Nhưng chỉ cần tiến vào Thần Cảnh, bọn hắn có thể ở trên mảnh thổ địa này tự do đi lại.
Mà cái này cũng thành động lực cho mọi người, mỗi người đều liều mạng tu luyện, cũng chỉ có đạt tới Thần Cảnh mới có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Mà trước đó, ai cũng không thể chính thức chủ quan, vạn nhất bọn hắn bị vây ở một chỗ mất mấy vạn năm thì sao, không thành tựu thần vị như vậy chỉ có hóa thành tro tàn!
Bất kể tư chất bản thân thế nào, hiện tại Lâm Lạc đã thay mọi người lấy ra đầy đủ Nguyên Thần đan, chỉ cần đạt tới Tinh Đế đỉnh phong liền có thể đột phá!
Theo như Lâm Lạc đoán chừng, Nghiêm Thanh cùng Triệu Ngọc Phi tiến cảnh nhanh nhất có khả năng trong mười năm bước ra một bước này. Sau đó là Nam Nhược Hoa, Thủy Doanh Tâm, về sau là Lăng Kinh Hồng, Hoa gia tứ mỹ.
Cuối cùng mới đến phiên Tô Mị, Ninh Kiều Nguyệt, Hạ Mộng Như, Lạc Ngưng Vân cùng gia gia Lâm Hành Nam.
Nhưng bởi vì Dưỡng Tâm hũ có hiệu quả hấp thu linh khí, lại thêm đại lượng đan dược ủng hộ, cho dù mấy người Tô Mị tư chất rất kém cỏi, tối đa 300 năm thời gian cũng đầy đủ để cho bọn hắn đạt tới Tinh Đế đỉnh phong, cũng dùng Nguyên Thần đan bước ra một bước thành thần.
Cũng chỉ có đến lúc đó, Lâm Lạc mới có thể chính thức buông lỏng một hơi, không cần lại lo lắng vấn đề tuổi thọ cho thân nhân của mình.
Lại là vài ngày sau, bọn hắn đi tới bên cạnh một hồ nước.
Hồ nước này so với thủy đàm lớn hơn không bao nhiêu, vô cùng thanh tịnh. Nhưng chiều sâu lại vượt xa dự liệu của bọn hắn, dùng thần nhãn của mọi người cũng nhìn không thấy đáy.
Lâm Lạc thử dùng thần thức nhìn quét, nhưng mới xâm nhập dưới nước hơn mười dặm liền bị một cỗ kỳ hàn ngăn cản, không thể không đem thần thức thu trở về, sắc mặt khẽ biến thành tái nhợt.
- Thật là lợi hại!
Hắn thập phần thận trọng nói, tuy thần thức vô hình vô ảnh, sẽ không bị lực lượng gây thương tích, nhưng không có biện pháp ngăn cản pháp tắc trùng kích.
- Càng là địa phương nguy hiểm, lại càng có bảo vật !
Hai mắt Đường Điềm tỏa ánh sáng, một bên dùng tặc nhãn nhìn chằm chằm vào bờ mông của Lâm Lạc, rất có ý tứ một cước đá hắn xuống.
- Này này, đừng muốn hại người!
Lâm Lạc vội vàng cảnh cáo nói.
- Có nên xuống dưới tìm tòi hay không?
Chu Hạnh Nhi nhìn về phía Lâm Lạc.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ:
- Nguy hiểm khẳng định là có, nhưng có bảo vật hay không lại không có thể xác định, nếu vất vất vả vả lại một chuyến tay không, vậy thì có chút thua lỗ!
- Vậy buông tha cho sao?
- Các ngươi trước tiến vào Dưỡng Tâm hũ, ta xuống dưới thử xem!
Lâm Lạc vẫn là quyết định muốn xuống dưới dò xét đến tột cùng, vạn nhất thực sự có bảo vật gì, bỏ lỡ không khỏi thật là đáng tiếc sao.
- Ân, thậm chí có người tới trước rồi?
Mấy người Lâm Lạc còn không có động tác, chỉ thấy ba đạo nhân ảnh dùng tốc độ cực nhanh bay vọt tới, đứng ở trước mặt của bọn hắn.
Ba người này đều là nam tử trẻ tuổi, quần áo hoa lệ, ẩn ẩn còn có sáng bóng hiện động. Khả năng là có được bảo vật thuộc tính phòng ngự, chỗ tương đồng của ba người ở chỗ đều có một cỗ ngạo khí, là cái loại tự hào xuất thân danh môn.
Ba Sơ Vị Thần, hơn nữa tu vi toàn bộ là tam trọng thiên, hai cái sơ kỳ, một cái cuối cùng thì tiếp cận hậu kỳ, tổ ba người như vậy ở trong Minh Ngục chiến trường có lẽ cũng được cho là tương đối cường lực rồi.
Chúng nữ Phong Sở Liên đều đem khăn che kín mặt, các nàng cũng không muốn bởi vì mỹ mạo bản thân mà dẫn phát chiến đấu không có ý nghĩa.
Bất quá, ở trong Tu La sát tràng, loại cố kỵ này của các nàng là dư thừa, chỉ cần là trận doanh đối địch, thực lực của hai bên lại phân cách mà nói, như vậy một hồi huyết chiến là như thế nào cũng tránh không khỏi.
Tuy lần này Lâm Lạc không có ẩn dấu thực lực, nhưng tu vi chỉ là Sơ Vị Thần nhất trọng thiên làm sao có thể đủ chấn nhiếp ba Sơ Vị Thần? Lâm Lạc không có ý đại khai sát giới, nhưng ở Sát Lục Chi Địa nơi này, cảnh giới không bằng người khác chẳng khác nào ở trên mặt dán một tấm bản "mau tới giết ta"!
Cho dù Lâm Lạc gặp người nói lão tử có lỗ đen bí thuật, cùng giai vô địch, nhưng há sẽ có ai tin tưởng, chỉ biết xem hắn là muốn dựa vào chiêu này đến dọa người!
- Thất ca, như thế nào?
Hai thanh niên Sơ Vị tam trọng thiên sơ kỳ đều nhìn về người cuối cùng nọ.
- Giết a, miễn cho rước lấy phiền toái, nói sau, tuy bảy người thiếu một chút, nhưng còn hơn không có!
Người nọ quét mắt trên người chúng nữ Phong Sở Liên, mặc dù không có thấy rõ hình dạng của các nàng, nhưng dáng người uyển chuyển, nhất định là mỹ nữ, đáng tiếc bọn hắn thân có sứ mạng, cũng không phải tới chơi nữ nhân, chỉ có đốt đàn nấu hạc rồi.
Xem ra, tại đây thực sự có bảo bối ah!
Lâm Lạc cũng không có đem ba người này để ở trong lòng, mà là đem ánh mắt nhìn về phía hồ nước, trong này đến cùng cất giấu bảo bối gì, đáng giá ba Sơ Vị Thần tự thân xuất mã?
- Ân, lại có người đến?
Cái gọi là Thất ca kia vừa mới nâng tay lên liền để xuống, ánh mắt nhìn về phương tây.
XÍU... UU!! XÍU... UU!!
Lại là hai đạo nhân ảnh hiện lên, bên cạnh hồ nước cũng nhiều hai người trẻ tuổi, rất xảo chính là Liễu Thanh Mạn cùng đồng bạn của nàng, hai người đồng dạng có quý khí, hiển nhiên đều là xuất thân danh môn.
- Nguyên lai là hậu đại của Phong công, Thanh Mạn tiểu thư cùng Bách Cương huynh!
Thất ca kia hướng về hai người Liễu Thanh Mạn nhìn sang, còn chắp tay thành lễ.
- Thì ra là ba vị Lỗ gia của Thanh Lâm!
Thanh niên cùng Liễu Thanh Mạn chung một chỗ kia cũng là Liễu thị tộc nhân, tên là Liễu Bách Cương, về phần bối phận cùng Liễu Thanh Mạn như thế nào thật đúng là không thể tính toán, Thần linh thọ nguyên vô hạn, không phải quan hệ huyết thống bình thường cũng là dùng cảnh giới phân địa vị.
Thanh Lâm cũng không phải Thượng Thiên thần, Trung Nguyên Thần hoặc là Sơ Vị Thần chủ thành nào, mà là Thanh Lâm Thần Quốc, cùng Liệt Hỏa Thần Quốc giáp giới.
Rõ ràng hẳn là tử địch, nhưng xem bộ dạng hai bên tâm bình khí hòa, tựa hồ căn bản không có ý tứ đánh đập tàn nhẫn. Quả nhiên, giết chóc chỉ thuộc về nhân vật tầng dưới chót. Những hào phú có lai lịch lớn này là vì bảo vật nơi đây mà đến.
Ba người Lỗ gia này theo thứ tự là Lỗ Đạt Hiếu, Lỗ Nhĩ Dương cùng Lỗ Đông Quân, Lỗ Đông Quân chính là Thất ca Sơ Vị Thần tam trọng thiên tiếp cận hậu kỳ.
- Thanh Mạn tiểu thư, Bách Cương huynh, người tới trước là được, mọi người đừng tổn thương hòa khí như thế nào?
Lỗ Đông Quân mỉm cười, chỉ chỉ mấy người Lâm Lạc.
- Xem mặt mũi hai vị, chúng ta không giết mấy người này là được!
- Ha ha ha!
Liễu Bách Cương cười to, tựa hồ hiện ra một tia xem thường.
- Đông Quân huynh, ngươi cho rằng giá trị mấy người này vượt qua vật kia sao? Nói sau, các ngươi cũng chưa chắc giết được mấy người này!
Lỗ Đạt Hiếu cùng Lỗ Nhĩ Dương nghe vậy cười to, bọn hắn làm sao nhìn không ra Lâm Lạc chỉ là Sơ Vị Thần nhất trọng thiên. Những người khác càng không cần phải nói, trong ba người bọn họ tùy tiện chọn một cái đi ra có thể đơn giản trấn giết những người đó.
Lỗ Đông Quân thì xoay chuyển ánh mắt, ở trên người Lâm Lạc dạo qua một vòng, lộ ra một dáng tươi cười:
- Không gian pháp tắc?
Đây mới là trí tuệ của đầu mục, chỉ là vừa nghĩ lại liền nghĩ đến đáp án có khả năng nhất.
Liễu Bách Cương nhún vai nói:
- Cũng đừng nhường tới nhường lui, ra tay đi, nắm tay người nào lớn đồ đạc quy người đó!
- Bách Cương huynh tựa hồ đã tính trước!
Lỗ Đông Quân đứng chắp tay.
- Chúng ta đây có ba người, hai vị muốn cùng chúng ta so nắm đấm lớn, tựa hồ có chút ngây thơ đi à nha!
- Có ngây thơ hay không, còn phải đánh qua mới phân ra cao thấp!
Liễu Bách Cương phong khinh vân đạm nói, tựa hồ trong mắt hắn ba người đối phương bất quá là tiểu bối Hư Thần cảnh, tùy tiện một ngón tay cũng có thể trấn chết.
- Khẩu khí thật lớn!
Hai người khác của Lỗ gia đồng thời hừ lạnh nói.
Cũng không phải bọn hắn không có lòng dạ gì, nhưng Lỗ Đông Quân đã làm chủ soái, vậy do bọn hắn nhảy ra làm người tích cực dẫn đầu rồi.
- Phóng ngựa tới đi!
Liễu Bách Cương nâng tay, làm động tác khiêu khích nói.
Cái này, Lỗ Đông Quân cũng có chút động hỏa khí, tu vi song phương tương tự, dù là nhân số giống nhau Liễu Bách Cương cũng không có tự tin này, đây cũng không phải tự tin, mà là cuồng ngạo.
- Vậy hai vị ở trên đường hoàng tuyền đi vui vẻ là tốt rồi!
Lỗ Đông Quân mắt lộ ra sát khí.
- Thất ca, mấy người này thì sao?
Lỗ Đạt Hiếu quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc nói.
- Cùng một chỗ giết!
Lỗ Đông Quân lạnh lùng nói ra, bọn hắn vốn là quan hệ đối địch quốc, chính là tử địch, trước kia khách khí đối với hai người Liễu gia, chính là vì song phương đều có được bối cảnh thâm hậu, đối phương đồng dạng thực lực bất phàm, dùng ba đối hai, bọn hắn cũng chỉ có thể thắng thảm, nói không chừng liền có người bị bắt xuống nước làm đệm lưng!
Nhưng vật trong hồ kia quá mức trân quý, tuyệt không có khả năng bởi vì sợ chiến mà quay người rời đi, đã muốn ra tay, vậy không có tất yếu hạ thủ lưu tình rồi!
Toàn bộ giết chết!
- Đạt Hiếu, ngươi bắt lấy mấy người kia, ta cùng Thất ca đối phó hai vị "cao thủ" Liễu gia này!
Lỗ Nhĩ Dương nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Mạn, trong ánh mắt có một tia hào quang dâm dục, bất quá, đối phương cũng là Sơ Vị Thần, khả năng muốn bắt giữ thi bạo gần như bằng không, chỉ có thể lạt thủ tồi hoa rồi, thật sự là đáng tiếc.
- Việc nhỏ! Đợi ta giải quyết những người này xong, lại đến giúp hai vị huynh trưởng!
Lỗ Đạt Hiếu chuyển hướng mấy người Lâm Lạc, đem tay phải giơ lên cao cao, một đạo Liệt Diễm lập tức ở trên tay hắn đốt lên, sau đó khuếch trương thành một màn hỏa diễm, đem bọn người Lâm Lạc bao lung ở trong đó.
Hắn là sợ Lâm Lạc dùng không gian thuấn di chạy trốn, dùng hỏa diễm pháp tắc phong tỏa khu vực chung quanh.
- Mấy vị, các ngươi xuất sư bất lợi, chỉ có thể trách mạng của mình không tốt!
Lỗ Đạt Hiếu lộ ra một dáng tươi cười âm trầm, không có ai biết, hắn kỳ thật rất thích giết người, hơn nữa còn là hành hạ đến chết, người ở trước khi chết kêu thảm thiết thê lương với hắn mà nói là hưởng thụ tuyệt vời nhất.
Lâm Lạc nhếch miệng, đem hai tay phẩy phẩy nói:
- Thế thì chưa hẳn, theo ta thấy, ấn đường của ngươi biến thành màu đen, sợ là gần đây có tai họa chết người!
- Hừ, sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng!
Lỗ Đạt Hiếu mở ra tay phải, rầm rầm rầm, từng đạo hỏa diễm tạo thành mãnh thú tuôn ra mà qua, ai cũng ngửa mặt lên trời làm lấy hình dáng gào thét, sau đó hướng về mấy người Lâm Lạc nhào tới.
Lâm Lạc đoạt trước nửa bước, công kích cấp bậc Sơ Vị Thần ngoại trừ quái thai Sư Ánh Tuyết ra, những người khác bị đụng phải thoáng một phát không phải chết cũng lập tức trọng thương.
Hắn tùy ý chém ra một quyền, oanh kích trong không khí, lực lượng cường đại tuôn ra, không gian chung quanh lập tức như là ván cửa vỡ tan rớt xuống, binh binh pằng pằng, hiện ra vô số đạo không gian vỡ vụn.
Lúc này đây công kích của Lỗ Đạt Hiếu lập tức bị hóa giải, tất cả hỏa diễm bị dập tắt, kể cả hỏa màn hắn dùng để giam cầm Lâm Lạc dùng không gian thuấn di đào tẩu.
- Ân, còn có chút năng lực!
Lỗ Đạt Hiếu biến sắc, rõ ràng một quyền có thể hóa giải công kích của hắn, người này tuyệt đối không chỉ tu luyện một loại pháp tắc, nếu không sẽ không có năng lực như vậy!
- Cũng chỉ so với ngươi mạnh hơn một chút!
Lâm Lạc mỉm cười.
- Ít sính miệng lưỡi lợi hại đi!
Lỗ Đạt Hiếu mở hai tay ra, oanh, từng đạo hỏa diễm từ trong cơ thể của hắn phun dũng mà ra, như là có tánh mạng, hắn mục nhìn Lâm Lạc, từng bước một đi tới, sau lưng đã trở thành một biển lửa, ngay cả hồ nước phụ cận cũng bị nhiệt độ cao đun sôi, đốt lên một mảnh hơi nước.
Lâm Lạc giơ nắm tay phải lên nói:
- Vậy thì đến thử xem quả đấm của ta a!
- Đi chết!
Lỗ Đạt Hiếu quát lên một tiếng lớn, hắn đã đem lực lượng vận chuyển tới cực hạn, một quyền oanh ra, giống như một đạo lưu tinh hướng Lâm Lạc oanh tới.
BA-!
Đúng lúc này, một đạo thủy tiễn đột nhiên từ bên trong hồ nước bên cạnh kích xạ tới, rét lạnh chi khí bao phủ, dùng tốc độ cực nhanh đánh tới trên người Lỗ Đạt Hiếu, lập tức xuyên tim, hỏa diễm toàn thân dập tắt, đồng thời bị lực lượng bổ sung của thủy tiễn kích bay ra ngoài, cuồng phun thần huyết, trên không trung tạo thành đạo thủy tiễn thứ hai.
- Đạt Hiếu!
Lỗ Đông Quân cùng Lỗ Nhĩ Dương đồng thời kinh hô một tiếng, tuy bọn hắn cùng hai người Liễu gia triển khai kịch chiến, nhưng song phương còn ở vào giai đoạn thử lẫn nhau, cũng không có sử dụng toàn lực. Bởi vậy đều có lúc rỗi rãi mắt nhìn xung quanh, huống chi một đạo thủy tiễn này tạo thành động tĩnh to lớn như thế.
Hai người Liễu gia cũng không có thừa cơ động thủ, ánh mắt của bọn hắn đồng thời nhìn chằm chằm đến trên mặt hồ, bởi vì ở đó xuất hiện thế lực thứ tư... một con cua cực lớn.
Con cua này chí ít cao chừng năm trượng, toàn thân vàng óng ánh, như là dùng Hoàng Kim đúc thành, hai tròng mắt hoành đi ra tựa như đèn lồng, vẫn còn lúc lên lúc xuống mà đong đưa lấy.
Thực lực thật cường đại!
Một kích liền dập tắt hỏa diễm của Lỗ Đạt Hiếu, thậm chí còn oanh hắn thổ huyết, chẳng lẽ là hung thú cấp bậc Trung Nguyên Thần?
Không đúng!
Ánh mắt của Lâm Lạc ngưng tụ, con cua này thậm chí mới vừa vặn đạt tới Sơ Vị Thần tam trọng thiên, cảnh giới so với Lỗ Đạt Hiếu còn yếu hơn một chút. Nhưng có thể một kích đánh bay Lỗ Đạt Hiếu, vậy cũng chỉ có một khả năng, lưỡng hệ thậm chí càng nhiều hệ pháp tắc cùng tu!
Hơn nữa, con cua này cũng cho Lâm Lạc một loại cảm giác giống như đã từng quen biết!
Là... Huyết thú!
Chuyện gì xảy ra, vì cái gì con cua này sẽ cho hắn loại cảm giác này?
- Không ổn, Hoàng Kim Huyết Giải này đột phá!
Lỗ Đông Quân cả kinh kêu lên.
Lúc này, Lỗ Đạt Hiếu cũng từ trên mặt đất bò lên, trên ngực nhiều hơn một miệng vết thương, có thể thấy được một kích vừa rồi kia đáng sợ đến cỡ nào! Hắn lưu chuyển thần huyết, đem miệng vết thương vuốt lên, trong ánh mắt có loại không nghĩ mà sợ.