Chương 19: Trò chơi truy đuổi (8)

Tâm Manh

Dực Tô Thức Quỷ 12-10-2023 15:09:57

Giản Ninh mở to mắt, cảm nhận được lúc này mình đang ngồi dưới đất, người dựa vào vách tường, xung quanh lạnh lẽo, rất yên tĩnh, dường như không có bất kỳ âm thanh nào. Cô thử cử động tay và chân, không bị trói, vẫn có thể hoạt động được. Có thể lúc trong nhà vệ sinh chỗ ăn cô đã bị người ta đánh thuốc mê và đưa tới đây, rơi vào hoàn cảnh này cô tự động nghĩ rằng điều này có liên quan tới vụ án, chính cô cũng có khả năng đã biến thành người chơi. Ngồi chờ chết cũng không được, như vậy chỉ có một kết quả mà thôi, chờ tới khi bọn Lục Trinh tìm ra cô, có khả năng cô đã bị giết rồi. Cô bám vào vách tường đứng lên, cử động một chút để cảm nhận rõ hoàn cảnh xung quanh, lúc này cô đang ở trong một căn phòng không có cửa sổ nhưng cửa ra vào lại để mở. Bọn họ hy vọng cô đi ra ngoài. Dọc theo vách tường đi ra cửa, tới cửa chân cô đá phải một thứ. Cô ngồi xổm xuống đất cầm lên xem, là một cái bộ đàm. Giọng một người đàn ông phát ra từ máy bộ đàm: "Người chơi số 1, hoan nghênh cô tới tham gia, bây giờ tôi sẽ công bố nhiệm vụ cho cô, sau một giờ cô vẫn còn sống, cô sẽ là người chiến thắng, hiện tại cô có thể hỏi tôi hai vấn đề." Điều này càng làm cho Giản Ninh chắc chắn hơn về suy đoán của mình, cô bình tĩnh lại, mở miệng: "Tôi có bao nhiêu đối thủ?" "Ba người." Giản Ninh lại hỏi: "Vũ khí của tôi ở đâu?" Đối phương đáp: "Không có, nhưng cô có thể cướp của người khác. Có điều, cô yên tâm, vũ khí không có súng." "Hai vấn đề đã hỏi xong, từ giờ bắt đầu tính thời gian làm nhiệm vụ, chúc cô có được thắng lợi cuối cùng." Đối thủ có ba người, hơn nữa lại còn có vũ khí, điều này đối với cô vô cùng không ổn. Một tiếng. Cô chỉ sợ mình không trụ được lâu tới vậy, giờ cô chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy thôi. Để bộ đàm vào trong túi, cô lần lần theo vách tường mà bước đi. Đây là một hành lang rất dài. Xung quanh cũng có nhiều phòng nhưng cửa đều bị khóa lại, Giản Ninh cảm thấy phải có phòng nào đó cửa mở nhưng mấy phòng cô thử sờ qua đều bị khóa cả. Ở bộ đàm lúc này lại truyền tới âm thanh người đàn ông đó: "Nhắc nhở thân thiện, ba người chơi sắp tìm thấy cô rồi đấy." Giản Ninh bỗng nhiên đứng im, muốn xác định xem đối phương sẽ tới từ phía trước hay phía sau. Tiếng bước chân truyền tới, mang theo thanh âm có vài phần tùy tiện, là một người đàn ông trẻ tuổi: "Ai nha, thì ra là một mỹ nữ." Người đàn ông trẻ tuổi đó cười nói: "Mỹ nữ không có vũ khí sao, vậy cô mau trốn đi, như vậy mới đúng chứ." Rõ ràng cô không phải là đối thủ của gã. Trong lòng Giản Ninh lúc này đã có sẵn kế hoạch: "Tôi là người mù." Người đàn ông trẻ tuổi đó nhìn vào đôi mắt cô, sau khi xác nhận đúng là như vậy thì cạn lời: "Người mù? Thật chẳng thú vị gì cả! Trò chơi này vậy mà lại đi đuổi giết một người mù?" "Đương nhiên không phải, trừ bỏ anh ra còn có hai người nữa. Sao để đuổi giết tôi phải có nhiều người như vậy chứ? Bởi vì trước khi mấy người quyết định thắng bại tôi không thể chết được, nhìn cái bộ đàm này đi, người kia nói một giờ sau người nào ở bên tôi tới phút cuối cùng chính là người chiến thắng, lúc đó tổ chức sẽ nói cho tôi biết phần thưởng ở chỗ nào." Đối phương bán tính bán nghi: "Cô không phải đang lừa tôi đấy chứ?" Giản Ninh biết gã trên cơ bản đã tin lời cô nói, liền bổ sung thêm: "Tôi là người mù, đối với anh mà nói, chẳng có chút uy hiếp nào cả, nếu như tôi lừa anh thì anh vẫn có thể giết tôi, tới lúc đó anh vẫn là người thắng cuộc." Người đàn ông trẻ tuổi suy nghĩ một chút, cảm thấy lời cô nói cũng có lý: "Cho nên hiện tại ngược lại là tôi phải bảo vệ cô?" "Có thể nói là như vậy." Người đàn ông trẻ tuổi đó cuối cùng cũng đồng ý: "Vậy được, tạm thời giờ tôi sẽ không giết cô, chờ tới một giờ sau nếu như tôi biết cô lừa tôi thì tôi chắc chắn sẽ giết cô." "Cảm ơn. Có thể nói cho tôi biết tại sao anh biết tôi là người bị đuổi giết không?" Người đàn ông trẻ tuổi đó nói: "Người đuổi giết mặc quần áo giống nhau, tôi với cô mặc trang phục khác, đương nhiên tôi nhận ra được." Giản Ninh nghĩ thầm. Cô chắc phải nhân cơ hội thay quần áo mới được: "Thì ra là thế, đây là lần thứ hai anh tham gia trò chơi này sao?" "Đúng vậy. Lần trước cũng may là vận khí của tôi tốt, có hai phòng, tôi chọn trúng phòng an toàn, còn người còn lại bị giết, thật kích thích." Người đàn ông trẻ tuổi không thể quên cảnh tượng ngày hôm đó, hưng phấn tới nỗi bật cười, nhưng ngay sau đó gã liền thôi, lạnh lùng nói với Giản Ninh: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có mà giở trò đấy, cũng đừng có mà đứng sau lưng tôi." "Tôi sẽ không." Giản Ninh đi theo người đàn ông đó một đoạn đường, cô nghe thấy phía trước có tiếng bước chân, hẳn là người thứ ba xuất hiện rồi. "A, vậy mà có cả học sinh sao?" Nghe được hai chữ học sinh, trong lòng Giản Ninh bỗng thấy bất an. "Tôi đã làm người tốt thì sẽ làm tới cùng, cậu bạn nhỏ, mau đi đi, tôi sẽ làm như không nhìn thấy cậu. Này này, ánh mắt cậu như vậy là có ý gì hả? Tôi nói cho cậu biết cậu không có vũ khí trong tay, bị người khác đánh cho một gậy có thể sẽ mất mạng đấy." "À, hóa ra trong tay cậu có dao? Được, đây chính là cậu muốn tìm chết đấy." Giản Ninh tựa lưng vào vách tường nghe động tĩnh xung quanh, bọn họ đánh nhau, vũ khí của nhóc học sinh kia xem ra lợi hại hơn, nhưng thân thể người đàn ông đó vẫn chiếm ưu thế, mặc kệ ai sẽ ra tay trước thì trước khi kịp giết người cô phải ngăn được. "A!" Một tiếng hét thảm thiết. Giản Ninh nghe được đó là thanh âm của người đàn ông trẻ tuổi. Gã bị thương rồi. Cô nghe được tiếng dao được rút ra khỏi người đàn ông. Gã quỳ rạp xuống đất, lúc này Giản Ninh lập tức lên tiếng: "Hoàng Thanh Phong, không được đánh chết hắn, làm cho hắn bất tỉnh là được rồi." Cậu học sinh kia dừng động tác. Giản Ninh nghĩ thầm, quả nhiên là Hoàng Thanh Phong. Trên mặt đất, người đàn ông đó còn muốn đứng lên tiếp tục tìm gậy của mình thì bị cậu ta đá cho một cái lại ngã xuống đất. "Cháu đừng giết người, đừng để trải qua cảm giác này, nếu không cháu sẽ không quay đầu lại được đâu." Cô chậm rãi tiến tới chỗ bọn họ, chờ cậu ta lựa chọn. Tiếp theo cô nghe được tiếng gậy đập một cái, hẳn là người đàn ông đó bị đánh cho bất tỉnh. Cô thở nhẹ ra một hơi. Nếu như đứa nhỏ này giết người thì coi như xong rồi. Cậu ta lạnh giọng hỏi: "Hắn là ai mà không cho cháu giết?" Giản Ninh nói thẳng: "Bởi vì cô nói với hắn là không được giết cô, nếu giết cô sẽ không được nhận phần thưởng." "Giết là có thể tới nhận thưởng." Giản Ninh hỏi cậu ta: "Vậy cháu muốn phần thưởng là cái gì?" "Người kia chết." "Bạn trai mẹ cháu sao?" "Ông ta không cho mẹ tới thăm cháu, còn đánh mẹ." Giản Ninh thở dài: "Đây là ông ấy không đúng, nhưng không tới nỗi ông ấy phải trả giá bằng sinh mạng, bố cháu cũng vậy." Thanh âm cậu ta lạnh đi: "Đây là điều ông ta nên nhận." Giản Ninh nghe xong cảm thấy kinh hãi nhưng vẫn nhẫn nhịn dẫn dắt cậu ta: "Cháu ghét bạo lực, đúng không? Nhưng hiện tại cháu lại đang dùng bạo lực để giải quyết." "Cháu chỉ không muốn trốn tránh, như cô đã nói, gặp phải vấn đề gì đều phải giải quyết nó, cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào." Giản Ninh sửng sốt, sau đó lại thấy kinh ngạc: "Cháu nói cái gì?" Bởi vì trước đó, cô chưa nói câu này lần nào. Lộc cộc. Tiếng giày cao gót vang lên rõ ràng. Giọng một người phụ nữ vang lên: "Giản Ninh, trò chơi kết thúc." *** "Bố, con đói bụng." Đứa trẻ đứng bên cạnh bàn, kéo kéo áo một người đàn ông. Người đàn ông không có chút kiên nhẫn nào, liếc nhìn cô một cái rồi lại tập trung vào việc của mình: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, không thấy tao đang đánh bài sao? Mẹ kiếp, thua rồi, mày đúng là cái đồ sao chổi! Cút sang một bên cho tao." Người đàn ông đá thật mạnh vào người bé gái. Bé gái ngã trên mặt đất, ôm bụng, nước mắt giàn dụa, vậy nhưng lại nhịn không khóc thành tiếng. Hình ảnh dịch chuyển. "A." Bé gái bị đập đầu vào cửa, chỉ biết lấy tay ôm đầu kêu đau. Người đàn ông đánh bài xong trở về nhìn thấy cô, lập tức đẩy ngã cô xuống đất: "Đồ sao chổi, chỉ tại mày là một đứa mù cho nên mẹ mày mới bỏ đi theo người khác, mẹ nó, nếu không phải mày bị như vậy tao còn phải hầu hạ mày sao. Thật là xui xẻo, thua hết cả tiền." Người đàn ông càng nói càng tức giận, túm lấy bé gái, đưa cô vào phòng ngủ rồi mở tủ quần áo ra, cho cô vào đấy: "Mày tốt nhất là ở im trong này luôn đi, nhìn là thấy ngứa mắt." "Bố, bố đừng như vậy mà. Đừng đóng cửa lại, con sẽ không khiến bố cảm thấy ngứa mắt, bố. Bố!!!" Bé gái kêu khóc đập liên tục vào cửa tủ quần áo. Người đàn ông tức giận đá chân một cái vào tủ: "Đừng có mà kêu! Phiền chết đi được, còn kêu nữa là tao để mày ở trong đó luôn." Quả nhiên bé gái bị dọa lập tức im lặng, ngồi trong tủ im lặng cắn cắn môi, sụt sịt khóc không thành tiếng. Trán Giản Ninh lúc này đã vã không biết bao nhiêu là mồ hôi lạnh. Cô nhíu chặt mày, sắc mặt thống khổ, những âm thanh đó luôn văng vẳng bên tai cô, đó là những điều xảy ra khi cô còn nhỏ, đó là âm thanh quen thuộc của bố cô. Vì sao đã nhiều năm như vậy, giọng nói ấy lại xuất hiện một lần nữa? "Bố, bố, mau đưa con ra ngoài." Bé gái gào khóc. Giản Ninh đau khổ tự bịt lấy hai tai mình: "Mau đưa con ra ngoài đi." *** "Giản Ninh, Giản Ninh." Lục Trinh mở khóa, kéo cửa ra lập tức thấy cô ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Anh nhanh chóng ôm lấy người, đưa ra ngoài: "Giản Ninh, tỉnh đi! Giản Ninh." Nhưng cho dù anh có gọi như thế nào, cô cũng không phản ứng. Anh ôm chặt cô, gấp gáp gọi lớn: "Bác sĩ đâu? Xe cấp cứu, xe cấp cứu." Bác sĩ nhanh chóng tới nơi, đặt Giản Ninh ở trên cáng, nâng lên xe cứu thương, Lục Trinh ngay lập tức đi lên. Anh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, cho dù là đang bất tỉnh nhưng cô vẫn nhíu chặt mày, bộ dáng vô cùng đau khổ. Bác sĩ lập tức bắt đầu những bước sơ cứu đơn giản. Chờ tới khi xong, Lục Trinh lập tức hỏi: "Bác sĩ, cô ấy sẽ không có việc gì chứ?" Bác sĩ nói: "Tạm thời chỉ bất tỉnh thôi, không xảy ra vấn đề gì cả." "Nhưng tại sao tay cô ấy lại lạnh thế này, bác sĩ, anh kiểm tra lại giúp tôi đi." Bác sĩ nhìn qua, nói: "Thưa ngài, đó là anh đang nắm lấy thanh cáng mà." Lục Trinh lập tức cúi xuống nhìn, quả nhiên anh đang nắm lấy thanh cáng, đúng là lo tới hết thuốc chữa luôn rồi: "Xin lỗi, là tôi nóng vội quá." "Ngài không cần lo lắng, bệnh nhân rất nhanh sẽ tỉnh thôi." "Cảm ơn." Lục Trinh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Giản Ninh, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, anh đúng là không thể tưởng tượng được, rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì để khiến bản thân mình đau khổ như vậy.