Đợi sau khi hỏi được rành mạch, Lâm Lạc mới cùng chúng nữ gặp gỡ, đương nhiên về sự tình tám đạo bổn nguyên pháp tắc hắn là như thế nào cũng khó có khả năng nói thực.
- Đại phôi đản, có mang lễ vật cho Nữu Nữu hay không?
Sư Ánh Tuyết dán ở trên cổ của hắn, mà một bên Thạch Nguyệt Nha đối với tiểu nha đầu trợn mắt nhìn, hận nàng cướp đi vị trí tốt của mình.
Đáng tiếc chính là, tiểu nha đầu chính là hư vô chi thân, căn bản không phải nàng có thể làm gì được.
Lâm Lạc ôm chúng kiều thê từng cái hôn đi qua, mà sau khi một vị cuối cùng cũng chấm dứt, liền chứng kiến Đường Điềm sợ tới mức lui về sau một bước, dùng ánh mắt cảnh cáo theo dõi hắn nói:
- Thối Lâm Lạc, ngươi cũng đừng muốn cho bổn cô nương mang thai tiểu bảo bảo!
Nhưng nàng lập tức lại nhăn nhó lấy góc áo nói:
- Kỳ thật, thân thoáng một phát cũng sẽ không mang thai, bất quá, chỉ cho thân thoáng một phát nhé!
- Ngươi cứ mơ tưởng đi!
Lâm Lạc thở dài, gia đình hảo hảo tụ hội như thế nào sẽ nhiều ra người không thể ở chung đến phá hư hào khí đây này?
- Sư phụ, ngươi quá bất công rồi, thu Cẩn Huyên, như thế nào không thu ta?
An Vũ Chân ủy khuất nói.
- Phải gọi sư mẫu!
Mã Cẩn Huyên vô cùng đắc ý ở trên mặt An Vũ Chân sờ soạng một cái.
Chúng nữ lập tức cười thành một đoàn, bởi vì có những ngoại nhân Liễu Bán Yên, Nguyệt Nguyệt ở đây, Lâm Lạc cũng không biểu hiện được quá mức, chỉ là ôm lấy Phong Sở Liên, bụng nữ Vương đại nhân này rốt cục đã có điểm quy mô, để cho người liếc mắt có thể nhìn ra là đã hoài thai, chỉ là cách sinh sản như thế nào cũng còn kém hơn phân nửa thời gian a.
Đợi cho nói đủ lời nói, Lâm Lạc rốt cục có thể mang theo nhóm kiều thê tiến vào Dưỡng Tâm Hũ "tự tình", thời gian gia tốc, hắn cúc cung tận tụy, hung hăng làm hết nghĩa vụ làm trượng phu, khiến cho chúng kiều thê vài ngày cũng không đứng dậy được.
- Sư phụ...
An Vũ Chân ai oán nhìn xem Lâm Lạc, lại dùng cặp mắt to vũ mị kia lên án Lâm Lạc như thế nào còn không có thu nàng.
Lâm Lạc cười hắc hắc, bị nhóm kiều thê ở bên tai cọ xát nhiều lần như vậy, hắn kỳ thật đối với đem An Vũ Chân nhét vào hậu viện đã đồng ý, nhưng trong nội tâm đồng ý là một việc, nhưng con quỷ nhỏ này cũng dám cho hắn bộ đồ, càng là giựt giây Mã Cẩn Huyên "phía dưới phạm thượng", tự nhiên phải hảo hảo trừng phạt nàng thoáng một phát.
Hất tay lên, hắn đã đi ra Dưỡng Tâm Hũ.
Về tới Loạn Không điện, các nàng Liễu Bán Yên, Nguyệt Nguyệt tự nhiên không có ý tứ ở ở bên trong Dưỡng Tâm Hũ nữa, chứng kiến Lâm Lạc thân thanh khí thuần đi tới không khỏi đều có chút sắc mặt không vui, đem biểu lộ ghen tuông dật vu ngôn biểu (*tình cảm bộc lộ trong lời nói).
Lâm Lạc tin tưởng Liễu Bán Yên là thực ghen, nữ nhân này không hiểu cái gì gọi là ngụy trang, nhưng Nguyệt Nguyệt thì khó nói, nàng chính là một Tiểu yêu tinh mê chết người không đền mạng, nếu như Lâm Lạc tin tưởng nàng mối tình thắm thiết, cái kia nói không chừng sẽ bị lừa ruột gan đứt từng khúc.
- Ngươi bây giờ có tính toán gì không?
Liễu Bán Yên ân cần hỏi thăm.
Đã không có Chí Tôn thần khí, Lâm Lạc thành tựu đỉnh phong cũng chỉ là Cửu Tinh Thần Vương. Tuy đây đối với Thần Vương bình thường mà nói là độ cao cả đời cũng khó dùng đạt tới, nhưng mà Liễu Bán Yên đã có bi thương nhàn nhạt, bởi vì Lâm Lạc hẳn nên trở thành tồn tại lóe sáng nhất trên chín tầng trời.
Trong nội tâm nàng tràn đầy ý nghĩ thương xót, muốn Lâm Lạc ôm vào trong ngực, dùng lồng ngực ôn nhu của mình đi vuốt ve phẫn uất trong lòng nam nhân này, tuy Lâm Lạc biểu hiện ra điềm nhiên như không có việc gì, nhưng trong nội tâm khẳng định vô cùng khổ sở a?
Thật là một nam nhân hiếu thắng!
Một nữ nhân nếu coi trọng người nam nhân nào, như vậy vô luận người nam nhân kia làm cái gì, làm như thế nào, nàng đều vô hạn tô đẹp, tìm ra hết thảy lý do đến hợp lý thay đối phương, tô son trát phấn.
Lâm Lạc thật sự là không có một tí tẹo sa sút tinh thần cùng uể oải, chín đạo bổn nguyên pháp tắc đã ở trong lòng của hắn, chỉ cần hắn đạt tới Cửu Tinh Thần Vương đỉnh phong, có được lực lượng tích lũy đủ mức liền có thể đột phá.
Thật giống như Liễu Bán Yên, Nguyệt Nguyệt những Chí Tôn chi đồ này, không cần Chủ thần khí cũng có thể trở thành Thần Vương, bởi vì bọn nàng đã sớm nhận được pháp tắc truyền thừa Thần Vương cấp.
Nhưng chứng kiến ánh mắt tràn ngập ân cần kia của Liễu Bán Yên, Lâm Lạc không khỏi trong lòng khẽ động, hợp thời lộ ra vẻ đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa tới bi tráng lúc thương tâm, để cho Liễu Bán Yên không khỏi tâm hồn thiếu nữ nhộn nhạo, ôn nhu chi tâm đại động.
Nguyệt Nguyệt ở một bên thấy mà lắc đầu, oan gia đối đầu Liễu Bán Yên này thực sự là hãm vào ah!
Chỉ là nghĩ đến Lâm Lạc đã mất đi cơ hội tiến vào Thần Hoàng, nàng cũng không khỏi thổn thức không ngớt, có một loại cảm giác thập phần phiền lòng, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, muốn tìm người đến đánh một phen.
Đúng lúc này...
- Lâm Lạc, đi ra cùng bản thiếu gia chiến một trận!
Thanh âm tràn ngập hung hăng càn quấy vang lên, truyền đãng toàn bộ Loạn Không điện.
- Tinh Vô Ngân?
Trong nội tâm Lâm Lạc khẽ động, như thế nào thằng này lại chạy đến nơi này?
Ah! Hắn lập tức đã hiểu.
Sở dĩ Thái Cổ Chí Tôn muốn Lâm Lạc chết như vậy, không chỉ là bởi vì Lâm Lạc kế thừa Thôn Thiên đỉnh, lại bởi vì ân oán giữa hắn cùng với Tinh Vô Ngân! Tuy Tinh Vô Ngân chính là tồn tại đạt trình độ cao nhất trong Cửu Tinh Thần Vương, nhưng không chịu nổi Lâm Lạc có thể rút ra bổn nguyên pháp tắc, hai người giao chiến, cảnh giới căn bản không có thể tạo được tác dụng, tuyệt đối là Tinh Vô Ngân bị lập tức đuổi giết!
Mà bây giờ Lâm Lạc không có Thôn Thiên đỉnh, hắn cường thịnh trở lại cũng chỉ là Lục tinh Thần Vương, dù có thể vận dụng bảy đạo Thần Vương pháp tắc thì như thế nào, gặp được thể chất đặc thù kia của Tinh Vô Ngân, căn bản không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì!
Những con cái Chí Tôn này, ở trên tiên thiên là Bất Tử Chi Thân, không phải Chí Tôn không thể tổn thương!
Bởi vậy, Tinh Vô Ngân tự nhiên có thể đến đây tự mình đem khuất nhục lấy trở về, hơn nữa đây là tiểu bối ân oán, ngay cả Loạn Không Chí Tôn cũng không thể ngăn trở!
Liễu Bán Yên lộ ra vẻ giận dữ, Thái Cổ nhất mạch này thật đúng là biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng, Lâm Lạc không có Thôn Thiên đỉnh, Tinh Vô Ngân liền giết đến tận cửa rồi hả?
Nàng hừ nhẹ một tiếng muốn lao ra, lại bị Lâm Lạc một tay cầm lấy tay, khí tức nam nhân tựa hồ có thể theo điểm hai người tiếp xúc rơi vào trong lòng của nàng, làm cho trong đầu nàng lập tức một mảnh hỗn loạn, hồ đồ không có chủ ý.
- Loại tôm tép nhãi nhép này, không cần ngươi ra tay!
Lâm Lạc mỉm cười, đứng dậy hướng bên ngoài cung điện đi đến.