[Tử vong, bi thương, phát tiết. ]
Lục Trinh giao thầy Đường lại cho Quý Hạo Nhiên rồi cùng Giản Ninh đi tới hiện trường vụ án.
Hiện trường vụ án cách trường học không xa, chính là rãnh mương bên cạnh khu đất hoang. Nơi đây cỏ dại mọc um tùm, mặt đất gồ ghề, nước trong mương vốn đã bẩn giờ còn lẫn cả máu chảy ra từ phần đầu người chết. Chúng quện vào nhau tạo thành mùi hương khó tả.
Thi thể được đặt nằm ngay cạnh mương, trên đầu be bét máu, thịt bầy nhầy phòi ra ngoài, không thể thấy rõ được hình dáng ban đầu. Bên cạnh thi thể có một viên gạch dính đầy máu, khả năng đây chính là hung khí.
Tô Duy ngồi xuống cạnh thi thể tiến hành kiểm tra, vừa kiểm tra vừa nói: "Vết thương trí mạng nằm ở đầu, do mất quá nhiều máu dẫn đến tử vong, thời gian tử vong là khoảng một tới hai tiếng trước. Thông qua vết máu lưu lại xác nhận nơi đây là hiện trường gây án đầu tiên, còn viên gạch bên cạnh này tôi sẽ mang về kiểm nghiệm xem đây có phải hung khí hay không."
Lục Trinh ngồi xổm xuống quan sát vết thương trên đầu thi thể, thấy miệng vết thương rất sâu, hỏi: "Có thể đoán được đã bị đập bao nhiêu lần không?"
Tô Duy: "Đánh liên tục, ít nhất là bốn đến năm lần."
Lục Trinh lắc đầu, thở dài: "Chả trách máu thịt lẫn lộn nhìn không ra, xuống tay cũng đủ tàn nhẫn."
Đúng lúc này Quý Hạo Dương đi tới: "Đội trưởng, bên khoa giám định phát hiện dấu giày ở hiện trường, tôi sẽ đi quan sát xung quanh xem sao."
"Được, đi đi." Lục Trinh gật đầu với Quý Hạo Dương, rồi đi tới bên cạnh Giản Ninh: "Dựa theo tình huống ở hiện trường cho thấy nạn nhân bị hung thủ tập kích từ đằng sau khi người đó đang quay đầu nhìn về phía trường học."
Tang Vũ Hân cầm túi vật chứng tới, giơ cho Lục Trinh xem: "Đội trưởng, đây là vật chứng tìm thấy trên người nạn nhân. Đã xác định được thân phận nạn nhân, là Vương Duệ, một học sinh lớp mười hai của trường."
Lục Trinh chống cằm nói: "Là học sinh mà muộn như vậy còn chạy tới nơi hẻo lánh này, xem ra, có người đã hẹn cậu ta ra đây, hơn nữa rất có thể người hẹn chính là hung thủ."
Đợi anh nói xong, Giản Ninh mới nói: "Nếu hung khí là viên gạch kia thì nguyên nhân dẫn đến án mạng là do quá xúc động. Hung khí là thứ có sẵn ở hiện trường, không phải hung thủ mang tới, cho nên khi hung thủ hẹn nạn nhân ra đây mục đích ban đầu không phải để giết. Có lẽ ban đầu hai bên đang nói chuyện, nạn nhân nói gì đó chọc giận hung thủ, thế nên khi nạn nhân chuẩn bị rời đi thì hung thủ nổi lên sát tâm, cầm viên gạch đập vào đầu nạn nhân. Đập phát đầu tiên chưa chết, mới ngả xuống đất, nạn nhân muốn phản kháng nhưng hung thủ lại tiến tới đập thêm vài phát cho tới khi người không còn động đậy nữa. Sau khi gây án xong, tinh thần hung thủ hoảng loạn, tháo chạy khỏi hiện trường, không xử lý gì cả."
"Hung thủ có thể là người quen của nạn nhân cho nên tôi sẽ nhờ Phương Dịch tra xem người cuối cùng nạn nhân nói chuyện là ai." Lục Trinh rút điện thoại ra gọi ngay cho Phương Dịch: "Phương Dịch, nạn nhân là Vương Duệ, là học sinh lớp 12 trường Nhị Trung, cậu tra cho tôi xem vài giờ gần đây nạn nhân tiếp xúc với những người nào."
Phương Dịch nghe mình được tra cái khác thì thở phào nhẹ nhõm, phải biết mấy ngày nay cậu xem mấy cuốn băng ghi hình kia tới phát chán rồi: "Được được, chỉ cần không phải ngồi quan sát băng ghi hình là được. Trong mấy giờ gần đây, nạn nhân có hai cuộc điện thoại, đều gọi tới từ một số."
Lục Trinh bị thu hút ngay tức khắc: "Có thể tra được họ tên người nạn nhân đã liên lạc không?"
Phương Dịch lạch cạch gõ bàn phím: "Tra được rồi, tên Hà Thư." Nhân tiện, cậu xem qua tư liệu về người này, ngạc nhiên nói: "Ôi trời! Đây là giáo viên tiếng Anh của trường Nhị Trung."
Lục Trinh trầm giọng nói: "Gửi địa chỉ nhà người đó cho tôi ngay."
Hà Thư không có mặt ở trường. Khi cảnh sát tìm tới nhà cô ta, cô ta còn mặc nguyên bộ quần áo dính máu, ngồi xổm ở trước cửa, sắc mặt hoảng hốt, bộ dáng mất hồn.
Cục gạch tại hiện trường được Tô Duy xác nhận là hung khí, máu trên người Hà Thư chắc chắn cũng là máu Vương Duệ vì dấu giày và vân trên gạch được xác định thuộc về Hà Thư.
Lục Trinh và Giản Ninh trở về cục cảnh sát. Hai người đi tới phòng thẩm vấn để xem tình trạng hiện tại của Hà Thư.
Dường như cô ta bị kích thích, hai tay tự ôm lấy đôi chân mình, sắc mặt trắng bệch, miệng cứ lầm bầm cái gì đó như đang tự hỏi bản thân.
"Tôi không giết cậu ta. Không hề. Tôi đâu còn cách nào."
Lục Trinh gọi một tiếng: "Hà Thư."
Nghe có người gọi tên mình, Hà Thư run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người hét lớn: "Không phải tôi, tôi không giết cậu ấy, tôi không có cách nào, không có cách nào."
Tình trạng hiện tại của Hà Thư không thể thẩm vấn được, Giản Ninh đành bảo Lục Trinh: "Lục Trinh, trước khi thẩm vấn, bảo một nữ cảnh sát khác mang cô ấy đi tắm rửa sạch sẽ. Cho dù giờ cô ấy đã thay quần áo khác nhưng trên tay vẫn còn vết máu, điều này làm cho cô ấy không thể bình tĩnh được."
Lục Trinh nghĩ nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Được, vậy cứ theo lời cô đi."
Hơn nửa tiếng sau, Hà Thư một lần nữa quay về phòng thẩm vấn. Lục Trinh đặt một cốc nước trước mặt cô ta.
Tình trạng bây giờ của Hà Thư so với lúc trước đã tốt hơn nhiều, nhưng hai tay cô ta vẫn như cũ tự ôm lấy tay mình, cúi đầu không nói gì, tóc rũ xuống che khuất gần nửa khuôn mặt.
Giản Ninh mở miệng gọi: "Hà Thư."
Hà Thư ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
"Tôi biết cô không định giết cậu ấy." Giọng Giản Ninh nhẹ nhàng, chậm rãi lọt vào tai cô ta.
Hà Thư nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Giản Ninh bằng ánh mắt ngạc nhiên, kích động nói: "Cô, cô tin tôi sao? Thật không?"
Giản Ninh cố gắng ổn định cảm xúc của Hà Thư: "Tôi tin cô. Giờ cô nói cho tôi biết, cô và Vương Duệ gặp nhau nói chuyện để giải quyết vấn đề gì phải không?"
Hà Thư lại cúi đầu, lát sau mới nhỏ giọng nói: "Không sai, tôi tìm cậu ta là muốn nói chuyện để giải quyết vấn đề. Tôi chỉ định thương lượng giải quyết êm xuôi, đâu ngờ mình lại làm thế. Tôi đâu muốn mọi chuyện xảy ra như bây giờ."
Giản Ninh chậm rãi mở miệng: "Cậu ấy uy hiếp cô?"
Hà Thư khiếp sợ nhìn Giản Ninh, không dám tin: "Sao cô biết? Tôi, tôi..." Cô ta cắn môi, những lời định nói đều nuốt xuống.
Giản Ninh biết ngay mình đã đoán đúng: "Cậu ấy lấy gì uy hiếp cô?"
"Tôi không thể nói, không nói được." Hà Thư liều mạng lắc đầu. Chuyện này rất khó mở miệng.
Giản Ninh lại nói: "Có phải nó nằm trong di động không? Thế nên cô đập nát di động của cậu ấy?"
"Hu hu hu" Trên mặt Hà Thư giàn dụa nước mắt: "Tôi chỉ cần cậu ta xóa nó đi thôi. Nhưng cậu ta lại muốn tôi lấy trộm đề kiểm tra lần này, nếu không cậu ta sẽ tung thứ đó lên mạng, tôi không thể để chuyện này xảy ra được, nó sẽ hủy hoại tôi. Hủy hoại cả đời tôi!" Cô ta đau khổ tự cào loạn mái tóc của mình, ức chế trong lòng tuôn hết ra.
Giản Ninh bắt đầu phán đoán dựa theo lời nói của cô ta: "Đó là một bức ảnh?"
Hà Thư thoáng sửng sốt, nghẹn ngào nói: "Tôi không thể để nó được tung lên, không thể!"
Giản Ninh trầm ngâm: "Chuyện cậu ta uy hiếp, cô có kể với ai không?"
Hà Thư im lặng không nói, cắn môi, chỉ còn tiếng khóc thút thít.
Thấy Hà Thư không phối hợp điều tra, Lục Trinh mất kiên nhẫn, thấp giọng nói: "Hà Thư, đã đến nước này rồi, cô còn định che giấu chuyện gì nữa. Dù di động có bị đập nát thì bọn tôi vẫn có cách khôi phục lại bức ảnh, cho nên một là cô thành thật khai báo, hai là để bọn tôi tự đi xem bức ảnh đó."
Hà Thư run rẩy cả người, lời Lục Trinh nói khiến lòng cô ta không ngừng giãy giụa.
"Là Diêu Thân Kiệt." Nói tới bốn chữ này, ánh mắt thoáng hiện nét tàn độc. Cô ta gần như hét lên, dứt câu thì khóc lóc thảm thiết, có vẻ đang mượn nó để phát tiết.
Lục Trinh nghe vậy bật cười: "Đó là bí thư trường." Không biết hai vụ án này sẽ liên quan tới bao nhiêu người ở trường học đây.