Chương 579-580 :Kỳ ngộ trước tiệm thợ rèn.

Hoành Tảo Hoang Vũ

Cô Đơn Địa Phi 01-07-2023 15:32:01

Lúc này Hạ Mộng Như rốt cục có thể thỏa mãn, ngoại trừ cần phải ăn uống, nàng là cùng Lâm Lạc không ngừng phát sinh hoan hảo, dùng cảnh giới của hắn hấp thu lấy linh khí bốn phía, cực kỳ nhanh tăng lên tu vi của nàng. Thứ nhất hôm nay Lâm Lạc đã là Huyễn Linh cảnh, thứ hai linh khí Đông châu nồng đậm vượt xa Nam Châu có thể so sánh, tốc độ tiến cảnh của Hạ Mộng Như cực nhanh, ngắn ngủn nửa tháng thời gian đã đến được Thích Biến cảnh đỉnh phong, cũng thông qua cảnh giới lĩnh ngộ của Lâm Lạc tạo thành hư vực, bắt đầu độ kiếp! Cái này cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của nàng đi xông! Mà tuy trước kia thực lực Hạ Mộng Như không cao, nhưng nàng không ngừng giãy giụa lấy đi về phía trước, đã biết rõ nàng kỳ thật cũng là nữ nhân kiên cường, tuy bị lôi kiếp bổ đến cơ hồ đoạn khí, nhưng vẫn là chống đỡ được. Lôi kiếp vừa đi, hư vực của nàng cũng biến thành lĩnh vực chính thức, ý niệm khẽ động trong lúc đó, huyết nhục thân thể lập tức trọng sinh, ở trước mặt Lâm Lạc lần nữa hiện ra ngọc thể đầy đặn mê người của nàng, da thịt càng trơn mềm giống như hài nhi. - Ta... vậy mà cũng trở thành Linh Cảnh chí cường giả rồi! Hạ Mộng Như kích động đến khóc lên, thời điểm ở Thuần Thú Tông nàng hao tổn tâm cơ phụ thuộc cường giả, nhưng ba bốn mươi năm qua cũng chỉ là miễn cưỡng đạt đến Thanh Huyền cảnh, nhưng đi theo Lâm Lạc bất quá bốn năm, nàng đã đến được độ cao mà trước kia không cách nào tưởng tượng, sao có thể không cho nàng kích động vạn phần. - Ta cả đời này đều là của ngươi! Hạ Mộng Như nhào vào trong ngực Lâm Lạc, sau khi đốt lên dục hỏa của hắn, hai người bắt đầu triền miên lần nữa. Trước khi, Lâm Lạc phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì Hạ Mộng Như cho dù là Thích Biến cảnh đỉnh phong cũng không thể thừa nhận lực lượng hắn không khống chế được, nhưng hiện tại nàng cũng tiến nhập Linh Cảnh, Lâm Lạc có thể tùy ý đi loạn, thỏa thích phát phát tiết lấy dục hỏa của hắn. Bên trong hoan hảo, vô số mỹ nhân ở bên người Lâm Lạc xuất hiện. Hướng hắn nịnh nọt ton hót, có chút càng là hắn nhận thức, như Lâu Nguyệt Vũ từng đã là thiên tài, quý nữ Lạc Thủy quốc, thậm chí còn có bọn người Hoa Vũ Hương. Những cô gái này từng cái ở trước mặt hắn cởi áo nới dây lưng, làm ra đủ loại mị thái, đem cái suối nước nóng nho nhỏ này biến thành một vùng thân thể tuyết trắng! Nhưng Lâm Lạc lập tức liền ý thức được đây chỉ là ảo ảnh, bởi vì hắn đã từng thấy qua Lâu Nguyệt Vũ, bộ ngực của đối phương so với hiện tại lớn hơn một ít. Hơn nữa khu vực tam giác cũng một mảnh màu vàng kim óng ánh, mà không phải đen thần bí! Đây là lĩnh vực của Hạ Mộng Như! Ở trong lĩnh vực của nàng, những cô gái này đều là tồn tại chân thật, từng cái uyên chuyển nỉ non, để cho Lâm Lạc hào hứng tới càng cao. Nàng là Thủy thuộc tính, những cô gái này kỳ thật đều là ảo ảnh băng tuyết ngưng tụ thành, lại vô cùng chân thật, người ý thức không kiên định tiến vào trong đó mà nói, nhất định sẽ bị vô số mỹ nữ mê đến thần hồn điên đảo, ở trong hoan lạc ném đi tánh mạng mà không biết! Nhưng nếu như không phải dùng để đối địch, mà là dùng ở trên giường lại thành thiên đại lạc thú, các loại mỹ nữ để cho Lâm Lạc đại khai nhãn giới. Tuy hắn không có ý chiếm tất cả mỹ nữ trong thiên hạ, lại cũng không ngại nhiều thưởng thức một ít, nữ nhân xinh đẹp vốn là bức hoạ kỳ diệu nhất trong thiên hạ! Rong ruổi ở trên thân thể đầy đặn của Hạ Mộng Như, đột nhiên Lâm Lạc thầm nghĩ, lúc trước chỉ cần hắn nhẹ nhàng ngoắc, mỹ nhân Lâu Nguyệt Vũ mỹ mạo không kém hơn Lăng Kinh Hồng, Tô Mị kia sẽ mặc hắn bài bố, tùy ý khinh bạc. Đáng tiếc, hắn lại bỏ lỡ. Ngay cả chính hắn cũng không có suy nghĩ tại sao lại xuất hiện ý nghĩ như vậy, lại không biết hắn cùng với Hạ Mộng Như song tu, ý thức song phương liên lạc, không thể tránh né đã bị Hạ Mộng Như ảnh hưởng, quán thâu cho hắn một chút ý niệm trong đầu. Sau khi xong việc, hai người ở trong suối nước rửa sạch thân thể, lại giặt rửa không đi xuân sắc vô tận trên mặt Hạ Mộng Như, nàng điềm mật, ngọt ngào nằm ở trong ngực Lâm Lạc, ôn nhu giống như một con mèo nhỏ. Bọn hắn trở lại thôn xóm, Tô Mị chu cái miệng nhỏ nhắn, lấy ánh mắt trừng Lâm Lạc. Nữ nhân của Lâm Lạc nhiều hơn nữa nàng cũng không còn ý kiến, chỉ cần có thể thay Lâm gia khai chi tán diệp là được, nhưng nếu bởi vậy mà lạnh nhạt nàng, Tô yêu nữ là sẽ có ý kiến rất lớn đấy. Cái này tự nhiên là cần trấn an, Lâm Lạc chỉ có thể lại bán khổ lực, vượt qua một đêm hoang đường. Lục châu kia còn không có luyện hóa xong, sau khi Lâm Lạc ổn định tâm thần luyện hóa toàn bộ, Mộc hệ công pháp lại đầy bốn cái khiếu huyệt, cùng Lôi hệ công pháp sánh vai, bốn hệ công pháp khác yếu đi chút ít, không cách nào hình thành Ngũ Hành tiểu thế giới cấp bậc Huyễn Linh cảnh. Bởi vì muốn hình thành cân đối hoàn mỹ, Lâm Lạc chỉ có thể giảm uy năng của Mộc hệ lĩnh vực xuống, như vậy Ngũ Hành tiểu thế giới cũng chỉ có thể vô địch ở Không Linh cảnh, vậy hắn cần gì phải như thế, trực tiếp tế ra lĩnh vực Huyễn Linh cảnh có thể nghiền áp Không Linh cảnh rồi. Tiến vào Huyễn Linh cảnh, tứ nữ cũng toàn bộ bước qua Linh Cảnh, tâm tình của Lâm Lạc thật tốt, nhưng hắn lập tức thầm nghĩ, Đông châu Ngũ Hành tinh hoa lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, nói không chừng loại địa phương như dược liệu điếm cũng có bán loại thứ tốt này, không nhìn một phát thì thật sự quá ngu ngốc! Hắn một mình trở về Lữ thành, trên đường nhàn nhã đi tới, đáng tiếc dược liệu điếm mặc dù có không ít đan dược ở Nam Châu có thể xưng là bảo vật, nhưng cao nhất cũng chỉ là cấp bậc Thích Biến cảnh, cũng không thích hợp hắn sử dụng. Cũng thế, đây chỉ là thành trấn Lữ gia khống chế, thứ tốt tự nhiên nắm giữ ở trong tay Lữ gia, muốn tìm được bảo vật cấp bậc Linh Cảnh, hoặc là có thể tiến vào nhà kho Lữ gia, hoặc là đến thành thị càng thêm lớn, đi vào trong đó tìm kiếm. Nhưng hiện tại Lâm Lạc đi cũng vô dụng, bởi vì trong hầu bao rỗng tuếch ah! Tại Nam Châu, vài giọt Không Linh Thạch Nhũ có thể để cho Lâm Lạc trở thành cự phú, thế nhưng mà ở chỗ này dù cho linh thạch cũng không có trân quý đến nước này, chỉ là Lữ gia mỗi tháng phát "quân lương" cho Hắc Sát quân đã đạt hơn bốn ngàn khối! Muốn mua tài liệu trân quý, đầu tiên phải có linh thạch mới được! Như thế nào kiếm tiền đây? Ở đây vô luận là đan dược hay là luyện khí, truyền thừa đều muốn nguyên vẹn hơn Nam Châu, như cái gì Trú Nhan đan, Tú Nghiên đan ở đây đều có bán, pháp khí cũng cái gì cần có đều có, thiếu khuyết chỉ là linh khí. Lâm Lạc cũng không biết luyện chế linh khí, bằng không cũng có thể đi lừa gạt chút tài liệu, hiện tại cũng chỉ có giương mắt nhìn rồi. Xem ra, trước phải ở trong Hắc Sát quân nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thứ nhất có thể lợi nhuận mấy khối linh thạch, thứ hai cũng có thể đối với cái thế giới này gia tăng một chút giải, không đến mức ra Lữ thành liền hai mắt tối đen, ngoại trừ phương hướng thì không biết cái gì. Đ-A-N-G... G! Đ-A-N-G... G! Đ-A-N-G... G! Tuy Lâm Lạc đi tới, nhưng tâm tư lại toàn bộ đang tự hỏi, bất tri bất giác đi tới bên ngoài một tiệm thợ rèn, một trung niên đại hán đang vung vẩy thiết chùy đánh cho khí thế ngất trời. Hắn nguyên muốn quay người ly khai, nhưng nghĩ nơi này nói không chừng có mấy tài liệu trân quý gì đó mai một, không khỏi động tâm tư sửa mái nhà dột, liền muốn bước đi vào. Đ-A-N-G... G! Đại hán kia lại là một búa chém ra, đối với một thanh trường đao còn không có thành hình đập phá xuống dưới, tóe lên vô số hỏa tinh. Trong đầu Lâm Lạc giống như xẹt qua một đạo thiểm điện, bước chân nâng lên lại không có thể đi. Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào tên đại hán kia, chỉ cảm thấy tư thế vung vẩy cái búa của đại hán kia tràn đầy thiên địa chí lý, không bàn mà hợp đại đạo huyền diệu, mỗi một búa đều thần ảo khó có thể nói rõ! Lâm Lạc thình lình phát hiện, nếu đại hán kia một búa đánh tới, hắn lại như thế nào cũng không có thể tránh thoát! Hắn kinh ngạc nhìn xem cái búa kia không ngừng vung lên, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhưng mí mắt lại đang lấy tần suất cực kỳ cao rung động, không ngừng ở trong lòng lặng yên nghĩ phải né tránh một kích này như thế nào! Không có khả năng! Nghĩ nửa ngày, Lâm Lạc cũng không có thể nghĩ ra một biện pháp, một búa này phảng phất kéo lấy thiên địa đại thế, căn bản không thể trốn, cũng trốn không hết! Hắn không khỏi phát vừa mừng vừa sợ, nếu có thể học được thần ý của một búa này, đối với chiến lực của hắn chính là tăng lên vô cùng khủng bố! - Nhị thúc, như thế nào có kẻ ngu nhìn ngươi rèn sắt? Trong hậu viện của tiệm thợ rèn đi tới một mỹ nữ mặc váy dài màu xanh nhạt, nhìn về phía trên chỉ vẹn vẹn có mười bảy mười tám tuổi, tính chất vật liệu may kia tuyệt không phải là người nhà bình thường có thể mặc đi ra. Đại hán kia cũng không ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: - Tiểu tử này từ bên trong động tác của ta nhìn ra chút môn đạo, cũng không biết có thể lĩnh ngộ đến mấy phần tinh diệu rồi! - Không phải đâu, Chiến Thiên Thập Bát Chùy của Nhị thúc ngươi là vũ kỹ cao nhất sâu, tiểu tử này. . . bất quá mới vừa vào Huyễn Linh cảnh, có thể lĩnh ngộ thần diệu trong đó sao? Đây không phải là thiên tài rồi sao! Lục y thiếu nữ không thể tưởng tượng nổi nói. - Đã bảo ngươi không nên xem thường người trong thiên hạ rồi mà! Đại hán kia cười nói. - Đúng nha, Lữ thành nho nhỏ có cao thủ như Nhị thúc, nói không chừng địa phương khác cũng có ngọa hổ tàng long, ta mới không dám xem thường! Bất quá, Nhị thúc ngươi có thể xác định tiểu tử này thật sự là nhìn môn đạo, mà không phải ngẩn người sao? - Xú nha đầu, ngay cả ánh mắt của Nhị thúc ngươi cũng không tin được sao? - Không phải không tin được, mà là thật bất khả tư nghị! - Cái kia liền nhẫn nại xem đi! - Nhị thúc, ngươi cũng không phải không biết, sự kiên nhẫn của ta kém cỏi nhất rồi! Lâm Lạc lại hoàn toàn đắm chìm ở bên trong làn búa bay múa, đã hoàn toàn không có quan niệm thời gian, ngay cả tiệm thợ rèn đóng cũng lúc nào không biết, trong đầu tất cả đều là hình ảnh đại hán kia không ngừng vung mạnh chùy, mỗi một búa đều có ảo diệu vô tích có thể tìm ra, lại giống như thiên đạo thiện xướng, diệu âm bay khắp nơi. Đêm tối đi qua, ban ngày lại tới, đến ngày thứ ba thậm chí còn rơi xuống một trận mưa to kèm theo sấm sét, nhưng Lâm Lạc lại thủy chung không động không kinh, ngay cả khí tức sinh mệnh cũng gần như biến mất, để cho người đi đường bốn phía đều vô cùng kỳ quái. Nhưng đầu năm nay cũng không có ai có thể xen vào việc của người khác, cũng chỉ là nhìn xem mà thôi, không ai đi quản Lâm Lạc đến tột cùng là làm sao vậy. - Nhị thúc, ngươi bây giờ còn cho rằng tiểu tử này là lĩnh ngộ Chiến Thiên Thập Bát Chùy của ngươi sao? Buổi sáng ngày thứ tư, lục y thiếu nữ kia ngồi ở bên lương trụ, rủ xuống bắp chân tuyết trắng, rung rung động động, mà trong miệng vẫn còn gặm lấy hạt dưa, như thiên nữ tán hoa phiêu lạc xuống. Đại hán kia vốn phi thường khẳng định, nhưng đến lúc này lại không dám chắc chắc rồi, bởi vì cho dù có thể theo động tác của hắn cảm xúc đến cái gì, cũng không có thể cần thời gian lâu như vậy đi lĩnh ngộ, dù sao hắn cũng không có tận lực sử dụng ra Chiến Thiên Thập Bát Chùy, chỉ là bộ kỹ pháp này đã là sâu tận xương tủy, bất tri bất giác liền toát ra một tia thần diệu mà thôi. Lâm Lạc hoàn toàn đắm chìm trong cảnh giới thần kỳ kia. Cái này đối với hắn mà nói, hoàn toàn là một loại thu hoạch không tưởng được! Tuy đại hán đánh ra trăm ngàn chùy, nhưng cũng chỉ có ba loại biến hóa, mà hắn ẩn ẩn cảm giác được ba loại biến hóa này cũng không hoàn toàn, còn có biến hóa của chính nó. Đáng tiếc, hắn hiện tại cũng chỉ có thể từ trong thần ý của đại hán kia rút ra ba loại biến hóa đến. Có thể làm được điểm ấy, một mặt là bởi vì Lâm Lạc ở trên lĩnh ngộ võ đạo có thiên phú khủng bố, mặt khác, Chiến Thiên Quyết trong cơ thể hắn kia, đúng là cùng chùy pháp này có chung chỗ vi diệu. Nhưng Chiến Thiên Quyết xa xa không có thần diệu như thế, chỉ là ở bên trên thần ý như cha truyền con nối! Cái này rất giống truyền thừa qua vô số thế hệ sau, Chiến Thiên Quyết đã dần không trọn vẹn, nhưng bây giờ là đột nhiên phát hiện mẫu kinh, lập tức như hạt giống gieo xuống bắt đầu nẩy mầm, phát triển, nở hoa, kết quả! Quá trình này vốn nên rất lâu dài, nhưng ở dưới ngộ tính siêu cấp của Lâm Lạc lại rút ngắn vô hạn, gần kề biến thành ba ngày! Lâm Lạc đột nhiên động! Hắn vung tay, hư không nện một cái, mặc dù có chút chẳng ra cái gì cả, nhưng lại để cho đại hán bên trong tiệm thợ rèn kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt! Bởi vì, Lâm Lạc đánh này đúng là nắm giữ một tia huyền ảo của Chiến Thiên Thập Bát Chùy! Phải biết rằng hắn coi như là tư chất xuất chúng, nhưng lúc trước đạt được Chiến Thiên Thập Bát Chùy cũng là trăm năm nhập môn, ngàn năm nắm giữ, đến bây giờ mới tu luyện đến trong xương tủy, thành một bộ phận của sinh mệnh! Nhưng Lâm Lạc căn bản không có đạt được truyền thụ chính thức, chỉ nhìn mấy lần như vậy, minh tưởng ba ngày ba đêm, trên đời này thực sự có thiên tài như vậy sao? - Nhị... nhị... nhị... nhị... thúc... Lục y thiếu nữ kia cũng kinh đến. - Nhị thúc của ngươi cũng chỉ có một! Đại hán giễu cợt nữ tử kia nói, dùng che dấu khiếp sợ trong lòng hắn. Bọn hắn cũng không biết Lâm Lạc trước kia tu luyện qua Chiến Thiên Quyết, đã có trụ cột tương đối, lúc này mới có thể suy một ra ba. Nhưng ngay cả như vậy, thiên phú của Lâm Lạc cũng đủ làm cho bất luận cái gọi là thiên tài gì rơi lệ đầy mặt rồi. Đ-A-N-G... G! Đ-A-N-G... G! Đ-A-N-G... G! Tuy trong tay Lâm Lạc không có chùy, trước người không có rèn đài, nhưng theo động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thuần thục, đúng là vang lên tiếng kim loại thanh thúy, để cho rất nhiều người đi đường chung quanh tấc tắc kêu kỳ lạ.