Chương 20: Trò chơi truy đuổi (9)

Tâm Manh

Dực Tô Thức Quỷ 12-10-2023 15:09:58

Giản Ninh mở mắt, cái đầu tiên cô cảm nhận được chính là mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện. Tuy trong phòng rất yên tĩnh nhưng cô cảm nhận được trong phòng còn một người nữa. Tay trái cô giờ đang truyền dịch, tay phải lại bị người khác nắm. Cô nhẹ nhàng muốn rút tay ra, không ngờ lại làm người kia giật mình. Lục Trinh đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, không ngờ phát hiện cô động đậy. Thấy Giản Ninh đã tỉnh, lúc này anh mới thở phào: "Giản Ninh, cô tỉnh rồi, thật tốt quá, giờ cô cảm thấy trong người thế nào?" Giản Ninh nhếch khóe miệng, nói: "Tôi ổn rồi, không có việc gì cả, chỉ muốn uống ngụm nước." "Được, tôi lấy cho cô cốc nước." Lục Trinh lập tức đáp ứng, đẩy đầu giường lên một chút để cho cô dễ uống nước. Giản Ninh uống ngụm nước vào thấy thoải mái hơn nhiều: "Tốt hơn rồi, cảm ơn." Lục Trinh nhận lấy cái cốc, để lại trên mặt bàn rồi nói: "Để tôi gọi bác sĩ kiểm tra lại cho cô." Bác sĩ tới kiểm tra cho Giản Ninh, nói: "Không có vấn đề gì, tất cả đều ổn, mai là có thể xuất viện." Lục Trinh cười nói: "Cảm ơn bác sĩ." Bác sĩ đi rồi, Lục Trinh lại ngồi vào vị trí cũ: "Đúng rồi, Tiểu Tang bảo chút nữa cô ấy sẽ hầm canh đem qua cho cô uống." Tiếp theo lại tiếp tục tán gẫu linh tinh với cô, anh không hề đề cập tới việc cô đã xảy ra chuyện gì trước khi bị bất tỉnh, bởi vì anh cũng không biết nên hỏi cô như nào. Thế nhưng tự Giản Ninh lại đề cập tới vấn đề đó: "Lục Trinh, vụ án lần này có hai người tham gia, độ tuổi chỉ khoảng từ 20 – 25 tuổi. Người đầu tiên dùng roi quất vào người Đàm Dư Niên còn người thứ hai dùng mũi tên bắn vào mắt Đàm Dư Niên. Người đầu tiên ở ngoài đời là người nhút nhát, ở nhà mẹ hắn vô cùng hung hăng, ở trường hắn cũng thường xuyên bị bạn bè bắt nạt, không dám phản kháng lại. Hắn mê muội vào trò chơi, vì trong trò chơi đem lại cho hắn cảm giác hắn là người mạnh mẽ, còn ngoài cuộc sống hắn vĩnh viễn kém hơn mọi người một bậc, ở trong trò chơi hắn có thể vọng tưởng mọi thứ, biến những thứ khác thành bi thương, sợ hãi và tử vong. Hắn thường xuyên mặc đồ có mũ hoặc là đội mũ, tóc hắn hơi dài, đi trên đường chỉ biết cắm mặt mà đi. Nếu như có bị người khác va phải, hắn sẽ không đứng lại mắng chửi người ta mà lập tức rời đi, nhưng sau khi rời đi liền mở miệng mắng chửi, công việc của hắn thu nhập không cao, cùng lắm là đang làm phục vụ. Còn người thứ hai, hắn có một người mẹ dịu dàng nhưng lại có một người bố vô cùng nghiêm khắc, nếu hắn không đạt được yêu cầu của ông thì sẽ bị trách mắng, trong mắt người khác hắn chính là học trò ngoan, lễ phép, mọi người đánh giá hắn rất tốt. Nhưng nội tâm hắn lại vô cùng áp lực, hắn có chuyện muốn làm nhưng bị bố mình ngăn cản khiến cho hắn phản nghịch, nhìn bề ngoài hắn rất ôn hòa còn nội tâm bên trong thì ngược lại. Hắn hơi gầy, hình tượng tốt, ở trên đường lúc nào cũng ngẩng cao mặt mà đi, có một công việc không tồi, ổn định, tính cạnh tranh không cao. Quan hệ giữa hai người này khá thân thiết, không phải bạn bè lớn lên cùng nhau thì chính là họ hàng." Lục Trinh nghe xong, nói với cô: "Phân tích của cô giống hệt Mộc Cửu. Và chúng tôi bắt được họ rồi, ấy là một cặp anh em họ." Giản Ninh gật đầu: "Thật sao? Vậy tốt quá, còn người nữ kia đâu?" Giọng Lục Trinh chợt trở nên nặng nề: "Bọn tôi tìm được một thi thể nữ, hiện đang điều tra thân phận nạn nhân." Giản Ninh giật mình: "Sao có thể chết được?" "Ngực có vết dao đâm, sau khi chết còn bị thiêu, hiện tại thi thể đã hoàn toàn biến dạng không thể nhìn ra được hình dáng ban đầu." Giản Ninh cắn môi, im lặng một lúc: "Hiện tại đã biết được ai giết cô ấy chưa?" "Hai người kia đều nói không phải do bọn họ giết, bọn họ nói trước khi cảnh sát tới người phụ nữ này đã rời đi, cũng không quay đầu lại. Hơn nữa Tô Duy cũng đã khám nghiệm tử thi, quả nhiên nạn nhân bị giết sau khi chúng ta bắt được hai người kia." Giản Ninh cau mày: "Không đúng, tôi cảm thấy người phụ nữ này mới là người giật dây thúc cho hai người kia hoàn thành việc này. Hơn nữa tôi có linh cảm người phụ nữ này biết tôi." Lục Trinh kinh ngạc: "Biết cô?" "Cô ta tiêm cho tôi một mũi gây mê, sau đó đem tôi nhốt trong một không gian nhỏ hẹp, cô ta biết tôi có bệnh tâm lý, cũng biết được nguyên nhân tại sao." Không thể nào có quá nhiều chuyện trùng hợp như vậy được. Lục Trinh nghe cô kể lại, lại nhớ tới bộ dáng cô lúc anh mới cứu ra khỏi đó, đúng là đau lòng. Thở dài một hơi, rồi anh nói: "Hai người kia nói người phụ nữ này lúc nào cũng đeo mặt nạ, họ chưa từng được nhìn thấy diện mạo thật của người phụ nữ, cô ta chỉ bảo họ gọi cô ta là J." "Cho nên việc cô ấy chết càng làm tôi thấy nghi ngờ." "Chỉ mong đó là hoài nghi, không phải thật." Lục Trinh thấy Giản Ninh vẫn còn cau mày, nói nhanh: "Giản Ninh, đừng nghĩ nhiều làm gì, trước hết cô hãy chăm sóc tốt thân thể mình đi đã." Giản Ninh vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình: "Còn có, tiếng nói của cô ấy." "Làm sao thế? Cô nghe được rồi sao?" "Giọng nói rất giống tôi." Thế nên có thể hiểu tại sao Hoàng Thanh Phong lại nhầm lẫn câu đó là do cô nói. Thi thể bị đốt cháy kia vẫn chưa thể xác nhận được thân phận, ngọn lửa lớn đó đã tiêu hủy hết những dấu vết, dấu chân, hung thủ và cả động cơ nữa. Mà giờ cuộc sống của Hoàng Thanh Phong cũng thay đổi, mẹ cậu ta sau khi chia tay với bạn trai liền tới ở cùng và chăm sóc cậu ta. Giản Ninh còn giúp cậu ta tìm một bác sĩ tâm lý nữa. Hai tuần sau khi Giản Ninh xuất viện, Lục Trinh đưa cô tới một trấn cổ ngay cạnh thành phố S để thư giãn tinh thần. Lục Trinh lái xe, tâm trạng khá tốt: "Sau khi làm cảnh sát, khá lâu rồi tôi không ra ngoài đi chơi, chắc hẳn cô cũng thế." "Tô chưa từng ra khỏi thành phố S." "Chẳng sao cả, lần này tôi đưa cô ra ngoài." Xe chạy tới cổ trấn thì cũng đã buổi trưa. Lục Trinh đưa cô tới một phố ăn vặt nổi tiếng, mua đủ thứ đồ ăn địa phương rồi sau đó mang tới chỗ cô, lấy cái nĩa xiên một cái rồi đưa tới bên miệng cô: "Nào, há mồm." Giản Ninh không quen, lùi về phía sau một bước, nói: "Tôi tự mình ăn là được rồi." Lục Trinh thấy cô không làm theo ý mình nhất quyết không buông tha, nhất định cô phải ăn luôn: "Lấy cho cô ăn thì cô cứ ăn đi, cô mà không ăn là tôi nhét thẳng đấy." Giản Ninh đành phải ăn, nhai mấy lần rồi chậm rãi nuốt xuống. "Thế nào? Cô đoán xem món này tên gì?" Vậy mà Giản Ninh còn biết được tên đồ ăn vặt này. "Trời, làm sao mà cô biết được vậy, từng ăn rồi sao?" Giản Ninh nói: "Mắt tôi không thấy nhưng tai tôi không điếc, tôi nghe được tiếng chủ quán rao bán mà." Lục Trinh buồn bực nhét một miếng vào trong miệng: "Hóa ra là như vậy à." "Ăn trộm! Có ăn trộm." Đám người phía sau bỗng nhiên nhốn nháo, một nam một nữ đang la hét thất thanh. Lục Trinh quay đầu nhìn theo phản xạ. Một người đàn ông cầm túi đang bỏ chạy, còn đôi vợ chồng kia vừa hét vừa đuổi theo. Lục Trinh lập tức nhét đồ vào tay cô, dặn dò: "Giản Ninh, ở chỗ này chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay." Giản Ninh gật đầu: "Anh chạy nhanh lên." Lục Trinh xoay người đuổi theo hướng tên trộm chạy, ăn trộm ở trong đám đông có thể chạy thoát, vô cùng linh hoạt, nhưng rồi lại chạy một đoạn dài, thể lực đã tiêu hao không ít, tất nhiên sẽ kém so với người được rèn luyện thường xuyên như Lục Trinh. Cuối cùng Lục Trinh cũng bắt được hắn, đem hắn áp chế xuống đất, thấy hắn vẫn còn giãy giụa, anh lập tức hô lớn: "Cảnh sát đây, không được nhúc nhích." Ăn trộm liền thôi không giãy giụa nữa. Cảnh sát địa phương cũng nhanh chóng có mặt, xong anh giao tên ăn trộm này cho cảnh sát, đem chiếc túi trả lại cho đôi vợ chồng kia. Đôi vợ chồng vô cùng cảm kích anh: "Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn anh." "Không có gì, là trách nhiệm của tôi mà." Lục Trinh đột nhiên nhớ tới Giản Ninh vẫn đang chờ mình, anh cũng không nán lại lâu liền trở về phố ăn vặt. Nhưng về tới nơi anh lại chẳng thấy cô đâu cả. Quá sốt ruột, anh xông xáo khắp nơi tìm cô mà không suy nghĩ nhiều. Đi được một đoạn đường, anh mới nhớ ra là mình có thể gọi điện thoại: "À ừ, di động." Anh lập tức lấy điện thoại ra bấm số Giản Ninh, điện thoại nhanh chóng được kết nối: "Alo, Giản Ninh." Giọng Giản Ninh truyền đến qua điện thoại: "Lục Trinh, tôi ở quán ăn vặt đối diện, chỗ cầu ấy." "Được, cô ở đó chờ tôi." Tắt điện thoại, anh mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ trái tim đang nhảy loạn xạ, chạy thật nhanh về hướng đối diện. Giản Ninh dắt theo một đứa trẻ: "Mẹ em nói sẽ đón em ở chỗ này sao?" "Vâng, chính là chỗ này." Bé trai gặm bánh: "Vừa nãy có người gọi cho chị là đang đi tìm chị sao?" "Ừm, đúng vậy, mắt chị không nhìn thấy cho nên anh ấy sợ chị đi lạc." Đứa trẻ cái hiểu cái không: "Chị không thể nhìn thấy em sao?" "Đúng vậy, nhưng chị biết em là cậu bé có khuôn mặt tròn và đôi mắt to, rất đáng yêu." Đứa bé mở to mắt, vô cùng hiếu kỳ: "A? Sao chị lại biết rõ như thế?" Giản Ninh nói: "Chị đoán đấy." Bé trai nghĩ nghĩ, rồi vươn tay ra: "Vậy giờ chị có biết em đang giơ mấy ngón tay lên không?" "Hai ngón." Đứa bé hưng phấn nhảy cẫng lên: "A, chị lợi hại quá." Lục Trinh vừa đi qua cầu lập tức thấy Giản Ninh đang đứng cười. Đây là lần đầu tiên anh thấy Giản Ninh cười, gương mắt trắng nõn hơi ửng hồng, đáy mắt cũng tràn đầy ý cười, trông cũng linh động hơn. Gió từ bờ sông thổi tới làm bay bay tóc cô, vẻ đẹp của cô lúc này có chút không chân thực, phảng phất như chỉ mấy giây sau sẽ biến mất vậy. Lục Trinh không biết nghĩ thế nào liền đi tới nắm lấy tay cô. Khi nắm được tay cô, trong nháy mắt đáy lòng anh cũng bình tĩnh lại. Giản Ninh có hơi kinh hãi, nhưng ngay sau đó lại nhận ra là anh: "Lục Trinh?" Lục Trinh xoa xoa đầu bé trai: "Ừm, chào cậu bé." Bé trai quan sát Lục Trinh sau đó quay sang hỏi cô: "Chị, đây là người nhà chị sao?" Lục Trinh cười ha ha, cảm thấy đứa bé này đúng là rất đáng yêu: "Ừ, đúng vậy, anh chính là người nhà của chị ấy." Rồi sau đó duỗi tay xoa xoa đầu Giản Ninh: "Bạn nhỏ Giản giỏi chạy loạn quá đấy." Giản Ninh bật cười: "Tôi đang cùng thằng bé đợi mẹ nó." Bé trai đó nói với Lục Trinh: "Anh, chị rất lợi hại, chị ấy có thể đoán em đang giơ bao nhiêu ngón tay đấy." "Ừm, vậy anh cũng nhắm mắt lại, để anh đoán xem." Vẻ mặt bé trai tràn đầy hưng phấn: "Được được. Anh, đoán xem." "Để anh nghĩ, năm ngón." "A, anh cũng thật là lợi hại nha." Lục Trinh đắc ý nói: "Đương nhiên là vậy rồi." Giản Ninh nhẹ giọng nói: "Rõ ràng là anh hơi hé mắt." Lục Trinh xoa đầu cô: "Hừ, bạn nhỏ Giản không nên vạch trần tôi chứ."