Mà đoàn hắc vụ kia tựa hồ có lực hấp dẫn cường đại, đúng là đem Thần Long ngạnh sanh cuốn đi vào, chỉ nghe vài tiếng long ngâm rung trời, hắc vụ tản ra, Thần Long đã không thấy bóng dáng, mà Tề Thiên lại hảo hảo đứng ở đó!
Lâm Lạc, Tô Mị, Thái Kế Vũ đều biết rõ linh khí oai, không khỏi cùng lúc trên mặt biến sắc!
Mặc dù nói Thần Long kia của Tô Mị chỉ là lực lượng diễn hóa, cũng không phải Thần Long chân chánh, uy lực không có khả năng đánh đồng, nhưng có thể ngăn lại linh khí oai, trên người Tề Thiên tất nhiên cũng có linh khí!
Người này, quả nhiên được Thượng cổ đại cơ duyên!
Tề Thiên lần nữa đem hai tay bắt ở sau người nói:
- Ta cũng không phải là không có năng lực giết chết các ngươi! Bất quá, này sẽ tiêu hao hết một ít lá bài tẩy của ta, nên sau khi trở về nói cho người gia tộc các ngươi biết, đừng đến Huyết Dương quốc quấy rối, nói cách khác, cho dù Thích Biến Cảnh cường giả cũng có đến mà không có về!
Tên này đã cuồng đến không có giới hạn !
- Cút đi!
Tề Thiên đem tay áo phất lên, thân hình bắn ra, đã quay lại Bách Phong Tông.
Lâm Lạc hít và một hơi thật sâu nói:
- Cao thủ trong gia tộc của ngươi, khi nào thì có thể đuổi tới?
- Nhanh nhất cũng phải mười ngày!
Tô Mị cũng thần sắc nghiêm túc.
- Người này chưa trừ diệt, sau này tất sẽ tái diễn thảm kịch của Âm Thi Tông thời kỳ thượng cổ!
- Ân, xem ra hắn không chỉ đã lấy được Âm Thi Tông truyền thừa đơn giản như vậy, mà là chiếm được cả nội tình của Âm Thi Tông!
Lâm Nguyệt Lộ nhịn không được xen vào nói:
- Hai người các ngươi không nên nói chút ít lời mà người khác nghe không hiểu, cái gì là Âm Thi Tông?
- Chúng ta rời đi nơi này trước, vừa đi vừa nói chuyện!
Đoàn người Lâm Lạc thối lui đến một thành thị cách Bách Phong Tông gần nhất, Tô Mị đi ra ngoài tìm Dịch Thuận đấu giá hội, trước bọn họ đem tin tức phát đi ra, cho người Tô gia phái ra cùng nàng tụ hợp, cũng để đoàn người tạm thời ở lại khách điếm nghỉ ngơi.
Mà Lâm Lạc cùng Lâm Nguyệt Lộ thì bị Quan Kỳ Anh gọi vào phòng của nàng, bảo là muốn đem chuyện tình có quan hệ tới cha mẹ bọn họ nói ra.
Lâm Lạc tỷ đệ vội vàng cùng nàng vào gian phòng.
Quan Kỳ Anh sâu kín thở dài:
- Nguyên bản ta muốn đợi Nguyệt Lộ đạt tới Minh Dương Cảnh mới nói ra việc này, không nghĩ tới ngươi vậy mà thiên phú kinh người như thế, đã đột phá đến Giác Vi Cảnh. Tỷ đệ các ngươi vốn là làm một thể, ngươi đã có thành tựu ngày hôm nay, nói cho ngươi biết cũng đồng dạng.
Nàng lời này là nói với Lâm Lạc.
Lâm Nguyệt Lộ dính ở bên người Quan Kỳ Anh nói:
- Sư phụ, lão nhân gia ngài cũng sắp tăng tiến mà!
Quan Kỳ Anh lộ ra một vẻ nhớ lại, qua một hồi lâu mới nói:
- Hẳn là chuyện tình mười tám năm trước, khi đó ta vừa mới đột phá Minh Dương Cảnh, cảm thấy tu vi có chỗ tiểu thành, bắt đầu du lịch thiên hạ. Sau khi vòng vo một vòng lớn, ta tiến nhập Thiên Lạc sơn mạch, lại gặp một nữ tử tên là Chu Ánh Khiết. Nàng vừa mới đột phá Minh Dương, cùng ta ý hợp tâm đầu, chúng ta liền kết bạn mà đi, tìm kiếm lấy Thượng cổ di tích, động phủ tiền bối, thử thời vận!
- Vận khí của chúng ta không sai, lại thực sự phát hiện một động phủ do tiền bối lưu lại, trong đó ngoại trừ có ba khỏa Bạo Nguyên Đan, còn có một bản Thiên Vũ Kim Long Quyết. Bạo Nguyên Đan có thể gia tăng ba mươi năm khổ tu cho thường nhân, mà Thiên Vũ Kim Long Quyết lại là cửu phẩm pháp quyết không sứt mẻ, vô luận cái nào cũng làm cho người ta đỏ mắt!
- Mà nó cũng thành ngòi nổ cho ta cùng Chu Ánh Khiết trở mặt thành thù!
Quan Kỳ Anh sâu kín thở dài:
- Trọng bảo động nhân tâm, có lẽ không có hai dạng đồ vật này, ta cùng nàng bây giờ còn là bằng hữu!
- Sư phụ, về sau thế nào?
Dùng tính cách của Lâm Nguyệt Lộ, hoàn toàn đã quên Quan Kỳ Anh nói cho nàng là chuyện tình của cha mẹ, nghe đến nhập thần.
- Về sau. . . .
Quan Kỳ Anh lắc đầu.
- Chu Ánh Khiết thừa dịp ta không sẵn sàng, đối với ta đánh lén đắc thủ! Nếu chỉ vẹn vẹn có ba khỏa Bạo Nguyên Đan mà nói, sau khi nàng độc chiếm có khả năng mặc ta đào tẩu, nhưng Thiên Vũ Kim Long Quyết quan hệ không phải chuyện đùa, nàng sợ ta tuyên dương đi ra ngoài, liền một đường truy sát ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết!
- Vậy làm sao bây giờ? Sư phụ ngươi bị thương, căn bản không phải đối thủ của nàng!
Lâm Nguyệt Lộ gấp đến độ lay tay Quan Kỳ Anh.
Quan Kỳ Anh mỉm cười, xoa xoa đầu Lâm Nguyệt Lộ nói:
- Vi sư mấy lần chạy thoát khỏi nàng, lại mấy lần bị nàng theo đuôi, một đường cũng không biết chạy trốn bao xa, bởi vì thương thế thủy chung không được trị liệu, cuối cùng chết ngất trên đường!
- Vi sư vốn tưởng rằng lúc đó sẽ chết, nhưng không nghĩ tới lúc tỉnh lại, lại nằm trong một gian phòng khách sạn, một nữ tử dịu dàng đang băng bó miệng vết thương cho vi sư.
- Oa, nàng là người tốt, ta phải hảo hảo cám ơn nàng!
Lâm Nguyệt Lộ còn không có nghe được huyền diệu trong đó, ở chỉ là thay Quan Kỳ Anh cao hứng.
Nhưng trong nội tâm Lâm Lạc lại rất rõ ràng, nữ tử dịu dàng kia tất nhiên là mẫu thân của hắn! Chuyện xưa tuy còn không có nói rõ, nhưng hắn đã suy đoán ra đại khái, đôi mắt đã trở nên rét lạnh.
- Nàng cùng trượng phu của nàng là người làm ăn, tuy tu vi chỉ có trình tự Hậu Thiên, lại chân thực nhiệt tình, sau khi biết rõ khốn cảnh của vi sư, đem vi sư dấu ở trong xe hàng của bọn họ, đúng là vạn dặm xa xôi, vượt qua Việt quốc cảnh đưa vi sư về Bách Phong Tông!
Quan Kỳ Anh thay Lâm Nguyệt Lộ vuốt mái tóc nàng nói tiếp:
- Chu Ánh Khiết từng ở nửa đường chặn qua xa hàng của bọn ta, nhưng bị phu phụ kia trấn định hóa giải đi qua, nhưng sau đó Chu Ánh Khiết vẫn là phát hiện. Lúc ấy ta đã trở lại Bách Phong Tông, nhưng đôi phu phụ kia lại cự tuyệt ta giữ lại, muốn về nhà, bởi vì bọn họ còn có nhi tử phải chiếu khán!
- Chu Ánh Khiết chặn đường đôi phu phụ kia, tàn nhẫn sát hại bọn hắn, thời điểm ta biết được, đã quá muộn!
Tuy Lâm Nguyệt Lộ rất ít suy nghĩ, nhưng yêu ghét rõ ràng, lập tức rơi lệ lã chã nói:
- Đôi phu phụ kia thật đáng thương!
- Đúng vậy a, thật đáng thương!
Quan Kỳ Anh nhẹ nhàng thở dài.
- Chu Ánh Khiết là tộc nhân của Càn Nguyên quốc Chu thị gia tộc, Chu gia ở Càn Nguyên quốc tuy không phải thế gia đỉnh cấp, nhưng thực lực so với Bách Phong Tông cũng sẽ không yếu, mà sau khi ta dưỡng tốt thương thế, cũng đã là chuyện nửa năm về sau!
- Tu vi của Chu Ánh Khiết nguyên bản cùng ta tương đương, lại ăn ba khỏa Bạo Nguyên Đan, tu luyện Thiên Vũ Kim Long Quyết, thực lực khẳng định xa xa vượt qua ta! Bách Phong Tông lại chắc chắn sẽ không vì ta mà cùng võ đạo thế gia của Thần quốc khai chiến, rơi vào đường cùng, ta đi cố hương của đôi phu phụ kia, đưa nhi nữ trong hai đứa con của họ mang về Bách Phong Tông, cũng thu làm đệ tử!
Lâm Nguyệt Lộ nháy nháy mắt nói:
- Sư phụ, nguyên lai ngươi còn có một đồ đệ, như thế nào ta chưa từng gặp qua, cũng không có nghe ngươi nói?
Nàng này đúng là không phải ít suy nghĩ bình thường, mà là căn bản không có suy nghĩ!
Lâm Lạc ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối nói rõ việc cha mẹ của vãn bối, để cho vãn bối không rơi vào cảnh gặp cừu nhân mà không biết, có cừu oán mà không báo, kai thật là tội bất hiếu!
Lúc này, thần kinh của Lâm Nguyệt Lộ lại thô đi nữa cũng phản ứng tới, lúc này lông mày nhảy lên, thoáng cái liền đứng lên quát:
- Ta muốn giết nữ nhân ác độc kia!
- Nguyệt Lộ!
Quan Kỳ Anh giữ chặt Lâm Nguyệt Lộ.
- Ngươi căn bản không phải đối thủ của Chu Ánh Hạo!
- Sư phụ
- Giao cho đệ đệ của ngươi, tin tưởng hắn!
Quan Kỳ Anh khuyên.
- Tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tự tay giết chết Chu Ánh Như, thay cha mẹ báo thù!
Lâm Lạc cũng an ủi, hắn sợ nhất là Lâm Nguyệt Lộ xằng bậy, như vậy báo thù không thành, ngược lại không công đưa tánh mạng.
Tuy thần kinh Lâm Nguyệt Lộ không bình thường, nhưng cuối cùng không phải ngu ngốc, trên mặt của nàng tràn đầy vệt nước mắt, đem hai tay đặt ở trên vai Lâm Lạc, chăm chú nhìn vào hai mắt của Lâm Lạc, một chữ một chữ nói:
- Đệ, ngươi nhất định phải giết Chu Ánh Như!
- Nhất định!
Lâm Lạc cho hứa hẹn.
- Hảo, thực lực tỷ tỷ không được, chỉ biết cản trở cho ngươi, ngươi yên tâm, tỷ sẽ về Bạch Dương trấn cùng gia gia!
Lâm Nguyệt Lộ rốt cục nói một câu làm cho Lâm Lạc buông lỏng một hơi.
Lâm Lạc gật gật đầu, lúc này Tô Mị cũng từ bên ngoài trở về, hắn liền đi qua tìm yêu nữ hiểu rõ tình huống Chu gia thoáng cái.
Cho dù Chu gia là thế gia đỉnh cấp của Càn Nguyên quốc, có Thích Biến Cảnh cường giả tọa trấn, Lâm Lạc cũng thề báo thù này! Nhưng tri kỷ tri bỉ, mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn muốn đi báo thù, cũng không phải là đi chịu chết!
- Chu gia?
Tô Mị đảo mắt mấy lần, mới không phải rất khẳng định nói:
- Thần quốc lớn như vậy, ngoại trừ mấy thế gia đỉnh cấp ra, gia tộc khác bản cô nương thật sự là không nhớ rõ! Bất quá, có một Chu gia cũng không phải dễ trêu như thế nào, tuy gia tộc chỉ có cường giả Khuy Linh Cảnh, nhưng lại phụ thuộc vào Điền gia, nếu ngươi cùng Chu gia kia là địch, khả năng sẽ đưa tới Điền gia can thiệp!
- Điền gia Điền Kỷ Dũng?
Lâm Lạc nhướng mày, nhị thế tổ kia kiêu ngạo cuồng ngạo, muốn làm gì thì làm, hắn là vô cùng phản cảm.
- Không sai, nếu đem sự tình náo đại, ngươi tiếp theo sẽ cùng với Thích Biến Cảnh cường giả là địch!
Tô Mị thần sắc nghiêm nghị, một thế gia coi trọng nhất mặt mũi, trừ khi đưa tới tai ương diệt tộc, nếu không tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ người khác khiêu khích.
Lâm Lạc gật gật đầu, như vậy việc này phải hảo hảo tìm cách thoáng cái, bên cạnh của hắn còn có Lâm Nguyệt Lộ, Lâm Hành Nam những thân nhân này, tuyệt không có thể bởi vì hắn làm cái gì mà khiến cho bọn họ lâm vào hiểm cảnh.
- Tạm thời ở đây, chờ đợi viện thủ gia tộc của ngươi tới!
Lâm Lạc xếp bằng ở trong khách điếm, đỉnh đầu một cây đại thụ, bên cạnh thì là một hồ nước, dụng tâm thể ngộ Chiến Thiên Quyết.
Môn pháp quyết này bao la cao thâm, cho dù Lâm Lạc tu tập lâu như vậy lại chỉ cảm giác gần kề một ít da lông! Nhưng hắn nghiên cứu được càng sâu, lại cảm thấy Chiến Thiên Quyết này không có thể lĩnh ngộ, chỉ sợ hắn lấy được bản pháp quyết này cũng không đầy đủ!
Thật giống như nhân vật nhị lưu nào đó tu luyện Chiến Thiên Quyết đầy đủ, dựa theo lý giải của mình sao ra một bản tâm đắc. Có một tia huyền ảo chính thức của Chiến Thiên Quyết, lại căn bản không có được đến chân tủy, như người mù sờ voi, chỉ là miêu tả một cái hình dáng mơ hồ đi ra mà thôi!
Nhưng cho dù là một cái hình dáng như vậy cũng làm cho chiến lực Lâm Lạc tiêu thăng, nếu thật có thể được đến Chiến Thiên Quyết không sứt mẻ, cái này chỉ sợ cũng không phải ý chí kiên định chiến thiên chiến địa, mà là chính thức có được chiến lực tuyệt thế!
Nhưng có thể có được bản Chiến Thiên Quyết này cũng đã là thiên đại cơ duyên, mà chuyện cơ duyên lại không thể cưỡng cầu, nếu hắn cùng với Chiến Thiên Quyết hữu duyên, nói không chừng sau này còn có cơ hội được đến bản hoàn chỉnh!
Cái này cũng chỉ có thể nghĩ như vậy .
Chi!
Cửa đại môn mở ra, một cổ khí tức cường đại vọt tới, lập tức làm cho lông mao của Lâm Lạc dựng đứng!
Đoàn người bọn họ đã đem cả biệt viện bao hết xuống, mà khí tức người đến thì vượt xa bất luận kẻ nào trong bọn họ! Chẳng lẽ là Tề Thiên phái người hành thích, Lâm Lạc không nói hai lời, đã là cổ quyền thoát ra, đồng thời thét dài một tiếng, dùng để cảnh giác mọi người.
Chỉ cần Tô Mị xuất hiện, nàng kia tay cầm Cấm Khí, có thể đơn giản diệt sát Thông Minh Cảnh cường giả.
Ông!
Lâm Lạc mới xoay người, liền cảm giác cổ họng lạnh lẽo, có một mũi nhọn dài ba thước đặt ở đó, mà lúc này quả đấm của hắn mới giơ lên một nửa mà thôi!
Người đánh lén này, thực lực cường đại đến làm cho người ta tuyệt vọng!
- Là ngươi.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng vang lên, ở trước mắt Lâm Lạc cũng hiện ra một nữ tử tuyệt sắc mặc hoàng y, tay cầm trường kiếm sáng loáng, như tiên tử hạ phàm, đẹp tuyệt nhân gian.
Lâm Lạc cũng sững sờ, tuyệt sắc mỹ nữ này rõ ràng là Lăng Kinh Hồng!
- Ta nói rồi, đừng cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa, ngươi đây là tự tìm đường chết!
Trên gương mặt như ngọc của Lăng Kinh Hồng hiện lên một vòng đỏ bừng, trong ánh mắt lại là sát khí đại thịnh, lấy thực lực Địa Nguyên Cảnh khủng bố của nàng, chỉ cần mũi kiếm nhẹ nhàng lướt qua, đủ để đem Lâm Lạc trấn giết vài trăm lần!
- Tiểu di!
Chỉ nghe Tô Mị thét kinh hãi một tiếng, yêu nữ này đã bay vọt mà ra.
- Đừng động thủ, đều là người một nhà!
Người một nhà?
Sắc mặt Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đồng thời tối sầm, đánh chết hai người bọn họ cũng sẽ không thành người một nhà!
- Mị nhi, ngươi nhận thức hắn?
Lăng Kinh Hồng cũng không có thu kiếm, chỉ là quay đầu nhìn về phía Tô Mị, tiếng nói như cũ lạnh như băng, hiển nhiên nàng lạnh nhạt là trời sinh, đối với người mình cũng như vậy.
- Hắn là bằng hữu của ta!
Tô Mị có chút sợ tiểu di này, lúc phẫn nộ ngay cả nàng cũng đánh, tự nhiên có chút cậy già lên mặt.
Lăng Kinh Hồng lạnh lùng mà nhìn Lâm Lạc, thật lâu sau, mới thoáng cái thu hồi trường kiếm.
Lăng Kinh Hồng lại là di nương của Tô Mị?
Lâm Lạc nghe xong có cảm giác như thiên phương dạ đàm, nhưng cũng làm Lâm Lạc sâu sắc nhận thức đến, các quốc gia khác cùng thần quốc trong đó có chênh lệch thật lớn!
Nói như Thượng nguyên quốc Bùi Nghĩa Hiên, Hồ Chấn Vũ cũng không quá là tu vi Minh dương cảnh, bọn họ đều là những người nổi trong bật một đời "tuổi trẻ", nhưng bị Lâm Lạc hung hăng bỏ rơi ở phía sau!
Vậy nếu như so với Tề Thiên một thoáng, những người này căn bản càng giống như phế vật.