Theo làn gió thơm rung động, trong sân rộng lần thứ hai nhiều hơn một nữ tử khí tức cường đại không gì sánh được, niên kỷ khoảng ba mươi, xinh đẹp tuyệt luân, nhưng lúc này trên mặt lại đầy nghiêm sương, trong ánh mắt mơ hồ có lôi điện chớp động.
La Thiên Quân thực sự là oan muốn khóc!
Lần đầu tiên gặp phải Phong Sở Liên, đối phương là Tinh Hoàng tam trọng thiên, hắn nhận thức rồi! Nhưng thế nào vừa chạy đến một cái tự xưng là mẫu thân của Lâm Lạc, con mẹ nó, thực lực cư nhiên cũng kinh khủng như vậy!
Oanh!
Hắn bị một cái tát đánh bay, ở giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung, sau đó nặng nề rơi xuống đất, oanh mặt đất ngạnh sanh ra một cái hố sâu, như mạng nhện hướng về bốn phía không ngừng lan tràn.
Nghiêm Thanh không có lo lắng sẽ một kích đánh chết người kia, tiểu bạch kiểm này muốn giết nhi tử của nàng, cách làm của nàng liền rất đơn giản, là tống đối phương xuống địa ngục, vậy nhi tử an toàn rồi!
Nàng nén giận xuất thủ, lực lượng kinh khủng hạng gì, lực lượng của Tinh Vương tam trọng thiên không hề bảo lưu oanh ra, trực tiếp đánh bay La Thiên Quân bay ra mấy nghìn trượng!
- Nương, ngươi đã đến rồi!
Lâm Lạc thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Nghiêm Thanh tâm hận Lâm Hồng Hoang, nhưng đối với nhi tử lại vô cùng sủng ái.
- Hừ, nếu như nương không đến, con ta không phải bị người làm thịt sao?
Trong đôi mắt đẹp của Nghiêm Thanh hung quang sáng quắc, hoàn tảo đoàn người bốn phía. Vô luận là ai, phàm là bị ánh mắt của nàng đảo qua đều là trong lòng phát lạnh, như tai vạ đến nơi.
- Các ngươi những người này cư nhiên dám mắt mở trừng trừng nhìn tính mệnh con ta tương bác, ở bên kia uống rượu mua vui, đáng chết!
Nghiêm Thanh nổi giận, nàng là hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch Thiểm Diện tộc, lần này động chân hỏa, trên bầu trời như có cảm ứng, mây đen cuồn cuộn, điện quang chớp động.
- Nương, quên đi!
Lâm Lạc vội vã khuyên nhủ, nếu Nghiêm Thanh không phân tốt xấu giết lung tung một mạch mà nói, kia liền quá mức rồi.
- Hừ!
Lúc này Nghiêm Thanh mới thu hồi uy áp.
Hưu!
Tu vi của Phong Sở Liên hoàn toàn nghiền áp ba người Phương Văn Kiệt, nàng muốn đánh liền đánh, muốn chạy liền đi, căn bản không phải ba người đối phương vây trụ được! Mà ba người đối phương này cũng chỉ là muốn cuốn lấy nàng, cũng không có ý tứ bắt giữ thậm chí oanh giết nàng. Song phương đều có bảo lưu, xa xa không có xuất ra chân lực.
- Ngươi là mẫu thân của con rệp này?
Phong Sở Liên kiêu căng nhìn Nghiêm Thanh.
- Ngươi nói nhi tử ta là con rệp!
Nghiêm Thanh bất mãn nói, mặc dù nữ nhân trước mắt này đẹp đến để cho nàng có chút tinh thần hoảng hốt.
- Vậy ngươi là bà bà của bổn hậu rồi!
Phong Sở Liên không hề xấu hổ nói.
Lâm Lạc trước mắt tối sầm, hơi kém một chút nữa là bổ nhào ngã sấp xuống!
Ngươi tử yêu hậu này, lúc nào bản thiếu gia đáp ứng lấy ngươi rồi?
Nghiêm Thanh vừa nghe hai chữ "bà bà" này, nhất thời mặt mày rạng rỡ, đối với Phong Sở Liên hơi có một tia bất mãn lập tức tiêu tan thành mây khói. Ở trong lòng của nàng, Lâm Lạc là nam nhân hoàn mỹ nhất, cũng chỉ có nữ nhân đẹp nhất trên đời mới xứng đôi!
Mà Phong Sở Liên phong hoa tuyệt đại, xác thực thế gian không người có thể so sánh, để nàng thoả mãn đến không thể lại thoả mãn! Chỉ là, tu vi của nữ nhân này cũng quá kinh khủng rồi, ngay cả nàng cũng xa xa không bằng, không biết ngày sau có thể khi dễ Lạc nhi hay không!
Nghiêm Thanh không khỏi lo được lo mất lên.
Bản thân nàng là một nữ nhân cường thế, nhưng liên quan đến nhi tử bản thân, nàng cũng mong muốn nữ nhân của Lâm Lạc mỗi người ôn nhu như nước, hay nhất là tu vi thấp hơn hắn một chút, miễn cho nhi tử bị khi dễ.
Nhưng tin tưởng dùng Lâm Lạc kỳ tài ngút trời, muốn đuổi kịp và vượt qua Phong Sở Liên cũng chỉ là vấn đề thời gian! Nghiêm Thanh tạm thời dứt bỏ cái lo lắng này, ngược lại sau này có thời gian, có thể cùng con dâu mỹ đến kỳ cục này hảo hảo câu thông.
- Con dâu ngoan, lần này bà bà đi ra vội vàng, không có chuẩn bị lễ gặp mặt gì, sau này sẽ cho con!
Nàng càng xem Phong Sở Liên càng là thích, đối phương mỹ lệ là chẳng phân biệt được giới tính, thật giống như thiên địa kỳ trân. Mỗi người thấy sẽ sinh ra yêu thích phát ra từ đáy lòng.
- Bổn hậu cũng không có chuẩn bị lễ vật đưa cho bà bà, ngày sau nhất định sẽ bổ khuyết!
Tuy rằng Phong Sở Liên là nữ Vương ngạo kiều, nhưng nếu không coi nàng trở thành gay mà nói, mặc ai ở trong lòng cũng muốn cấp tốc tiếp nhận nàng.
Bang!
Đúng lúc này, La Thiên Quân chui từ dưới đất ra, khóe miệng lộ ra một tia tiên huyết.
Sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ!
Lúc trước hắn đột phá Tinh vực, vị Tinh Đế lão tổ La gia kia ban cho rồi một nhất kiện linh khí bảo mệnh, là một ngọc bội, ở thời điểm tính mệnh hắn nguy cấp sẽ tự động thả ra lực lượng chống đối, tổng cộng có thể sử dụng ba lần.
Mà hắn thình lình phát hiện, ngọc bội này nát một phần ba!
Nói cách khác, vừa rồi một kích kia của Nghiêm Thanh, nếu không phải có ngọc bội lão tổ ban tặng bảo hộ, hắn đã chết!
Tử vong đối với La Thiên Quân là nhân tài mới xuất hiện của La gia, được trọng điểm bồi dưỡng mà nói, tựa hồ là chuyện tình xa không thể thành! Nói không chừng ngày nào đó hắn có thể đánh vỡ Thần chất, tiến nhập Thần giới thành tựu Thần Vương vị, từ nay về sau bất tử bất diệt!
Nhưng ngay vừa rồi, tử vong cũng tiếp cận như vậy!
Hắn không khỏi nổi giận, nhưng càng nhiều là sợ hãi, hắn thân kiều nhục quý, há có thể vẫn lạc ở đây? Trong ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Thanh, tuy rằng tràn ngập phẫn nộ, nhưng càng nhiều là sợ hãi, hắn đây là thật sợ!
- Còn chưa có chết?
Ánh mắt của Nghiêm Thanh phát lạnh, người này muốn giết Lâm Lạc, kia liền tuyệt không có thể lưu!
Nhưng nàng còn không có xuất thủ, liền thấy Phong Sở Liên ngạo nghễ một ngón tay chỉ La Thiên Quân nói:
- Con rệp, dám xuất thủ với phu quân mà bổn hậu tuyển, còn không mau tự sát!
Nghiêm Thanh không khỏi đối với nàng hảo cảm lạ thăng một trăm lần, chỉ cảm thấy con dâu khí phách như vậy thực sự khó có được, không chỉ lớn lên tuyệt mỹ, càng then chốt chính là nơi chốn bảo toàn nhi tử, hơn nữa cũng có thực lực này!
Nàng không khỏi cười khanh khách nhìn Phong Sở Liên, càng xem càng là trong lòng vui mừng, cũng không có đi tính toán nàng xưng phu quân kỳ thực còn mang theo hai chữ "hậu tuyển".
Lâm Lạc càng thêm lệ rơi đầy mặt, hai người kia sao ai cũng không có hỏi ý kiến đương sự như hắn, hắn tuyệt đối không có hứng thú với một "nam nhân"!
La Thiên Quân thì là tức giận đến muốn khóc, Phong Sở Liên cư nhiên vì Lâm Lạc muốn hắn tự sát, điều này làm cho tâm tình hắn nguyên bản bầm tím lần thứ hai bị thương, thật có loại bi phẫn muốn tức khắc đâm chết. Nhưng hắn tuyệt không có khả năng như vậy, bằng không không phải không công tiện nghi Lâm Lạc sao?
- Tôn giá là người phương nào?
Ba người Phương Văn Kiệt cũng bay vụt tới, ánh mắt đảo qua trên người Nghiêm Thanh, hơi yên tâm, dù sao đối phương chỉ là Tinh Vương tam trọng thiên, ba người bọn họ người nào đều có thể đơn giản trấn áp nàng. Vướng tay chân chính là Phong Sở Liên, kia là tồn tại Tinh Hoàng tam trọng thiên kinh khủng. Ngoại trừ Thánh địa lão tổ, những người khác nhiều lắm cùng nàng chiến cái bình thủ, căn bản không có khả năng ngăn cản nàng rời đi!
Tuy rằng hắn tin tưởng vững chắc có thể bắt giữ Lâm Lạc, nhưng ngày sau Phong Sở Liên khởi xướng điên cuồng, chạy đến Thánh địa giết lung tung một mạch, kia cũng không phải đùa giỡn!
- Là mấy lão quỷ các ngươi muốn giết con ta?
Nghiêm Thanh đằng đằng sát khí, tuy rằng cảnh giới của nàng thấp, nhưng thân đã từng là Thánh nữ Thiểm Điện tộc, nàng liều mạng mà nói, tuyệt đối có thể giết cao hơn một đại cảnh giới!
Thê tử của Lâm Hồng Hoang?
Hảo a, chính chủ không có xuất hiện, nhưng nương tử chạy đến rồi!
Bốn người Bạch Uyển Hoa còn lại là mỗi người kinh ngạc, bọn họ thật không ngờ Lâm Hồng Hoang còn có thê tử! Nói nhãm, không có thê tử chẳng lẽ Lâm Lạc là từ tảng đá đi ra sao. Mà là nam tử phách tuyệt thiên hạ như Lâm Hồng Hoang, rất khó tưởng tượng hắn sẽ ở trên người nữ nhân hao phí tâm tư gì, mà Nghiêm Thanh cư nhiên cùng là Tinh vực cường giả, tự nhiên làm cho người ta giật mình rồi.
- Ha ha, bắt nhi tử cùng nữ nhân của Lâm Hồng Hoang, lúc này hắn muốn không ra mặt cũng không được!
Phương Văn Kiệt cười nhạt.
Phong Sở Liên cũng không phải người Lâm gia, có thể không trở mặt với nàng là tốt nhất, dù sao người ta còn không có xuất giá, cùng lắm thì sẽ tìm một cái, lấy thiên tư quốc sắc còn sợ tìm không ra nam nhân hợp ý sao?
Thánh địa là nơi tập trung nhân kiệt, thanh niên kiệt xuất hơn Lâm Lạc có khối người!
Ba Tinh Hoàng, bảy Tinh Vương song song vây quanh, đều là mặt vô biểu tình, dường như xem người chết nhìn Lâm Lạc cùng Nghiêm Thanh.
- Nương, người nghĩ cách cởi xiềng xích trói bọn người Bao đại ca đi, chúng ta mau ly khai nơi đây!
Lâm Lạc dùng thần thức truyền âm nói, đội hình đối phương cường đại đến đáng sợ, tẩu vi thượng sách!
Nghiêm Thanh gật đầu nói:
- Con dâu, ngươi chống đỡ những người này được không?
- Chính là mấy con rệp, căn bản không nằm trong mắt bổn hậu!
Phong Sở Liên chẳng đáng nói.
- Tốt lắm, ngươi tranh thủ cho ta nửa nén hương thời gian!
- Hảo!
Nghe hai nữ nhân này không e dè đối thoại, mười người Phương Văn Kiệt đều giận dữ! Bọn họ là mười Tinh vực chí tôn, có tam đại Tinh Hoàng, mà hai nữ nhân này cư nhiên một bộ không để bọn họ vào mắt chút nào, này thực làm cho chúng không thể chịu đựng được!
- Bắt bọn họ!
La Bác Minh ngược lại là người thứ nhất kiềm chế không được, quát chói tai một tiếng, hướng về Nghiêm Thanh lao đi, Phong Sở Liên tự có bọn người Phương Văn Kiệt ngăn cản!
Hắn kỳ thực là động chút tâm tư cẩn thận, dù sao thực lực của Phong Sở Liên quá mức mạnh mẽ, Tinh Hoàng tam trọng thiên tuyệt đối nghiền nát mọi người ở đây, hắn tránh đi phong mang, sau lại có thể từ chối, ở mặt mũi không có trở ngại, có thể bắt giữ Nghiêm Thanh lập kỳ công, thực là nhất cử lưỡng tiện!
- Lớn mật, bổn hậu cho ngươi qua sao?
Phong Sở Liên hừ lạnh một tiếng, nữ vương oai tràn động, nàng một ngón tay điểm ra, hóa thành một đạo băng phượng, hướng về La Bác Minh bay đi.
- Văn kiệt huynh, Đạo Nguyên huynh, thay bản tọa chống đối chốc lát!
La Bác Minh duy trì đi tới chi thế bất biến.
Phương Văn Kiệt cùng Lý Đạo Nguyên cũng có thể đoán được tâm tư của hắn, nhưng hiện tại mọi người ngồi chung một cái thuyền, cũng không phải thời gian đấu tranh nội bộ, phải cắn răng đón nhận, trong tâm mắng La Bác Minh mấy vạn lần.
Công lao lớn nhất hắn mò lấy, thế nhưng chuyện đắc tội với người lại để cho bọn họ! Phải biết rằng Phong Sở Liên là Tinh Hoàng tam trọng thiên ạ, nếu như nàng thật nhớ thù, ngày nào đó len lén lặn tới Thánh địa làm thịt bọn họ, này không phải quá oan uổng sao?
Hai người song song oanh ra một quyền, kéo Tinh thần lực, hướng về Phong Sở Liên oanh kích đi.
- Băng Phong Vạn Lý!
Phong Sở Liên kêu nhỏ một tiếng, nhất thời, Băng Tuyết vô tận từ trong cơ thể của nàng tuôn ra, trong nháy mắt mang tất cả qua toàn bộ Tuyệt Hổ thành.
Đóng băng! Đóng băng! Đóng băng!
Toàn thành ở trong nháy mắt biến thành thế giới băng thiên tuyết địa, ngoại trừ Lâm Lạc, Nghiêm Thanh, bốn người Bao Thức Lễ không bị ảnh hưởng ra, những người khác toàn bộ biến thành băng điêu, từ trên bầu trời hạ xuống tinh thần lực đều bị băng kết tan rã!
Bang! Bang! Bang!
Vài đạo phá băng truyền đến, nhưng chỉ có ba Tinh Hoàng cùng với La Thiên Quân hai Tinh Vương có thể may mắn tránh khỏi! Ba người Phương Văn Kiệt cùng là tồn tại Tinh Hoàng, tự nhiên không có khả năng bị Phong Sở Liên nhất chiêu phong sát, mà La Thiên Quân cùng tên còn lại có thể may mắn tránh khỏi, cũng là nhờ có phòng ngự chí bảo, bằng không tất nhiên sẽ bước lên đường của năm tên Tinh Vương kia, bị tươi sống đóng băng mà chết!
La Thiên Quân vừa sợ vừa giận, chỉ một hồi ngắn như vậy, ngọc bội phòng ngự lại nát một góc, hiện tại ba đi qua hai, chỉ cần lại thừa nhận một lần công kích như vậy, cái phòng ngự chí bảo này sẽ triệt để bị phá huỷ rồi!
Phong Sở Liên cư nhiên đối với hắn hạ ngoan thủ như vậy! Trong lòng của nàng, bản thân hắn căn bản không quan trọng gì, như người qua đường! Đúng là cái này để La Thiên Quân tâm như tro nguội, rốt cuộc triệt để bỏ ý niệm trong đầu đối với Phong Sở Liên rồi!
Thế nhưng nhìn nàng vô song tao nhã, hắn lại không dậy nổi một chút oán hận, chỉ là đem tức giận này đổ tới trên người Lâm Lạc.
- Thiên phú thần thông!
Phương Văn Kiệt kinh hô, trong ánh mắt có chỉ là chấn động.
Không phải từng hậu duệ Vẫn Thần đều có thiên phú thần thông, nhưng có thiên phú thần thông ở Thánh địa cũng không ở số ít! Trên thực tế, có thể tu vào Tinh vực, cơ bản đều có thiên phú thần thông!
Mặc dù lão tổ gia tộc cũng không có làm rõ nguyên nhân trong đó, nhưng người có thiên phú thần thông, ở lĩnh ngộ đại đạo có ưu thế may mắn, bởi vậy mới vượt lên cùng thế hệ, thậm chí thiên phú càng cao sẽ càng nhanh vào Tinh vực!
Ở dưới Tinh vực, võ giả phát triển là nội tình gia tộc cùng tư chất bản thân, rất nhiều người có thể Nhất Phi Trùng Thiên, huyết mạch lực ở thời điểm này ưu thế không rõ ràng. Nhưng tới Linh cảnh đỉnh phong, đột phá Tinh vực chi môn thì là thiên phú thần thông thành then chốt, tựa hồ trong đó ẩn chứa đại đạo huyền bí, huyết mạch lực càng thâm hậu, như vậy võ giả lại càng có thể đột phá Tinh vực.
Tỷ như Phương gia hắn, đã từng có một tuổi còn trẻ thiên tài, tuy rằng huyết mạch lực loãng, nhưng ở võ đạo lại có thiên phú kinh khủng. Mười tuổi nhập Tiên Thiên, hai mươi phá Linh cảnh, sau trăm tuổi đạt được Linh cảnh đỉnh phong, là tu vi tiến triển nhanh nhất của lịch sử Phương gia!
Gia tộc vốn tưởng rằng hắn nhất định có thể lại lập kỳ tích, trở thành Tinh vực cường giả tuổi trẻ nhất từ trước tới nay, nhưng không nghĩ tới hắn ở bình cảnh Tinh vực phí thời gian vạn năm, cuối cùng hết thọ nguyên mà chết!
Thiên phú thần thông, là đi qua huyết mạch kế thừa, đến từ tổ tiên Thần linh, bởi vậy tất có một tia Thần linh bí mật, mới có thể trợ giúp hậu nhân đốn ngộ Tinh vực! Gia tổ lão tổ thậm chí chắc chắn, nếu tộc nhân nào có tổ huyết tràn đầy, thậm chí không cần mượn Thần khí liền có thể đột phá Thần chất, thành tựu Thần vị!
Nhưng huyết mạch lực vừa sinh ra đã quyết định rồi, rất khó ở hậu thiên tiến hành đề thăng, bởi vậy thiên phú thần thông cũng như vậy, vô pháp tu luyện, chỉ biết theo tu vi bản thân đề thăng mà đề thăng.
Thiên phú thần thông của Phong Sở Liên quá cường đại!
Tuy thiên phú thần thông bất đồng vô pháp trực tiếp so sánh, nhưng thân là Tinh vực chí tôn, trong lòng tự nhiên có một tiêu chuẩn ước định, hắn tự nghĩ cho dù đạt được Tinh Hoàng tam trọng thiên, uy lực của nó cũng không khả năng đạt được một phần trăm cái này!
Nói cách khác, huyết mạch lực của nữ nhân này tràn đầy không gì sánh được! Mà huyết mạch lực càng mạnh, như vậy đột phá gặp bình cảnh sẽ càng nhỏ! Hiện tại Phong Sở Liên là Tinh Hoàng tam trọng thiên, như vậy lấy huyết mạch lực kinh khủng kia, bình cảnh Tinh Đế tất không thể vây khốn nàng bao lâu, khả năng trong vòng trăm năm là có thể đột phá!
Đối với thường nhân mà nói, trăm năm chính là cả đời của bọn họ, nhưng đối với Tinh vực chí tôn mà nói, trong nháy mắt tức qua có chút khoa trương, nhưng thật là không bao lâu, tùy tiện bế quan một lần là qua!
Khi nữ nhân này tiến vào Tinh Đế, kia ngoại trừ lão tổ còn có thể dựa vào cảnh giới càng cao bức lui nàng, thiên hạ còn có ai chống đỡ được nàng?
Phương Văn Kiệt nhìn lướt qua Lâm Lạc, lần đầu không gì sánh được ước thay thế nam nhân này.