Là phủ thành chủ có tai mắt của Đỗ Bác Viễn, hay là... ánh mắt của Lâm Lạc nhìn hướng Tả Nhược Hề, ánh mắt lăng lệ ác liệt, như có thể xuyên thấu nhân tâm.
- Tiểu tạp chủng, ở trước mặt bản tọa còn dám làm càn!
Đỗ Bác Viễn cũng không vội ra tay, bốn ngàn năm trôi qua mối thù của hắn cũng không có hạ thấp chút nào, ngược lại là càng để lâu càng sâu, hắn cũng không muốn đơn giản một chưởng chụp chết Lâm Lạc, mà là muốn đem hắn tra tấn vô số năm, để cho hắn một tấc một tấc, từng phần từng phần mà chết!
- Ồ, có đầu đại quái vật!
Sư Ánh Tuyết ngừng động tác ăn điểm tâm, đối với Đỗ Bác Viễn hai mắt tỏa ánh sáng.
- Là Phân Hồn thú. Thú vị! Thú vị! Đại quái vật, nhanh hóa thành nguyên hình, bái Bổn ma vương làm chủ!
Đỗ Bác Viễn cả kinh, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng, hắn cho rằng tiểu nha đầu có thể biết rõ bản thể của mình là Lâm Lạc nói:
- Nói hươu nói vượn!
- Đáng giận, lại dám không nghe Nữu Nữu nói...
Sư Ánh Tuyết đang muốn bão nổi, nhưng Lâm Lạc lại xách nàng lên phóng tới sau lưng, để cho nàng tức giận đến oa oa kêu to.
- Tiểu nha đầu, người này là của ta!
Ánh mắt của Lâm Lạc âm lãnh, hắn đối với Đỗ Bác Viễn hận đồng dạng như tam giang năm biển, cái khoản nợ này phải tự hắn đòi lại, mà không phải mượn tay người khác.
Đối mặt Lâm Lạc tức giận, Sư Ánh Tuyết cũng không dám dây dưa, ngoan ngoãn ngồi ở một bên tiếp tục ăn điểm tâm.
- Tả cô nương, là ngươi đem tin tức của ta tiết lộ cho người này?
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, dáng tươi cười ẩn ẩn có Phong Bạo chớp động.
- Không sai!
Tả Nhược Hề không hề có chống chế chi ý, đại khái là cảm thấy không cần, có tất yếu đối với một tiểu tử Hư Thần tam trọng thiên nói dối sao?
Quả là thế!
Lâm Lạc hít một hơi nói:
- Vì cái gì?
Tuy hắn biết rõ đây không ngoài là Đỗ Bác Viễn đã sớm đưa ra điều kiện cao, bởi vậy Tả Nhược Hề mới có thể không chút do dự bán rẻ hắn.
Nhưng hắn muốn nghe Tả Nhược Hề giải thích thoáng một phát.
- Bởi vì, Nhược Hề là vị hôn thê của bản tọa!
Nhưng Đỗ Bác Viễn lại vào lúc đó chen lời nói.
Lâm Lạc sững sờ, đột nhiên cười lên ha hả. Hắn biết rõ Đỗ, Tả hai nhà tất có hiệp nghị gì, chỉ là Đỗ Bác Viễn rõ ràng đi làm con rể của Tả Văn Trạch, cuối cùng là cái nào lợi nhuận cái nào thua lỗ?
Tả Nhược Hề nguyện ý sao?
Cũng không có cái gì không muốn, Thần linh thọ nguyên vô hạn, cái gì bối phận, tuổi đều là hư ảo, duy nhất cần suy tính cũng chỉ có thực lực!
Dùng điều kiện của Tả Nhược Hề, gả cho một "thanh niên" Sơ Vị Thần đầy hứa hẹn tự nhiên là vô cùng đơn giản. Thế nhưng mà hậu đại một Trung Nguyên Thần cũng không nhất định sẽ trở thành Trung Nguyên Thần, nếu Tả Nhược Hề có thể gả cho một Trung Nguyên Thần, vậy tuyệt đối là câu được một kim quy tế!
Huống chi còn là siêu cấp đại lão Trung Nguyên Thần tam trọng thiên trung kỳ!
Chỉ là, Đỗ Bác Viễn sẽ vì giết một Lâm Lạc mà cam nguyện thấp hơn Tả Văn Trạch một đầu sao? Điều đó không có khả năng, một là Đỗ Bác Viễn cũng không thể khẳng định Lâm Lạc sẽ về đây, thứ hai hắn cùng với Lâm Lạc có "giết tử" chi thù, Tả Văn Trạch há sẽ vì Lâm Lạc cùng hắn toàn diện trở mặt? Đỗ Bác Viễn thật muốn giết Lâm Lạc, Tả Văn Trạch tuyệt đối chỉ biết khoanh tay đứng nhìn!
Nhất định là bởi vì nguyên nhân khác!
Đúng rồi, Minh Ngục chiến tranh chấm dứt, rất nhiều nhân viên tuôn ra, trong đó nói không chừng có đại nhân vật tương đối mạnh. Thượng Nguyên Thành là Tam đại Trung Nguyên Thần đặt song song, thành thế chân vạc, giúp nhau ngăn cản, nhưng nếu phương nào đột nhiên trở nên độc đại thì sao?
Nói thí dụ như, Mông Hoa Điền đột nhiên đã nhận được giúp đỡ, đủ để dọn dẹp hai thế lực lớn Đỗ, Tả, như vậy Đỗ, Tả tự nhiên chỉ có một đường liên thủ rồi!
Mà hình thức liên thủ gì để cho người yên tâm nhất... nhi nữ thân gia!
Vốn nếu Đỗ Vô Bệnh còn sống mà nói, Tả Nhược Hề tự nhiên là gả cho hắn, nhưng ai bảo hắn đã chết! Lão Đỗ cũng chỉ phải tự mình ra trận, bất quá vô luận Tả Nhược Hề là gả cho Đỗ Vô Bệnh hay là Đỗ Bác Viễn, kỳ thật đều đồng dạng.
- Bởi vì Mông Hoa Điền a?
Lâm Lạc thuận miệng nói ra, cùng Đỗ Bác Viễn hận đến muốn tra tấn hắn trăm triệu năm đồng dạng, hắn cũng sẽ không tiện nghi đến một quyền oanh chết Đỗ Bác Viễn.
- Minh Ngục chiến tranh chấm dứt, hắn đạt được cao thủ gì trợ trận đi à nha?
Trên mặt Tả Nhược Hề không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng biểu lộ y nguyên lạnh như băng:
- Đúng vậy, Mông gia có một tộc nhân bốn trăm vạn năm trước tiến nhập Minh Ngục chiến trường mài lệ, hôm nay đạt đến Trung Nguyên Thần tam trọng thiên!
Lâm Lạc hiện ra một vẻ xem thường chi sắc:
- Tả cô nương thật đúng là vĩ đại, vì lệnh phụ có thể hi sinh mình, thật là làm cho ta bội phục!
Tả Nhược Hề không khỏi tức giận, tuy gả cho một Trung Nguyên Thần cường thế với nàng mà nói tuyệt không có hại chịu thiệt, nhưng Trung Nguyên Thần này lại là nàng thúc thúc bá bá kêu vài vạn năm, hiện tại xoay người biến đổi muốn trở thành nam nhân của nàng, đây quả thật là trở thành vết sẹo của nàng.
- Ha ha ha!
Sư Ánh Tuyết vỗ tay cười to.
- Thật sự là nữ nhân không biết xấu hổ, Nữu Nữu còn tưởng rằng có cái gì không dậy nổi! Bất quá, Nữu Nữu khích lệ ngươi xem xuống bình đan dược kia, bằng không thì sẽ phải hối hận!
Nàng vốn tưởng rằng Tả Nhược Hề bỏ qua lễ vật của Lâm Lạc là đạm mạc như nước, bây giờ nghĩ lại căn bản xem thường Lâm Lạc mà thôi, nhưng nàng lại đột nhiên muốn biết biểu lộ của đối phương sau khi phát hiện bình đan dược trân quý.
- Người quái dị, nhanh đánh a, Bổn ma vương cũng chờ đợi không kiên nhẫn được nữa, nếu không sẽ trả vé!
Lâm Lạc nắm nàng ném vào Dưỡng Tâm hũ:
- Ngoan nghe lời đi quấn quít lấy tỷ tỷ đại nhân của ngươi, đừng ra quấy rối nữa!
- Không muốn không muốn!
Sư Ánh Tuyết liên tục kháng nghị, nhưng nào địch nổi lực lớn của Lâm Lạc, thấy ánh mắt nghiêm khắc của đối phương nhìn chằm chằm vào mông nhỏ của nàng, nàng cuối cùng là sợ, trở về tìm nữ vương đại nhân, không để ý tới đại phôi đản này nữa!
- Vù vù vù!
Bên kia, Tả Nhược Hề thì là tức giận đến bộ ngực loạn chiến, bị một tiểu nha đầu trách cứ như thế, để cho nàng vốn là tức giận càng tức giận hơn, ánh mắt đảo qua bình thuốc đặt ở trước mặt, quơ lấy liền hướng trên mặt đất ném đi, nàng tự nhiên sẽ không tin tưởng Sư Ánh Tuyết nói.
BA-, mặc dù trên bình thuốc có phòng ngự cấm chế đơn giản, nhưng đâu có thể chống lại lực lượng Hư Thần đỉnh phong toàn lực ném, lập tức chia năm xẻ bảy, từ bên trong bay ra ba hạt đan dược màu xanh biếc.
Đan dược này vừa gặp không khí lập tức phát huy, phát ra vô số đạo vầng sáng màu xanh, lẫn nhau xoắn xuýt, như là thanh mạn bàn sinh, tràn đầy sinh cơ dạt dào.
XÍU... UU!!
Một đạo nhân ảnh gấp nhảy tới, khoanh tay liền hướng ba khỏa đan dược chộp tới, là một văn sĩ khoảng ba mươi tuổi, mặt quan như ngọc, rất có nho nhã chi khí.
Nhưng lúc này trên mặt tất cả đều là vẻ dữ tợn, giống như vừa bị cắm sừng, vặn vẹo giống như Lệ Quỷ.
Đúng là Tả Văn Trạch!
- Cửu Mộc Thần đan! Cửu Mộc Thần đan!
Hắn giống như nổi điên mà kêu to, rõ ràng cầm ba khỏa đan dược dính tro bụi trong tay toàn bộ ném vào trong miệng, ừng ực thoáng một phát nuốt xuống.
Cửu Mộc Thần đan!
Sắc mặt Tả Nhược Hề trong chốc lát trở nên trắng bệch!
Cửu Mộc Thần đan chính là tuyệt thế đan dược mà Mộc tu võ giả nâng làm chí bảo, nghe nói là mộc tâm tinh hoa của thế gian thần mộc, cộng thêm Mộc hệ cực phẩm Thần tinh làm chủ liệu, phụ dùng vô số thần dược trân quý mới có thể luyện thành, có thể làm cho Thần linh mộc tu từ Thượng Thiên Thần trở xuống đơn giản đạt được đại lượng Mộc hệ đại đạo lĩnh ngộ!
Tả Văn Trạch chính là Trung Nguyên Thần tam trọng thiên trung kỳ, nếu ăn vào ba khỏa Cửu Mộc Thần đan này, vậy đủ để cho hắn đạt được đầy đủ Mộc hệ đại đạo lĩnh ngộ, chỉ cần lại tích lũy lực lượng thoáng một phát, nói không chắc có thể lập tức nhảy vào Thượng Thiên thần, nhưng đạt tới Trung Nguyên Thần đỉnh phong là không có vấn đề gì cả.
Đến lúc đó, hắn có thể dùng lực lượng một người áp chế Mông Hoa Điền, Đỗ Bác Viễn cùng cường giả mới xuất hiện kia của Mông gia, căn bản không cần phải dùng Tả Nhược Hề đi quan hệ thông gia nữa!
Nhưng Cửu Mộc Thần đan có một đặc tính, cái kia chính là không thể tiếp đất, nếu không dược lực sẽ lập tức xói mòn sạch sẽ!
Nếu Tả Nhược Hề đổ ra cầm ở trong tay tra nhìn một chút, vậy không có vấn đề gì, nhưng nàng hết lần này tới lần khác nện ở trên mặt đất, ba khỏa đan dược đều ở trên mặt đất lăn thiệt nhiều vòng rồi, còn có thể có dược lực lưu được xuống sao?
Nhìn lại biểu lộ của Tả Văn Trạch, mặt mũi tràn đầy thất lạc, hai mắt vô thần, kinh ngạc giống như nhập ma, miệng há lại hợp, lại không có phát ra một tí tẹo thanh âm.
Cũng khó trách, hắn không biết ở cảnh giới trước mắt này dậm chân tại chỗ bao nhiêu năm, nguyên vốn là thiên hiện cơ duyên, nhưng lại bị hiện thực tàn khốc đánh tan, dù hắn là Trung Nguyên Thần kinh nghiệm mưa gió, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể tiếp nhận.
Làm sao có thể!
Lâm Lạc làm sao có thể lấy ra được thần đan trân quý như thế!
Hiện tại Tả Nhược Hề thật sự là tâm muốn chết cũng đã có! Cửu Mộc Thần đan ah, vậy cơ hồ có thể nói là thần đan cấp bậc Thượng Thiên thần rồi, một khỏa muốn bao nhiêu cực phẩm Thần tinh? Loại bảo vật này Tả gia căn bản liền nghĩ cũng không dám nghĩ!
Nhưng rõ ràng có ba khỏa thần đan phóng ở trước mặt nàng, lại bị nàng như là rác rưởi vứt bỏ!
- Tiểu tạp chủng, ngươi thật giống như được một ít thứ tốt!
Đỗ Bác Viễn cạc cạc cười quái dị, trong ánh mắt có sắc thái cổ quái, hắn từ trong phân hồn của Đỗ Vô Bệnh đã biết Lâm Lạc có bảo vật, thậm chí có thể vận dụng năng lực cùng loại cấp bậc Thần Vương, chôn vùi pháp tắc của đối thủ!
Trên người tiểu tử này, có đại cơ duyên!
Chiếm!
Bị hắn một lời nhắc nhở, cha con Tả gia đồng thời trên mặt lộ ra vẻ tham lam. Đúng vậy a, Lâm Lạc có thể xuất ra một lọ Cửu Mộc Thần đan, vậy trên người hắn sẽ không có bảo vật cấp bậc giống nhau sao?
- Đến bây giờ còn không có giác ngộ sao?
Lâm Lạc lắc đầu, hắn có thể lấy tới đan dược cấp bậc này, lại há có thể không có thực lực đối ứng sao?
Nhưng chỉ là bốn ngàn năm, ai có thể đủ nghĩ đến hắn có thể từ Hư Thần đỉnh phong tăng lên tới Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên?
- Tiểu tạp chủng, nạp mạng cho bản tọa đi!
Đỗ Bác Viễn một chưởng thò ra, hướng về cổ Lâm Lạc chộp tới, bàn tay lớn lập tức hóa thành một đoàn cát vàng xoáy vũ. Cái gọi là nạp mệnh tự nhiên chỉ là dọa Lâm Lạc, hắn cũng không có muốn cho Lâm Lạc bị chết thống khoái như vậy.
Thổ hệ pháp tắc?
Lâm Lạc tâm niệm vừa động, một ngón tay điểm ra.
Sắt sắt sắt, bàn tay lớn của Đỗ Bác Viễn biến thành cát vàng, đều bị phiêu tán đầy đất, thật giống như ong vàng mạn thiên phi vũ bị độc chết, chỉ còn lại có một đoạn tay trụi lủi!
Nếu như Lâm Lạc một quyền oanh lui Đỗ Bác Viễn, vậy cha con Tả gia mặc dù sẽ đồng dạng giật mình, nhưng tuyệt đối sẽ không giật mình đến phân lượng này!
Đây là cái gì... Yêu, yêu thuật?
Một ngón tay điểm ra, công kích của Đỗ Bác Viễn chôn vùi rồi, còn thuận tiện bồi lên một đầu cánh tay?
- Không có khả năng!
Đỗ Bác Viễn hổn hển nói, bởi vì cánh tay phải của hắn hóa thành cát chảy, bị Lâm Lạc từ Thổ hệ pháp tắc cùng một chỗ chôn vùi, cánh tay này là hoàn toàn phế đi!
Tuy Thần linh có thể vô hạn phục trường thân thể, nhưng một cái giá lớn là tiêu hao thần huyết. Mà muốn phục sinh một cánh tay nguyên vẹn, cái này trả giá thần huyết cũng là vô cùng khủng bố!
Trong Thần huyết bao hàm mảnh vỡ lĩnh ngộ pháp tắc, tiêu hao thần huyết là tiêu hao vô số năm khổ tu lĩnh ngộ, đây là thiệt thòi lớn!
Nhưng Đỗ Bác Viễn càng nhiều nữa thì là khiếp sợ.
Trước kia Lâm Lạc đã từng chôn vùi qua pháp tắc công kích của hắn, nhưng lúc đó Lâm Lạc là đã nhận được pháp tắc chi linh hiến tế, tạm thời tăng tu vi lên, mà Đỗ Vô Bệnh cũng chỉ là một cái phân thân của hắn, vừa mới tiến vào Sơ Vị Thần, lại chỉ là vận dụng bản thể của hắn phong trấn vài đạo thổ hệ pháp tắc.
Có thể nói, lúc ấy năng lực của Lâm Lạc tuy để cho hắn lắp bắp kinh hãi, nhưng tuyệt đối không đạt đến trình độ khiếp sợ.
Nhưng mà, Lâm Lạc một ngón tay điểm ra, pháp tắc của hắn tan thành mây khói, vậy hắn còn đánh cái rắm? Hắn là Thần linh Thổ tu, vô luận dùng pháp tắc công kích như thế nào không phải đều bị đối phương khắc đến sít sao hay sao?
Không đúng!
Hắn không sử dụng pháp tắc, mà là lực lượng thuần túy!
Đúng đúng đúng, hắn không dùng pháp tắc, đối phương hóa giải như thế nào? Chỉ là bốn ngàn năm, dù cho đối phương có thể so với trước kia có chỗ tiến bộ, nhưng mà tuyệt đối có hạn, nếu như Lâm Lạc thật có thể địch nổi Trung Nguyên Thần, như thế nào lại biến mất thời gian dài như vậy?
Không thể cho hắn lừa!
Đỗ Bác Viễn cười ha ha, lúc này cánh tay phải đã hoàn toàn tạo ra, hắn giương giương tay phải, hóa chưởng hướng Lâm Lạc đánh ra, lúc này đây, hắn không có sử dụng bất luận pháp tắc chi lực gì, là oanh ra lực lượng cấp bậc Trung Nguyên Thần đáng sợ.
Chất phác tự nhiên, nhưng lại Nhất Lực Phá Vạn Pháp!
Lâm Lạc mỉm cười, thậm chí ngay cả chống đỡ trốn tránh cũng chẳng muốn đi làm, mặc kệ một chưởng của đối phương oanh đến trên người.
Chưởng lực tập kích đến!
Không hề có thanh âm mảy may, thật giống như trâu đất xuống biển, quỷ dị đến trình độ để cho trong lòng người sợ hãi!
Cha con Tả gia đều đang đợi lấy một kích long trời lở đất, nhưng khi nhìn bộ dáng của Đỗ Bác Viễn, giống như là nhảy qua đi phủi bụi cho Lâm Lạc, một bộ nhẹ chân nhẹ tay, ngay cả con muỗi cũng đập bất tử ah!
- Như thế nào có khả năng!
Đỗ Bác Viễn triệt để phát mộng rồi, một chưởng này là hắn oanh đến đấy, dùng bao nhiêu lực lượng chính hắn đều biết, thế nhưng mà đánh tới trên người Lâm Lạc lại giống như đánh vào một đoàn bông vải.
Nắm tay phải của Lâm Lạc chém ra!
Bành, Đỗ Bác Viễn ở đâu có thể tránh thoát, lập tức ngực bị oanh trúng, đáng sợ chính là, cha con Tả gia có thể tinh tường chứng kiến phía sau lưng Đỗ Bác Viễn thình lình xuất hiện một cái toái động, Thất Thải thần huyết bão táp!
Lúc này, Đỗ Bác Viễn mới ở dưới tác dụng của dư lực lảo đảo lui về phía sau!
Sắc mặt cha con Tả gia đồng thời đại biến.
Một quyền này của Lâm Lạc lực lượng to lớn, vượt xa bọn hắn tưởng tượng!
Dùng khí lực cường hoành của Trung Nguyên Thần, ăn vào một quyền này chỉ bị lăng không quẳng lên, tuy muốn làm không trung phi nhân sẽ ở trên thể diện lúng túng, nhưng lại có thể mượn nhờ loại phương thức này hóa giải Đại Lực.
Nhưng một quyền của Lâm Lạc lại trực tiếp đánh xuyên thần thể của Đỗ Bác Viễn, cái này ý nghĩa cái gì? Lực lượng của đối phương đã cường đại đến trình độ tuyệt đối nghiền áp, lúc này mới có thể như lưỡi dao sắc bén cắt thể, tay đấm trực tiếp phá vỡ thần thể!
Lực lượng nghiền áp Trung Nguyên Thần tam trọng thiên!
Khả năng sao?
- Không ai mãi mãi hèn!
Hắn chậm rãi nói ra, thanh âm lạnh lùng.
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!
Một quyền này của hắn đánh ra, khí tức bản thân không có khả năng làm tiếp che lấp, uy áp của Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên lập tức tập cuốn toàn bộ Thượng Nguyên Thành.
Tuy tu vi Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên trung kỳ ở trong thành xưng không nổi mạnh nhất, nhưng không chịu nổi hắn là sáu hệ pháp tắc cùng tu, cái này có thể so sánh với sáu Thần linh Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên liên thủ không biết muốn cường đại hơn bao nhiêu lần!
Nhiều một đạo pháp tắc có thể vượt qua một cảnh giới nhỏ, huống chi là sáu đạo?
Nghiền áp chúng sinh!
Sắc mặt Đỗ Bác Viễn trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc tràn đầy sợ hãi. Pháp tắc không có hiệu quả, lực lượng không địch lại, hắn cầm cái gì cùng Lâm Lạc đấu? Chỉ là làm sao có thể, tiểu tử này ở bốn ngàn năm trước bất quá là Hư Thần đỉnh phong, vì cái gì lúc quay lại đã đạt đến Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên? Hơn nữa hắn còn không dừng lại lĩnh ngộ một chi đại đạo!
So với việc Đỗ Bác Viễn kinh hãi muốn chết, Tả Văn Trạch thì là đầu óc nhanh quay ngược trở lại, hắn đang suy tư như thế nào đem cục diện đến có lợi nhất với mình. Ánh mắt của hắn đảo qua dung nhan tuyệt lệ của ái nữ, không khỏi trong lòng khẽ động, đã có chủ ý.
Đương nhiên là đem con gái tái giá... phi, căn bản còn không có gả cho người khác, sao có thể nói là tái giá!
Từ cảnh giới đi lên mà nói, Lâm Lạc so với Đỗ Bác Viễn kém hơn một chút, nhưng cảnh giới cũng không hoàn toàn đại biểu thực lực, ít nhất đối với loại yêu nghiệt này mà nói là như thế! Huống chi Lâm Lạc chỉ là bốn ngàn năm liền từ Hư Thần đỉnh phong nhảy lên tới Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên, tiện tay tặng lễ vật chính là Cửu Mộc Thần đan, trên người hắn khẳng định mang theo một đại bảo khố của Thần Vương cấp!
Nếu có thể đạt được một con rể như vậy... Tả Văn Trạch lập tức lộ ra một dáng tươi cười, hướng về Tả Nhược Hề nháy mắt ra dấu.
- Lâm huynh...
Tả Nhược Hề tuy là đại tiểu thư cao cao tại thượng, tính tình chiều chuộng, nhưng cũng biết Lâm Lạc không còn là thế hệ ngày xưa nàng chỉ là hơi chút coi trọng tiềm lực nữa, nàng nhõng nhẽo như cười nói:
- Trước kia có chỗ lãnh đạm, kính xin Lâm huynh chớ trách, tiểu muội...
- Hừ!
Lâm Lạc hờ hững phất tay, đã ngừng lại Tả Nhược Hề nói, thần trí của hắn đã sớm bắt đến cha con Tả gia im ắng trao đổi, đối với dụng ý của Tả Nhược Hề tự nhiên là thấy rõ.
- Muốn bán, có thể, trước tiên đem quần áo cỡi hết để cho ta nghiệ hàng!
Hắn Xùy- một tiếng nói.
Cái gì, coi nàng là kỹ nữ ttrong thanh lâu sao?
Tả Nhược Hề lộ ra một vòng giận dỗi chi sắc, nhưng hiện tại Lâm Lạc là Trung Nguyên Thần, ở trên thân phận không biết nghiền đè ép nàng mấy con phố! Có thể nói, nếu không phải nàng còn có một lão tử Trung Nguyên Thần, Lâm Lạc muốn chơi nàng, nàng cũng chỉ có thể mặt mũi tràn đầy mỉm cười mà nghênh đón, có tư cách nói không thể sao?
Muốn trách Lâm Lạc cũng chỉ có Tả Văn Trạch có tư cách này, nàng không xứng!
Nhưng mà Tả Văn Trạch còn không nói gì, Đỗ Bác Viễn ngược lại là trước nhịn không được, ít nhất Tả Nhược Hề giờ phút này vẫn là vị hôn thê của hắn, Lâm Lạc muốn Tả Nhược Hề ở trước mặt hắn thoát tinh quang, cái này để cho hắn nhẫn như thế nào?
- Đại địa chi nộ!
Hắn quát lên một tiếng lớn, dưới nền đất lập tức bắn ra vô số đạo thạch nhận, đồng thời triệu một hệ Trung Nguyên Thần thuộc về hắn, Lâm Lạc có thể chôn vùi thổ hệ pháp tắc, nhưng đối với bảy hệ pháp tắc khác chẳng lẽ cũng có thể có tác dụng đồng dạng?
Lâm Lạc cũng không thể Yên Diệt pháp tắc, nhưng từ Tử Đỉnh lấy được chí cao pháp tắc lại để cho hắn lấy được lực khống chế cấp độ rất cao, chỉ cần lực lượng không có vượt qua hắn, hắn có thể hóa giải thổ, hỏa, mộc, kim, không gian năm đạo pháp tắc phong trấn trên Tử Đỉnh này.
Bởi vậy, loạn thạch xuyên không tuy vô cùng đồ sộ, thế nhưng mà trong phạm vi mười trượng quanh người Lâm Lạc lại gió êm sóng lặng, giống như một mảnh tịnh thổ trong loạn thế.
XIU... XÍU... XÍU... UU!, gần kề mấy tức thời gian sau, trên không phủ thành chủ lại xuất hiện mấy bóng người.
Toàn bộ là Trung Nguyên Thần, trong đó có hai người đạt đến cảnh giới cùng hai người Đỗ, Tả giống nhau, những người khác thì từ Nhất trọng thiên đến Nhị trọng thiên không đều, mà trong đó cũng có một người Lâm Lạc quen... Ngũ An Dịch.
Rất tốt, nên xuất hiện toàn bộ xuất hiện.
Thượng Nguyên Thành thập đại Trung Nguyên Thần, cộng thêm một người Mông gia tộc từ Minh Ngục chiến trường gần đây phản hồi.
Nhưng người này xuất hiện, lập tức có bốn người rơi xuống sau lưng Tả Văn Trạch, ba người rơi xuống bên người Đỗ Bác Viễn, hai cái còn lại là Mông Hoa Điền cùng tộc nhân của hắn... Mông Khắc Quân.
Mông Hoa Điền gần đây ít xuất hiện, không có giống Tả, Đỗ hai người chiêu mộ thủ hạ, nhưng chỉ là hắn và Mông Khắc Quân liền nghiễm nhiên thành mạnh nhất trong tràng, Tả, Đỗ lưỡng hệ phải liên thủ mới có thể đối kháng!
Vũng nước đục này, Mông gia tự nhiên sẽ không nhúng vào, bởi vậy Mông Hoa Điền cùng Mông Khắc Quân chỉ là phù phiếm trên không, bọn hắn không ngại cuối cùng lấy cái tiện nghi.
- Theo bản tọa cùng lúc làm sạch hắn!
Đỗ Bác Viễn mặt mũi tràn đầy dữ tợn, vung tay lên, đi đầu nghênh tiếp.
- Ranh con!
Ngũ An Dịch đồng dạng đem Lâm Lạc hận thấu xương, nhưng hắn còn không có được chứng kiến Lâm Lạc lợi hại, giờ phút này lại có Đỗ Bác Viễn xông vào phía trước nhất, hắn tự nhiên không hề cố kỵ mà giết ra, chỉ là trong nội tâm khiếp sợ, tiểu tử này rõ ràng đặt chân đến Trung Nguyên Thần, hơn nữa cảnh giới nhỏ còn cao hơn hắn một cấp độ!
Yêu nghiệt ah, càng nhanh giết chết càng tốt!
Hai gã Trung Nguyên Thần khác cũng nhao nhao bắn ra, hướng về Lâm Lạc phát động công kích.
Thổ, thủy, kim, hỏa, Tứ đại Trung Nguyên Thần phân biệt oanh ra bốn loại pháp tắc công kích hoàn toàn bất đồng.
Lâm Lạc một ngón tay điểm ra, thổ hệ công kích, tan rã! Kim hệ công kích, tan rã! Hỏa hệ công kích, tan rã!