Lòng dạ của Thái Lạc đã khoáng đạt, ánh mắt của người như thế nào hắn cũng sẽ không để ở trong lòng, muốn làm một cao thủ đầu tiên đúng là có một khỏa tự tin chi tâm, há cần để ý cách nhìn của những người khác?
Cậu là Tinh Đế mạnh nhất hạ giới, một cái ý niệm trong đầu có thể để cho Đông châu sụp đổ, hắn cũng không để ý, mình cần gì phải mò mẫm sốt ruột?
Nhưng mọi người cười cười liền phát hiện không đúng, bởi vì người tặng lễ này nhiều như vậy, cần gì phải chọn một khối thịt trắng bình thường nói ra? Cái này người tặng lễ cố nhiên mất mặt, Bách Nguyệt Tông lại há có thể có mặt mũi sao?
Chẳng lẽ, khối thịt trắng này còn có mê hoặc khác?
Sau khi tiếng cười đình chỉ, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào trên người tên đệ tử Bách Nguyệt Tông ngâm xướng kia, ngược lại muốn nhìn cái thịt trắng này đến tột cùng là đồ chơi gì.
Lâm Lạc mỉm cười, hướng Thái Lạc nói:
- Gan có lớn không?
- Có cậu làm chỗ dựa, lá gan của ta đương nhiên lớn rồi!
Thái Lạc vỗ ngực nói ra.
Lâm Lạc gật gật đầu nói:
- Đợi lát nữa Bách Nguyệt Tông nhất định sẽ muốn gặp ngươi, ngươi trực tiếp đi cầu thân!
- Ah...
Thái Lạc cả kinh, tiễn đưa hạ lễ cầu thân, cái này thật đúng là phải có trái tim rất cường đại mới có thể làm được.
- Không dám sao?
- Dám!
Thái Lạc cũng bất cứ giá nào rồi, hắn hôm nay tới đây mục đích không phải là vì Tào Tử Sương sao? Đã có thể một bước đúng chỗ, cần gì phải lùi bước co lại? Lâm Lạc đã mở miệng, có gì còn làm không được?
Hai người này trong lúc nói chuyện, khối thịt trắng kia cũng bị đưa đi lên, biểu hiện ra ở trước mặt mọi người.
- Ồ!
Mấy vị trưởng lão của Bách Nguyệt Tông ánh mắt đồng thời ngưng tụ, mặc dù chỉ là ở phía xa quan sát, nhưng bọn hắn ẩn ẩn có thể phát giác đến trong khối thịt trắng này xác thực có một loại lực lượng kỳ dị. Tuy không rõ ràng lắm cụ thể là cái gì, nhưng bọn hắn đều có loại trực giác, đây tuyệt đối là chí bảo, đối với bọn họ tu hành cực kỳ có lợi.
Bất quá, cái này cũng phải là nhân tài tu vi cấp độ đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể cảm ứng được, đại bộ phận người chứng kiến đúng là một khối thịt trắng bình thường, tuy thịt chất bóng loáng, ẩn ẩn có loại sáng loáng chi sắc kỳ dị, nhưng muốn nói là bảo bối, ai mà tin?
Tào Vân Kiếm giới hạn trong cấp độ, hắn cũng không thể nhìn ra chỗ kỳ dị của khối thịt trắng này, nhưng hắn cũng không phải đồ đần, chứng kiến vẻ mặt nghiêm túc của mấy trưởng lão kia, hắn biết khối thịt trắng này không có đơn giản như nhìn về phía trên như vậy.
- Ồ, đây là...
Bạch gia gia chủ một cái thiểm dược liền xuất hiện ở trước mặt thịt trắng, hắn mắt lộ kỳ quang, lộ ra một tia tham lam chi sắc, ngẩng đầu nhìn hướng Tào Vân Kiếm, cười nói:
- Hiền chất, bổn tọa có một yêu cầu quá đáng, vật ấy có thể bỏ thứ yêu thích? Bổn tọa nguyện ra một vạn trung phẩm linh thạch mua!
Một vạn trung phẩm linh thạch!
Tất cả mọi người giật nảy mình, cái kia là bao nhiêu hạ phẩm linh thạch? Cái thịt này chẳng lẽ thật sự là bảo vật?
Tuy cảnh giới của Tào Vân Kiếm không đủ, nhưng có một lão tử Hạo Linh cảnh, tầm mắt tự nhiên cũng sẽ không thấp, lập tức nghĩ đến có thể làm cho Bạch gia gia chủ tự mình ra mặt đòi hỏi, khối linh nhục này nhất định quan hệ trọng đại!
Hắn lộ ra một dáng tươi cười không có ý tứ nói:
- Há có thể để cho Bạch thúc thúc tốn kém...
- Ha ha, hiền chất đã cố ý muốn tặng cho bổn tọa, bổn tọa cũng không thể cự tuyệt!
Bạch gia gia chủ trực tiếp ngăn đón lời nói của Tào Vân Kiếm, thò tay liền hướng thịt trắng chộp tới.
Cái này... còn có xấu hổ hay không ah!
Tào Vân Kiếm chỉ là muốn từ chối nhã nhặn, nào có thể đoán được Bạch gia gia chủ lão gian cự hoạt, trực tiếp cắt câu lấy nghĩa, để cho hắn không không nhặt tiện nghi. Hoàn toàn không có tôn nghiêm của Chủ Linh cảnh cao thủ đáng nói!
- Bạch gia chủ, ngươi cái này không khỏi cũng quá mức rồi!
Mấy vị trưởng lão của Bách Nguyệt Tông đồng thời ra tay, đem Bạch gia gia chủ ngăn lại, nguyên một đám sắc mặt đều tương đối khó coi, loại linh vật này há có thể chắp tay nhường cho?
Ánh mắt của Bạch gia gia chủ phát lạnh, điềm nhiên nói:
- Mấy vị, các ngươi bất quá là trưởng lão của Bách Nguyệt Tông, bổn tọa cùng Tào tông chủ nói chuyện, lúc nào đến phiên các ngươi xen vào? Các ngươi xứng sao?
Hắn là Chủ Linh cảnh cao thủ, Đông châu mạnh nhất, trong lúc nói chuyện tự nhiên mang theo một cỗ uy nghiêm lớn lao, hơn nữa lúc này là cố ý làm, lập tức ép tới mấy trưởng lão kia ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn!
- Ha ha, đại hỉ sao lại làm tổn thương hòa khí! Các vị, người tặng lễ đang ở nơi đây, không bằng gọi hắn tới, nói không chừng còn có linh vật như thế!
Hồ trưởng lão cùng Bạch gia gia chủ thân cận kia nói ra.
Người này là cao thủ gần với Tào Phi Dương trong tông, nguyên bản có Tào Phi Dương áp chế cũng rất an phận, nhưng theo Tào Phi Dương bế quan lâu, hắn cũng dần dần nổi lên dị tâm, hơn nữa hắn có một hậu đại đến Tử Lâm vực Bạch gia, thường xuyên qua lại đậu vào quan hệ, muốn mượn thế lực Bạch gia đến cướp lấy tông chủ vị, đến lúc đó cho dù là Tào Phi Dương xuất quan cũng có Bạch gia ở sau lưng thay hắn làm chỗ dựa.
Đương nhiên, vì thế hắn đã cho Bạch gia rất nhiều chỗ tốt, đủ để cho ra nửa giang sơn của Bách Nguyệt Tông ở Lãng Nguyệt vực, nếu không có như thế, người ta há có thể chịu hỗ trợ?
Mọi người tưởng tượng này cũng đúng, thần vật như thế Lữ gia gì kia tất nhiên không thể nào là tự mình săn giết hung thú đạt được, mà là trùng hợp gặp một đầu kỳ thú chết già, lúc này mới có thể đạt được!
Mà đồ đạc tốt như vậy nếu như chỉ có một khối mà nói, cái kia Lữ gia quả quyết không có khả năng tống ra, tuyệt đối là nắm giữ rất nhiều!
Những người này đều là đa mưu túc trí, lập tức từ một điểm nghĩ tới một mặt, mà thế giới võ giả vốn là tràn đầy mạnh mẽ tranh đoạt, bọn hắn ngược lại cũng không thấy được người khác hảo tâm đến tặng lễ, bọn hắn làm như vậy sẽ có cái gì không đúng.
Cái thế giới này là như thế!
Không bao lâu, liền có một gã đệ tử Bách Nguyệt Tông chạy tới trước bàn hai người Lâm Lạc nói:
- Hai vị, tông chủ cùng mấy vị trưởng lão muốn thấy các ngươi, đi theo ta!
Đệ tử Bách Nguyệt Tông tự nhiên có kiêu ngạo của bọn hắn, Lãng Nguyệt vực độc bá, đối với một Lữ gia nho nhỏ cần khách khí cái gì.
Thấy Thái Lạc nhìn đi qua, Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Đi thôi!
Tuy Lâm Lạc không có đi theo, nhưng đệ tử của Bách Nguyệt Tông thấy Lâm Lạc cũng không có chút khí tức cường giả nào, cùng người bình thường giống như đúc, liền không có để hắn ở trong lòng, mang theo Thái Lạc đi gặp mấy vị đầu não của Bách Nguyệt Tông.
- Tiểu tử Thái Lạc, bái kiến các vị tiền bối!
Đi tới trước mặt bọn người Tào Phi Dương, Thái Lạc ôm quyền thi lễ một cái.
- Không hiểu quy củ!
Một gã trưởng lão họ Lưu của Bách Nguyệt Tông hừ lạnh, tiểu tử này bất quá là tu vi Toái Linh cảnh, rõ ràng dám vô lễ đến chỉ ôm quyền hành lễ đối với bọn họ?
Có ít người nặng thể diện, mà hắn là một cái trong số đó, ấn tượng ban đầu để cho hắn cực kỳ không thích.
Nhưng Thái Lạc lại đứng chắp tay, tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng tiếp xúc đến đều là cao thủ chân chính. Tinh Đế Tinh Hoàng trước mặt hắn cũng không cần quỳ xuống hành lễ, huống chi chỉ là Linh Cảnh võ giả?
- Được rồi, đừng dây dưa ở loại việc nhỏ không đáng kể này!
Bạch gia gia chủ là đảo khách thành chủ, nhìn chằm chằm vào Thái Lạc nói.
- Người trẻ tuổi, linh nhục này Lữ gia các ngươi là từ đâu có được?
Nghĩ đến Lâm Lạc trước kia nói, Thái Lạc căn bản đối với Bạch gia gia chủ không để ý đến. Ngược lại đối với Tào Vân Kiếm cung kính cúi đầu nói:
- Bái kiến Tào bá bá!
Ân, cái này là có ý tứ gì?
Muốn nói vuốt mông ngựa, thấy như thế nào đều là Bạch gia gia chủ lớn hơn ah, chẳng lẽ tiểu tử này không biết Bạch gia chính là một trong hai đại hào phú của Tử Lâm vực? Mà nếu bàn về trình độ chiến lực cao nhất, Tử Lâm vực tuyệt đối nghiền áp Lãng Nguyệt vực. Đối tượng mà tiểu tử này trước ngạo mạn sau cung kính cũng phải đổi thoáng một phát ah!
Tào Vân Kiếm bất quá chỉ là một lan can tông chủ, ngoại trừ chiếm lấy danh xưng ra, hắn nào có một tia quyền lực tông chủ?
Người trẻ tuổi ah, quá không hiểu chuyện rồi, rõ ràng ngay cả nên đập mã thí tâng bốc cái nào cũng không có làm tinh tường!
Bạch gia gia chủ không khỏi khó chịu, đừng nói Tào Vân Kiếm không thể cùng hắn sánh vai, dù là Tào Phi Dương ở trước mặt hắn cũng phải xưng một tiếng tôn huynh, mà hắn có đáp ứng hay không còn phải xem tâm tình, dù sao một cái đại cảnh giới áp chế bày ở đàng kia!
Nhưng hắn vẫn là trước đem hỏa khí đè ở trong lòng, dù sao nơi phát ra linh nhục mới là hắn quan tâm nhất, chỉ cần tin tức đến tay, vuốt ve Thái Lạc như thế nào còn không phải tùy tâm sao?
Tào Vân Kiếm cũng sửng sờ, cái gọi là võ không trưởng ấu cường giả vi tôn, đối phương cùng hắn cảnh giới giống nhau, dù cho sợ thanh danh của Bách Nguyệt Tông hắn cũng không cần gọi "Tào bá bá" buồn nôn như vậy, bọn hắn rất quen thuộc sao?
Còn có, nhớ rõ Lữ gia chỉ vẹn vẹn có võ giả bước thứ tư, lúc nào chạy đến một Toái Linh cảnh "cao thủ" rồi hả? Hơn nữa, hắn còn không họ Lữ, cả vấn đề đều lộ ra không hiểu thấu!
- Thái Lạc, vật ấy đến tột cùng là từ đâu được đến?
Tào Vân Kiếm cũng chẳng muốn đi tìm nguyên nhân trong đó, dù sao nơi này có nhiều Hạo linh, Chủ Linh cảnh cao thủ như vậy, tại sao phải sợ hắn chơi ra chiêu gì?
- Bẩm Tào bá bá, vật ấy chính là trưởng bối của tiểu tử tặng, cho tiểu tử lấy ra làm sính lễ, hi vọng Tào bá bá có thể đem Tử Sương tiểu thư gả cho cho tiểu tử!
Thái Lạc ngẩn đầu nói ra.
Mọi người rốt cục minh bạch âm thanh "Tào bá bá" này vì sao tồn tại, bất quá, tiểu tử này cũng quá con mẹ nó to gan lớn mật rồi, rõ ràng ở trong ngày hôn lễ người ta gả con gái chặn ngang một cước, cái này hoàn toàn là cướp cô dâu ah!
Tào Vân Kiếm cố nhiên ngây ngẩn cả người, mà Nhạc trưởng lão muốn kết hôn cho cháu kia thì là giận gần chết, tiểu tử này thật lớn gan, rõ ràng dám đánh mặt hắn, chán sống hay sao?
- Tiểu tử cùng Tử Sương tiểu thư thật tình yêu nhau, kính xin Tào bá bá thành toàn chúng ta!
Thái Lạc coi như là lợn chết không sợ nước sôi rồi.
- Làm càn!
Nhạc trưởng lão nộ quát một tiếng, vươn tay liền hướng Thái Lạc bổ tới.
- Dừng tay!
Bạch gia gia chủ tay áo một cuốn, hóa giải một kích này của Nhạc trưởng lão, ánh mắt nhìn hướng Thái Lạc.
- Tiểu tử, trưởng bối kia của ngươi hiện ở nơi nào, bổn tọa muốn gặp hắn!
- Ngươi? Không xứng!
Thái Lạc vang lên thanh âm bên tai chỉ có hắn có thể nghe được, sau đó lực lượng mười phần, căn bản không đem Bạch gia gia chủ để vào mắt.
- Ta cùng Tào bá bá đang nói chuyện, có phần ngươi xen vào sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh to như vậy một mảnh tĩnh mịch!
Vừa rồi Bạch gia gia chủ là một câu như vậy nói đem những trưởng lão trong Bách Nguyệt Tông kia miệt thị, mà tiểu tử Thái Lạc này là dùng kỳ nhân chi đạo chế người, vẽ mặt ah!
Nhưng Bạch gia gia chủ là người nào? Bản thân là Chủ Linh cảnh chí cường giả, sau lưng càng là một quái vật khổng lồ Bạch gia, muốn đánh mặt của hắn, ngoại trừ hào phú trong nội tam vực ra, ai có tư cách này?
Thái Lạc bằng cái gì đánh mặt của hắn? Đó là chính mình muốn chết!
Sắc mặt Bạch gia gia chủ lập tức trở nên âm trầm, hắn sẽ không bởi vì một tiểu tử vô tri không sợ mà rối loạn tâm tình, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ nhịn xuống cơn tức này.
- Tiểu tử thật cuồng ngạo, cái kia bổn tọa liền thay trưởng bối của ngươi dạy ngươi một ít đạo lý làm người!
Hắn thò ra bàn tay lớn, lực lượng Chủ Linh cảnh cuồn cuộn mà động, dùng hắn đa mưu túc trí sẽ không tin đây là một cái trùng hợp, mà là Tào Vân Kiếm cố ý an bài ở dưới cạnh tranh, mục đích đúng là muốn rơi mặt mũi của hắn, do đó không mặt mũi nào lại nhúng tay vào việc nhà của Bách Nguyệt Tông!
Nhưng hắn sẽ cho đối phương thực hiện được sao?
Đối mặt âm mưu, cách phá giải đơn giản nhất là sử dụng công kích lôi đình vạn quân! Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, mặc kệ âm mưu gì đều không có đất dụng võ!
- Nói rõ ràng rồi, ngươi không xứng!
Thanh âm bay bổng của Lâm Lạc vang lên, theo tay khẽ vẫy, Thái Lạc trơn trượt lui hơn mười trượng, vừa đúng tránh thoát một kích này của Bạch gia gia chủ.
Hắn là trưởng bối của tiểu tử khẩu xuất cuồng ngôn kia? Đây hết thảy đều là hắn ở sau lưng làm chủ?
Mọi người không khỏi sinh ra hứng thú, mà Bạch Y Nhân theo ánh mắt của người đảo qua Lâm Lạc, một đôi mắt đẹp không khỏi trừng đến rất tròn, trên mặt đẹp cũng hiện lên biểu lộ kinh hãi, cũng bất chấp gì khác, một cái phi thân đến trước mặt Bạch gia gia chủ nói:
- Phụ thân đại nhân, tạm hoãn ra tay!
Bạch gia gia chủ đã là mặt mũi tràn đầy sát khí, tuy đây là địa bàn người khác, vốn lấy thân phận thực lực của hắn hoàn toàn có thể giọng khách át giọng chủ, ở chỗ này đại khai sát giới thì như thế nào, dù là Tào Phi Dương hiện thân lại dám nói cái gì?
Nhưng hắn biết rõ đứa con gái này làm việc cực có chừng mực, nàng đã ra mặt ngăn cản, cái kia tất nhiên có đạo lý của nàng, đáng giá cân nhắc.
- Cha, người này là Lâm Lạc!
Bạch Y Nhân dùng thanh âm cực thấp nói ra.
- Ân?
Bạch gia gia chủ biết rõ vì cái gì con gái sẽ thận trọng như thế rồi, lúc trước chính là vì Lâm Lạc lọt vào Vân Lôi các đuổi giết, mới dẫn xuất một thế lực thần bí đem Vân Lôi các diệt môn, mà sở dĩ Tào Phi Dương còn đang bế quan, còn là nhờ Lâm Lạc này ban tặng, bị một gã thủ hạ của hắn đánh thảm bại, mất mặt toàn bộ Đông châu, nếu không Tào Phi Dương há sẽ bế tử quan, không tiến vào Chủ Linh cảnh thề không hiện thế?
Ngũ Hành linh căn đều đủ, Chủ Linh cảnh, hai cái này thêm đến cùng một chỗ, cơ hồ là danh từ Đông châu Tối Cường Giả, chọc Lâm Lạc này, sẽ dẫn xuất thế lực khủng bố sau lưng của hắn, lúc trước Lâm Lạc ngay cả nội tam vực La gia cũng chọc, đến bây giờ không phải vẫn còn vui vẻ hay sao?