Tuy một trận chiến Tuyệt Hổ thành người biết rõ danh tự Lâm Lạc cơ hồ chết hết, Lâm Lạc ở trong trận chiến ấy phát ra tác dụng chỉ truyền lưu ở trong thánh địa, nhưng từ Lâm Hồng Hoang liên tưởng đến Lâm Lạc cũng không kỳ quái, một cái là người mà nội tam vực cũng muốn liên thủ đối phó, cái khác là Thiếu chủ thế lực thần bí.
Mọi người tự nhiên sẽ nghĩ, cái thần bí thế lực này rõ ràng là của Lâm Hồng Hoang, mà Lâm Lạc là nhi tử của Lâm Hồng Hoang, nội tam vực Tam gia muốn đối phó Lâm Hồng Hoang đúng là Lâm Lạc gây ra họa!
Mà kết quả lại để cho tất cả mọi người chấn kinh đến con mắt rơi đầy đất, cao thủ của nội tam vực tam đại gia tộc cơ hồ chết hết!
Tuy cái này hoàn toàn là suy đoán không hiểu thấu, nhưng không thể không nói vẫn là mày mò đụng phải chuột chết đoán trúng một ít, chỉ là Lâm Hồng Hoang căn bản không phải chủ thế lực thần bí gì, mà trái lại là đối thủ một mất một còn!
Nhưng Bạch gia gia chủ làm sao lại biết, vừa nghĩ tới ngay cả nội tam vực Tam đại hào phú đối mặt thế lực thần bí này cũng muốn sát vũ mà về, Bạch gia hắn lại tính toán cái gì?
Mà cái này cũng có thể giải thích vì cái gì Lâm Lạc vừa ra tay là linh nhục hiếm thấy, đối với loại thế lực thần bí này mà nói, muốn săn giết một đầu linh thú chính thức còn không đơn giản sao? Về phần vì cái gì sẽ cùng Lữ gia nhấc lên quan hệ, cái kia cũng không rõ ràng, có thể là cố ý ít xuất hiện a!
Bạch Y Nhân tự nhiên muốn giữ gìn thể diện của Bạch gia, ỷ vào cùng Lâm Lạc có vài phần giao tình cười nói:
- Nguyên lai là Lâm công tử ở trước mặt, mấy trăm năm không thấy, phong thái của Lâm công tử càng hơn trước kia!
Cái gì đây, mới vừa rồi còn trừng mắt, như thế nào trong lúc đó trèo lên giao tình?
Tất cả mọi người là xem không hiểu rồi.
Lâm Lạc không có hứng thú cùng nữ nhân khẩu Phật tâm xà, tâm cơ thâm trầm này nói nhảm, chỉ là khoát tay áo, hướng Tào Vân Kiếm nói:
- Tào huynh, ta là trưởng bối của tiểu tử này, hôm nay đặc biệt đến cầu thân, mong rằng Tào huynh thành toàn!
Mẹ nó, lại bị vẽ mặt nữa!
Bạch gia ở Tử Lâm vực là bá đạo bực nào, nhưng ở chỗ này lại liên tục ba lượt bị người trần trụi bỏ qua, cái này để cho thể diện của Bạch gia đặt ở đâu?
Bất quá Bạch gia gia chủ bởi vì vẫn còn nghĩ về phân lượng mấy chữ Thiếu chủ thế lực thần bí kia, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cũng không nói gì, cũng không có xuất hiện đánh đập tàn nhẫn mà mọi người chờ đợi.
Nhưng Bạch gia gia chủ nhịn được, cũng không có nghĩa là Nhạc trưởng lão cũng nhịn được, đôi cậu cháu này rõ ràng đang đào góc tường nhà hắn, chẳng phải là không có để hắn vào mắt chút nào sao? Nếu hắn còn muốn nhịn xuống mà nói, về sau còn có mặt mũi gì ở Bách Nguyệt Tông?
Nhạc trưởng lão đang muốn ra tay, nhưng một người điều khiển chương trình hôn lễ lại run rẩy đi tới nói:
- Tông chủ, mấy vị trưởng lão, nếu không tiến hành hôn lễ mà nói, chỉ sợ sẽ trể giờ lành!
Tào Vân Kiếm nhướng mày nói:
- Tiếp tục hôn lễ, không thể trễ giờ lành!
Thái Lạc khẩn trương, đang muốn nói chuyện, lại bị Lâm Lạc một bả đè đầu vai xuống, đối với hắn khẽ lắc đầu, để cho hắn cường hành khắc chế xuống.
- Giờ lành đến, chú rể tân nương vào khánh đường!
Xướng lễ quan cao giọng hô.
Hai bên trái phải Đại sảnh tất cả đi tới một nhân vật mới, bên trái là một chú rể mặc hỉ bào màu đỏ, bộ dáng vẫn còn tính toán anh tuấn thanh tú, mặt phải là tân nương tử, đồng dạng một thân hỉ bào màu đỏ, trên đầu che lấy khăn hỉ, bước nhẹ lay động, rất có tư thế thướt tha.
- Này, các ngươi nhường đường một chút!
Có người đối với hai người Lâm Lạc nói ra, bọn hắn xác thực chặn đường của tân nương tử tiến vào.
- Tiểu tử, đến lượt ngươi lên rồi!
Lâm Lạc buông lỏng tay trên vai Thái Lạc ra.
Thái Lạc sững sờ, nhưng chứng kiến Lâm Lạc đối với chú rể kia chớp chớp mắt, hắn lập tức hiểu được, lúc này đem tay áo phất lên, XÍU... UU thoáng một phát tựu nhào tới.
- Lớn mật!
Thấy Thái Lạc rõ ràng dám ra tay tập kích tân lang, vô luận là Tào Vân Kiếm hay là Nhạc trưởng lão đều giận tím mặt, thậm chí các trưởng lão khác cũng đều lộ ra sắc mặt giận dữ, đây chính là tổng đàn của Bách Nguyệt Tông. Thái Lạc ở chỗ này làm càn, tổn hại là thể diện của cả Bách Nguyệt Tông!
Bắt đầu mọi người còn cố kỵ là hiện trường hôn lễ, không muốn ra tay giết người, phá hủy hào khí vui mừng, không nghĩ tới Thái Lạc rõ ràng to gan lớn mật, đây là đang tự tìm đường chết!
XÍU... UU!!
Nhạc trưởng lão đồng dạng chụp một cái đi ra, hắn là gia gia của chú rể, tự nhiên do hắn ra tay thỏa đáng nhất. Lực lượng Hạo Linh cảnh đỉnh phong cuồn cuộn mà động, tuy hắn không phải Ngũ Hành linh căn toàn bộ, nhưng đạt tới cảnh giới này muốn đạt được Sinh Linh đan đẳng cấp cao tự nhiên không có cái gì khó khăn, hắn đồng dạng là Ngũ Hành đồng tu, chỉ là không cách nào hình thành tiểu thế giới mà thôi.
Nhưng thân hình của hắn mới đập ra, dưới chân lại đột nhiên vấp ngã. Đúng là ngã gục một cái, ngay cả răng cửa cũng văng đi ra mấy khỏa, máu tươi chảy dài, để cho hắn nhìn về phía trên nhiều thêm vài phần dữ tợn.
Hạo Linh cảnh cao thủ sao có thể vô duyên vô cớ ngã bổ nhào, cái này tất nhiên là bị người ám toán!
Nhưng là ai ra tay?
Trong mọi người ở đây, ngoại trừ Bạch gia gia chủ là Chủ Linh cảnh mạnh nhất nhân gian ra, còn có thể có người khác sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn chằm chằm đến trên người Bạch gia gia chủ, về phần Thái Lạc cùng chú rể chiến đấu ngược lại không có người để ý rồi.
Bạch gia gia chủ trong cả đời cũng không biết trải qua bao nhiêu chuyện xấu, nhưng bị người oan uổng vẫn là lần đầu! Hơn nữa, cái oan này còn căn bản rửa không sạch. Trong mọi người ở đây cũng xác thực chỉ có hắn có thể làm được điểm ấy!
Nhưng mấu chốt là hắn không có làm ah!
Đừng nói người tốt không muốn ủy khuất, dù là ác nhân cũng không muốn lưng vác oan ức như vậy, sắc mặt Bạch gia gia chủ thối hắc, vốn lấy thân phận của hắn là khinh thường hướng những người địa vị thấp này giải thích cái gì, bằng không thì là tự làm mất thể diện Bạch gia!
Cái oan này, hắn không nhận cũng phải nhận, để cho sắc mặt của hắn làm sao có thể không biến thành màu đen?
Chú rể kia bất quá là tu vi Huyền Linh cảnh, đâu có thể nào là đối thủ của Thái Lạc, một chưởng đè xuống liền bị trấn áp! Người này tuy lông mày xanh đôi mắt đẹp, nhưng lại là tiêu chuẩn bên ngoài tô vàng nạm ngọc, lập tức dọa đến sắc mặt trắng bệch, kêu lên:
- Gia gia cứu ta! Cứu ta!
Gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi, tân nương cũng đem khăn hỉ từ trên đầu hái xuống, tú mục quét qua, lập tức lộ ra biểu lộ vừa mừng vừa sợ:
- Thái Lạc!
- Tử Sương...
Hai người trẻ tuổi cách không nhìn nhau, tình ý liên tục, coi như là kẻ đần cũng biết giữa hai người tất có chuyện! Khó trách người ta muốn đánh đến tận cửa, vốn là vợ chồng son tình đầu ý hợp, hiện tại bị người cứ thế chia rẻ!
Tào Tử Sương kinh hỉ qua đi, khuôn mặt lập tức trắng bệch, mười ngón nắm chặt nói:
- Ngươi đi mau, không cần lo cho ta! Ngươi có thể tới, ta đã thấy đủ rồi!
- Tử Sương...
- Đừng lãng phí thời gian, ngươi đi mau, ta giúp ngươi ngăn lại!
Tào Tử Sương kiên định nói, tay phải vung lên, trong tay đã nhiều hơn một thanh Thanh Phong ba thước, nàng hoành kiếm nơi tay, rất có xu thế một người canh giữ cửa ngõ, vạn người không thể khai thông.
Lâm Lạc thấy liền âm thầm gật đầu, hắn chậm chạp không có dùng đại năng lực trấn áp toàn trường, đúng là muốn nhìn nhân phẩm của Tào Tử Sương một chút, mà kết quả này cũng làm cho hắn tương đối thoả mãn, có thể có được lương phối như thế, là duyên phận của Thái Lạc.
- Tiện nhân!
Chú rể nào còn không có làm tinh tường tình huống, tuy hắn bị Thái Lạc kiềm chế, lại tin tưởng gia gia của mình nhất định có thể cứu hắn thoát hiểm, lại hung hăng càn quấy vô cùng.
- Ngươi cái đồ đê tiện này, rõ ràng dám đội nón xanh cho lão tử, buổi tối xem lão tử làm chết ngươi hay không!
Rõ ràng là một người trẻ tuổi anh tuấn, nhưng miệng lại tanh tưởi thấp kém như thế, để cho chúng tân khách đều nhịn không được cười rộ lên. Đối với bọn hắn mà nói, ai thắng ai thua đều không có vấn đề gì, mấu chốt là tràng diện náo nhiệt hay là không, thấy đã ghiền hay không, ước gì hiện tại mấy người kia đại chiến một hồi mới tốt.
Tiểu tử này miệng thối, chẳng những sắc mặt Tào Vân Kiếm, Tào Tử Sương tức đến tái nhợt, dù là Nhạc trưởng lão cũng là mặt già đỏ lên, không có giáo dưỡng như thế, đây chính là trách nhiệm của trưởng bối, xem xét là thiếu gia giáo!
Nhưng Nhạc Lão đầu hơn sáu nghìn tuổi mới sinh ra con trai, mà nhi tử lại phi thường "không chịu thua kém (*hăng hái tranh giành)" , chưa tới 30 đã có bảy hậu đại, nhưng mà bởi vì tính tình háo sắc, bị Âm Dương Thánh giáo kéo đi, sớm đã chết rồi.
Nhưng ở bên trong bảy hậu đại này, chỉ có một là nam đinh, Nhạc Lão đầu tự nhiên đối với tiểu tử kia sủng tới cực điểm, mặc dù không có để cho hắn ở trên nữ sắc đi quá xa, nhưng vẫn để cho hắn dưỡng thành thói quen coi trời bằng vung, ngày hôm nay ở trước mặt mấy vạn khách nhân xấu hổ!
Tuy trong nội tâm Nhạc trưởng lão cũng rất tức giận, nhưng càng nhiều hơn là đối với cháu trai quan tâm cùng chán ghét Tào Tử Sương, nếu không có nữ nhân này thủy tính dương hoa (*dâm loàn), cháu yêu sẽ ở trước mặt mọi người "thất thố", tuôn ra nói tục sao?
Là nam nhân dưới tình huống gặp được vợ ngoại tình, có thể không hỏa khí đại điểm sao?
- Tiểu tạp chủng ngươi mau thả người, lão phu có thể cho ngươi một cái toàn thây!
Nhạc trưởng lão lạnh lùng nhìn Thái Lạc nói ra, một bên lại đối với Bạch gia gia chủ Nghiêm gia đề phòng, bởi vì "đối phương" đã làm hắn ở trước mặt mọi người xấu hổ!
Bạch gia gia chủ thật đúng là nằm cũng trúng đạn, hết lần này tới lần khác lại không thể giải thích cái gì, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Bạch Y Nhân lại đem ánh mắt hoài nghi đảo trên người Lâm Lạc một chuyến, lúc trước thời điểm Lâm Lạc đại chiến La gia đã có tu vi "Hạo Linh cảnh", hiện tại hẳn là đạt đến Chủ Linh cảnh? Nhưng chỉ có mấy trăm năm, hắn lại thiên tài cũng khó có khả năng trong thời gian ngắn như vậy phóng qua cánh cửa Chủ Linh cảnh a?
Nàng biết rõ sau lưng Lâm Lạc có một thế lực thần bí mà khủng bố, nói không chừng có cao thủ như vậy ẩn từ một nơi bí mật gần đó!
Thái Lạc được Lâm Lạc làm chỗ dựa, tự nhiên không gì kiêng kỵ, lúc này một cái tát phiến đến trên mặt chú rể,"BA-" ở bên trong một tiếng giòn vang, bảy cái răng cùng một đạo máu tươi phun tới.
- Ah...
Tân lang kêu thảm thiết, bởi vì bị Thái Lạc phong bế lĩnh vực chi lực, hắn căn bản không cách nào tiến hành tự liệu, cái thống khổ này là bị thụ thật sự!
Đại bộ phận mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường, võ giả cái nào không phải liếm huyết trên đao, bị người quạt một cái tát, mất mấy cái răng sẽ khóc đến bi thiên đập đất như vậy, người như vậy có thể có tiền đồ gì?
Sắc mặt Nhạc trưởng lão như máu, nhưng chứng kiến tay kia của Thái Lạc đặt ở trên cổ họng của cháu yêu, chỉ có thể kiềm chế xúc động, nhưng trong hai mắt thật đúng là phun ra hỏa, hắn đồng dạng là Ngũ Hành công pháp, trong cơ thể tự nhiên có hỏa chi lực rồi.
Tào Tử Sương cũng khẩn trương, tuy bây giờ Thái Lạc nhìn giống như uy phong bát diện, nhưng có thể như thế toàn bộ là ỷ vào con tin trong tay hắn, về sau trừ khi hắn có thể chạy trốn đến chân trời góc biển, nếu không chỉ cần bị Bách Nguyệt Tông bắt được là nhất định phải chết!
Nàng ruột mềm trăm mối, cuối cùng hạ xuống quyết định, nếu Thái Lạc chết, cái kia mình cũng tuyệt không sống một mình, không thể phụ thâm tình hắn hôm nay mạo hiểm xông vào! Chủ ý này vừa quyết định, nàng ngược lại trấn định lại, đôi mắt đẹp là không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào Thái Lạc, tựa như sợ mình sẽ quên hắn.
- Trò khôi hài cũng không xê xích gì nhiều!
Hồ trưởng lão đứng dậy, hắn hướng Bạch gia gia chủ chắp tay.
- Lại để cho Bạch gia chủ chế giễu.
Bạch gia gia chủ khoát tay chặn lại nói:
- Môn phái nào không có mấy đệ tử khinh thường, Hồ lão đệ không cần để ở trong lòng!
Cái này lại xem như sự tình gì? Khẩu khí nói chuyện của Hồ trưởng lão này rất có tư thế tông chủ một môn, nhưng mấu chốt là tông chủ chính quy ở ngay bên cạnh đứng đấy ah!
- Thừa dịp nhiều người ở đây, bổn tọa đề nghị huỷ bỏ tông chủ vị của Tào Vân Kiếm, kiếm hiền lương khác!
Hồ trưởng lão giơ tay lên, đã ngừng lại mọi người châu đầu ghé tai.
Một thạch kích thích ngàn tầng sóng!
Sao lại vậy, không phải cướp cô dâu ư, như thế nào cướp cướp lại biến thành đoạt tông chủ vị rồi hả?
Tào Vân Kiếm cảnh giới không cao, nhưng trong lòng là sáng như tuyết. Hắn và Nhạc trưởng lão kết thành quan hệ thông gia, một cái nắm giữ địa vị tông chủ chính thống, cái khác thì chưởng thực quyền, cả hai kết hợp sẽ đem Bách Nguyệt Tông một mực khống chế.
Hiện tại tuy Hồ trưởng lão là thế lực đệ nhất tông môn, nhưng đánh không lại Tào Vân Kiếm cùng Nhạc trưởng lão liên hợp, dù sao người ta chiếm được đại nghĩa, hắn phản kháng sẽ lộ ra danh không chánh, ngôn bất thuận!
Càng mấu chốt chính là, sau lưng Tào Vân Kiếm còn có Tào Phi Dương, quỷ mới biết hắn lúc nào sẽ xuất quan, đây là một lực uy hiếp vô hình, nhưng lại để cho tất cả mọi người trong tông không dám rục rịch.
Bọn hắn chỉ có thể ôm quyền, lại không thể thực đối với Tào Vân Kiếm làm ra cái gì, phải cố kỵ ngày sau Tào Phi Dương tính sổ!
Hồ trưởng lão tự nhiên không cam lòng thúc thủ chịu trói, giao ra quyền hành trong tay, liền cùng Tử Lâm vực Bạch gia cấu kết lại, có Bạch gia làm chỗ dựa, hắn hoàn toàn có thể cứng rắn đoạt tông chủ vị, chỉ cần không tổn thương Tào Vân Kiếm, ngày sau Tào Phi Dương xuất quan cũng có cái bàn giao nhắn nhủ!
Ván đã đóng thuyền, đến lúc đó cho dù Tào Phi Dương cũng phải nghĩ hậu quả khi khai chiến với Bạch gia thoáng một phát!