Nhưng cũng có thể lý giải, thu đồ đệ cũng không phải trò đùa, đồ đệ giống như con rể, rất nhiều thời điểm làm một chuyện là đại biểu cho ý chí của sư phụ, Tả Văn Trạch sao có thể dưới tình huống không rõ ràng cách làm người của Lâm Lạc mà thu hắn làm đồ đệ?
Nếu như Lâm Lạc là bạch nhãn lang thì sao, đó không phải là dẫn sói vào nhà rồi hả?
Tả Văn Trạch tự nhiên muốn trước khảo tra đối với phẩm tính của Lâm Lạc một phen, lúc này mới có thể quyết định. Mà đề bạt Lâm Lạc làm hộ vệ quân Phó thống lĩnh, kia là tương đương với cho hắn một cái bùa hộ mệnh, để cho Ngũ An Dịch không dám ra tay đối với hắn.
Lâm Lạc không có cách nào từ chối chuyện xui xẻo này, một mặt là bởi vì Ngũ An Dịch uy hiếp trực tiếp, còn bên kia hắn cũng không có tư cách cự tuyệt một vị Trung Nguyên Thần ưu ái, hết thảy căn nguyên đều ở chỗ thực lực của hắn bây giờ quá yếu!
Tại Hư Thần cảnh, Lâm Lạc có thể khinh thường cùng giai, nhưng gặp gỡ Sơ Vị Thần hắn cũng chỉ có thể bại trốn, mà đối mặt Trung Nguyên Thần mà nói, hắn khả năng ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có!
Đi nhậm chức, Lâm Lạc nhận được một khối lệnh phù, mà hắn mới phát hiện thống lĩnh chỉ có một, nhưng Phó thống lĩnh lại có bảy cái, nhưng cơ bản chỉ là một cái hư chức, cũng không có quá nhiều thực quyền, trên cơ bản xem như thành phần tri thức ăn bổng lộc.
Cách hai ngày, Tả Nhược Hề lại tới lần nữa, nhìn thấy Lâm Lạc đang nhàm chán mà ngồi ở trong sân đếm lá rụng, nói:
- Nhàm chán như vậy?
- Rỗi rãnh đến sắp gỉ sét!
Lâm Lạc như là một tượng đá, chức Phó thống lĩnh căn bản chỉ là loại rỗi rãnh, hắn căn bản không muốn làm cái gì, mà tuy hắn muốn luyện hóa những tài liệu bên trong Tử Đỉnh kia, cũng để Dưỡng Tâm Hũ nhận chủ, cũng bởi vì không có một hoàn cảnh không bị quấy rầy mà áp dụng.
- Ngươi lập tức có thể có chuyện làm rồi!
- Ah?
- Còn nhớ rõ ta nói không, sau khi di phủ chi hành kết thúc, sẽ cử hành một giao dịch hội?
Con mắt Lâm Lạc sáng ngời, mọi người ở trong di phủ tuy có thu hoạch, nhưng có đồ vật gì đó cũng không nhất định là mình dùng được, như vậy lấy ra trao đổi hoặc bán ra mới là lựa chọn tốt nhất.
Hắn nói:
- Lúc nào?
- Buổi tối hôm nay, đi thôi, ta đã lấy một cái ghế lô.
Tả Nhược Hề xoay người bước đi.
Lâm Lạc vội vàng nhảy dựng lên đuổi kịp:
- Ta không có Thần tinh, xem ra chỉ có thể chảy nước miếng!
Tả Nhược Hề biết rõ hắn chỉ là đang giả nghèo, thằng này không có trước tiên đi đan điện, nhất định là đi Dược Viên, dùng thực lực của hắn muốn nói không có vật gì ai mà tin? Nàng bước liên tục bồng bềnh nói:
- Ngũ Cử Thiên tất nhiên sẽ trình diện, không có gì mà nói, ngươi tốt nhất đừng tìm hắn gây xung đột!
Mỗi lần trên đại hội trao đổi xuất hiện vật phẩm, không chỉ giới hạn trong di phủ được đến, bởi vì đến lúc đó sẽ có đại lượng bảo vật hiện thế, đại đa số mọi người sẽ lấy vật phẩm trong tay vào lúc đó bán ra, như vậy trao đổi đến vật phẩm mình có khả năng thoả mãn cũng sẽ đề cao thật lớn.
Cái này cũng có thể nói là thịnh hội ngàn năm một lần của Thượng Nguyên Thành, có đôi khi thậm chí sẽ xuất hiện vật phẩm ngay cả Trung Nguyên Thần cũng tâm động, bởi vậy trao đổi đại hội này cũng là Tam cự đầu của Thượng Nguyên Thành liên thủ gánh vác, cộng đồng duy trì trật tự, tránh cho tình huống có người dùng quyền ép giá.
Cũng bởi vậy, trao đổi đại hội này cũng không có ở trong phủ đệ của Tam cự đầu tiến hành, mà là ủy thác cho một phòng đấu giá trong thành.
Khi hai người Lâm Lạc tới phòng đấu giá Đại Tứ Hải này, ở đây đã là đầu người di động, khắp nơi là người. Bình thường rất khó nhìn thấy Sơ Vị Thần, ở chỗ này lại như là hàng vỉa hè, tùy tiện ném một tảng đá xuống dưới có thể nện trở mình một đống lớn.
Trước khi Tả Văn Trạch không có thu Lâm Lạc làm đồ đệ, Tả Nhược Hề không muốn cùng hắn quá mức tiếp cận, miễn cho người khác hiểu lầm bọn hắn có tư tình gì, vì vậy nàng trước một bước tiến nhập phòng đấu giá, để cho Lâm Lạc trực tiếp đi phòng cùng nàng.
- Lâm Lạc, mấy ngày nay ngươi đi đâu?
Hắn vẫn chưa đi vài bước, một thanh âm mang theo trách cứ vang lên.
Lâm Lạc nhìn lại, là Trần Vân Khê, một trong ba người mà Nguyệt Quang Thành phái ra lần này, cháu trai của Trần Á Đan. Bởi vì Trần Á Đan đậu vào Ngũ An Dịch, hắn tựa hồ cũng tự cho là nhảy lên Long Môn, mang trên mặt thần khí không ai bì nổi.
- Cần hướng ngươi báo cáo sao?
Lâm Lạc lấy ánh mắt nhìn ngược lại hắn.
- Hừ, ngươi một mình ly khai, có biết đã phạm vào họa sát thân hay không?
Trần Vân Khê vốn là không thích Lâm Lạc, huống hồ lần này Lâm Lạc xác thực là phạm vào đại tội. Mặc dù nói nhìn như nhắc nhở, nhưng lại lộ ra nhìn có chút hả hê.
Theo như quy củ, tất cả mọi người ở sau khi đi ra di phủ, đều phải trước tiếp nhận kiểm tra, những linh thảo giá trị liên thành là trực tiếp bị thu lấy, ai dám lén lẩn trốn đây chính là tội lớn. Nhưng bởi vì Lâm Lạc là theo Tả Nhược Hề cùng một chỗ ly khai, những Sơ Vị Thần kia dù cho thấy được cũng chỉ sẽ coi như không gặp, ai dám lên trước kiểm tra con gái của Tả Văn Trạch?
Lâm Lạc không khỏi cười thầm, hắn đảm nhiệm Phó thống lĩnh chỉ là một cái hư chức, hơn nữa mới đến, tự nhiên sẽ không giống trống khua chiêng mà mời khách ăn cơm, bởi vậy ngoại trừ một ít người có hạn ra, những người khác căn bản không biết có chuyện như vậy.
Nhưng hắn cũng lười cùng loại tiểu nhân này nói nhảm, lúc này quay người muốn ly khai.
- Còn muốn chạy?
Trần Vân Khê duỗi ra một tay hướng hắn theo tới, hắn tự thấy bắt được Lâm Lạc mà nói hẳn là một đại công, bởi vậy biết rất rõ ràng Lâm Lạc cường hoành cũng dám ngang nhiên ra tay, hắn không đối phó được Lâm Lạc không có vấn đề gì, chỉ cần đem sự tình nháo đại, tự nhiên sẽ có cao thủ có thể đối phó Lâm Lạc ra mặt, hơn nữa, Trần Á Đan ngay ở lân cận.
Bành!
Lâm Lạc chém ra một quyền, oanh ở trên ngực của hắn, trực tiếp đánh hắn bay đi ra ngoài.
Tại đây vốn là chen chúc, Trần Vân Khê bị đánh bay như vậy, lập tức đập lấy trên người người phía sau, để cho bảy tám Hư Thần cảnh ngã thành một đoàn, tràng diện lập tức xuất hiện hỗn loạn nho nhỏ.
- Móa nó, muốn chết sao!
- Muốn đánh nhau đi đấu thú trường, ở chỗ này đánh là tìm đường chết!
Bên trong tiếng la hét ầm ĩ, Trần Vân Khê bò lên, trên lồng ngực xuất hiện một cái lõm rõ ràng, thiếu một ít có thể xuyên tim rồi. Trên mặt hắn hiện ra vẻ thống khổ, theo ba ba ba ở bên trong tiếng khớp xương bạo nổ, cái lõm kia giống như sung khí mà bành trướng.
- Lâm Lạc, ngươi thật lớn mật!
Hắn quát lên.
- Ta đây là tự vệ!
Lâm Lạc nhún vai.
Trần Vân Khê hung dữ mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, cũng không có ra tay. Hắn đã đem tin tức Lâm Lạc xuất hiện thông tri đi ra ngoài, Trần Á Đan lập tức sẽ chạy tới, đến lúc đó Lâm Lạc sẽ khóc!
- Ngươi bất tuân pháp lệnh, một mình lẩn trốn, đây là tội lớn!
Trần Vân Khê rất là kỳ quái Lâm Lạc rõ ràng phạm vào sự tình như thế, sao còn dám như không có việc gì xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn biết rõ Lâm Lạc là cái xuất thân gì đấy, ở chỗ này cũng không có chút bối cảnh nào, sao có thể bao trùm lên quy tắc?
Có thể tiểu tử này căn bản không biết có quy định như vậy a, lại bị hắn mơ hồ lăn lộn tới, bởi vậy mới to gan lớn mật mà đến nơi này.
Trần Vân Khê vừa gọi như vậy, tự nhiên đám đông đều bị kinh động đến, không ít người đã mang theo tâm tình xem cuộc vui vây xem, mà cấp bậc Sơ Vị Thần là không có hứng thú để ý tới trò khôi hài này, nhao nhao tiến nhập phòng đấu giá, nếu so sánh, tăng thực lực của mình lên mới là bọn hắn quan tâm nhất.
- Cho ngươi một lời khuyên, đừng chọc giận người ngươi không thể trêu vào!
Lâm Lạc nhàn nhạt nói một câu, cất bước đi về phía trước.
- Đứng lại...
Trần Vân Khê vội vàng cất bước chặn đường, hai tay xê dịch, pháp tắc chi lực đã hoàn toàn mở ra, hướng về Lâm Lạc oanh kích đi.
- Muốn chết!
Ánh mắt của Lâm Lạc phát lạnh, sát khí đã động, nắm tay phải vung lên, bốn hệ pháp tắc chi lực đồng thời vận chuyển, đối phương đã không nghe khuyên bảo, cũng trách không được hắn hạ sát thủ, Trần Vân Khê ngăn đón hắn không phải là muốn mưu hại hắn sao?
- Ngươi dám!
Một tiếng thanh xích vang lên, phía trước Trần Vân Khê cũng nhiều một mỹ nữ dáng người trước sau lồi lõm, đúng là Trần Á Đan. Nàng lành lạnh mà nhìn xem Lâm Lạc, đồng dạng sát khí ẩn ẩn.
Nàng có thể cảm ứng được Lâm Lạc đối với Trần Vân Khê toát ra sát cơ, cái này để cho nàng dị thường phẫn nộ, cảm thấy Lâm Lạc trèo lên Lại Tương Thành liền to gan lớn mật rồi, cho rằng có thể ở Thần giới hoành hành hay sao?
- Lâm Lạc, thấy bản tọa còn không hành lễ?
Trần Á Đan lãnh đạm nói, nàng cũng không phải chấp pháp giả trong thành, bởi vậy biết rõ Lâm Lạc ở di phủ chi hành một mình ly khai, nàng cũng chỉ có thể báo cáo mà không có quyền lợi trực tiếp bắt người.
- Bằng cái gì?
Lâm Lạc thản nhiên nói.
Hắn bây giờ là Thượng Nguyên Thành hộ vệ quân Phó thống lĩnh, tuy là cái phó chức, nhưng ở quyền lực chức vị trong Thần Quốc cũng không thua kém Trần Á Đan, cái này là chỗ tốt của cận thần thiên tử rồi.
Trần Á Đan thiếu chút nữa khí lệch ra mũi, bằng cái gì? Dù Lâm Lạc không phải từ Nguyệt Quang Thành đi tới, dùng tu vi Hư Thần cảnh của hắn chứng kiến Sơ Vị Thần cũng phải thành thành thật thật mà miệng nói tiền bối, đây là đạo lý không thể bàn cãi của Thần giới!
Huống chi nàng vẫn là lĩnh đội của ba người Lâm Lạc, Lâm Lạc dám đối với nàng bất kính là khiêu khích đối với uy nghiêm của nàng!
- Ngươi...
Trên khuôn mặt đẹp của Trần Á Đan hiện đầy sát cơ, một Hư Thần ở trước mặt mọi người khiêu khích uy nghiêm của một gã Sơ Vị Thần, như vậy nàng cho dù là tại chỗ giết chết hắn cũng nhiều lắm là bị giam lại vài năm, huống hồ nàng còn đậu vào Ngũ An Dịch, chỉ mấy ngày làm bộ dáng đại khái có thể đi ra!
- Là ngươi!
Chỉ là còn không có đợi Trần Á Đan bạo khởi phát động công kích, lại một đạo thân ảnh nhảy qua. Tướng mạo anh tuấn đủ để cho vô số thiếu nữ vừa thấy liền tâm hồn thiếu nữ chập chờn, nhưng giờ phút này trên mặt lại mang theo vô cùng phẫn nộ.
Đúng là Ngũ Cử Thiên.
- Núi không chuyển nước chuyển, lại gặp mặt!
Lâm Lạc duỗi tay ra.
- Vậy nửa số đan dược ngươi đã quên đưa ta, cũng không thể không thể không trả được!
Khỏi khóe của Ngũ Cử Thiên không miệng co lại, thua ở trong tay Lâm Lạc hắn là vô cùng nhục nhã, ngoại trừ Ngũ An Dịch ra hắn ai cũng không có nói, lúc này gặp lại Lâm Lạc, ba quyền oanh đến thể diện hắn sụp đổ tựa hồ lại đang lắc lư trước mắt.
- Ngũ thiếu, ngươi nhận thức người này?
Trần Á Đan ngược lại là lắp bắp kinh hãi, xem bộ dạng hận không thể giết người của Ngũ Cử Thiên, còn giống như nếm qua thiệt thòi của Lâm Lạc!
Nhưng Ngũ Cử Thiên là ai? Lão tử hắn là một trong thập đại Trung Nguyên Thần của Thượng Nguyên Thành. Tuy không phải một trong tam cự đầu, nhưng như thế nào cũng có thể xem như người đỉnh phong, Sơ Vị Thần bọn hắn gần kề chỉ có thể nhìn lên mà thôi.
Muốn nói Lâm Lạc đắc tội Ngũ Cử Thiên còn có thể vui vẻ, Trần Á Đan là như thế nào cũng không tiếp thụ được khả năng này.
- Hừ!
Ngũ Cử Thiên há chịu đem sự tình mình bị Lâm Lạc ba lượt oanh nát mặt nói ra, chỉ có thể nghẹn lấy một bụng khí. Ghê tởm hơn chính là, hắn còn chưa kịp nhờ Ngũ An Dịch ra tay, Lâm Lạc đã đi theo Tả Nhược Hề chạy!
Lại kế tiếp, Lâm Lạc biến hóa nhanh chóng trở thành hộ vệ quân Phó thống lĩnh trong thành, thực sự trở thành người một hệ của Tả Văn Trạch, lại để cho Ngũ An Dịch cũng không dám ra tay. Nếu không ngươi làm thịt một cái cấp dưới của ta, ta giết một người hầu cận của ngươi, ai còn dám làm việc cho bọn họ?
Nếu như nói trước kia chỉ là hoài nghi mà nói, nhưng hiện tại chứng kiến bộ dạng như nuốt con ruồi của Ngũ Cử Thiên, Trần Á Đan liền có thể xác định hắn tuyệt đối là nếm qua thiệt thòi của Lâm Lạc!
Nàng không khỏi hoảng sợ, chẳng lẽ Lâm Lạc có bối cảnh cường đại gì mà nàng không biết, nếu không tại sao lại để cho một nhi tử của Trung Nguyên Thần cũng chỉ có thể nuốt giận?
- Hắc, Lâm huynh!
Lại có người tới tham gia náo nhiệt rồi, trên đỉnh đầu đội một cái mũ mềm, một bộ như là lưu manh.
- Vô Bệnh huynh!
Ngũ Cử Thiên vội vàng hướng người tới vái chào.
Người này đúng là Đỗ Vô Bệnh, mà Ngũ An Dịch vừa lúc là một hệ của Đỗ Bác Viễn, bởi vậy ở bên trong đời thứ hai, Ngũ Cử Thiên tự nhiên cũng phải dùng Đỗ Vô Bệnh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, coi như là hiện tại hắn tăng lên tới Sơ Vị Thần cũng vô dụng, đây là do bối cảnh song phương quyết định.
Đỗ Vô Bệnh phất phất tay, xem như cùng Ngũ Cử Thiên đánh qua chào hỏi, lộ ra ôn hoà, nhưng lúc ánh mắt nhìn hướng Lâm Lạc, lại hiện lên biểu lộ cực kỳ thân thiết, cười nói:
- Lâm huynh, mấy ngày nay sao chỉ ở trong phủ thành chủ, cũng không đi ra tụ hội thoáng một phát!
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Chưa quen cuộc sống nơi đây, sợ đi ra lại tìm không thấy đường về!
- Ha ha, chớ không phải là sợ tiến lầm vào thanh lâu, trở về không biết hướng đám đệ muội trả lời sao?
Đỗ Vô Bệnh thập phần tùy ý mà cùng Lâm Lạc trêu chọc lên.
Thấy một màn như vậy, Ngũ Cử Thiên, Trần Á Đan, Trần Vân Khê ngay ngắn há hốc mồm, đây là chuyện gì xảy ra? Phân lượng của Đỗ Vô Bệnh là so với Ngũ Cử Thiên còn muốn nặng hơn rất nhiều, như thế nào nhìn dáng vẻ của hắn giống như cùng Lâm Lạc có giao tình rất sâu vậy!
Muốn nói trong thành có ai có thể cùng Đỗ Vô Bệnh bình khởi bình tọa, như vậy cũng chỉ có con gái của Tả Văn Trạch Tả Nhược Hề rồi, bởi vì Mông Hoa Điền không có hậu đại, hai người bọn họ là Thượng Nguyên Thành đệ nhất nhị thế tổ. Nhưng Đỗ Vô Bệnh vì cái gì sẽ nhiệt tình đối với Lâm Lạc như vậy, ánh mắt kia giống như ước gì Lâm Lạc là nữ nhân lấy về nhà!
Nhìn xem Lâm Lạc cùng Đỗ Vô Bệnh chậm rãi nói chuyện, Trần Á Đan ngược lại là có chút may mắn không có thực sự ra tay đối với Lâm Lạc, nếu không vô cùng có khả năng chọc ra tổ ong vò vẽ!
Tuy nàng là Sơ Vị Thần, nhưng Thượng Nguyên Thành trị hạ Sơ Vị Thần muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu như Đỗ Bác Viễn thực muốn đối phó nàng, có thể đơn giản để cho nàng thần không biết quỷ không hay mà biến mất, thậm chí giết chết nàng ở trước mặt mọi người thì sao, Ngũ An Dịch sẽ vì nàng vỗ bàn cùng Đỗ Bác Viễn sao?
Ở trong mắt Ngũ An Dịch, nàng cũng chẳng qua là đồ chơi mà thôi.
- Thời gian cũng không sớm, Lâm huynh, chúng ta đi vào lại trò chuyện!
Đỗ Vô Bệnh mặt mũi tràn đầy nhiệt tình.
Lâm Lạc không có ý tứ cự tuyệt, từ khi biết Đỗ Vô Bệnh, người này không có đối với Lâm Lạc ác ngôn tương hướng qua, mà sau khi biết tiềm lực của Lâm Lạc, hắn càng là vô cùng nhiệt tình. Lâm Lạc hết lần này tới lần khác lại là người trọng tình trọng nghĩa, thuộc về người khác cho hắn một phần ân tình, hắn sẽ báo gấp mười lần, ở Đỗ Vô Bệnh tận lực tiếp cận, hai người rất có xu thế trở thành huynh đệ khác phái.
Ở điểm này, Tả Nhược Hề là có hại chịu thiệt rồi, tuy nàng cũng một ý chiêu mộ Lâm Lạc, nhưng nam nữ hữu biệt, trừ khi nói tình, bằng không thì có thể có bao nhiêu tiếng nói chung? Nam nhân tầm đó nói cái gì cũng có thể nói, Đỗ Vô Bệnh thậm chí có thể kéo Lâm Lạc đi thanh lâu cùng nhau chơi đùa, nhưng Tả Nhược Hề được không?
Đỗ Vô Bệnh gần như kề vai sát cánh kéo Lâm Lạc vào phòng đấu giá, lưu lại ba người Ngũ Cử Thiên đều là không biết làm sao, ngẩn người một lúc sau, bọn hắn mới đi theo tiến nhập phòng đấu giá.
- Lâm huynh, ngươi cùng tiểu tử Ngũ Cử Thiên kia có chút ân oán?
Đỗ Vô Bệnh theo miệng hỏi.
- Một chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi!
Lâm Lạc cũng hời hợt nói.
Đỗ Vô Bệnh cười cười, nhưng lập tức nghiêm sắc mặt nói:
- Lâm huynh vẫn coi chừng cho thỏa đáng, tuy Ngũ Cử Thiên không tính tư chất hơn người, nhưng thắng ở sống được đủ dài, khoảng cách đột phá Sơ Vị Thần cũng không xa rồi, đến lúc đó hắn muốn tìm ngươi gây chuyện, ngươi ngược lại thực sẽ rất phiền toái!
Lâm Lạc cũng minh bạch, trong Thượng Nguyên Thành phụ tử Ngũ Thị là tuyệt đối không thể động tay, nhưng đã đi ra Thượng Nguyên Thành vậy thì khó nói. Mà hắn không có khả năng một mực ở lại Thượng Nguyên Thành, các nàng Tô Mị còn Nguyệt Quang Thành, điểm ấy, Ngũ Cử Thiên thông qua Trần Á Đan liền có thể biết.
Hai người tới phòng của Tả Nhược Hề, nhưng Đỗ Vô Bệnh lại vượt lên trước đẩy cửa vào nói:
- Nhược Hề, cho mượn nam nhân của ngươi dùng một hồi!
- Đỗ Vô Bệnh, ngươi lại nói điên cái gì!
Thanh âm tức giận của Tả Nhược Hề từ bên trong truyền ra.
- Ha ha, vui đùa mà thôi, là Lâm huynh, chúng ta ở ngay bên cạnh, ngươi có việc thì tự mình tới, cứ như vậy rồi!
Đỗ Vô Bệnh cười ha ha, nhưng lại đem Lâm Lạc lôi vào một gian ghế lô bên cạnh.
Lời nói thật, so với việc cùng Tả Nhược Hề một mình ở chung, Lâm Lạc ngược lại thà rằng cùng Đỗ Vô Bệnh liên hệ, dù sao người này có chút khôi hài, mà cùng Tả Nhược Hề cô nam quả nữ một mình ở chung, hào khí sẽ rất xấu hổ.
- Lâm huynh, ngươi ngồi trước một hồi, ta đi làm ít chuyện, không cần quá lâu, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ đi, nếu không ta sẽ rất tức giận!
Đỗ Vô Bệnh vừa cười vừa nói, thối lui ra khỏi gian phòng, còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại.
Phòng đấu giá cùng rạp hát rất giống, đối với vách tường cửa ra vào chỉ có cao cỡ nửa người, ngồi có thể thấy rõ phía dưới, thời điểm Đỗ Vô Bệnh đi ra ngoài, một lão nhân sáu mươi cũng đi lên bàn đấu giá, đã bắt đầu trao đổi đại hội lần này.
Tất cả bắt vật phẩm đấu giá hoặc là trao đổi đều được đưa lên đài, trước hết thông qua phòng đấu giá xem xét, cho rằng có giá trị tương đối mới có thể gia nhập danh sách đấu giá. Mà người bán có thể lựa chọn tiếp nhận Thần tinh báo giá, hoặc là dứt khoát lấy vật đổi vật, đổi lấy đồ vật mình cảm thấy hứng thú.
Bởi vì tình huống đặc thù, lần đấu giá này là sẽ không rút phần trăm, cũng bởi vậy đối với chất lượng hàng hóa có yêu cầu rất cao.
Lực chú ý của Lâm Lạc lập tức bị hấp dẫn, đấu giá sư cũng không nói nhảm, trực tiếp bắt đầu lần đấu giá này, từng kiện từng kiện bảo vật từ di phủ lấy ra bị xếp đặt đi lên, trong đó tự nhiên dùng số lượng các loại linh thảo tối đa , có thể chiếm được bảy thành vật phẩm đấu giá.
Thời điểm hắn cẩn thận quan sát, chỉ nghe cửa phòng C-K-Í-T. . T... T bị đẩy ra, Đỗ Vô Bệnh đi đầu đến, mà phía sau của hắn còn có một nữ nhân, Lâm Lạc quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là Trần Á Đan!
Lâm Lạc có chút không hiểu thấu, hiện tại Đỗ Vô Bệnh đem Trần Á Đan đến nơi đây là có ý tứ gì?
- Lâm huynh, tuy ta bất tiện tham gia ân oán của ngươi cùng Ngũ Cử Thiên, bất quá có thể giúp ngươi giải quyết một ít nỗi lo về sau!
Đỗ Vô Bệnh cười ha ha, đi đến bên cạnh chỗ của Lâm Lạc ngồi xuống.
- Chắc hẳn, ngươi là đang lo lắng thân nhân theo ngươi cùng nhau phi thăng đến Thần giới a?
Ánh mắt của Lâm Lạc lẫm liệt, hướng Đỗ Vô Bệnh nhìn sang, có chút nhíu mày, hiển nhiên, Đỗ Vô Bệnh đã điều tra qua bối cảnh của hắn.
- Yên tâm, Ngũ Cử Thiên còn chưa có xem trọng ngươi như vậy, cũng không có đối với ngươi triển khai điều tra, bất quá, theo chức vị Phó thống lĩnh của ngươi ngồi vững vàng rồi, chỉ sợ Ngũ Cử Thiên chính diện không thể ra tay với ngươi, sẽ đem chủ ý đánh tới trên người thân nhân của ngươi, từ đó uy hiếp ngươi!
Đỗ Vô Bệnh dị thường thong dong mà đáp lại ánh mắt nghi vấn của Lâm Lạc.
Lâm Lạc lại liếc nhìn Trần Á Đan nói:
- Đỗ huynh, ngươi làm như vậy...
- Lại Tương Thành là một hệ của Tả Văn Trạch, dùng giao tình của ngươi cùng Nhược Hề bây giờ, để cho nàng phân phó Lại Tương Thành thay ngươi che lấp thoáng một phát mà nói, như vậy ngươi là người cô đơn từ hạ giới phi thăng lên!
Đỗ Vô Bệnh chậm rãi nói.
Vận tác thoả đáng mà nói, Lâm Lạc có thể che dấu quan hệ cùng bọn người Tô Mị, mà Thần linh từ hạ giới phi thăng lên rất nhiều, trái lại, như Lâm Lạc kéo theo một đống lớn thân nhân mới là sự tình hiếm có.
Ánh mắt Lâm Lạc đảo qua Trần Á Đan, đã có chút minh bạch.
- Đúng vậy, nàng là biết rõ chi tiết của ngươi, lại là thủ hạ của Ngũ An Dịch!
Đỗ Vô Bệnh lộ ra một dáng tươi cười mập mờ, hắn nói thủ hạ là có ý tứ gì Lâm Lạc cùng Trần Á Đan đều biết.
- Cho nên, ta cùng nàng thương lượng thoáng một phát, để cho nàng quăng đến làm thủ hạ của ta!
Lâm Lạc hiếu kỳ nói:
- Đỗ huynh, ngươi làm như vậy, không sợ Ngũ An Dịch tìm ngươi gây chuyện sao?
Phải biết Ngũ An Dịch là Trung Nguyên Thần, nhưng Đỗ Vô Bệnh ngay cả Sơ Vị Thần cũng không có đạt tới, cả hai chênh lệch cũng không phải dùng đạo lý kế ra! Ngũ An Dịch cùng Đỗ Bác Viễn cùng hàng là Thượng Nguyên Thành thập đại đại lão.