Đúng là như thế, Lâm Lạc cũng chẳng muốn mở miệng, chỉ cho là bị chấn choáng váng, nhưng chỉ là một hồi công phu, xe ngựa liền ngừng lại.
- Lâm thiếu gia, mời!
Thanh y sai vặt dẫn đầu xuống xe ngựa, thái độ y nguyên cung kính.
Lâm Lạc cũng nhảy xuống xe ngựa, chỉ thấy hắn đang đứng trước một hoa viên cự đại, nhiều loại kỳ hoa dị thảo, càng có rất nhiều là linh thảo vạn năm trở lên, tràn lan lấy mùi thơm tươi mát mê người.
Cái này lại là địa phương nào?
- Lâm công tử, mời theo tiểu nhân đến!
Thanh y nhân tiếp tục ở phía trước dẫn đường, mà xa phu Trung Nguyên Thần nhất trọng thiên thì lái xe ngựa ly khai, từ đầu tới đuôi đều không có liếc qua Lâm Lạc.
Tuy ngạo mạn, nhưng người ta xác thực có tư cách như vậy, ngay cả hai đầu Kim Luân Sư cũng dùng ánh mắt bễ nghễ bao quát lấy Lâm Lạc, tuy chúng còn chưa mở Linh trí, nhưng bản thân đầy đủ cường đại, như là thú trung chi Vương, tự nhiên có kiêu ngạo của nó.
Lâm Lạc đi theo Thanh y nhân xuyên qua hoa viên, sau đó là hành lang đình đài, cuối cùng mới đi đến trước mặt một gian phòng. Thanh y nhân gõ cửa nói:
- Chủ thượng, khách nhân tới!
- Mời hắn vào!
Trong phòng truyền đến một thanh âm kiều nhu của nữ tử, vô cùng vũ mị, tựu như là bàn tay nhỏ bé ở trong lòng mơn trớn, để cho người toàn thân tê dại.
Thanh y nhân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đối với Lâm Lạc làm động tác mời, sau khi đợi Lâm Lạc đi vào, lại đem cửa phòng đóng lại.
Ánh mắt của Lâm Lạc quét qua, cái phòng này bố trí dị thường tinh xảo, mấy cái khung sách, một cái bàn, đồ đạc tuy đơn giản, lại thể hiện ra phong cách cao nhã của chủ nhân, trên bàn là một cây hoa hồng lá tím bồng bềnh lấy mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Bất quá, cái này tuy đẹp nhưng lại kém xa thiếu phụ áo tím ngồi bên bàn, tuy bởi vì tư thế ngồi nhìn không tới dáng người đến tột cùng như thế nào, nhưng chỉ là một khuôn mặt thiên kiều bá mỵ lại để cho người có thể xem nhẹ hết thảy rồi.
Cái cổ trắng ngọc, bộ ngực tròn trịa đến lợi hại, phối hợp khuôn mặt yêu mị tới tận xương, là yêu tinh câu nhân chính hiệu, là vưu vật lẳng lơ có thể hấp tinh thực tủy.
Bất quá, ở sau lưng thiếu phụ còn đứng một thị nữ, nhưng cầm trong tay cũng không phải khăn lụa quạt mềm, mà là đặt ở trên chuôi kiếm bên hông, một bộ trung thành và tận tâm.
Kỳ quái, chủ nhân mới Sơ Vị Thần tam trọng thiên, nhưng thị nữ lại đạt đến Trung Nguyên Thần nhất trọng thiên!
Bất quá thiếu phụ áo tím này lẳng lơ tận xương như thế, tám phần là nữ nhân của cường giả nào đó, như vậy bên người có đội hình bảo hộ mạnh như vậy cũng không kỳ quái!
Mặc dù Phi Vũ thành có rất nhiều Trung Nguyên Thần, nhưng cường thế đến tình trạng như thế, cũng chỉ có bảy đại trọng thần dưới trướng Phi Vũ Thiên Sương, cũng chính là kẻ có được bảy gian đổ thạch phường, cũng có lý do vào lúc này mời Lâm Lạc tương kiến.
Lại không biết thiếu phụ áo tím này là nhân tình của người nào trong bảy người kia.
- Ta tên là Đinh Đại Dung, mạo muội mời Lâm công tử tới, kính xin Lâm công tử đừng trách!
Thiếu phụ áo tím đang xem sách, đợi Lâm Lạc tiến vào phòng, lúc này nàng mới buông cuốn sách trong tay xuống, hướng Lâm Lạc lộ ra một dáng tươi cười.
Nụ cười này, phong tình mười phần!
Nàng này trời sinh là yêu tinh mê hồn phách người, nhất cử nhất động ai cũng mị thái mười phần, đủ để cho nam nhân ý chí không kiên định lập tức xấu mặt!
Nếu xấu mặt như thế, vậy kế tiếp tất nhiên tâm chí bấn loạn, hoàn toàn sẽ bị đối phương nắm mũi dẫn đi!
Nữ nhân này yêu mị, lại rất am hiểu lợi dụng sở trường của mình, muốn nói nàng không phải dựa vào thân thể từ nam nhân bò lên, Lâm Lạc thật đúng là không tin.
Nhưng trừ Thần Vương Lâm Lạc còn chưa từng gặp qua, còn mỹ nữ đủ loại kiểu dáng hắn thật đúng là thấy nhiều hơn, kiểu thanh thuần, kiểu lẳng lơ, kiểu tuyệt mỹ, cả đám đều ở hậu cung của hắn chờ đợi, như thế nào lại bị một nữ nhân vừa mới gặp qua một lần gây động tâm thần?
Nếu như hắn vẫn chỉ là nam hài ngây thơ mới từ Bạch Dương trấn đi ra kia, vậy còn có thể bị Đinh Đại Dung yêu mị mê hoặc, nhưng hiện tại gần kề chỉ là thưởng thức thoáng một phát mà thôi, muốn động đến hắn? Trước vượt qua Phong Sở Liên rồi nói sau!
- Đinh phu nhân!
Lâm Lạc ôm quyền, rất tùy ý mà nói một câu.
Đinh Đại Dung không khỏi giật mình, nam nhân nha, mưu cầu không phải là quyền sắc tiền tài sao. Lấy nàng yêu mị, nam nhân nào gặp qua mà không phải như mèo thấy mỡ, dù ra vẻ đứng đắn cũng sẽ vụng trộm đem ánh mắt ngấp nghé ngắm tới!
Nhưng nam nhân này lại không có chút nào, hơn nữa cũng không phải giả vờ, mà là bình tĩnh thong dong hình thành sau khi thưởng thức nhiều đóa hoa!
Chẳng lẽ, hắn nhìn thấy rất nhiều tuyệt lệ có thể cùng mình so sánh, thậm chí còn muốn trên nàng?
Một mỹ nữ, không chịu thừa nhận nhất đúng là còn có nữ nhân so với nàng đẹp hơn, tuy Đinh Đại Dung lòng dạ thâm trầm, nhưng cũng bởi vì thái độ của Lâm Lạc bình tĩnh đến quá mức làm cho nàng khó chịu, đột nhiên có loại cảm giác không thoải mái.
Nàng lập tức tỉnh ngộ, duỗi ra tay ngọc thon thon chỉ chỉ cái ghế đối diện nói:
- Lâm công tử, mời ngồi!
- Đa tạ phu nhân!
Lâm Lạc không khách khí chút nào mà ngồi xuống, khiến cho thị nữ kia nhịn không được phát ra tiếng hừ lạnh nhẹ nhàng.
Phải biết, nàng là Trung Nguyên Thần a, không thấy ngay cả nàng cũng đứng đấy, ngươi một Sơ Vị Thần nho nhỏ dám ở trước mặt nàng ngồi xuống sao?
Đinh Đại Dung chỉ làm như không nghe thấy nói:
- Lâm công tử nhất định rất kỳ quái ta vì sao ta mời ngươi tới a?
Lâm Lạc cười ha ha:
- Phu nhân thiên tư quốc sắc, chỉ vì nhìn thấy tuyệt thế dung nhan của phu nhân, cái kia dù là bôn ba vạn dặm lại có ngại gì?
Mã thí tâng bốc đánh ra, Đinh Đại Dung lập tức cười đến run rẩy hết cả người, bộ ngực no đủ nhộn nhạo, nữ nhân lẳng lơ tận xương này thật là làm cho con mắt người đăm đăm, khó có thể rời khỏi.
Nhưng Lâm Lạc lại mây trôi nước chảy, nói đến lẳng lơ, Hạ Mộng Như, Triệu Ngọc Phi, Lạc Ngưng Vân đều là một loại hình này, hắn coi như là bị ngàn chùy luyện ra, há sẽ đơn giản phá "giới" ?
Đinh Đại Dung thu hồi nụ cười quyến rũ, nhưng trong lòng là càng thêm khó chịu cùng tò mò, tiểu tử này là đầu đất, hay là thật ở trong muôn hoa đi tới? Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:
- Mời Lâm công tử tới, là vì giải thi đấu đổ thạch mười ngày sau!
Đến rồi, rốt cục tới món chính rồi!
Lâm Lạc đã biết rõ bảy đổ thạch phường nhất định sẽ có động tác, chỉ là không có nghĩ đến tiếp đãi hắn là một vưu vật yêu mị đến tận xương. Hơn nữa bảy đại Trung Nguyên Thần cùng một chỗ ăn bánh ngọt, như thế nào lại để cho tình nhân nhà nào một mình ra mặt đến gặp hắn, đây là địa phương để cho Lâm Lạc buồn bực.
- Xin lắng tai nghe!
Lâm Lạc nhìn đối phương.
- Giải thi đấu đổ thạch lần này, là ta cùng bảy gia đổ thạch phường cộng đồng xử lý, không dối gạt Lâm công tử, khẩu vị của ta từ trước đến nay rất lớn! Cho nên, lần này còn muốn mời Lâm công tử giúp đỡ một chút!
Đinh Đại Dung lấy ra một chiếc khăn tay đỏ thẫm, che miệng cười khẽ, tuy khuôn mặt nửa che, nhưng một đôi mắt phượng diêm dúa lẳng lơ lại như cũ câu hồn.
Ân? Nàng rõ ràng không phải tình phụ của một trong bảy đại Trung Nguyên Thần!
Vậy... chỉ có một khả năng!
Phi Vũ Thiên Sương!
Nàng là nhân tình của vị Thượng Thiên thần duy nhất kia!
Trách không được có xa phu, thần thú, thị nữ cấp bậc Trung Nguyên Thần, người ta có Thượng Thiên thần làm hậu trường, như vậy hết thảy lại có cái gì kỳ quái?
- Phu nhân muốn tại hạ làm như thế nào?
- Ta muốn Lâm công tử ở giải thi đấu đổ thạch lần này bình ổn xong việc, chắc hẳn dùng tạo nghệ thâm hậu của Lâm công tử ở trên đổ thạch, muốn làm được điểm này không hề khó khăn a!
Đinh Đại Dung cười khẽ.
Sách, khẩu vị quả nhiên lớn, bởi vì trong lựa chọn đánh bạc cũng không có mục song phương bất phân thắng bại, hơn nữa cái này độ khó quá cao, cơ hồ là chuyện không thể nào, không có cái này cũng không có khiến cho mọi người hoài nghi.
Nhưng thật muốn đánh trở thành ngang tay, ý nghĩa nhà cái thông sát!
Sòng bạc lớn như thế, nhà cái thông sát vậy có thể kiếm được bao nhiêu? Quả nhiên ah, ngồi càng cao, lòng tham cũng càng lớn, một đao kia chém xuống sẽ có bao nhiêu người một đêm phá sản!
- Đương nhiên, cũng sẽ không thiếu đi chỗ tốt của Lâm công tử!
Đinh Đại Dung tự nhiên biết rõ đạo lý hoàng đế không thể cho binh đói, nhưng chỗ tốt ưng thuận lại quá hư vô phiêu miểu.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói:
- Tại hạ cũng không cần quá nhiều chỗ tốt, chỉ cần sau khi chuyện thành công có thể ở trong tồn kho của bảy đổ thạch phường lại chọn một khối Thần Thạch là được!
Đinh Đại Dung hơi do dự, nhân tiện nói:
- Vậy ta liền thay làm chủ cái này rồi!
Nàng lại cùng Lâm Lạc nói một chút, không ngoài là câu thông cùng tổ hai người Đường Điềm như thế nào, như thế nào xuất hiện ngang tay. Kỳ thật cái này rất đơn giản, phía trước hai người chỉ cần tất cả thắng ba tràng, sau đó ở một vòng cuối cùng lựa chọn Thần Thạch giá trị giống nhau là được.
Người bình thường căn bản không thể nào làm được, nhưng hai vị "Đại sư" này khẳng định không có vấn đề rồi!
Về sau, Đinh Đại Dung liền phân phó Thanh y nhân tiễn khách, đồng dạng dùng xe ngựa hào hoa kia đưa hắn về khách sạn.
Dùng nguyên bản ý định của Lâm Lạc, là cùng tổ hai người Đường Điềm tận khả năng chọn đồ vật giá trị cao nhất trong tồn kho của mỗi đổ thạch phường, vạn nhất gây đỏ mắt, vậy bọn họ vỗ bờ mông tranh thủ thời gian ra đi, đổi cái địa phương khác sinh hoạt!
Bất quá, có thể đạt được cơ hội lại tiến vào kho của bảy đổ thạch phường, như vậy liền có thể ở thời điểm đổ thạch tất cả lựa chút trân quý, nhưng cũng không phải hiếm thấy, như vậy bọn hắn có thể tiếp tục ở đây lăn lộn tiếp.
Lúc Lâm Lạc rời đi mới phát hiện, Đinh Đại Dung lại là kẻ có được một sòng bạc duy nhất trong thành, mà ở đó lại có một loại công cụ đánh bạc cần phàm nhân hạ giới... thần chi thí luyện tràng!
Vì tìm kiếm nhi tử, nếu không có bất đắc dĩ, Lâm Lạc cũng không muốn cùng người nơi này trở mặt.
Đưa đến chỗ cũ, Lâm Lạc xuống xe ngựa, Thanh y nhân thì theo xe ngựa lập tức đi xa, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Nên cùng các nàng tiểu ma nữ nói sự tình cải biến sách lược!
Lâm Lạc dùng áo choàng tàng hình che dấu thân thể, dùng Tử Đỉnh che đậy khí tức, lặng yên đi tới bên ngoài khách sạn của hai nữ Đường Điềm tạm cư.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, đồng tử của hắn mở lớn, một cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt để cho Lâm Lạc khẩn trương đến lông tóc toàn bộ đều dựng lên.
- Hắc!
Hắn bạo rống một tiếng, cũng không quay đầu lại là oanh ra một quyền.
Nhưng, một quyền này lại trống rỗng mà không có đánh tới cái gì!
Hắn muốn chạy đến bên trong Dưỡng Tâm hũ, nhưng cổ bị xiết chặt, một cổ lực lượng phảng phất giống như dây thừng vô hình chặt chẽ trói chặt hắn, XÍU... UU! thoáng một phát kéo hắn bay lên, lập tức đi vào trong một hẻm nhỏ đen kịt.
Bành!
Cổ buông lỏng, nhưng hắn vẫn bị một cỗ lực lượng chấn ngã trên mặt đất, đầu cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, nửa người trên trực tiếp chôn đi vào.
Lâm Lạc hai tay chống đất, đem đầu rút ra, rốt cục thấy được đầu sỏ đối với hắn vô duyên vô cớ ra tay ác độc... một mỹ nhân lãnh diễm!
Hắn có thể thề với trời, chưa từng có nhìn thấy một người như vậy, muốn nói nữ nhân xinh đẹp như vậy tuy còn không tuyệt sắc bằng Phong Sở Liên, nhưng mà tuyệt đối thuộc về chủng loại xem qua là vĩnh viễn không có khả năng lại quên mất kia!
Vì cái gì nàng muốn bắt mình đánh đây?
Hơn nữa, dùng thực lực của đối phương hoàn toàn có thể đơn giản xóa đi tánh mạng của hắn, lại căn bản không có làm như vậy, nhưng ra tay hung ác lại phảng phất bị hắn cường bạo một lần, rất hung ác ah!
- Này, ngươi không có ý định nói cho ta biết nguyên nhân sao?
Lâm Lạc lau đất trên mặt, tay dính đầy Thất Thải thần huyết, nhưng cặp mắt của hắn lại sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào đối phương.
Thần Vương!
Nữ nhân lãnh diễm này tuyệt đối là Thần Vương, vầng sáng lực lượng mạnh hơn bất luận Thần linh nào mà Lâm Lạc đến bây giờ gặp được, ngay cả Bách Tùng Đào là Thượng Thiên thần so với nàng cũng như đom đóm so trăng sáng, hoàn toàn không có tính so sánh mảy may!
Chẳng lẽ, nàng là lão nương của Sư Ánh Tuyết?
Thần linh thọ nguyên vô hạn, thiếu nữ nhìn về phía trên chỉ hai mươi này, lại có thể là lão quái vật sống trăm tỷ năm! Như Sư Ánh Tuyết càng là quái vật trong quái vật, hai ngàn tỷ năm tuổi nhưng vẫn là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, thật không biết là cái giống gì!
Bành, nữ nhân lãnh diễm cách không oanh đi qua một quyền, căn bản không phải Lâm Lạc có thể chống cự, lập tức lại bị oanh vào mặt đất, nửa thân thể chôn đi vào.
Hắn nhổ đầu mà ra, lập tức lại cảm giác mình phỏng đoán sai, bởi vì dùng kinh nghiệm thê thiếp thành đàn của hắn, cô gái này nếu không phải là xử nữ mà nói, hắn có thể đem đầu vặn xuống làm bóng đá!
Muốn nói trong nhà Sư Ánh Tuyết còn có một Thần Vương đại Phật, Lâm Lạc là tuyệt không tin!
Thần Vương là tồn tại dạng gì? Nhất định phải đạt được Chủ Thần Khí tán thành, mới có thể rút ra chí cao pháp tắc trong đó, thành tựu Thần Vương chí cao vị! Nhưng trên đời này chỉ có 3000 kiện Chủ Thần Khí, nếu như còn có tồn tại như Tử Đỉnh, như vậy số lượng này khẳng định còn muốn ít!
Mà Thần giới to lớn như thế, tỷ lệ một nhà xuất hiện hai Thần Vương nhỏ thế nào? Nhỏ đến mấy trăm nguyên kỷ cũng khó có khả năng xuất hiện một lần!
Như vậy, nữ nhân này đến tột cùng là ai?
Bành! Bành! Bành!
Lãnh diễm nữ nhân lại không có hướng Lâm Lạc giải thích chút nào, achỉ nhắm lấy hắn đánh mãnh liệt, nhưng ra tay lại cực có chừng mực. Chỉ để cho Lâm Lạc cảm thấy đau nhức, đau nhức đến sâu trong linh hồn, lại không có chính thức làm bị thương hắn. Chỉ cần thần huyết lưu chuyển có thể đơn giản trị hết.
- Bà điên!
Nguyên bản nén giận là sách lược tốt nhất, dù sao đối phương cũng không có ý định hạ sát thủ. Như vậy dùng Thần Vương tôn sư cũng không thể nhìn chằm chằm vào hắn đánh đến hết kiếp a.