Quay đầu nhìn chuyện cũ, Lâm Lạc có một loại cảm giác thổn thức.
Hắn trước đi tìm Đào Bảo, dựa theo phương thức ước định trước đó của bọn hắn, để lại tín hiệu liên hệ, ba ngày sau, Đào Bảo liền hiện thân mà ra, hai người gặp mặt đều là hoan hô cười to.
Trở lại chỗ ở của Đào Bảo, Lâm Lạc móc ra một đống lớn tài liệu, hướng Đào Bảo tất cả nhét tới.
- Đây là Tinh Phong quả, đây là Trầm Hương thảo, đây là Thập Nguyên Hắc Liên!
Con mắt Đào Bảo càng ngày càng thẳng.
- Huynh đệ, cái này đều là tài liệu chế Thần Tửu ah, ngươi cố tình rồi!
Lâm Lạc cười ha ha, so với việc tu vi tăng lên, Đào Bảo chỉ thích ủ rượu. Đào Bảo sớm đã đem cách điều chế Thần Tửu cho hắn một phần, nguyên ý là để cho hắn có cơ hội tự mình nhưỡng uống, nhưng Lâm Lạc nào có công phu rỗi rãnh này, nhưng chứng kiến tài liệu tương ứng cũng sẽ không bỏ qua, những năm này thất thất bát bát cũng không sai biệt lắm sưu tập đủ.
Đối với Đào Bảo mà nói, cái này so với tăng lên một đại cảnh giới còn muốn làm hắn kinh hỉ.
- Gia gia, ai đến vậy?
Thanh âm của Tiết Linh Vân từ bên ngoài truyền vào, rất nhanh chạy vào phòng.
Thần thức Lâm Lạc quét qua, không khỏi lộ ra một dáng tươi cười, bởi vì nha đầu kia cũng không phải một người!
- Nhị... Nhị gia gia?
Tiết Linh Vân chứng kiến Lâm Lạc, không khỏi lộ ra biểu lộ vừa mừng vừa sợ.
Bên cạnh đại cô nương này còn đứng một thiếu niên nhìn về phía trên có chút thô khờ, dáng người thật đúng là khỏe mạnh, so với Lâm Lạc còn muốn cao nữa cái đầu, tu vi Hư Thần Nhị trọng thiên, lúc này Lâm Lạc đã đó có thể thấy được pháp tắc chi lực của Thần linh cấp thấp rồi.
Hai người này hiển nhiên là quan hệ tình lữ, để cho dáng tươi cười ở khóe miệng Lâm Lạc càng tăng lên, đây là thay tiểu bối mừng rỡ.
- Không giới thiệu cho ta một chút sao?
Ánh mắt Lâm Lạc nhìn thiếu niên kia, đương nhiên, cũng không phải mỗi người cũng yêu nghiệt giống như hắn, có thể vừa vào Thần Cảnh bay thẳng tới Hư Thần Nhị trọng thiên, niên kỷ của thiếu niên này ít nhất trên trăm vạn tuổi.
- Hắn gọi Mộ Dung Quang, là bằng hữu của ta!
Tiết Linh Vân lộ ra một tia ngượng ngùng, đầu thấp đến sắp dính vào cổ rồi.
- Khục khục!
Thiếu niên kia bất mãn ho khan, hắn thấy chưa đủ với thân phận "Bằng hữu" này.
Lâm Lạc cười ha ha, nhìn thiếu niên Mộ Dung Quang kia nói:
- Ta gọi Lâm Lạc, là Nhị gia gia của Linh Vân!
Mộ Dung Quang thò tay ở trên đầu gãi gãi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc lộ ra phi thường hồ nghi, bởi vì một phương diện Lâm Lạc dùng Tử Đỉnh che đậy khí tức, nhìn không ra sâu cạn, nhưng khí tức kinh nghiệm tuế nguyệt lại không bị Tử Đỉnh ảnh hưởng, tối đa sẽ không vượt qua một vạn tuổi!
Gọi Đào Bảo một tiếng gia gia đã thật là ủy khuất, bởi vì cảnh giới đối phương thấp hơn hắn, niên kỷ lại so với hắn nhỏ, nhưng xem phân lượng của Tiết Linh Vân cũng nhịn xuống. Nhưng hiện tại lại toát ra người trẻ tuổi đến hư không tưởng nổi làm Nhị gia gia, cái này khó tránh khỏi để cho hắn quẩn bách.
- Linh Vân sắp có thể tiến vào Thần Cảnh rồi!
Chứng kiến cố nhân tiến cảnh tấn mãnh, Lâm Lạc cũng thập phần mừng rỡ.
Tiết Linh Vân chỉ là hé miệng cười khẽ, ở trước mặt vị Nhị gia gia này, nàng cũng không dám khoe khoang thiên tài.
- Vân muội muội là thiên tài vạn năm khó gặp, Ba gia Ba Hảo Tuệ tiền bối còn nói muốn thu nàng làm đồ đệ đây này!
Ngược lại là Mộ Dung Quang nhịn không được tán dương ý trung nhân, mặt mũi tràn đầy tự mãn. Ba gia? Lâm Lạc nhìn về phía Đào Bảo.
- Nơi đây có một vọng tộc, có Sơ Vị Thần đỉnh phong cường giả tọa trấn! Ba Hảo Tuệ là Sơ Vị Thần nhất trọng thiên tu vi, là một nhân vật rất trọng yếu của Ba gia.
Đào Bảo gật đầu nói.
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Nàng kia cũng không có tư cách làm sư phụ của Linh Vân!
Mộ Dung Quang môi co lại, cố nén không nói gì, nhưng đáy lòng không biết oán thầm thành bộ dáng gì nữa.
Sơ Vị Thần còn không xứng thu một Tinh Đế làm đồ đệ, còn muốn nào tu vi như thế nào? Trung Nguyên Thần, hay là Thượng Thiên Thần? Tổng sẽ không cần Thần Vương a?
Cái gọi là người dùng bầy phân, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Đào Bảo bất quá là Hư Thần nhất trọng thiên trung kỳ, như vậy Lâm Lạc cùng hắn xưng huynh gọi đệ lại có thể là cái tu vi gì? Cho ăn bể bụng là Hư Thần Nhị trọng thiên!
Hắn là cá tính chất phát, căn bản dấu không được chuyện, trong nội tâm nghĩ như vậy, trên mặt cũng lập tức lộ ra vẻ mặt như thế.
Lâm Lạc cười trừ, tiếp tục đào của cải của nhà hắn, lấy ra rất nhiều đan dược hướng Đào Bảo đưa tới, đều là hắn ở Phi Vũ thành lục soát đến đấy.
Chủ thành Thượng Thiên thần không biết nếu so với chủ thành Trung Nguyên Thần dồi dào hơn bao nhiêu, huống chi Bách Hoa thành chỉ là một tòa tiểu thành Sơ Vị Thần chấp chưởng, ở chỗ này xuất hiện bảo vật trân quý nhất cầm đến Phi Vũ thành, nói không chừng ngay cả tư cách lấy ra đấu giá cũng không có!
Bởi vậy, Lâm Lạc mỗi xuất ra một lọ đan dược, ba người Đào Bảo là khiếp sợ thoáng một phát, càng về sau dứt khoát không có biểu lộ, chỉ là há to miệng ngẩn người.
Không cần Lâm Lạc nói cái gì, Mộ Dung Quang cũng chịu phục rồi, có thể xuất ra nhiều đan dược trân quý như vậy, Lâm Lạc sao có thể là Thần linh bình thường? Những đan dược này dù là Ba gia thấy cũng nổi điên!
Thằng này nhìn như khờ, nhưng không đần chút nào, Nhị gia gia Nhị gia gia gọi vô cùng thuận miệng, để cho Tiết Linh Vân vừa thẹn vừa giận, một bàn tay nhỏ bé ở trên người hắn véo không ngừng. May mắn Tiết Linh Vân còn không có nhập thần cảnh, lực tay có hạn, nếu không toàn thân Mộ Dung Quang nhất định phải xanh một miếng tím một khối.
Lâm Lạc ở trước mặt xuất ra những thần đan này, cũng có dụng ý khảo thí Mộ Dung Quang, thấy hắn tuy tâm động nhưng lại không ác ý, cuối cùng cũng yên lòng.
Đào Bảo được đủ tài liệu liền muốn một lần nữa chế Thần Tửu, Lâm Lạc liền trước ly khai, ước định năm năm sau trở về gặp mọi người cùng nhau chè chén rượu ngon.
Hắn xé rách không gian, hơi toát ra khí Trung Nguyên Thần, tức lập để cho ba người Đào Bảo hai chân như nhũn ra, gần muốn té ngã, nhưng thời điểm bọn hắn còn không có tỉnh hồn lại, Lâm Lạc đã xuyên việt không gian rời đi.
Đi vào Truyền Tống Trận trong thành, Lâm Lạc lấy ra mấy khối Thần tinh làm lộ phí, rất nhanh liền đi tới Thượng Nguyên Thành.
Ánh mắt của hắn mãnh liệt, thời điểm nên tìm Đỗ Bác Viễn tính sổ rồi!
Lâm Lạc trước đi tới phủ thành chủ, trước kia như thế nào cũng coi như thụ qua Tả Nhược Hề chiếu cố, hắn muốn trước trả nhân tình này.
Tuy gần bốn ngàn năm đi qua, nhưng thành chủ phủ vẫn là phủ thành chủ này, ngay cả vị trí con sư tử bằng đá cũng không có thay đổi qua, có thể thấy được tuế nguyệt tang thương đối với các thần linh mà nói là không thấy dấu vết bực nào.
- Lâm... Lâm Phó thống lĩnh!
Chính là vì như thế, thời điểm Lâm Lạc đứng ở cửa ra vào phủ thành chủ, thủ vệ lập tức nhận ra được hắn, bốn ngàn năm trước hắn là sủng khách của phủ thành chủ, thậm chí có đồn đãi nói hắn cùng đại tiểu thư sẽ kết thành vợ chồng!
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Tả cô nương có ở trong phủ hay không?
- Có, có!
Thủ vệ kia vội vàng nói, tuy Lâm Lạc y nguyên không lộ ra khí tức, nhưng sau khi tiến vào Trung Nguyên Thần tự nhiên có cổ uy nghiêm không giận tự uy, để cho gia hỏa kia bất quá là Hư Thần Nhị trọng thiên làm sao có thể không kinh sợ.
Lâm Lạc quen việc dễ làm mà đi tới nội viện, sau đó mới ngừng lại, hướng hai thủ vệ chắp tay nói:
- Xin thay thông truyền Tả cô nương, Lâm Lạc cầu kiến!
Hai người này ngược lại là khuôn mặt mới.
Có thể đi vào nội phủ, vậy khẳng định là người có chút quan hệ, hai người kia tuy không nhận biết Lâm Lạc, lại không dám lỗ mãng, vạn nhất người ta thực sự có bối cảnh gì, bọn hắn là bị trách phạt rất lớn.
- Xin chờ một chút!
Một người đi vào truyền báo, tên còn lại thì ở cửa ra vào cùng Lâm Lạc, cũng có dụng ý giám thị, dù sao bên trong là nội quyến của thành chủ đại nhân.
Chỉ một lúc sau, Tả Nhược Hề tự mình đi ra, chứng kiến Lâm Lạc, nàng lộ ra biểu lộ thập phần khiếp sợ, thật lâu mới nói:
- Lá gan của ngươi thật đúng là lớn!
Nàng không có khả năng biết rõ quan hệ chính thức của Đỗ Vô Bệnh cùng Đỗ Bác Viễn, nhưng khẳng định có thể đoán được Đỗ Vô Bệnh chết cùng Lâm Lạc có quan hệ, nếu không hắn cũng không có khả năng vô duyên vô cớ mà biến mất nhiều như vậy năm.
Nhưng hắn còn dám trở về?
Ah, khả năng hắn ở bốn ngàn năm này một mực trốn ở góc phụ cận nào đó, cho rằng gió êm sóng lặng mới dám trở về, dùng cầu đạt được Tả Văn Trạch phù hộ, đối kháng Đỗ Bác Viễn.
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Lá gan của ta xác thực gần đây rất lớn!
Lúc trước hắn không kính sợ ái nữ Trung Nguyên Thần này thế nào, lúc này mình cũng tiến nhập Trung Nguyên Thần, vậy thì càng không có đạo lý kính sợ. Trả nhân tình là trả nhân tình, Tả Nhược Hề cùng hắn vốn cũng không có tình bạn gì đáng nói, thật muốn lại nói tiếp, ngược lại là thủ vệ quân thống lĩnh An Vũ Chân để cho hắn hảo cảm càng thêm nữa...
Tuy thứ nhân tình này rất khó định lượng, nhưng trong tâm mỗi người đều có một thước đo, Tả Nhược Hề đối với hắn chỉ là lôi kéo, nhưng An Vũ Chân lại cơ hồ có thể nói là cứu được hắn một mạng, cái này tự nhiên không thể so sánh.
Đỗ Bác Viễn, Ngũ An Dịch đều phải vì bọn hắn ngày xưa sở tác sở vi mà trả giá thật nhiều!
Đối với Lâm Lạc trả lời, Tả Nhược Hề có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng lập tức bình thường trở lại, bởi vì nếu như Lâm Lạc không phải tính cách như vậy, như thế nào lại giết Đỗ Vô Bệnh, tuy không biết dùng biện pháp gì!
Muốn nói cùng là hậu đại Trung Nguyên Thần, bọn hắn đều có Sơ Thần Khí hộ thân, làm sao có thể bị người Hư Thần cảnh giết chết?
Trong nội tâm nàng nghĩ đến, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc nói:
- Đi theo ta!
Tuy coi được tiềm lực của Lâm Lạc, nhưng nàng là ái nữ của Trung Nguyên Thần, tự nhiên có ngạo khí của nàng, đây là khẩu khí mang theo mệnh lệnh, căn bản không đợi Lâm Lạc trả lời liền quay người mà đi, lưu cho Lâm Lạc một bóng lưng mỹ hảo.
Chân của nữ nhân này vẫn là dài như vậy, bờ mông vẫn vểnh lên như vậy!
Lâm Lạc thưởng thức một chút, liền thu hồi ánh mắt, hắn thực sự không thể lại gây nợ tình rồi, nếu không các nàng Phong Sở Liên sẽ cắn đứt mệnh căn của hắn!
Hai người một trước một sau đi tới một gian thư phòng, Tả Nhược Hề sai người đưa lên trà thơm, cũng để cho người thông tri Tả Văn Trạch tin tức Lâm Lạc lại xuất hiện.
- Oa, kìm nén chết ta rồi!
Sư Ánh Tuyết đột nhiên xông ra, mắt nhìn Tả Nhược Hề, lập tức hắc hắc hắc cười rộ lên.
- Người quái dị, ngươi quả nhiên là đại sắc lang, Nữu Nữu nhất định phải nói cho tỷ tỷ đại nhân!
Lâm Lạc thở dài, sau khi tiến vào Trung Nguyên Thần, lực khống chế của hắn đối với Dưỡng Tâm hũ càng thêm cường đại, ngay cả Đường Điềm tinh thông không gian pháp tắc cũng không cách nào tùy ý xông loạn, nhưng y nguyên đối với Sư Ánh Tuyết mất tác dụng.
- Ngoan nghe lời, uống trà đi!
Lâm Lạc đem trà thơm hướng trước mặt Sư Ánh Tuyết để xuống.
- Trà có cái gì dễ uống, Bổn ma vương chỉ thích ăn hạt dưa!
Sư Ánh Tuyết lập tức biểu thị khinh thường, nhưng sau khi hít hà cái mũi nhỏ, vẫn là vui thích uống vào.
Đối với tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện, Tả Nhược Hề sững sờ một chút liền bình thường trở lại, nàng biết rõ Lâm Lạc có một kiện thần khí kiểu ở lại, vẫn là hai người cùng một chỗ phát hiện, chỉ là nàng cho rằng không có tác dụng quá lớn gì, lại muốn thu mua Lâm Lạc, liền nhường cho đối phương.
Bởi vậy, đột nhiên xuất hiện một người cũng không có cái gì đáng lo, huống hồ đây vẫn chỉ là một tiểu cô nương Hư Thần Nhị trọng thiên.
Lâm Lạc không có ý lúc này trì hoãn nhiều hơn, liền lấy ra một lọ đan dược hướng Tả Nhược Hề đưa tới, cười nói:
- Đây là một chút tấm lòng của ta, cảm tạ Tả cô nương trước kia chiếu cố!
Tả Nhược Hề cũng không có đem bình đan dược để vào mắt, sự thật cũng thế, một tiểu tử Hư Thần cảnh có thể xuất ra đồ vật gì để cho nàng động tâm? Nàng chỉ cho đây là Lâm Lạc dùng để "mua mệnh", để đổi lấy Tả Văn Trạch phù hộ, liền chỉ nhàn nhạt gật đầu, hồ đồ không có coi vào đâu.
Sư Ánh Tuyết không khỏi sách một tiếng, nàng biết rõ vật trong bình là cái gì, mà Tả Nhược Hề bất quá là Hư Thần đỉnh phong, vậy mà có thể bình tĩnh như thế, lập tức để cho nàng kỳ lạ.
- Tả cô nương, tại hạ còn có việc, cáo từ!
Lâm Lạc đứng người lên chắp tay.
Ồ? Hắn không phải tới tìm cầu che chở sao?
Tả Nhược Hề không khỏi kỳ quái, phát hiện mình lại một lần nữa nhìn sai rồi.
- Muốn đi? Đi được không!
Âm thanh lạnh như băng vang lên, một bóng người hơi có vẻ khô gầy cũng tùy theo xuất hiện.
Lâm Lạc không nhận biết tướng mạo người này, nhưng lại đối với khí tức của hắn vô cùng quen thuộc, bởi vì đúng là Đỗ Bác Viễn có thâm cừu đại hận kia!
Trước kia Đỗ Bác Viễn ở trong quá trình đuổi giết Lâm Lạc, thủy chung hóa thân thành cát vàng, căn bản không có lộ ra qua diện mục chân thật.
Trên thực tế, dù cho lúc ấy Đỗ Bác Viễn lộ ra bộ dạng hiện tại này cũng không phải chân thân của hắn! Bản thể của hắn chính là Thiên Địa kỳ thú Phân Hồn thú, cái này chính là che giấu lớn nhất của Đỗ Bác Viễn, tuy lúc này hắn đã không thể tiếp tục phân hồn, nhưng nói không chừng y nguyên có cường giả sẽ đối với hắn sinh ra hứng thú, xé hắn ra nghiên cứu thấu triệt thì sao?
Lâm Lạc nhíu mày, muốn nói Đỗ Bác Viễn sẽ xuất hiện ở phủ thành chủ thật sự là tương đối kỳ lạ quý hiếm, ai cũng biết Đỗ, Tả hai nhà lẫn nhau không hợp nhãn, vì quyền lực tranh đấu rất đỏ mắt!
Đương nhiên, dùng Đỗ Bác Viễn hận Lâm Lạc, xác thực có khả năng liều lĩnh xông qua, sau đó cho Tả gia một câu trả lời thỏa đáng, Tả Văn Trạch tổng không đến mức vì thế mà cùng Đỗ Bác Viễn liều cái ngươi chết ta sống, không công tiện nghi đại lão Mông Hoa Điền khác!
Nhưng Đỗ Bác Viễn là làm sao biết Lâm Lạc xuất hiện?