- Móa, bản tọa đối với ngươi không có hứng thú, ngươi tao động thì lưu cho người khác đi thao a!
Tuy rằng Thanh Mộc đạo nhân là Tinh vực chí tôn, nhưng ngữ khí lại không có khí độ chí tôn cấp chút nào. Đó là bởi vì hắn là Âm Thi thân, đã sớm không có năng lực phương diện kia, nam nữ hoan ái chính là thiên kinh địa nghĩa, hắn mấy vạn năm không được phát tiết, tự nhiên tính cách nữu khúc, càng xuất khẩu ác độc, hận không thể giết hết nữ nhân trong thiên hạ, hắn hưởng thụ không được, vậy người khác cũng mơ tưởng hưởng thụ.
- Ngươi nam nhân không có nam căn, ngày hôm nay nếu không giao Hắc Nguyên Châu ra, hoặc là người kia đến, Âm Dương thánh giáo sẽ cùng Âm Thi tông toàn diện khai chiến!
Lý Ngọc Thiền lạnh lùng nói.
- Ngươi còn đại biểu không được Âm Dương thánh giáo, ít ở đó hù dọa bản tọa đi!
Thanh Mộc đạo nhân mừng rỡ cùng nàng cãi nhau, bởi vì chỉ cần qua một nén hương thời gian, Lâm Lạc sẽ triệt để phát độc, đánh mất tất cả năng lực phản kháng.
- Thuận Thiên đại nhân, chúng ta có phải nên xuất thủ rồi không?
Nghiêm Phi Dương cung kính nói, trong ánh mắt hiện lên một vẻ thả lỏng, bởi vì Lâm Lạc cuối cùng thất bại. Tuy rằng cường giả nào không có bị bại, nhưng vô luận thất bại thế nào đều là một loại đả kích đối với lòng tin.
- Ân, đi thôi!
Nghiêm Thuận Thiên gật đầu, Lâm Lạc biểu hiện đã đủ kinh diễm, mặc dù bại hay thắng, đủ để cho hắn thoả mãn rồi.
- Hai người các ngươi không cần cãi nữa!
Một thanh âm bình thản đột nhiên từ trong cơ thể bạch cốt phát sinh, chỉ thấy vô số đạo tử quang tràn động, từ trong cơ thể bạch cốt tuôn ra!
- Đây là có chuyện gì?
Thanh Mộc đạo nhân kinh hãi, hắn cùng với bạch cốt có tâm thần tương liên, mơ hồ có loại cảm giác trước mắt khủng hoảng.
Nhưng tuy rằng bạch cốt là bộ xương khô, nhưng vị trí ổ bụng lại có vô số đạo hắc vụ bao vây, căn bản không có khả năng xuyên thấu trong đó thấy dáng dấp của Lâm Lạc, chỉ có thể nhìn đến tử quang kia tràn động, càng ngày càng mạnh.
Bang!
Một cổ lực lượng ba động kinh khủng không gì sánh được tràn ra, bạch cốt cư nhiên ngạnh sanh từ nội bộ tạc liệt, hóa thành mấy đạo mảnh nhỏ, nhưng mỗi một khối mảnh nhỏ đều có tử quang, ở trong quá trình kích phi không ngừng tan rã, cư nhiên trong nháy mắt toàn bộ hóa thành tro tàn!
Ở trong cơ thể bạch cốt, Lâm Lạc có thể không hề cố kỵ tế ra Tử đỉnh, Thần vật này đối với vật tà khí có tác dụng khắc chế cường đại, hắn không có chống lại bọ hút vào trong đó, là vì muốn tế ra Tử đỉnh.
Hơn nữa, ở ngoại bộ tiến hành đả kích có thể chống đối, nhưng công kích phát sinh ở bên trong căn bản vô pháp chống đỡ!
Thanh Mộc đạo nhân cho rằng hắn chế trụ được Lâm Lạc rồi, lại không nghĩ rằng chỉ là không công tổn thất trợ lực cường đại nhất của hắn!
- Không...
Thanh Mộc đạo nhân rống to một tiếng, bạch cốt cùng hắn có tâm thần tương liên, chính là một tổn hại câu tổn hại, bạch cốt này biến thành tro tàn, đối với hắn cũng là bị thương thật lớn, tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của hắn, nhưng hắc vụ trên người phai nhạt vài phần, ngay cả vóc người cũng lộ ra.
- Tiểu tử, bản tọa tuyệt không bỏ qua ngươi!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cũng xoay người tức đi, thậm chí không lo lắng Lâm Lạc truy sát, không tiếc tự tổn hại tu vi gia tốc phi hành, trong nháy mắt xa độn vạn lý.
- Tiểu huynh đệ, giao Hắc Nguyên Châu cho tỷ tỷ được không? Cùng lắm thì, tỷ tỷ hảo hảo cùng ngươi, ngươi muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!
Trong lòng Lý Ngọc Thiền khiếp sợ không hiểu, nhưng dáng tươi cười trên mặt cũng càng thêm quyến rũ, thục thấu phong tình làm cho tim đập thình thịch.
Nhưng kiến thức qua Phong Sở Liên tuyệt mỹ, bất luận nữ nhân gì đều có thể trực tiếp không nhìn rồi! Bản thân Lâm Lạc có ăn Song Tu quả, lại kiêm tu Đại Âm Dương song tu công pháp, đối với mị công có năng lực chống lại cường đại, đối phương phối hợp Thánh khí thi triển mị thuật đều là thờ ơ.
- Lão yêu bà, một xấp dầy niên kỷ rồi còn trang cái gì!
Lâm Lạc cười nhạt, thân hình đập ra, Chiến Thiên Quyết vận chuyển, muốn đoạt thánh khí của đối phương.
Tuy rằng này là vật dâm tà, nhưng chất liệu bản thân cũng trân quý không gì sánh được, vừa lúc cho hắn luyện hóa!
Nếu đối phương muốn giết người đoạt bảo, kia hắn cũng không chú ý đủ số xin trả!
- Tiểu tử, dám vô lễ đối với bản tiên nương, ngươi là muốn cùng Âm Dương thánh giáo là địch sao?
Lý Ngọc Thiền rít nói.
- Ha ha, tà giáo xú danh rõ ràng, bản thân còn giả thanh cao?
Lâm Lạc lạnh lùng nói, song quyền động liên tục, khiến cho đối phương chỉ có thể phòng thủ, hoa tán hạ xuống vô số nam nữ tằng tịu với nhau, đều bị một quyền oanh nát bấy.
Tuy rằng Thánh khí uy vũ, nhưng giống như võ giả, cũng có lực lượng hạn chế, dùng hết cần thời gian đến khôi phục. Nhưng Lâm Lạc một quyền nối tiếp một quyền đánh chặt, để nàng mệt mỏi chống đỡ, căn bản không dám thu hồi Thánh khí về.
Trước đó, nàng tuyệt không ngờ bản thân dĩ nhiên sẽ bị một hậu bối Tinh Vương nhất trọng thiên bức đến nông nỗi như vậy!
Lý Ngọc Thiền là một trong các Thánh nữ của Âm Dương thánh giáo, thực lực bản thân cùng mị công có quan hệ, hơn nữa mị công này vô luận nam nữ đều có thể có hiệu lực, để đối phương thập thành công lực chỉ có thể phát huy ba bốn thành, bị nàng đơn giản đánh bại.
Chỉ khi nào gặp phải đối thủ không ăn mị công của nàng, tựa như Thanh Mộc đạo nhân hay Lâm Lạc, nàng sẽ thúc thủ phược cước, chiến lực tổn hao nhiều, ngược lại chỉ có thể phát huy ra ba bốn thành thực lực.
Tinh Hải của Lâm Lạc vô cùng lớn, Tinh Vương nhất trọng thiên có thể so với Tinh Vương nhị trọng thiên, ở lực lượng thượng đã không thua nàng rồi, hơn nữa Chiến Thiên Quyết đề thăng, bản thân lại huyết chiến vô số, để nàng làm sao có thể ngăn cản?
Nếu không phải còn có Thánh khí có thể dựa, nàng đã sớm chống đỡ hết nổi rồi!
- Trời thương tộc ta! Trời thương tộc ta!
Nghiêm Thuận Thiên thấy mà lão lệ tuôn trào, người như vậy thực sự là để hắn càng xem càng thích, thậm chí có loại muốn thu Lâm Lạc làm đệ tử của mình.
- Cho ta đoạt!
Lâm Lạc hét lớn một tiếng.
Liên tục thất quyền oanh ra, ngạnh sanh oanh phi chuôi thiên tán này từ đỉnh đầu Lý Ngọc Thiền xuống, mạnh mẽ thu đi.
- Tiểu bối dám ngươi!
Lý Ngọc Thiền tức muốn hộc máu, nàng là muốn đoạt Hắc Nguyên Châu của Lâm Lạc đến tăng cường uy năng của Thiên Dục Tán, không ngờ tới trái lại bị Lâm Lạc cướp đoạt Thánh khí của nàng?
Cái Thánh khí này kỳ thực cũng không phải của nàng, nguyên bản tên là Khiếu Ngọc Tâm Tán, chính là thuộc về một nữ sĩ võ giả tán tu, lúc nàng bắt giữ, lệnh trăm nam đệ tử trong giáo ngày đêm cưỡng dâm, thải bổ ra sinh mệnh tinh hoa của nàng, bất quá hơn tháng liền sinh sôi suy kiệt mà chết!
Mà những nam đệ tử này cũng bị nàng nhất nhất hút hết nguyên khí, cuối chính thành của nàng.
Lý Ngọc Thiền dùng chuôi Ngọc Tâm Tán này làm cơ sở, lại trong lúc vô tình đạt được một môn bí pháp trọng tu Thánh khí, cuối cùng luyện thành Thiên Dục Tán hôm nay, là dựa vào lớn nhất của nàng. Nàng ở trên kiện Thánh khí này bỏ hơn phân nửa tâm huyết trong cuộc đời, há có thể mất đi?
Nàng vội vã chuyển động tâm niệm, muốn thu hồi Thánh khí về. Tới giờ khắc này, nàng cũng bỏ đi hy vọng xa vời muốn cướp đoạt Hắc Nguyên Châu hoặc sinh mệnh tinh hoa của Lâm Lạc, mà là thầm nghĩ có thể an toàn lui lại, loại yêu nghiệt này nàng thật không thể trêu vào, phải gọi tỷ muội đến, tổ thành Cửu Cơ Mê Tâm đại trận, lúc này mới có thể khiến Lâm Lạc tinh thần hoảng hốt, sinh sôi hút khô tinh khí của hắn!
Nhưng nếu Lâm Lạc xuất thủ, lại há có thể cho nàng đoạt lại, một quyền oanh tới Lý Ngọc Thiền, sinh sôi bức nàng lui hơn mười dặm, không cho nàng cơ hội thu Thánh khí vào trong cơ thể.
Hưu!
Thiên Dục Tán ở tâm niệm của Lý Ngọc Thiền điều khiển cấp tốc hướng nàng bay đi, nhưng còn không có bay bao xa, liền bị một cổ lực lượng mạnh mẽ lôi kéo, đảo ngược hướng về Lâm Lạc bay đi.
- Tiểu bối, ngươi quá mức rồi!
Lý Ngọc Thiền hổn hển, nếu như Thiên Dục Tán bị cướp đi mà nói, nàng chí ít sẽ tổn thất phân nửa thực lực, thật giống như bạch cốt đối với Thanh Mộc đạo nhân.
Đây là hoàn cảnh xấu khi dựa vào ngoại vật, uy lực của Thiên Dục Tán cố nhiên mạnh mẽ, nhưng gặp gỡ đối thủ không bị mê hoặc, cũng để thực lực của nàng đại giảm!
- Ha ha, lúc trước ngươi xuất thủ cướp giật, sao không đề cập tới hai chữ quá mức chút nào, hiện tại lại nghĩ tới?
Lâm Lạc cười nhạt, một bên cũng mạnh mẽ trấn áp Thiên Dục Tán, đánh khí linh vào trạng thái phong bế, có thể thu vào đan điền không gian.
- Lão yêu bà, ngươi cũng đã là Tinh vực chí tôn rồi, còn nói loại lời nói ấu trĩ này, trước ngươi dám cường đoạt, không phải là ỷ vào tu vi bản thân so với ta cao minh hơn sao, hiện tại đảo lại ngươi nghĩ mình oan rồi? Thực sự là làm cho ta không hiểu lý luận của các ngươi chút nào!
Nói trong lúc đó, Lâm Lạc đã mạnh mẽ trấn áp khí linh, thu vào rồi đan điền không gian, hắn biết Nghiêm Thuận Thiên tất nhiên ở dưới quan chiến, Tử đỉnh tự nhiên là không thể tùy tiện tế ra.
- Xem như ngươi lợi hại!
Lý Ngọc Thiền cũng quả quyết, nếu Thánh khí đã bị đoạt, nàng biết bằng thực lực của mình căn bản không có khả năng đoạt được trở về, lại muốn dây dưa xuống phía dưới sẽ chỉ làm bản thân ăn thiệt thòi, lúc này hét giận dữ một tiếng xoay người lại bỏ chạy!
Tinh vực chí tôn này nếu là nhất ý chạy trối chết, kia thật là rất khó truy kích được, thoáng qua trong lúc đó đã đi xa vạn lý!
Nếu không phải trong lòng có cố kỵ, Lâm Lạc triển khai không gian bí thuật liền có khả năng trảm lạc nàng, nhưng lần này nghĩ cách cứu viện Nghiêm Thanh là chuyện quan trọng nhất, Lâm Lạc mạnh mẽ khắc chế sát khí trong lòng, bay thân xuống.
Trong Dược tràng, Nghiêm Thuận Thiên hít và một hơi thật sâu nói:
- Tiểu tử này quan hệ trọng đại, lão phu đợi không được nửa tháng chi kỳ, muốn lập tức mở ra tổ địa, hướng chư vị trưởng lão báo bẩm tin tức!
- Thiên tài như vậy, càng nhanh trở thành đệ tử tộc ta càng tốt, chư vị trưởng lão trách tội xuống tới lão phu cũng sẽ nhận!...
Ba ngày sau.
Lâm Lạc cũng không có cơ hội luyện hóa Thiên Dục Tán, chỉ là mỗi khi khí linh tỉnh dậy liền trấn áp một lần, thủy chung trấn áp ở trong đan điền không gian, đợi có thời cơ thích hợp lại luyện hóa.
Sáng sớm hôm nay, hắn đang ở trong phòng nhắm mắt minh tưởng, đột nhiên tâm sinh cảnh giác, mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy Nghiêm Thuận Thiên đang đứng ở trước người hắn, hai tay chắp sau lưng, một bộ dáng dấp bí hiểm.
Lâm Lạc phát hiện những cao thủ này đều thích hai để ở sau lưng, hình như như vậy rất phong cách. Trong lòng hắn khinh bỉ một phen, nhưng trên mặt lại hiện lên dáng tươi cười nói:
- Gặp qua đại nhân!
- Lão phu Nghiêm Thuận Thiên, chuyện của ngươi, lão phu đã thông bẩm trưởng lão trong tộc, hiện tại chư vị trưởng lão quyết định tự mình thấy ngươi, ngươi theo lão phu đến!
Nghiêm Thuận Thiên tay áo một quyển, người đã phá không bay đi, bay về phía phương hướng dược tràng.
Lâm Lạc hít và một hơi thật sâu!
Đây là muốn nhập tổ địa của Thiểm Điện tộc rồi!
Lần này đi vào, không biết sẽ có bao nhiêu phiêu lưu! Chỉ cần hơi có vô ý, hắn sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục! Thế nhưng, này cũng là cơ hội duy nhất để hắn nghĩ cách cứu viện Nghiêm Thanh, dù là núi đao biển lửa lại có làm sao, ngồi xem mẫu thân chịu khổ, hắn sao có thể yên lòng!
Hắn dứt bỏ tất cả ý niệm trong đầu, thân hình bay lên không, theo đuôi Nghiêm Thuận Thiên đi.
Lâm Lạc vốn tưởng rằng Nghiêm Thuận Thiên sẽ dẫn hắn đi u tích sơn cốc gì đó, sau đó xoát mở một đạo bí môn, tiến nhập tổ địa Thiểm Điện tộc. Nhưng Nghiêm Thuận Thiên mới nhập không lại rơi xuống, cư nhiên lại trở về dược tràng.
Trong lòng hắn không giải thích được, cũng đi theo sát, theo Nghiêm Thuận Thiên đi tới một cái sân rộng trong dược tràng.
Sân rộng này rất lớn, chính là dược tràng dùng để phơi nắng linh thảo, nhưng Nghiêm Thuận Thiên đứng ở đây, tay đặt ở trên mặt đất, trong miệng nói lẩm bẩm.
Lâm Lạc có loại cảm giác muốn cười, hiện tại lão gia này có điểm giống vu y gạt người, nếu như lại hoa chân múa tay kêu vài câu sẽ càng giống. Nhưng chỉ trong nháy mắt công phu, sân rộng đột nhiên hé ra, thật giống như mở ra tấm màn, hiện ra một cái nhập khẩu.
Đây là tổ địa của Thiểm Điện tộc?
- Đi theo ta, một đường không nên nhiều lời!
Nghiêm Thuận Thiên nghiêm nghị nói.
- Vâng!
Hai người một trước một sau mà đi, đi tới trước đại khái mười dặm, tiền phương đột nhiên rộng mở trong sáng, hiện ra một mảnh thế ngoại đào nguyên, cỏ xanh bích lục, đàn sơn vây quanh, nhưng trên bầu trời lại có một thái dương sí bạch sắc.
Này nói là thái dương còn không bằng nói điện cầu mới thỏa đáng, Lâm Lạc lập tức cảm giác được tộc văn chỗ mắt cá chân điên cuồng hấp thu thiểm điện lực mà "Thái dương" phóng xuất ra, trở thành linh lực bản thân hắn!
Trong lòng Lâm Lạc tràn đầy nghi hoặc, nhưng không có hỏi nhiều, hiển nhiên hiện tại hắn là ngoại nhân, Nghiêm Thuận Thiên căn bản không có khả năng hướng hắn tiết lộ bất luận bí mật gì ở đây.
Lại đi về phía trước một đoạn đường, tiền phương hiện ra một tòa thành thật lớn, tạo hình kỳ lạ là Lâm Lạc chưa từng có gặp qua, có thể là thuộc về phong cách đặc biệt của Thiểm Điện tộc.
- Thuận Thiên đại nhân, hắn là ngoại tộc tiểu tử có được Lôi hệ linh căn mà ngươi nói?
Thời điểm bọn họ đi tới tòa thành, vừa vặn thấy hai gã trung niên nhân đi ra, ánh mắt miết qua Lâm Lạc, một người liền hỏi.
- Không sai, lão phu đang muốn dẫn hắn đi gặp chư vị trưởng lão!
Nghiêm Thuận Thiên gật đầu, tuy rằng hai người này chỉ có tu vi Hạo Linh cảnh, nhưng hắn không có vẻ kiêu căng.
Từ quan hệ trong tộc mà nói, tình cảm của Thiểm Điện tộc không sai, cường giả cũng không có tư thế cao cao tại thượng.
Mang theo Lâm Lạc đi qua một cái thông đạo, rốt cục đi tới tầng cao nhất trong thành, Nghiêm Thuận Thiên đứng ở trước cửa một gian phòng, quay đầu lại nói:
- Tiểu tử, nghìn vạn lần không nên giấu diếm cái gì, lời nói phải thật, đừng làm cho một hồi đại tạo hóa biến thành kiếp số sát thân!
Hắn quay thân lại,"Chi" một chút mở cửa.
Nghiêm Thuận Thiên đi trước, Lâm Lạc thì theo đuôi phía sau.