Triệu Cửu Minh vừa kinh vừa vui lại chấn động, hỉ tự nhiên là Triệu Tế Nguyên chịu ra tay đối phó Lâm Lạc, nhưng khiếp sợ là muốn xóa đi toàn bộ Thăng Dương tinh! Phải biết Thăng Dương tinh là tinh thể phụ thuộc Triệu gia bọn hắn, hàng năm đều hướng bọn hắn tiến cống đại lượng bảo vật, vì cái gì muốn hủy diệt một khỏa tinh cầu?
Hạ giới cái gì trọng yếu nhất? Đương nhiên là tài nguyên tu luyện! Mà tài nguyên tu luyện từ đâu tới, tự nhiên là tinh cầu tràn ngập linh khí! Đã có tinh cầu tồn tại, mới có thể liên tục không ngừng tạo ra tài nguyên tu luyện, là trụ cột để từng gia tộc, thế lực dừng chân!
Hủy Thăng Dương tinh, không phải là tự đoạn một tay sao?
Triệu Cửu Minh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn xem gia gia, như nếu đối phương không phải Triệu Tế Nguyên mà nói, hắn không sai biệt lắm muốn quát hỏi lão gia hỏa có phải điên rồi hay không!
- Ha ha ha!
Triệu Tế Nguyên nở nụ cười, ánh mắt nhìn hướng bầu trời.
- Cửu Minh, ngươi nói nếu như Thần Vũ tinh chỉ còn Triệu gia chúng ta mà nói, không phải có thể ở càng thêm thoải mái sao?
- Gia gia, ý của ngươi là...
Trái tim của Triệu Cửu Minh không khỏi đột đột đột mà cuồng nhảy dựng lên, nếu Thần Vũ tinh chỉ còn một Triệu gia, cái kia ý nghĩa Triệu gia chính là bá chủ duy nhất của Tuyệt Lôi tinh vực, trở thành Vương duy nhất trong tinh không lớn như vậy!
- Trước mắt, đang có một cơ hội tốt như vậy!
Triệu Tế Nguyên thu hồi ánh mắt.
- Có biết mấy trăm vạn năm trước, đã từng có một thần thú thiên sinh địa dưỡng xuất thế, không sai biệt lắm thôn phệ một phần ba tinh vực, lúc này mới bị phong trấn không?
- Nhớ rõ!
Đại sự như vậy, Triệu Cửu Minh há có thể quên.
- Đầu thần thú này, sắp phá cấm mà ra rồi!
Triệu Tế Nguyên nhàn nhạt nói.
Triệu Cửu Minh dù sao cũng là tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, nghe vậy không khỏi cả kinh, kìm lòng không được kinh hô một tiếng nói:
- Vậy nhất định phải đem việc này thông cáo tất cả mọi người, gia cố phong ấn!
- Lại để cho đầu thần thú này xuất hiện, không phải càng tốt sao?
Triệu Tế Nguyên sâm lãnh nói.
Nếu như lúc này Lâm Lạc ở đay, tuyệt đối sẽ không tin tưởng lão đầu không tranh quyền thế trước khi sẽ toát ra biểu lộ đáng sợ như thế!
Triệu Cửu Minh đột nhiên hiểu được, lão nhân kia là muốn khu sói nuốt hổ, lợi dụng Ngân Nguyệt thú diệt trừ đối thủ! Chỉ là, dù cho có thể đem Ngân Nguyệt thú phong ấn lần nữa, nhưng tạo thành phá hư lại là không thể vãn hồi, cái này có lợi sao?
- Đồ đần!
Triệu Tế Nguyên có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Thứ nhất, Triệu gia chúng ta có thể sớm làm ra phản ứng, đem nhân lực, tài nguyên chuyển dời đến địa phương an toàn; thứ hai, cho dù lại bị Ngân Nguyệt thú phá huỷ một nửa tinh vực, nhưng hiện tại ba mươi mốt nhà chia xẻ quyền lực, cùng một nhà độc chưởng hơn phân nửa quyền lực, cái nào tốt hơn? Còn nữa, hạ giới cuối cùng chỉ là đá đặt chân của chúng ta, chúng ta quy túc ở Thần giới, chỉ cần cam đoan có máu mới liên tục không ngừng thành phần bổ sung đến Thần giới, cho dù chúng ta chỉ có thể nắm giữ một phần mười Tuyệt Lôi tinh vực thì như thế nào?
Triệu Cửu Minh cũng không có phách lực như lão đầu, nhưng cũng biết vì cái gì Triệu Tế Nguyên muốn giết bọn người Lâm Lạc, thậm chí nổ nát toàn bộ Thăng Dương tinh diệt khẩu! Đem người diệt khẩu đi, Triệu gia mới có thể vụng trộm đem nhân lực vật tư chuyển di, thối lui khỏi chiến tuyến, lại để cho 30 thế lực lớn khác đi đối mặt Ngân Nguyệt thú, mà bọn hắn thì có thể thật vui vẻ mà ở phía sau lấy tiện nghi.
Nhưng Triệu Cửu Minh tự nhận làm không được chuyện ác như vậy, chỉ là ngẫm lại ức vạn sinh linh bởi vì mình mà chết sẽ khiến đạo tâm hắn dao động, căn bản không an tâm nổi!
Hắn cũng không có tư cách đi nghi vấn, khuyên can, dù sao chỉ cần không phải hắn hạ thủ, hắn tự nhiên cũng có thể yên tâm thoải mái nói:
- Gia gia, có thể trước lưu Chu Hạnh Nhi một mạng hay không?
- Hừ, nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng, ngươi chơi còn chưa đủ sao?
Triệu Tế Nguyên có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đứa cháu này thiên phú rất tốt, nhưng chỉ có lây dính tật xấu yêu hoa ngắt cỏ, so đấu hư vinh, để cho hắn hơi có vẻ bất mãn.
- Gia gia, ngươi đã hiểu lầm!
Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Cửu Minh cũng chỉ có thể đem sự tình phát hiện bản thể của Chu Hạnh Nhi chính là Giải Ngữ Linh Lung Hoa nói ra, nếu không Triệu Tế Nguyên tất nhiên sẽ không bốc lên phong hiểm như vậy, muốn đuổi giết một Tinh Đế đỉnh phong lão tổ đã là ngàn khó muôn vàn khó khăn rồi, huống chi còn muốn bắt giữ?
- Nguyên lai là Giải Ngữ Linh Lung Hoa!
Triệu Tế Nguyên cũng là khuôn mặt có chút động, vốn lấy lực lượng tích lũy của hắn đã tiếp cận hạ giới đỉnh phong, hiện tại là thời điểm muốn áp chế, nào còn có thể lại đi hấp thụ, ngược lại là đối với Chu Hạnh Nhi không có cách nghĩ gì.
Hắn nghĩ nghĩ nói:
- Sau khi xong việc, giết, không được lưu lại bất cứ dấu vết gì!
Triệu Cửu Minh biết rõ gia gia đã đáp ứng, không khỏi đại hỉ nói:
- Tôn nhi hiểu được! Bất quá, bốn người kia đều là Tinh Đế, đánh tan cũng không dễ dàng!
- Lão phu tự nhiên biết rõ, bất quá, có Vụ Ảnh Tán mà nói, dù bọn hắn thành tựu thần vị cũng không nhất định có thể may mắn thoát khỏi!
Triệu Tế Nguyên lạnh lùng nói ra.
Vụ Ảnh tán là độc vật của Thần giới, có thể tạm thời để cho tu vi võ giả hoàn toàn biến mất, nhưng đối với võ giả cũng không có chỗ xấu, ngược lại có hiệu quả ổn định tâm thần tĩnh tâm, bởi vậy vô sắc vô vị, dù là Tinh Đế lão tổ cũng không nhất định có thể kịp thời phát giác.
Vật như vậy ở Thần giới cũng rất trân quý, cũng chỉ có Thượng Thiên thần tổ tông của bọn họ ở Thần giới mới có thể lấy được, thông qua phương thức đặc thù đưa xuống hạ giới, dùng để đối phó Tinh Đế đó là một đánh một chuẩn!
Vì độc bá Tuyệt Lôi tinh vực, một cái giá lớn này tự nhiên cam lòng bỏ, nhưng cũng cần Triệu Tế Nguyên tự mình đi cùng gia chủ và mấy Đại trưởng lão câu thông, một mình hắn còn không có cách nào làm ra quyết định như vậy.
Lâm Lạc sẽ không nghĩ tới dã tâm của Triệu Tế Nguyên đáng sợ như vậy, rõ ràng đem Ngân Nguyệt thú trở thành cơ hội để cho gia tộc bọn họ khuếch trương thực lực, bốn người ở lại lữ xá không bao lâu, liền chứng kiến Cao Vân Phi mang theo Thái Lạc, Tào Tử Sương trở về.
Dùng mũi chó của Cao Vân Phi tự nhiên có thể theo "Vị" chạy tới, cũng đúng là như thế, Lâm Lạc cũng không có sợ thất lạc bọn người Thái Lạc. Nhưng để cho Lâm Lạc thiếu chút nữa bật cười chính là, Cao Vân Phi nguyên bản khuôn mặt anh tuấn bị đánh cao cao sưng lên, nhưng xem ánh mắt của hắn lại mặt mày hớn hở, giống như đánh thắng trận lớn vậy.
- Sư phụ, bổn vương tử cũng không có cho ngươi mất mặt!
Cái đầu Sói này chứng kiến Lâm Lạc lập tức dương dương đắc ý nói:
- Có một tiểu du côn muốn khi dễ đệ muội, bổn vương tử cùng bọn họ đánh qua mấy chiêu, kết quả chiến thắng trở về!