy nạn nhân xuất hiện, hơn nữa bạn gái còn nhận được một tin nhắn từ nạn nhân, nội dung tin nhắn là nạn nhân có việc đột xuất không tới được. Cô ấy gọi lại cho nạn nhân cũng không thấy nghe máy, sau đó cô ấy về nhà luôn, bởi vì tức giận cho nên không liên lạc với nạn nhân nữa, tới giờ mới biết được tin bạn trai mình đã chết."
Lục Trinh hỏi: "Tin nhắn được gửi đi lúc nào?"
Tang Vũ Hân lật quyển sổ ghi chép, nói: "Tin được gửi vào khoảng 7 giờ 10 phút."
Lục Trinh lắc đầu: "Khi đó nạn nhân đã tử vong, tin nhắn chắc chắn do hung thủ gửi."
Tang Vũ Hân thở dài nói: "Chỉ tiếc là bạn gái nạn nhân chẳng hề mảy may nghi ngờ gì cái tin nhắn được gửi tới đó." Vì lỡ hẹn cho nên ngày hôm sau người bạn gái quyết sẽ không nhận điện thoại nếu nạn nhân gọi tới, cô ấy rất tức giận, nhưng khi biết bạn trai mình bị sát hại, tức giận liền chuyển thành đau khổ, có thể, sau này cô ấy sẽ rất áy náy.
Giản Ninh hỏi: "Tiểu Tang, bạn gái Lục Nhất Văn có biết hôm đó bạn trai mình rời khỏi nhà lúc nào không?"
Tang Vũ Hân đáp: "Nạn nhân xuất phát từ nhà. Điều này tôi có đối chiếu qua với người nhà nạn nhân, anh ta rời khỏi nhà tầm 6 giờ 30. Đi như thế nào thì bọn họ cũng không rõ lắm, nạn nhân không lái xe vì chưa có xe."
Lục Trinh bảo Phương Dịch mở bản đồ rồi chỉ vào màn hình: "Nhà nạn nhân ở đây, địa điểm hẹn hò ở đây, chúng ta đặt giả thiết khoảng lúc 7 giờ nạn nhân bị hung thủ sát hại, như vậy ở đây có hai trường hợp có thể xảy ra. Tình huống đầu tiên là hung thủ là một tài xế taxi hoặc giả làm tài xế đưa nạn nhân tới hiện trường gây án đầu tiên tiến hành sát hại, tình huống hai là khi nạn nhân đi được nửa đường thì bị hung thủ bắt cóc."
Tang Vũ Hân đã từng đi tới nhà nạn nhân xem qua: "Nếu nạn nhân đi phương tiện giao thông công cộng thì từ tiểu khu nơi nạn nhân sống phải đi bộ khoảng 20 phút."
Giản Ninh lập tức hỏi: "Ở gần chỗ đó liệu có công trường hay chỗ nào ẩn nấp được không?"
Quý Hạo Dương đáp lời cô: "Đội phó Giản, anh tôi đang trên đường điều tra, có gì sẽ thông báo cho mọi người."
Lục Trinh nhìn màn hình hiển thị ảnh chụp hiện trường vụ án, im lặng trong chốc lát rồi mở miệng: "Tiểu Tang, cô đi điều tra một chút về quan hệ xã hội của nạn nhân đi, bao gồm cả cô bạn gái nữa, nhìn xem liệu có khả năng là giết người vì tình hay tư thù cá nhân không."
"Rõ, đội trưởng." Tang Vũ Hân nghe lệnh lập tức rời khỏi.
Giản Ninh căn cứ vào các manh mối hiện tại, nói ra phán đoán của mình: "Trên thân thể của nạn nhân xuất hiện rất nhiều vết dao đâm, số vị trí bị thương rất nhiều, nhưng trong quá trình sát hại nạn nhân, hung thủ đã để lộ tâm lý áy náy. Hắn không làm thương phần đầu của nạn nhân, thậm chí còn lấy đồ trùm lên đầu, hắn không dám nhìn mặt nạn nhân, tàn nhẫn sát hại nhưng áy náy. Đây là một mâu thuẫn tâm lý, rõ ràng hắn biết đây là một người vô tội, hắn không nên giết hại nạn nhân nhưng hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình. Cho nên tuy không bài trừ khả năng giết người vì tình và báo thù, nhưng tôi vẫn thấy đây là một vụ án do quá xúc động mà giết người, hung thủ không phải là tùy tiện chọn mục tiêu, có khả năng là lấy con gấu bông đó làm mục tiêu, nên có thể là con gấu bông này gây cho ra cho hắn một ảo giác nào đó."
Giản Ninh tạm dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Trong quá trình giết người, cảm xúc của hung thủ là rất xúc động và phẫn nộ, nhưng sau khi gây án xong nội tâm hắn lại bình tĩnh như bình thường. Hắn vô cùng thưởng thức con gấu bông đó, nó không bị vứt lại ở hiện trường mà được hắn cho vào trong thi thể, đây là một hành vi khá là to gan. Nhưng sau khi giết người xong tâm lý hắn không thể duy trì được trạng thái bình tĩnh quá lâu, nếu như tinh thần mà phải chịu áp lực sẽ kích thích hắn, hắn sẽ tiếp tục giết người."
***
"Alo, vợ à, anh vừa mới tan làm xong, có quà tặng cho em, chờ anh trở về nha. Đúng, anh đi đường tắt, như vậy nhanh hơn mà, yên tâm sẽ không có cướp bóc gì đâu, ừ, anh biết, anh sẽ để ý, cứ như vậy đi, chút nữa anh về." Anh chàng nụ cười hạnh phúc, vui vẻ cho điện thoại vào túi quần, tay trái cầm một con búp bê lớn, tay phải cầm bánh kem, bước đi như bay. Anh muốn mau chóng về nhà quá.
"Cạch, cạch, ..."
Anh nghe được phía sau lưng có tiếng bước chân. Nhớ tới lời dặn dò của vợ, anh quay đầu lại nhìn, là một người thanh niên trong tay cầm một cái túi, nhìn qua là biết cũng là người đi làm về. Anh yên tâm hơn chút, thầm nghĩ chắc người này nhà cũng ở gần đây, đi đường tắt giống mình là muốn nhanh chóng về nhà.
Ổn định tâm tình xong anh tiếp tục đi về phía trước, nơi này đèn đường lúc sáng lúc tối làm cho chỗ này trông thật ảm đạm, không bao lâu sau tiếng bước chân sau anh càng lúc càng gần, lại dường như rất nhanh, anh theo bản năng đi dịch sang một bên, ý muốn nhường đường cho người đằng sau đi lên.
Trong nháy mắt, anh thấy được trong tay người thanh niên kia cầm một con dao, không kịp để anh phản ứng, con dao đó đã nhanh chóng đâm vào sau lưng anh.
"A a a !!!" Anh kêu to, ném đồ về phía người thanh niên kia, muốn trốn thoát.
Dao bị rút ra, lại đâm thêm một nhát nữa.
Người đàn ông đau khổ nằm trên mặt đất, lúc này không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, đồ vật rơi đầy đất. Anh giãy giụa muốn đứng dậy, tay run rẩy chống xuống đất, nhưng bản thân chẳng còn chút sức lực nào, cảm nhận rõ máu đang chảy xuống, giống như muốn chảy cạn.
Anh nghiêng đầu nhìn, thấy người thanh niên ngồi xổm bên cạnh mình, tay cầm con búp bê lên xem, sau đó cắt phăng đầu con búp bê đi, rồi cứ ngồi xổm bên cạnh mà moi hết đồ bên trong ra. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào con búp bê, nhìn rất chăm chú cho tới khi...
"Anh." Thanh âm tràn đầy sợ hãi của bé gái vang lên bên tai Trần Bân.
Tay cầm đồ của hắn ngưng lại giữa không trung, kinh ngạc nhìn bé gái ôm búp bê trước mặt mình: "Tiểu, Tiểu Nghiên, sao em lại ra đây?"
Bé gái hoảng sợ thốt lên: "Em đi theo anh ra đây, em muốn xem anh đang làm cái gì."
"Em mau về đi ! Đây không phải chỗ mà em nên tới." Hắn không muốn em gái mình lại tới chỗ đồ máu me be bét này, còn chứng kiến chuyện mà anh đang làm.
Bé gái chỉ vào người đàn ông đang nằm dưới đất: "Anh, người đó là ai, sao trên người lại dính đầy máu?"
Không, không! Hắn đau khổ ôm đầu: "Tiểu Nghiên, anh không còn cách nào, em tới phía trước chờ anh một chút, anh xử lý xong liền tới đó."
Tầm mắt của anh chàng kia mơ hồ. Anh nghe được thanh âm của người trẻ tuổi, từ lời nói của hắn thì có lẽ có người đang tới đây, anh há miệng thở dốc, dùng toàn bộ sức lực vươn tay ra: "Cứu, cứu tôi, cứu tôi."
Trần Bân nhìn cánh tay người đàn ông đang hướng về phía em gái mình, mà chính em gái mình đang chuẩn bị đi qua đó, có nghĩa là sẽ đụng vào nhau.
Hắn mở to hai mắt nhìn, không, không thể để em gái hắn chịu tổn thương được, tuyệt đối không thể như thế.
Tay hắn lăm lăm con dao.
"A!"
Tay kia vô lực lăn lóc trên mặt đất, máu phun ra, nhuộm đỏ một khoảng đất.
"Anh!"
"Tiểu Nghiên! Đừng nhìn, đừng nhìn em..."